NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN

Lúc này, đại phu nhân đang ngồi ở sãnh dùng canh sâm. Tịnh Dung đứng phía sau bóp vai cho bà. Nhị thiếu gia Nhật Hiếu đang ngồi hàng ghế phía dưới đang trải những lá bùa bình an xin được ở Trúc Lâm thiền viện về. Vừa thấy nhị phu nhân bước ra, đại phu nhân lại để mắt hơn vào tiểu cô nương đi cùng với bà ấy. Nhị phu nhân nhận thấy ánh mắt của đại phu nhân thập phần bất mãn, lại thêm cạnh bên bà Tịnh Dung lại tỏ ra rất đắc ý. Nhị phu nhân than thầm, lo thay cho nghĩa nữ của mình. Bà kéo Tịnh Nhu đến trước mặt đại phu nhân khẽ cười nói:

- Đại tỉ! Mừng tỉ về nhà! Tỉ đi đường có mệt mỏi không? Để muội dặn nha hoàn chuẩn bị nước ấm, pha thêm dược liệu giúp tỉ tẩy trần!

Nhị thiếu gia nhìn thấy nhị phu nhân, liền đứng dậy mỉm cười với bà, ánh mắt lại vô tình đảo Tịnh Nhu:

- Mẫu thân, vị đây hẳn là nghĩa muội Tịnh Nhu?

Tịnh Nhu lúc này mới bước lên, cúi đầu trước đại phu nhân nói:

- Dạ! Con là Tịnh Nhu, vừa được nghĩa phụ thu nhận, xin ra mắt đại phu nhân! Ra mặt nhị ca!

Đại phu nhân khẽ nhíu mày, thận trọng quan sát Tịnh Nhu. Tịnh Nhu bị bà nhìn đến ngứa ngáy trong người nhưng nhị phu nhân ở bên khẽ giật nhẹ ống tay áo ra hiệu cho nàng đừng ngẩng đầu lên. Đại phu nhân đặc biệt rất ghét ai nhìn thẳng vào mắt bà. Tịnh Nhu dù rất khó chịu nhưng không dám làm trái ý nghĩa mẫu. Cô cố gắng gượng, chờ đợi thử xem đại phu nhân sẽ bắt cô cúi đầu trong bao lâu. Đại phu nhân cố ý vừa nhìn vừa nhàn nhã uống cạn chén canh sâm, thử xem nghĩa nữ mới nhận kia có bao nhiêu kiên nhẫn và lễ độ với bà. Đang lúc như thế, Tịnh Dung bất chợt nói to lên:

- Ấy, có con nhện to quá! Đại nương, người cẩn thận!

Tịnh Nhu vừa nghe đến nhện, nàng liền nhảy phốc lên một cái, sau đó nắm kéo tay nhị phu nhân cùng lùi về phía sau mấy bước, lo lắng nói:

- Nghĩa mẫu cẩn thận!

Nhện đâu không thấy, chỉ thấy Tịnh Dung che miệng cười trộm. Tịnh Nhu biết ngay là nàng ta cố ý chơi khó cô để cô mất điểm với đại phu nhân. Cô cũng không để tâm, khẽ mỉm cười, bước lên mấy bước cúi đầu nói:

- Thật xin lỗi, khiến đại phu nhân chê cười. Tịnh Nhu trong đời sợ nhất là nhện. Chỉ cần nhìn thấy nhện liền bất chấp mà bỏ chạy. Mong phu nhân thông cảm đừng trách con vô lễ!

Đại phu nhân bất chợt mỉm cười, cất lên giọng nói cực kì êm ái khiến Tịnh Nhu nghe mà ngỡ ngàng, không tin nổi một người nổi tiếng khó tính lại có giọng nói ngọt trong đến thế:

- Không trách! Nhìn bên ngoài, ngươi không có nhu lắm. Ta còn cho rằng ngươi không thích hợp với cái tên Tịnh Nhu. Nhưng vừa rồi, ngươi gặp chuyện hoảng sợ, lại còn biết kéo theo nghĩa mẫu cùng tránh. Ừm hừm! Nhị muội à, mừng cho muội đã thu một nghĩa nữ hiếu thuận!

Nhị phu nhân không dám tin nhìn đại phu nhân. Vốn bà còn sợ đại phu nhân vì sự xuất hiện đường đột cùng xuất thân không rõ ràng của Tịnh Nhu mà ghét bỏ cô. Không ngờ, bà như vậy lại còn khen ngợi cô hiếu thuận. Xem ra, đứa nữ nhi này cũng rất tốt số nha! Nhị phu nhân mỉm cười nói với đại phu nhân:

- Đa tạ đại tỉ. Nhu nhi là nghĩa nữ của phu quân thu nhận, gọi muội mẫu thân, thì cũng nên gọi tỉ là đại nương, có phải không đại tỉ!

Đại phu nhân gật đầu:

- Ừ. Vậy từ nay Tịnh Nhu con cứ gọi ta là đại nương như Tịnh Dung là được. Con đã vào Phạm phủ rồi, đại nương cũng sẽ xem con như nhi nữ trong nhà. Cho nên con cũng phải như Tịnh Dung học hỏi phép tắc lễ giáo cho phải lẽ. Đây, lần đầu gặp mặt, đại nương tặng cho một miếng ngọc làm quà gặp mặt.

Đại phu nhân lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc hình tròn, phía trên có khắc hình phụng rất đẹp đưa cho Tịnh Nhu. Tịnh Nhu hai tay cầm lấy, vui mừng cười nói:

- Con tạ ơn đại phu nhân! À...đại nương!

Cô cầm lấy miếng ngọc nhét vào người, vừa định xoay chân lui về bên nhị phu nhân, chợt lại thấy dưới chân dường như có gì bò lên đôi giày bằng vải. Cô nhìn xuống, nhận ra đó là một con nhện to. Ngay lập tức, cô nhảy phốc một cái ngồi lên đùi đại phu nhân, hai tay ôm lấy cổ bà, chân cũng rúc lên đến thành ghế của bà, run run nói:

- Có nhện thật! Cứu con!

Tịnh Dung thích thú khi thấy người gặp nạn, nàng cười khanh khách thành tiếng. Trong khi đại phu nhân và nhị phu nhân đều đen mặt. Nhị phu nhân hắng một tiếng rồi bước lên, lôi kéo Tịnh Nhu rời khỏi thân đại phu nhân, vừa lo lắng hỏi bà:

- Đại tỉ! Nhu nhi không làm tỉ đau chứ?

Đại phu nhân khẽ cau mày, hừ nhẹ một tiếng rồi đứng dậy nói:

- Ta về phòng nghỉ ngơi trước!

Đại phu nhân nói dứt câu liền bỏ đi về hậu viện của mình. Nhật Hiếu đứng dậy, cũng cười nhẹ, nhướn mắt nhìn Tịnh Nhu. Y lấy từng mảnh bùa bình an, đưa cho nhị phu nhân, cho Tịnh Dung rồi cũng đưa cho Tịnh Nhu một mảnh:

- Bùa bình an này vốn ban đầu ta không biết còn có muội, cho nên không có xin cho muội. Vậy nên tặng cho muội mảnh của ta. Cầu cho muội cũng luôn được bình an vui vẻ. Nhận đi, xem như quà gặp mặt của nhị ca cho muội.

Tịnh Nhu ngại ngùng khẽ lắc đầu:

- Như vậy...

Nhị phu nhân cũng thêm vào:

- Con nhận đi! Nhị ca của con cũng thường đi Yên sơn thiền tự, y có thể tự xin được mảnh khác.

Tịnh Nhu cầm lấy mảnh bùa, gật đầu mỉm cười với Nhật Hiếu:

- Tạ ơn nhị ca!

Nhật Hiếu cũng mỉm cười:

- Không cần khách sáo. Nghĩa muội, muội cũng rất đáng yêu. Hơn nữa, rất bản lĩnh đó!

Nhật Hiếu nói xong cũng cười cười rồi bỏ đi. Tịnh Dung nhìn thấy chỉ còn lại mình với nhị phu nhân và Tịnh Nhu, nàng liền bỏ chạy theo sau Nhật Hiếu gọi to:

- Nhị ca, đợi muội với!

Nhị phu nhân nhìn theo bóng nàng rồi khẽ thở dài nói:

- Hai đứa đó là con thân sinh của ta nhưng chúng đối với đại tỉ còn thân thiết hơn với ta. Ai! Cũng may là ông trời thương tiếc ta cho nên mới ban Nhu nhi cho ta! Nhu nhi, hôm nay trời vẫn còn sớm, hay là cũng mẫu thân vào phòng luyện công. Ta dạy cho con vài thế luyện thân thể, chịu không?

Tịnh Nhu mỉm cười:

- Dạ, mẫu thân thật tốt!

Nhị phu nhân yêu thương xoa đầu nàng, kéo tay nàng cùng đi.

Trong cung Bảo Hoa, Thanh Huyền ngồi bên cây cổ cầm, ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ trên cung đàn tạo ra tiếng nhạc du dương. Cung nữ Ngọc Thúy đứng phía sau nàng, nghiêng đầu nghễnh tai ra vẻ cảm thụ tiếng nhạc. Bất chợt, Thanh Huyền nhấn mạnh tay một chút, tạo ra một tràng âm thanh hỗn loạn kéo hồn Ngọc Thúy hoảng sợ vội vã trấn tỉnh. Nàng lo lắng cầm tay Thanh Huyền lên quan tâm hỏi:

- Công chúa, người làm sao rồi? Người đánh đàn như thế, nhỡ làm tay bị thương thì làm sao?

Thanh Huyền chán ghét đứng dậy, mặt chau mày ủ, chu môi bất mãn nói:

- Chán thật đó! Cả ngày đều ở trong cung, đàn đi đàn lại cũng chỉ có mấy nhạc khúc này. Thật sự là buồn chết ta! Ngọc Thúy, hay chúng ta xuất cung đi, đến phủ tướng quân tìm Tịnh Dung rủ nàng đi dạo!

Ngọc Thúy trợn to mắt, liền khoa tay lắc đầu:

- Không được đâu công chúa! Hoàng thượng đã có lệnh, công chúa người phải ở trong cung học tốt cầm kì thi họa. Với nữa, thị vệ giữ cửa cung sẽ không để cho chúng ta ra cửa đâu.

Thanh Huyền bực bội, đẩy mạnh tay làm rơi cây cổ cầm xuống đất, cáu giận nói:

- Hoàng huynh thật đáng ghét! Ta chỉ có một bằng hữu duy nhất là Tịnh Dung, huynh ấy cũng không cho ta gặp! Nhốt ta trong cung này, muốn ta chán chết đây! Ây!

Một tiếng hắng vang lên trước cửa. Cả Thanh Huyền và Ngọc Thúy nhìn lên. Bước vào phòng là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc y bào của quan văn. Nam nhân bước đến trước mặt Thanh Huyền cúi đầu, chắp tay nói:

- Thần Vĩnh Chung, tham kiến Huyền Bảo công chúa!

Thanh Huyền nhìn Hàn Vĩnh Chung, nàng làm ra vẻ bình thản hỏi lại ông:

- Hôm nay không có giờ học họa, sao Hàn thái phó lại đến đây?

Hàn Vĩnh Chung ngước mặt lên, khoan thai vuốt râu, khẽ mỉm cười:

- Là hạ quan vừa nhận được một món vật quí từ Ba Tư sang, cho nên muốn mang tặng cho công chúa!

Hàn Vĩnh Chung vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp hai tay đưa đến trước mặt Thanh Huyền.

Thanh Huyền cầm chiếc hộp, mở ra, kinh ngạc thích thú đến mở to mắt:

- Là gì đây? Trông đẹp mắt quá!

Bên trong hộp có hơn mười viên bảo thạch tròn xoe đủ màu thật sự xinh đẹp. Thanh Huyền cầm lên một viên, sau đó mỉm cười đến tít mắt nhìn Hàn Vĩnh Chung:

- Thái phó thật có lòng! Đa tạ thái phó!

Hàn Vĩnh Chung khẽ chớp mắt, cười nhẹ. Nhìn vị công chúa trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, Hàn Vĩnh Chung giấu lại ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái nàng, làm ra vẻ mặt bình thản ung dung vừa vuốt râu vừa nói:

- Loại bảo thạch này rất hiếm có. Không chỉ là trông rất đẹp mắt mà hạ quan còn nghe nói nó có thể dùng để trị thương giảm đau. Công chúa, hi vọng người thích nó!

Thanh Huyền gật đầu:

- Bổn cung rất thích! Cảm tạ thái phó luôn có lòng. Ngài luôn mang vật tốt đến cho bổn cung. Trong tất cả các vị thái phó, ngài là tốt nhất đó!

Lúc Thanh Huyền nói chuyện, ánh mắt nàng long lanh rực sáng, nụ cười như hoa trong nắng xuân, cực kì rạng rỡ. Hàn Vĩnh Chung nhìn nàng ngơ ngẩn. Sau đó, nhận ra mình vô lễ, gã cúi đầu, cười nhẹ nói:

- Người thích là tốt rồi. Không còn việc gì, thần không làm phiền công chúa luyện đàn! Xin được lui trước!

Hàn Vĩnh Chung nói xong, liền khom lưng quay đầu lui đi. Thanh Huyền chợt nghĩ ra một chuyện, liền gọi gã lại:

- Khoan đã, thái phó! Bổn cung có một chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ!

Hàn Vĩnh Chung quay lại, ngước nhìn nàng:

- Công chúa có gì căn dặn, thần xin tận lực ra sức!

Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt tinh quái bước mấy bước đến gần Hàn Vĩnh Chung nói nhỏ:

- Bổn cung muốn nhờ thái phó đưa giúp bổn cung xuất cung, đến phủ Phạm tướng quân. Thái phó cũng biết đó, hoàng huynh muốn giam lỏng ta trong cung. Ta...ta muốn gặp Tịnh Dung!

Hàn Vĩnh Chung nhìn Thanh Huyền, ánh mắt sủng nịch. Vị tiểu công chúa yêu kiều thướt tha này vậy nhưng tính cách còn trẻ con quá. Hàn Vĩnh Chung thoáng suy nghĩ giây lát, liền gật đầu:

- Được, hạ quan sẽ nghĩ cách. Nhưng phiền công chúa, người nên cải trang một chút!

Trong phủ tướng quân, Tịnh Nhu đang luyện tư thế đứng tấn. Nhị phu nhân đang ngồi gần đó, vừa cắn hạt dưa, vừa sửa tư thế cho nàng (Từ đoạn này, cho phép xưng nàng với nhân vật Tịnh Nhu cho dễ. Dùng từ cô ở cổ đại nghe hơi chướng chướng):

- Nhu nhi, chân của con thấp xuống một chút. Đúng rồi, trụ cho vững, lực dồn xuống hông. Tay giơ cao lên một chút. Ừm, rất khá! Nhu nhi, con rất cốt cách của người luyện võ. Cố gắng một chút nhất định sẽ có thành tựu!

Tịnh Nhu đổ mồ hôi mẹ, mồ hôi con thấm ướt đẫm cả khuôn mặt. Nhị phu nhân chơi nàng hay sao, cả ngày hôm nay đều bắt nàng đứng tấn. Nắng đến như thế này, nhị phu nhân ngồi trong đình tránh nắng, vừa uống trà vừa cắn hạt dưa còn nàng phải đứng tấn ngoài nắng, luyện tập thế này có khi nào sẽ chết người không? Tịnh Nhu khổ sở nhìn nhị phu nhân, năn nỉ:

- Mẫu thân à, người cho con nghỉ một chút được không? Thật ra đứng như thế này là tập võ được hay sao? Nắng quá, con sắp chịu hết nổi rồi!

Nhị phu nhân lườm yêu nàng, cười cười nói:

- Được rồi, vào ngồi nghỉ một lúc đi!

Tịnh Nhu vừa nghe được nghỉ, liền nhảy vèo một cái vào ngồi bên ghế cạnh nhị phu nhân, rót chung trà uống liền hai hớp rồi hả miệng thở một hồi. Nhị phu nhân buồn cười nhìn nàng nói:

- Con đó, con thế này nếu như ở trong doanh trại nữ quân lúc trước của ta thì không sao. Nhưng ở trong Phạm phủ này... Ai! Bộ dạng con thế này nếu còn không sửa, đại nương nhất định sẽ chỉnh con!

Tịnh Nhu thản nhiên, bốc một miếng bánh hấp trên bàn bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói:

- Thật ra con thấy đại nương cũng rất hiền mà. Tại sao mọi người sợ người đến như vậy hả mẫu thân?

Nhị phu nhân trợn tròn mắt nhìn nàng, khom lưng đến gần hơn nói nhỏ vào tai nàng:

- Con còn nói nữa. Con biết không, quận chúa đại nương của con rất kĩ tính, ghét nhất là người khác chạm vào người bà ấy. Còn con hả, ngay lần đầu tiên diện kiến đã dám nhảy lên ngồi trên người bà ấy. Thật không tin nổi là bà ấy lại không xử tội con. Nhưng mà con cũng nên biết, lần sau lưu ý, đừng có mà đùa với lửa!

Tịnh Nhu nhướng mi, lại nhón thêm một viên điểm tâm vào miệng. Nhị phu nhân thấy nàng chỉ cần thấy ăn là quên hết tất cả. Bà khẽ lắc đầu, giật lấy đĩa điểm tâm, trừng mắt với nàng:

- Ăn bấy nhiêu đủ rồi, còn không mau đứng dậy, tiếp tục trụ tấn? Con nói mình muốn học võ công, thì cơ bản nhất của luyện võ chính là đứng tấn. Còn không mau đứng dậy?

Tịnh Nhu rất không tình nguyện đứng dậy, nhìn ra ngoài trời nắng, nàng thở dài nói:

- Không nhất thiết đứng tấn là có thể luyện công đâu mà phải không mẫu thân?

Nhị phu nhân lắc đầu nói:

- Đứng tấn là phương pháp cơ bản nhất luyện lực chân và hông. Lại còn rèn luyện sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn. Nhu nhi, con phải chịu khó một chút, không được lười biếng?

Tịnh nhu lắc đầu, mấp mấp môi nói:

- Thật ra không chỉ có đứng tấn mới luyện lực chân và hông tốt. Con lại biết có một cách còn hay hơn!

Nhị phu nhân nhìn nàng hỏi:

- Cách gì? Con nói xem?

Tịnh Nhu nhướng nhướng mày, mỉm cười rồi quay sang gia nô nhỏ giọng dặn dò. Một lúc sau, gia nô mang theo một sợi dây thừng đến. Tịnh Nhu cầm lấy đầu dây, hướng dẫn cho hai gia nô cách quay dây sau đó nàng quay lại nhìn nhị phu nhân nói:

- Mẫu thân, chúng ta nhảy dây, luyện lực chân cũng rất được. Người xem nè!

Nàng nói xong liền nhảy vào giữa vòng dây mà gia nô đang quay. Nhị phu nhân nhìn đôi chân nàng thoăn thoát, nhịp nhàng cùng động tác quay liên tục đều đặn của gia nô. Bà nhìn đến mức kinh ngạc. Trò này thật mới lạ nha, gọi là nhảy dây sao? Nhị phu nhân bước đến gần, nhìn Tịnh Nhu linh động theo từng nhịp chuyển của vòng dây. Tịnh Nhu biết vị nghĩa mẫu này rất tò mò, nàng vẫy tay với bà:

- Mẫu thân, người cũng vào cùng nhảy đi, rất vui đó!

Nhị phu nhân cũng háo hức, canh nhịp quay sợi dây thừng vừa thích hợp, nàng cũng nhảy vào, hòa cùng nhịp chân của Tịnh Nhu. Cả hai mẫu tử liên tục vận động cùng vòng quay sợi dây. Thật sự là một trò rất lạ, lại chơi rất vui.

Hai người đang mê mải nhảy dây vừa lúc Thanh Huyền và Ngọc Thúy đi vào. Thanh Huyền nhìn thấy nhị phu nhân mẫu thân của Tịnh Dung lại đang chơi đùa cùng một tiểu nữ nhân khác. Nàng tò mò dừng lại nhìn. Nhìn nữ nhân trẻ tuổi kia, nàng khẽ nhíu mày hỏi Ngọc Thúy:

- Ngọc Thúy, ngươi nói xem nữ nhân kia là ai của Phạm phủ, ta chưa từng gặp qua, nhưng hình như có chút quen mắt?

Ngọc Thúy nhíu mày nghĩ nghĩ, bất chợt reo lên:

- Á, công chúa, ả chính là người hôm đó xông vào phòng Tịnh Dung tiểu thư nhìn...nhìn trộm công chúa thay y phục đấy?

Thanh Huyền thoáng chau mày nhưng rất nhanh nàng quay mặt, vừa đi vừa nói:

- Đi, chúng ta vào gặp Tịnh Dung!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi