NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN

- Quận chúa! Người nghỉ ngơi thôi. Vì cái gì phải nhọc tâm đến như vậy?

Đại phu nhân ngước lên, trừng mắt nhìn Liên cô nói:

- Cũng là ngươi cản ta. Liên nhi, rõ ràng chính ngươi cũng nhìn thấy. Công chúa và Nhu nhi...hai người họ...

Đại phu nhân nghĩ đến cảnh tượng mình bắt gặp được trong hậu viên, liền không kìm nổi hoảng sợ cùng bực bội, vội trút ra với Liên cô. Liên cô chỉ khẽ cười đáp:

- Quận chúa! Là người nghĩ nhiều quá thôi. Công chúa và Tịnh Nhu tiểu thư đều là nữ nhân với nhau. Gần gũi đùa giỡn một chút thì có làm sao? Quận chúa cả lo như vậy là đang nghĩ đến chuyện gì?

Đại phu nhân trừng mắt, gắt gỏng với Liên cô:

- Liên nhi, ngươi thừa biết ta lo nghĩ cái gì? Ngươi còn nói như vậy?

Liên cô cười cười:

- Chẳng phải là quận chúa luôn cho rằng hai nữ nhân làm sao có thể xảy ra những chuyện kì quặc như là động sinh tình cảm? Người cũng nói nữ nhân dù có tài cao đến đâu, cho đến cùng đều cũng sẽ phụ thuộc vào nam nhân. Đã như vậy, người lại còn lo nghĩ làm gì chuyện của công chúa và Tịnh Nhu tiểu thư nữa?

Đại phu nhân ngẩng lên nhìn Liên cô. Liên cô nói chuyện bằng giọng rất bình thản nhưng lời vào tai đại phu nhân lại nghe giống như là đang mỉa mai châm chọc. Đại phu nhân nhìn lại Liên cô, muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, khẽ thở dài xua tay bảo nàng rời đi.

- ------

Trong Bảo Hoa cung, Tịnh Nhu và Thanh Huyền đang tập tuồng. Tịnh Nhu đóng vai Ngô Cương, từ xa bước đến, nắm tay Thanh Huyền, nhìn nàng tha thiết gọi:

- Hằng Nga! Ta rất nhớ nàng! Một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian. Ta phải bị đày đến chín kiếp! Làm thế nào ta chịu nỗi được đây? Hằng Nga!...

Thanh Huyền bĩu môi "phì" một tiếng, đánh nhẹ lên bả vai Tịnh Nhu nói:

- Ngươi diễn chán quá đi! Cái đồ ngốc nhà ngươi, lời thoại chỉ có mấy câu, ngươi cứ đọc sai mãi! Ai! Không tập nữa! Mệt chết bổn cung rồi!

Nàng vừa nói, vừa đến bên bàn ngồi, tự rót chung trà uống. Tịnh Nhu lại nịnh nọt chạy theo, đứng phía sau, nhẹ nhàng xoa bả vai cho nàng, lấy lòng nói:

- Đừng có nản mà! Ta cũng cố gắng lắm rồi đó. Ai bảo tuồng sư kia viết lời thoại gì mà dài quá! Lời lẽ lại sến quá mức chấp nhận. Thật tình ta nhớ không nổi.

Thanh Huyền quay lại lườm lườm Tịnh Nhu hỏi:

- Ngươi đó, không hiểu là loại nữ nhân gì, trong đầu ngươi chỉ có đao kiếm với chiêu thức võ công mà thôi!

Tịnh Nhu lại lếch thân ngồi xuống cạnh bên công chúa, làm bộ làm tịch vuốt ve tóc nàng khẽ nói:

- Nào có chứ? Trong đầu của ta nhiều nhất chính là hình bóng của ngươi đó!

Thanh Huyền phì cười, khẽ nhéo nhẹ lên má Tịnh Nhu:

- Dẽo mồm dẽo miệng! Ngươi càng lúc càng không giống ngươi!

Tịnh Nhu gật đầu, xác nhận luôn:

- Ừm, ta cũng cảm thấy ta thật không còn là ta nữa. Bởi vì ta bây giờ chính là ngày càng giống tình nhân của công chúa. A...á!

Thanh Huyền bật cười, đánh nhẹ Tịnh Nhu một cái rồi đẩy nàng ra:

- Nham nhở! Ngươi càng lúc càng nham nhở. Đáng ghét! Không cho ngươi nói nữa. Mau nghĩ cách gì học cho thuộc lời thoại cho ta! Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đại thọ. Nếu tuồng này diễn không tốt, đến lúc đó mẫu hậu sẽ không cho phép ngươi ở lại trong cung mà đày ngươi ra biên cương luôn thì đừng có than trách!

Tịnh Nhu giả ngây giả dại rồi bất ngờ nhóm lên hôn "chụt" một cái vào mặt Thanh Huyền rồi lùi lại, nhướng nhướng mày làm tỉnh nói:

- Ừm, vậy thì vì công chúa! Tịnh Nhu đành phải cố hết sức mình!

Thanh Huyền bị cái tên láu cá kia chiếm tiện nghi nữa rồi. Nàng muốn bắt lại trả đũa nhưng kẻ kia nhanh quá đã chạy thoát đi. Nhìn bộ dạng Tịnh Nhu vừa nhảy nhót linh động, miệng vừa lầm rầm đọc lời thoại tuồng khiến Thanh Huyền không nhịn được cười. Nữ nhân đáng ghét này không ngờ lại càng lúc càng khiến nàng yêu mến đến mức không muốn rời mắt một giây phút nào ấy! Thật là không hiểu cơ duyên thế nào nhưng gặp được Tịnh Nhu, với Thanh Huyền nàng chính là một điều đẹp đẽ nhất.

- --------

Trong cung Lạc Hoa, hoàng hậu cùng Tĩnh Huệ phi, Uyển Tư quí phi, Dương tần, Trần Ngọc chiêu nghi cùng ngồi dùng trà chiều. Tịnh Nhu được cung nữ dẫn đường tiến vào. Nàng đến trước mặt các vị nương nương, cúi đầu hành lễ:

- Tịnh Nhu tham kiến hoàng hậu nương nương, Tĩnh Huệ phi, Uyển Tư quí phi, Dương tần, Trần chiêu nghi! Các vị nương nương vạn phúc!

Hoàng hậu mỉm cười, chỉ tay vào ghế bảo Tịnh Nhu:

- Phạm đô úy không cần đa lễ! Mời đô úy ngồi!

Tịnh Nhu cúi đầu đáp:

- Đa tạ hoàng hậu nương nương!

Tịnh Nhu ngồi xuống. Theo thói quen, nàng liền nhìn đến Tĩnh Huệ phi nheo mắt mỉm cười với nàng. Tĩnh Huệ phi quá quen thuộc với kiểu cách của vị nghĩa muội tùy tiện thể hiện này, nàng chỉ khẽ mỉm cười đáp lại. Chỉ có Dương tần rất để ý hành động của hai nàng. Dương tần cất giọng trước:

- Sớm nghe nói Phạm đô úy là nữ trung hào kiệt, võ dũng hơn người. Lại vừa được đô úy cứu cho một mạng. Đại ơn này, bổn cung khắc ghi trong lòng, mãi mãi không quên. Nhân đây lấy trà thay rượu, mời đô úy một chung, chúc nàng thành toại ý nguyện, đắc lộc thành danh.

Trần chiêu nghi nghe Dương tần nói vậy, liền mở miệng cười nói:

- Dương tỉ tỉ! Phạm đô úy dù sao cũng là nữ nhân. Tỉ sao lại chúc nàng ấy đắc lộc thành danh. Phải chăng là nên chúc nàng ấy sớm ngày tìm được ý trung nhân, gả cho lang quân như ý của lòng mình hay hơn?

Hoàng hậu cũng gật đầu cười phụ họa:

- Trần muội muội nói cũng phải. Phạm đô úy tuổi tác chắc cũng gần song cửu (mười tám) rồi phải không? Không biết nàng đã có ý trung nhân hay chưa? Sẵn ở đây cũng có Tĩnh Huệ muội muội, đại tỉ nàng. Nàng cứ xem chúng ta như là tỉ muội thân thuộc, thoải mái tâm tình đi. Nếu nàng muốn, bổn cung có thể ra mặt thay nàng, cầu xin hoàng thượng ban hôn, cho nàng một hôn sự rạng rỡ.

Dương tần khẽ nhếch môi, giọng nửa như châm chọc, nửa như khiêu khích nói:

- Hoàng hậu tỉ đã lên tiếng, Phạm đô úy nàng sao không thẳng thắn nói ra đi? Hoàng hậu, tỉ lại không nhớ đêm hôm ấy, Phạm đô úy ở trước mặt chúng ta đã từng bày tỏ rồi hay sao? Ý trung nhân của nàng ấy chẳng phải chính là hoàng thượng hay sao? Ha ha! Đô úy trẻ trung lại bản lĩnh như vậy, sau này trở thành tỉ muội với chúng ta rồi nhất định hậu cung sẽ rất náo nhiệt!

Dương tần nói xong, các vị nương nương các cũng nhìn sang Tịnh Nhu ánh mắt hiếu kì chờ đợi. Tịnh Nhu bất chợt bật lên cười to, sau đó sãng khoái vỗ tay một cái, nhìn thẳng các vị nương nương, bình thản nói:

- Lần đó vì tình hình cấp bách, Tịnh Nhu phải dùng tâm lí chiến để đả kích Nhã Đức phu nhân đấy thôi. Khiến các vị hiểu lầm, thật ngại quá! Tịnh Nhu vốn không hề hứng thú với nam nhân. Dù là với hoàng thượng cũng vậy. Cho nên các vị không cần để ý đến Tịnh Nhu. Tịnh Nhu lại thích tự do tự tại, tha hồ tung hoành nhiều hơn!

Các vị nương nương ngây ngốc một lúc. Trần chiêu nghi lại hỏi:

- Phạm đô úy tính tình khẳng khái, thẳng thắn đáng nễ. Nhưng lời nàng nói, phải chăng đã sai rồi? Nàng không hứng thú với nam nhân? Không lẽ nàng lại có hứng thú với nữ nhân hay sao?

Chiêu nghi nói xong lại che miệng cười. Tịnh Nhu bị nàng hỏi, chợt nhiên giật mình, mặt cũng ửng đỏ. Nàng gượng gạo cười trừ, đang định mở miệng đáp thì đã nghe Uyển Tư quí phi lên tiếng:

- Muội muội nói vậy thật không phải nha! Muội là trêu chọc khiến Phạm đô úy đỏ mặt rồi kìa! Phạm đô úy thanh nhã kiêu sa, sắc nước hương trời, như thế nào lại không thích nam nhân được? Chẳng qua nàng ấy tầm mắt cao, hiện chưa gặp được người vừa mắt thôi.

Dương tần nghe nói thế, lại nói thêm:

- Ngay cả đương kim thiên tử như hoàng thượng mà cũng không vừa mắt với Phạm đô úy. Xem ra tầm mắt của nàng thật cao ấy nha? Hay là thật ra nàng e ngại chúng ta mà không nói thật lòng vậy?

Dương tần cho đến cùng vẫn canh cánh những lời của Tịnh Nhu hôm ấy. Nàng thật sự cho rằng Tịnh Nhu có ý tứ với Đại Tông nên liền bám lấy, muốn tra cho đến cùng xem tâm ý của Tịnh Nhu là đến đâu. Tịnh Nhu cũng không bận tâm đến các nàng. Nàng ngước mặt lên nhìn thẳng các nàng, vô tư nói:

- Chí hướng của Tịnh Nhu thật sự không giống với các nữ nhân thiên hạ khác. Có thể sẽ khiến các vị nương nương chê cười. Nhưng ta là thật lòng nghiêm túc. Ta cũng từng bày tỏ với hoàng thượng, Phạm Tịnh Nhu chính là muốn tung hoành thiên hạ, làm được một chuyện gì đó thật lớn lao, thật vẻ vang cho đất nước. Ta tuyệt đối chưa từng suy nghĩ sẽ gả đi. Càng là sẽ không bao giờ muốn gả đi để làm một đóa hoa cô quạnh trong thâm cung, ngày tháng chỉ trông chờ vào sự ban phát sủng ái của một nam nhân. Các vị, đừng bao giờ hiểu lầm. Tịnh Nhu tuyệt đối không có ý nghĩ muốn làm tỉ muội với các vị!

Một lời nói ra, tất cả các nương nương đều biến sắc mặt. Dương tần và Trần chiêu nghi là khó coi nhất. Nữ nhân này quá đáng, quá to gan. Như thế nào lại dám mỉa mai châm chọc ngược lại các nàng ư? Dương tần trừng mắt, rất muốn quát ra. Nhưng nàng nhìn lại, cả hoàng hậu, Tĩnh Huệ phi và Uyển Tư quí phi đều không lên tiếng. Luận theo vai vế, các nàng cũng không dám quá phận thể hiện trước mặt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn sang Tĩnh Huệ phi rồi lại nhìn sang Uyển Tư quí phi rồi mới quay lại Tịnh Nhu, nàng khẽ nói:

- Phạm đô úy quả nhiên là người trong võ môn! Ai! Khẩu khí của nàng như vậy, xem ra cũng là học hỏi chỗ phụ thân của bổn cung. Các vị muội muội, mong đừng để bụng giận trách Phạm đô úy. Nàng ấy, chính là bị phụ thân của bổn cung dạy hư mất rồi!

Tịnh Nhu ngơ ngác nhìn hoàng hậu. Tĩnh Huệ phi lúc này mới lên tiếng:

- Đa tạ tỉ tỉ và các vị muội muội thông cảm. Nhu muội của Tĩnh Huệ, quả thật là không quen nói chuyện. Nàng ấy chính thật chỉ có học võ, chưa từng biết qua lễ giáo phép tắc gì, không biết cách nói chuyện. Thỉnh cầu các vị đừng để bụng! Nàng quay sang Tịnh Nhu nói:

- Nhu muội, còn không mau thỉnh tội với các vị nương nương!

Tịnh Nhu tròn mắt nhìn Tĩnh Huệ phi:

- Hả?

Hoàng hậu hiểu ý, khẽ lắc đầu nói:

- Thôi thôi, không có chuyện gì. Phạm đô úy còn trẻ. Với cả tính cách nàng như thế, chúng ta cũng chẳng lạ lẫm gì. Không trách! Đều không trách nàng được!

Hoàng hậu nương nương đã nói như thế, Dương tần, Trần chiêu nghi có muốn cũng không dám bắt tội. Tĩnh Huệ phi thấy vậy liền nhanh chóng giải vây cho Tịnh Nhu, nàng đứng dậy hướng hoàng hậu nói:

- Hôm nay đến làm phiền tỉ tỉ đã lâu. Tĩnh Huệ xin được phép lui trước!

Quay sang Tịnh Nhu, nàng nói:

- Nhu muội, muội chẳng phải nói muốn hồi phủ, phụ thân có việc dặn dò hay sao? Cũng đừng nên làm phiền hoàng hậu và các vị nương nương nữa. Chúng ta đi thôi!

Tịnh Nhu dù không đoán được dụng ý của Tĩnh Huệ phi. Nhưng câu cuối cùng của nàng, muốn Tịnh Nhu cùng đi về, rõ ràng là có lời muốn nói. Tịnh Nhu lập tức đứng dậy, vái chào hoàng hậu và các vị nương nương khác rồi bước đi ra theo Tĩnh Huệ phi. Trên đường đi, Tĩnh Huệ phi bước thật chậm, nàng cố ý đợi Tịnh Nhu bước lên. Tịnh Nhu nhìn trộm nét mặt của Tĩnh Huệ phi, trong lòng lại hết sức bối rối. Đại tỉ hôm nay làm sao nhỉ? Biểu tình này giống như đang giận nàng đây sao? Tịnh Nhu cắn cắn môi, cố nhớ lại lúc nãy nàng đã nói những gì mà làm đại tỉ tức giận đến thế này? Tĩnh Huệ phi không nói nửa lời, cứ trầm mặc bước đi. Tịnh Nhu chờ một hồi, cũng nhịn không được, lên tiếng:

- Đại tỉ!

Tĩnh Huệ phi chậm bước lại, nhưng sau đó lại tiếp tục bước nhanh hơn, chỉ buông một câu:

- Về Ngọc Linh cung rồi nói!

Tịnh Nhu tròn xoe mắt nhìn theo nàng. Ý! Về Ngọc Linh cung chứ không phải bảo nàng về phủ tướng quân đi sao? Tịnh Nhu không tin nỗi nhìn theo bước chân đại tỉ rồi cũng ù lì đi theo. Đi được một đoạn, chợt nghe phía sau có tiếng gọi:

- Phạm đô úy!

Tịnh Nhu chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại. Tĩnh Huệ phi đi phía trước, nghe có người gọi Tịnh Nhu, nàng cũng đi chậm hơn, không nhìn lại nhưng cũng biết người đến là ai. Nàng dừng bước, đợi Tịnh Nhu và cũng đợi xem người đến nói gì.

Uyển Tư quí phi gấp gáp bước đến trước mặt Tịnh Nhu, quay sang gật đầu với Tĩnh Huệ phi rồi nói:

- Lúc nãy đông người, Uyển Tư không tiện mở miệng. Thật lòng Uyển Tư muốn giáp mặt kính cẩn nói một lời đa tạ với Phạm đô úy vì đã có ơn cứu mạng cho bổn cung và thái tử.

Nàng nói xong, hướng đến Tịnh Nhu cúi đầu hành lễ. Tịnh Nhu thản nhiên, gượng gạo đáp:

- Quí phi không cần khách khí với ta. Cứu người là chức trách của ta. Nếu như người gọi ta chỉ để nói những lời này, vậy thì bây giờ ta xin phép đi trước!

Tịnh Nhu nói xong liền quay bước, hướng đến bên Tĩnh Huệ phi, theo thói quen muốn đưa tay kéo tay Tĩnh Huệ phi cùng đi.

Uyển Tư quí phi bất chợt đuổi theo. Nàng ấy giơ tay, đưa ra một vật. Tịnh Nhu theo bản năng liền chắn trước bảo hộ Tĩnh Huệ phi, nghênh người hướng Uyển Tư quí phi, lo lắng hỏi:

- Quí phi, người lại muốn làm gì?

Cánh tay đưa lên của Uyển Tư quí phi giơ ra một vật. Vừa vặn vì động tác phòng thủ của Tịnh Nhu, Uyển Tư quí phi ngại ngùng lùi lại, mở ra vật trong tay. Đó là một chiếc bảo y dệt bằng tơ thiên tằm, mỏng nhẹ, gọn gàng nhưng rất bền chắc. Uyển Tư hai tay cầm bảo y, nhìn Tịnh Nhu, ánh mắt ngại ngùng khẽ nói:

- Bổn cung biết, đô úy vẫn nghi ngờ ta vì liên quan đến việc Tĩnh Huệ tỉ tỉ bị trúng độc. Nhưng ta xin thề với nàng, bổn cung không có làm. Đô úy nhiều lần cứu mạng ta và Long nhi. Nói như thế nào, Uyển Tư cũng là kẻ nợ ân nghĩa của nàng. Chiếc bảo y tuy không phải vật quí giá gì. Nhưng là vật do gia phụ ngày trước ở trên chiến trường thu được của quân thù. Mặc nó vào tuy không dám nói là đao thương bất nhập nhưng có thể bảo hộ cho đô úy giảm bớt sát thương. Chút thành ý của Uyển Tư, kính mong đô úy nhận cho!

Tịnh Nhu ngây ngốc nhìn Uyển Tư quí phi. Vẻ mặt của Uyển Tư quí phi hết sức thành khẩn. Nhất thời Tịnh Nhu không biết nên phản ứng ra sao. Nàng đúng là vẫn giữ dạ nghi ngờ, thậm chí có chút thành kiến với Uyển Tư quí phi. Nhưng cái vị này đối diện với nàng lại hết sức thân thiện, thành ý nhiệt tình. Nàng muốn tỏ ra khó ưa một chút với Uyển Tư cũng không tiện. Nàng trầm tư một lúc, nhìn Uyển Tư, rồi lại nhìn sang Tĩnh Huệ phi. Tĩnh Huệ phi bình thản như nước, dường như không hề quan tâm đến cuộc đối thoại của nàng và Uyển Tư. Tịnh Nhu rối rắm, rồi không hiểu làm sao, nàng nhăn mặt khẽ nói:

- Thành ý của quí phi thì Tịnh Nhu xin nhận. Nhưng đấy là đồ của phụ thân người. Ông ấy vất vã trên chiến trường mới có được. Người nên giữ cho ông ấy mặc đi!

Lời nàng vừa dứt, Tĩnh Huệ phi đột nhiên sẵng giọng gắt nàng:

- Nhu muội! Không được nói năng vô lễ như vậy!

Nàng bước đến trước Uyển Tư, gượng mỉm cười, nhận lấy bảo y trong tay Uyển Tư, nói:

- Thành ý của muội, ta thay Nhu muội nhận lấy. Đa tạ Uyển Tư muội có lòng! Uyển Tư, mong muội đừng trách, Tịnh Nhu, tính cách trẻ con, nói chuyện không biết chừng mực. Mong muội đừng để bụng!

Uyển Tư khẽ gượng cười, nàng nhìn lại Tịnh Nhu rồi cúi đầu nói:

- Như vậy Uyển Tư không phiền Tĩnh Huệ tỉ và đô úy! Uyển Tư xin lui trước!

Nhìn Uyển Tư quí phi đi khuất rồi, Tĩnh Huệ phi mới quay sang Tịnh Nhu, nàng cau mày gắt lên:

- Nhu muội! Tại sao muội càng lúc càng không hiểu chuyện vậy? Ở trong cung cấm, đâu phải là nơi muội muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Muội thật sự muốn mất đầu hay sao?

Tịnh Nhu bị đại tỉ nổi giận, nàng khẽ lè lưỡi, nói nhỏ rí:

- Ai biết nàng ta là tặng đồ thật hay có dụng ý gì khác không? Nàng ta tặng đồ muội, không thích thì không nhận cũng không được hay sao?

Tĩnh Huệ phi mở to mắt nhìn trừng Tịnh Nhu nói:

- Muội thật đúng là...bảo y này là một trong ba bảo vật đáng quí nhất ở Đại Hùng quốc này. Thiên tằm bảo y của Trung Nghĩa Vương, có bao nhiêu người thèm muốn. Muội không nhận đã rất ngốc, còn dùng cái khẩu khí vô lễ đó để từ chối nữ nhi của ông ấy. Muội....Ai!..."

Tĩnh Huệ phi không nói nổi nữa, giúi chiếc bảo y vào tay Tịnh Nhu rồi thở dài một hơi rồi bỏ đi trước.Tịnh Nhu ngơ ngác nhìn theo Tĩnh Huệ phi, rồi lại nhìn chiếc bảo y trong tay to tròn mắt:

- Eo ơi! Không ngờ Uyển Tư quí phi là con gái của Trung Nghĩa vương Trần Vĩnh Trọng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi