NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN

- Có chuyện gì vậy?

Túc vệ quân tuần tra thông thường vào đêm rất giữ yên tĩnh. Báo động lớn như vậy, chẳng lẽ có thích khách sao? Tịnh Nhu vừa định bước ra xem, Thanh Huyền đã bước theo, gọi lại:

- Nhu nhi! Ngươi lại muốn...

Nàng định hỏi cái ả nữ nhân như ngươi lại muốn đi thể hiện hay sao? Lần nào cũng vậy, hễ nghe có chuyện, Tịnh Nhu đều sốt sắng xung phong ra mặt, xông xáo còn hơn cả nam nhân. Thật không hiểu nàng là vì cái gì?

Tịnh Nhu quay lại, định đáp với nàng thì Ngọc Thúy đã nói trước:

- Bẩm Phạm đô úy! Lúc nãy nô tì có nghe túc vệ quân báo Bảo Ngọc cung xảy ra cháy!

Tịnh Nhu giật mình, Bảo Ngọc cung bị cháy sao? Bảo Ngọc cung là nơi ở của Uyển Tư quí phi và tiểu thái tử. Đại Tông đế chỉ có duy nhất một tiểu thái tử này thôi cho nên bấy lâu nay, an toàn của Bảo Ngọc cung luôn được xem trọng không kém gì với Trùng Hoa điện hay Lạc Hoa cung. Dù là thị vệ tuần gác hay là cung nữ thái giám ở Bảo Ngọc cung cũng đều là tinh anh hơn so với các cung phòng khác, như thế nào lại xảy ra cháy?

Tiếng thị vệ hối hả gọi nhau, chạy ngang qua bên ngoài, Tịnh Nhu nóng ruột, nàng quay sang nắm tay Thanh Huyền, trấn an nói:

- Công chúa, ngươi ở lại trong cung chờ ta. Ta đến đó xem thử thế nào rồi quay lại ngay!

Nàng nói xong, không đợi Thanh Huyền đáp lời đã buông tay nàng, thật nhanh phóng bước theo đám người túc vệ quân vừa đi ngang. Thanh Huyền sầm mặt, lo lắng nhìn theo bóng lưng Tịnh Nhu. Hai tay nàng đan vào nhau, trong lòng hoang mang thầm cầu nguyện sẽ đừng có chuyện gì xảy ra. Tịnh Nhu ấy là một kẻ không biết tự lo cho mình. Lần nào cũng vậy, gặp chuyện gì nàng cũng hăng hái xông vào, để rồi sau đó thì thương tích đầy mình. Thử hỏi, làm sao Thanh Huyền nàng làm sao mà yên dạ cho được? Thanh Huyền suy nghĩ một chút sau đó quay sang Ngọc Thúy bảo:

- Đi, chúng ta cũng đến xem sao!

- ---------

Trong Bảo Ngọc cung, túc vệ quân bao vây, phong tỏa các lối ra vào. Những người trong Bảo Ngọc cung đều tập hợp hết ở sãnh chính. Đám cháy được phát ra từ phòng của một cung nữ tên Huệ Tâm. Lửa cháy là do ngọn đèn trong phòng bị đổ, làm cháy lan khắp phòng. Nhật Trung thân là thiếu úy thống lĩnh túc vệ quân, đích thân đến xem xét hiện trường và điều tra nguyên nhân cháy. Khi ngọn lửa được dập tắt, mọi người mới phát hiện thi thể của Huệ Tâm đã cháy đen trong phòng.

Tịnh Nhu bước vào, nàng cũng hỏi qua sơ lược tình hình ở chỗ thuộc hạ của Nhật Trung rồi tự mình đi vào quan sát căn phòng của Huệ Tâm. Nàng đến bên thi thể cháy khô của Huệ Tâm, nhìn một lúc rồi đến chỗ Nhật Trung hỏi:

- Đại ca, huynh có phát hiện gì chưa? Muội thấy thi thể...

- Thi thể không giống như bị chết cháy. Có thể cung nữ kia đã chết trước ngọn lửa được bốc lên. Xem ra đây là một vụ mưu sát!

Nhật Trung chen lời nói với Tịnh Nhu. Tịnh Nhu cũng khẽ gật đầu. Nếu như đây đúng là một vụ mưu sát, vậy thì phải xem xét thận trọng hơn. Nàng đi một vòng quanh căn phòng hoang tàn, cẩn thận xem xét từng vật dụng của nạn nhân để lại. Căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp. Dù bị cháy hoang tàn nhưng lại không hề có dấu vết ẩu đả. Tịnh Nhu cau mày suy nghĩ: Huệ Tâm chỉ là một cung nữ, nhưng thế nào lại kết thâm thù đại hận với ai đến nỗi bị gϊếŧ chết, lại còn bị đốt chảy cả căn phòng thế này? Đốt cháy phòng? Chẳng lẽ trong phòng này có điều gì mà hung thủ muốn tiêu hủy cho nên mới phóng hỏa sao?

Tịnh Nhu đang hoang mang suy nghĩ, Nhật Trung ở bên kia bất chợt reo lên:

- Đây là thứ gì?

Tịnh Nhu cùng mấy túc vệ nữa vây quanh Nhật Trung xem xét. Trên tay Nhật Trung là một chiếc ống trúc nhỏ, có bịt kín một đầu bằng vải. Nhật Trung mở ống trúc, trút thứ bên trong ra bàn, liền phát hiện trong đó là một mẫu giấy. Còn có một ít thuốc bột. Nhật Trung mở mẫu giấy ra xem bên trong, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tịnh Nhu nói:

- Là di thư của Huệ Tâm. Nàng ấy là tự tử chết.

Tịnh Nhu ngây ngốc mở to mắt nhìn Nhật Trung, rồi nhìn lại mớ bột thuốc từ trong ống trúc, vẫy tay gọi vị ngọ tác nghiệm thi đến hỏi:

- Nhờ đại huynh xem thứ bột này là gì?

Vị ngọ tác chấm một bột phấn trong ống tre đưa lên mũi ngửi ngửi rồi biến sắc, nhìn Nhật Trung và Tịnh Nhu nói:

- Bẩm thiếu úy đại nhân, đô úy đại nhân đây là độc dược thạch tín!

- Là thạch tín sao?

Tịnh Nhu bật chợt kêu lên. Thạch tín chính là loại độc dược mà Tĩnh Huệ phi trúng phải, khiến nàng mất cả long thai. Thạch tín có ở chỗ Huệ Tâm. Huệ Tâm lại là cung nữ của Bảo Ngọc cung, như vậy lẽ nào...

Nhật Trung nhìn sang ngọ tác rồi lại bóp tờ giấy trong tay, vẻ mặt thâm trầm nói:

- Chuyện này xem ra là có liên quan đến việc Tĩnh Huệ phi trúng độc...Tịnh Nhu, muội ở lại đây giữ hiện trường. Ta phải báo lại với hoàng thượng, chờ người định đoạt.

Nhật Trung nói xong, cũng không đợi Tịnh Nhu đáp lời đã gấp gáp rời đi. Tịnh Nhu nhìn theo bóng đại ca, mà trong lòng vô cùng rối rắm hoang mang. Như thế nào nàng có cảm giác chuyện này sao sao ấy nhỉ? Khốn khổ cho nàng, vì không biết chữ, không xem được trong di thư của Huệ Tâm viết cái gì. Nhưng mà tại sao nàng cứ cảm giác chuyện này không bình thường cho lắm?

Đại Tông đế sau khi nghe Nhật Trung báo qua liền vội chạy đến Bảo Ngọc cung. Sau khi xem xong di thư của Huệ Tâm, Đại Tông đế quay sang nhìn Uyển Tư rồi bất chợt ra lệnh:

- Lục soát tẩm phòng của Uyển Tư quí phi, tìm hết kim thoa mang đến đây cho trẫm!

Uyển Tư giật mình, mặt biến sắc nhìn Đại Tông rồi lại nhìn sang Nhật Trung, hoang mang khẽ hỏi:

- Bẩm hoàng thượng, vì cớ gì người lại...

Đại Tông giơ tay ngăn nàng nói hết, lạnh lùng nói:

- Trẫm không hi vọng những gì trong di thư của Huệ Tâm là sự thật.

Thị vệ soát cung phòng của Uyển Tư, một lúc sau mang ra một mâm đầy những đồ trang sức, trên đó có mười cây kim thoa, trong đó có bốn cây kiểu cách rất giống nhau. Đại Tông cầm lần lượt trong bốn cây kim thoa đó, xoay chuyển chốt ấn ở đầu thoa, sau đó mở ra đổ số bột phấn bên trong ra bàn. Bột phấn màu sắc trông giống hệt như độc dược thạch tín tìm được trong ống trúc ở phòng của Huệ Tâm. Cả bốn cây kim thoa đều có số lượng bột phấn ấy. Đại Tông bỏ số kim thoa xuống bàn, chỉ tay vào đống bột phấn hỏi Uyển Tư:

- Nàng giải thích sao về số độc dược này?

Uyển Tư kinh hoảng tột độ. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn Đại Tông liên tục lắc đầu giọng run rẩy nói:

- Là độc dược sao? Oan quá hoàng thượng! Thần thiếp không biết! Thần thiếp thật sự không biết vì sao trong kim thoa lại có độc dược!

Đại Tông cau mày, lướt một vòng quanh gã thị vệ đang bưng trên tay mâm trang sức sau đó nhìn Uyển Tư hỏi:

- Kim thoa này không phải do ti trân phòng trong cung chế tác ra, vậy từ đâu mà nàng có?

Uyển Tư sững người nhìn Đại Tông, sau đó nàng đáp:

- Là do mẫu thân của thần thiếp đặt làm riêng cho thần thiếp. Nhưng trước đến giờ thiếp chưa từng biết bên trong kim thoa lại có cơ quan.

Đại Tông nhếch môi, nhìn Uyển Tư thở dài, lạnh nhạt nói:

- Vậy thì xem ra trẫm phải hỏi đến cả Nguyệt Bảo công chúa rồi! Người đâu, trước giam Uyển Tư hoàng phi vào Đại Lý tự. Cả Nguyệt Bảo công chúa cùng người chế tác ra kim thoa này cũng giam lại chờ trẫm xét hỏi. Thái tử tạm thời giao cho hoàng hậu trông giữ. Lập tức thi hành!

Uyển Tư hoảng hốt, quì sụp xuống kêu oan:

- Bẩm hoàng thượng! Oan ức quá! Xin hoàng thượng minh xét! Uyển Tư thật sự không biết! Thần thiếp không có tồn trữ độc dược thật mà hoàng thượng!

Đại Tông nhắm mắt, khoát tay xua đi. Túc vệ quân lập tức áp giải Uyển Tư quí phi kéo đi. Uyển Tư quí phi gào khóc hướng nhìn về Đại Tông rồi lại nhìn sang tiểu thái tử đang khóc ngất được cung nữ bế trên tay. Ánh mắt nàng thất lạc, hoang mang tột cùng. Tịnh Nhu nhìn Uyển Tư rồi lại nhìn sang tiểu thái tử. Không hiểu sao khoảnh khắc này, nàng có cảm giác thương cảm với Uyển Tư ghê gớm. Thật là nàng từng nghi ngờ Uyển Tư, thậm chí là vẫn luôn giữ thành kiến, chán ghét và đề phòng với Uyển Tư. Thế nhưng trong diễn biến của vụ việc lần này, vì sao nàng cứ cảm thấy có gì đó rất kì quái. Mọi việc diễn tiến trình tự cứ như là được dàn xếp trước. Có thật sự là trùng hợp đến như vậy không? Nếu là Huệ Tâm tự sát chết và để lại di thư chỉ tội Uyển Tư quí phi vậy mà trong cung Bảo Ngọc không một ai phát hiện cho đến khi phòng của Huệ Tâm bốc cháy và đến lúc túc vệ quân tiến vào thu dọn mới phát hiện ra? Mà nếu nói Uyển Tư quí phi hạ độc đại tỉ, sao nàng ta lại có thể ngốc đến mức để hết độc dược ở trong kim thoa chờ mọi người đến bắt quả tang thế này nhỉ?

Tịnh Nhu trộm nhìn sắc mặt của Đại Tông rồi lại nhìn nhìn sang từng người ở Bảo Ngọc cung. Không hiểu sao nàng cứ cảm thấy chuyện này quá là không ổn. Thế nhưng mà ở đây có hoàng thượng, có đại ca của nàng. Họ đều kết luận như thế, nàng cũng không có chứng cứ nào để lí luận khác đi. Nghĩ nghĩ, nàng đành thở dài bước ra.

"Có khi nào Uyển Tư quí phi là bị oan không ta? Nhưng nếu không phải nàng ấy, vậy thì ai lại hạ độc đại tỉ? Còn có cung nữ Huệ Tâm, nàng ta thật sự là tự sát chết, hay bị người ta gϊếŧ chết để gài tội cho Uyển Tư đây?"

Dường như mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng hơn rồi. Tịnh Nhu nhắm mắt thở dài. Quả nhiên phụ thân và đại ca nói đúng, thâm cung kì án thật không dễ dàng tra ra!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi