NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

"Hoàng thượng định xử lý thần thiếp thế nào? Dù thần thiếp chỉ là dưỡng nữ, không xứng thân phận quận chúa nhưng thần thiếp vẫn là sinh mẫu của hoàng tử Đại Yên, Lý tiệp dư."

Thượng Chiêu Lý cố nén giọng run rẩy, bám víu lấy thân phận tần phi mà mình coi thường nhất để cứu lấy sinh mệnh.

"Ngài không thể dựa vào lý do này mà xử tội thần thiếp."

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vọng vào tiếng nói của Vệ Mẫn.

"Hoàng thượng, nhị hoàng tử đã đến."

Nam Cung Thác Nguyệt mắt lạnh nhìn nữ nhân chết cũng cứng miệng kia.

"Cho vào."

Vệ Mẫn khẽ đẩy cửa nhường lối cho nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử khẽ gật đầu rồi mới bước vào trong.

Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt nhị hoàng tử khiến gã không khỏi nghĩ nhiều.

Phụ hoàng bễ nghễ tựa trên ghế cao, mẫu phi thất sắc ngồi bệch dưới đất.

Gã đang trong giờ học lại được lệnh truyền của phụ hoàng, trên đường đi thì được nội giám cho biết cung điện mẫu phi bị bò sát xâm nhập, không ai chết nhưng hoảng sợ đến nổi phải chuyển viện.

Nhị hoàng tử biết phụ hoàng sẽ không vì chuyện mẫu phi mà đặc biệt gọi riêng mình đi.

Gã chợt nhớ hai tháng nữa là sinh thần phụ hoàng, và cũng là sinh thần y... Chẳng lẻ phụ hoàng đã biết.

Nhị hoàng tử mang tâm trạng thấp thỏm hành lễ với Nam Cung Thác Nguyệt.

Nam Cung Thác Nguyệt lần này không cho gã đứng dậy mà lạnh lùng nhìn hai mẫu tử gã nói.

"Ngươi luôn miệng nói trưởng tử của trẫm là nghiệt chủng, vậy trẫm nói cho ngươi biết ai mới là nghiệt chủng thật sự."

Nói rồi Nam Cung Thác Nguyệt hất xuống sàng mảnh ngọc mệnh bài mình luôn mang theo, lạnh giọng nói.

"Nhỏ máu vào."

Thượng Chiêu Lý thấy Nam Cung Thác Nguyệt muốn trích máu nhận thân lập tức lớn tiếng phản bác.

"Hoàng thượng, người không tin thần thiếp! Kỳ nhi là nhi tử của người, lễ trưởng thành tháng tới sẽ chứng minh điều đó, ngài hiện tại là đang nhục nhã thần thiếp."

Nàng hiện tại cực kỳ thống hận miếng ngọc bài này. Nam Cung Thác Nguyệt sao có thể đối xử với nàng như vậy.

"Mẫu phi." Nhị hoàng tử khẽ quát Thượng Chiêu Lý ngăn cản nàng nói những lời mất mặt tiếp theo. "Đừng nói nữa."

Nam Cung Thác Nguyệt thấy vẻ mặt của nhị hoàng tử chợt cười lạnh.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra là đã biết."

Nhị hoàng tử im lặng không thốt lời nào.

"Mẫu phi ngươi sẽ không nói cho ngươi, ngươi biết là vì ngươi đã chứng thực rồi."

Trầm ngâm một lát Nam Cung Thác Nguyệt khẽ gọi trong không khí.

"Sơ Ảnh."

Trên sàng nhà đột nhiên xuất hiện một người, y bận hắc bào che kín mặt, nhưng dáng dấp ấy luôn theo nhị hoàng tử từ nhỏ đến trưởng thành, sao gã có thể nhìn nhầm.

Hóa ra sư phụ là ảnh vệ của phụ hoàng, nhị hoàng tử giấu vẻ kinh ngạc trong lòng, lại nghe đến giọng nói lạnh băng của Nam Cung Thác Nguyệt.

"Trẫm nhớ năm năm trước từng làm mất một lần, Vệ Mẫn nói là ngươi nhặt được?"

"Vâng."

"Ngươi phản bội trẫm...hửm..."

"Thuộc hạ không có."

"Y không có!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn nhị hoàng tử Nam Cung Viễn Kỳ.

Như sợ phụ hoàng sẽ phạt ân sư. Nhị hoàng tử cố lấy dũng khí trước mặt đế vương trần thuật sự tình.

"Nhi thần ... không, là tội dân ... nhặt được."

Năm đó gã tan học, từ xa thấy đoàn người Nam Cung Thác Nguyệt gã vốn muốn tiến lên thỉnh an lại vì nhóm người đi quá vội nên khi gã đến mặt đất chỉ còn mảnh ngọc bài của đế vương.

"Tội dân vốn chỉ tò mò nên mang về, thắc mắc ngọc bài khi nhuộm máu sẽ ra sao, nên đã tự tay thử nghiệm."

Nhưng gã không ngờ huyết của mình không thấm vào ngọc bài mà lại rơi hết ra ngoài. Gả rất hoảng sợ, vì gã biết ngọc bài đỏ rực thấm đượm máu đỏ mới chân chính là huyết mạch của chủ nhân ngọc bài đó.

Thế nhưng máu của gã một giọt cũng không đi vào.

"Ngươi không hỏi ai?" Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nói.

"Không... tội dân không dám."

Ngọc bài không thể là giả, giả chỉ có thể là gã. Gã nhớ đến lời đồn trong cung, ngày sinh của gã, phụ không cần, mẫu không yêu.

Mười tuổi, gã từ thiên kiêu kiều tử rớt xuống thành bùn đất.

Từng ngày trôi qua, gã luôn cảm thấy khó thở, như có lưỡi đao treo trên cổ, lật lờ chờ ngày hạ xuống. Gã chỉ đang sống tạm, sống ngày nào hay ngày ấy, không dám yêu thích thứ gì, không dám quan tâm gì, gã sợ luyến tiếc thế gian này.

Gã không dám nghĩ đến ngày gã tròn mười lăm mình sẽ thế nào, lẫn lộn huyết mạch hoàng gia, chu di cửu tộc chưa hết tội.

"Các ngươi đang nói cái gì?" Thượng Chiêu Lý vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bà lớn giọng quát. "Kỳ nhi sao con lại tự xưng là tội dân, hả?"

"Hóa ra ngươi còn chưa biết." Nam Cung Thác Nguyệt như trêu đùa nói. "Tốt, trẫm cho ngươi tận mắt thấy."

"Kia, là ngọc bài tùy thân của trẫm." Nam Cung Thác Nguyệt chỉ ngọc bài của mình được được đặt cẩn thận trên khay trà, khẽ lệnh. "Sơ Ảnh."

Sơ Ảnh như hiểu ý, chỉ thoáng chần chừ liền nắm lấy tay nhị hoàng tử dùng châm nhẹ đâm một cái.

Từ vết thương nhỏ ấy, vài giọt máu rơi xuống ngọc bài. Những giọt máu đỏ chạm vào ngọc bài như có vật cản đều rơi hết ra khai. Hình ảnh đỏ đập vào mắt Thượng Chiêu Lý, khuôn mặt chợt tái đi.

"Sao... sao có thể, huyết sao lại ra ngoài?"

"Ngọc bài là giả, Kỳ nhi là con của người, hoàng thượng, có người muốn vu tội cho thần thiếp, Kỳ nhi thật là con của người."

Kể từ lúc nhìn thấy huyết không rơi vào ngọc bài, Thượng Chiêu Lý lập tức ra sức thanh minh, lớn tiếng, như sợ lời mình không đến tai Nam Cung Thác Nguyệt

"Ngọc bài chính tay trẫm đưa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?" Nam Cung Thác Nguyệt chán ghét hỏi ngược lại nàng.

Nữ nhân này đúng thật là càng sống càng xuống, không ... phải nói là nàng ta chỉ nhìn những chuyện nàng ta chấp nhận, chuyện nàng ta không muốn liền ra sức gạt bỏ.

Tựa như khi đó, không thấy quan tài không đổ lệ.

"Nhưng... Kỳ nhi thật là nhi tử của người, thần thiếp chưa bao giờ phản bội người."

"Ngươi cảm thấy trẫm sẽ để cho nữ nhân như ngươi dựng dục nhi tử của trẫm?"

"..."

"Ngươi cảm thấy trẫm đần đến nổi, một lần lại một lần trúng chiêu của ngươi?"

"Hoàng... thượng...?"

Ánh mắt của Nam Cung Thác Nguyệt nhìn Thượng Chiêu Lý như muốn giết nàng khiến nàng ta thốt không nên lời.

"Sơ Ảnh, tháo mặt nạ ra, để cho hai người ở đây nhìn rõ dung mạo của ngươi."

Lời chủ tử Sơ Ảnh nào dám trái, mặt nạ bị y cầm trên tay để lộ dung mạo có vết sẹo đáng sợ dài từ mắt xuống má. Nhưng khiến người kinh hãi không phải vết sẹo ấy mà là khuôn mặt giống như tạc với nhị hoàng tử.

"..."

"Sao... có thể...?"

Nhị hoàng tử kinh ngạc đến không thể nói thành lời, Thượng Chiêu Lý lại kinh hãi không biết nói gì.

"Đây là ảnh vệ thế thân của trẫm, năm đó trẫm có việc ly kinh, ngươi mang đến một bát canh, một đêm xuân tiêu ngay thư phòng trẫm, đều là y."

Và đến khi hắn trở về thì Thượng Chiêu Lý lại thông báo nàng hoài long thai. Hắn tất nhiên không chấp nhận, huyết mạch hoàng gia sao có thể lẫn lộn, đành âm thầm kê dược dùng kế để Thượng Chiêu Lý đọa thai.

Nhưng hắn không ngờ hoàng cô lại để cho ả át chủ bài, thủ hạ của hoàng cô đều là người của hoàng gia gia. Lúc này Nam Cung Thác Nguyệt mới biết quyền lực trong tay mình không nhiều như hắn nghĩ.

Hắn đành để cho đứa trẻ ấy tồn tại, trong tối âm thầm sủng nàng ta, để nàng ta lộ hết con bài trong tay. Hơn mười năm, hơn mười năm hắn mới thu hết được người của hoàng gia gia về tay.

Tựa như kiếp trước, hắn chờ ngày ở thần điện chứng minh hài tử này vô hoàng gia huyết, diệt sạch đám ngoan cố còn xót lại, cùng ngoại gia vốn có dấu hiệu ngoại thích chuyên quyền kia.

Nhưng bây giờ không cần thiết, nếu sớm muộn đều thế, chi bằng hôm nay cho đúng dịp.

"Ngươi cảm thấy có thể là giả sao?"

Thượng Chiêu Lý vẫn chưa thể hoàn hồn, miệng không ngừng lẩm bẫm 'không thể nào, không thể nào'.

"Hoàng thượng! Vì sao năm đó người không nói cho thần thiếp. Nếu người nói, thần thiếp đã không sinh thứ nghiệt chủng này."

Lời nàng nói như dao chát vào tim nhị hoàng tử. Gã chỉ nhắm mắt cúi đầu như sớm dự đoán được lời này của nàng.

"Nói cho ngươi..." Trầm ngâm một lát Nam Cung Thác Nguyệt mới châm chọc.

"Ngươi không cảm thấy, trăm phương ngàn kế sinh hạ hài tử, vì tranh sủng tự hạ dược hãm hại phi tử khác để nó được sinh trùng ngày với trẫm. Cuối cùng phát hiện, nó vốn dĩ không phải hài tử mà ngươi mong muốn, không phải nhi tử của trẫm, rất thú vị à."

Nam Cung Thác Nguyệt cợt nhã nói.

"Tất cả những gì ngươi làm đều là dã tràng se cát."

"Không, thiếp không tin." Thượng Chiêu Lý không can đảm đối diện sự thật này.

Nàng cao quý như thế sao có thể để một thứ tiện nô như vậy làm nhục thậm chí còn hoài dã loại này.

Thảo nào, nhiều năm qua, nàng một chút cũng không có cảm tình với nó. Nó không phải là hài tử của nàng, nó chắc chắn không phải hài tử của nàng.

"Đúng rồi, hoàng thượng, là người chán ghét thần thiếp cho nên mới bày ra kế này đúng không. Nó không phải nhi tử của thần thiếp, hoàng thượng người trả lại nhi tử cho thần thiếp đi, hoàng thượng."

Thượng Chiêu Lý không chết tâm vẫn cố níu lấy điều nàng mong muốn.

"Hừ."

Nam Cung Thác Nguyệt hừ lạnh, có chút chán ghét nữ nhân đang níu lấy chân mình, mắt phượng nhẹ lướt sang hướng khác lại không ngờ đập vào mắt mình một hình ảnh khó tin, điều gì đó chưa kịp hiện lên lại bị nữ nhân bên dưới kéo lại.

Tiếng nức nở kêu oan, đòi nhi tử nhượng hắn chán ghét tận cùng, nhẹ đẩy chân khiến nữ nhân kia lăn xa một chút.

"Ngươi cảm thấy hoàng tử chân chính nào chưa đủ mười lăm có thể rời hoàng cung? Mười lăm năm trước ngoại trừ tam hoàng tử còn có trẻ sơ sinh nào sao?" Dứt lời lại nhẹ hừ một tiếng, "Xuẩn không ai bằng."

"Thứ đê tiện này, sao ngươi dám chạm vào bổn cung."

Không nói được Nam Cung Thác Nguyệt, Thượng Chiêu Lý quay ra cay nghiệt với hai nam tử trước mặt.

"Nghiệt chủng ngươi nên chết đi, tất cả là tại ngươi tại các ngươi, nếu không phải sinh hạ nghiệt chủng ngươi, ta cũng để lại bệnh căn vô pháp tiếp tục sinh dục."

Thượng Chiêu Lý như điên dại quát mắng hai nam tử trước mặt.

Bàn ghế tách trước mặt đều bị nàng hất hết về phía trước. Thấy đồ vật tung tới hướng nhị hoàng tử, Sơ Ảnh lập tức dùng thân che chở, đồng thời quay đầu lạnh lùng đối nàng ta nói.

"Đều là nương nương tự làm tự chịu."

Thượng Chiêu Lý mặt trắng bệch ngồi giữa sàng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, xoay người đối Nam Cung Thác Nguyệt nói.

"Hoàng thượng, sao người có thể đối xử với ta như vậy, tại sao?"

Thượng Chiêu Lý như điên dại đổ về phía Nam Cung Thác Nguyệt chất vấn, nhưng hành động của nàng lần nữa lại bị Sơ Ảnh cùng Vệ Mẫn cản trở.

Nàng căm hận nhìn trung niên nam tử trước mặt.

"Tiện nô, thứ đê tiện như ngươi sao dám chạm vào ta."

Vừa nói Thượng Chiêu Lý vừa đổi hướng đánh về phía Sơ Ảnh. Giờ phút này nàng không còn bộ dáng cao cao tại thượng mà như một nữ nhân điên dại, cuồng nộ chút giận lên những thứ khiến nàng không hài lòng.

"Ta là hoàng hậu, là thái hậu của Đại Yên, là nữ nhân cao quý nhất phương Nam này."

"Hoàng đế, nhi tử của ta hoàng đế, ta là thái hậu, các ngươi phải quỳ xuống, quỳ xuống cung nghênh ai gia."

"Đánh, đánh chết các ngươi, thứ đê tiện, ai dám xem thường ai gia, giết giết hết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi