NGHÌN DẶM SƠN HÀ ĐỐI GIAI NHÂN

- Nếu như không phải đột nhiên toàn bộ liên lạc của triều đình với quốc vương Chu Sâm bị gián đoạn thì hoàng thượng cũng không bất an đến như vậy. Vì lo lắng cho an nguy của công chúa cho nên mới phải dùng hạ sách này. Chọn ngươi mạo hiểm đi trước thâm nhập vào nội cung của Chê Pa thành là bởi vì nhìn trúng bản lĩnh khinh công của ngươi. Trong đoàn đi cùng với ngươi sẽ dạy cho ngươi nói tiếng Chê Pa, cùng cả là thuật cải trang thay đổi hình trạng. Ngươi trước tiên cải trang thành người Chê Pa, thâm nhập vào đó tìm ra nơi ở của công chúa và nắm rõ tình hình của Chu Sâm. Sau đó, còn phải quan sát vẽ lại bản đồ bố trí quân lực của Chu Chí. Ngươi dùng kí hiệu mà ta đã dạy liên lạc với chúng ta. Bổn quan sau khi về kinh thượng tấu hoàng thượng, sẽ xuất binh tiếp ứng các người!

Tịnh Nhu gật đầu, leo lên ngựa. Nàng hướng mắt nhìn sang Trần Khánh, Đăng Trí thiền sư và Tịnh Dung rồi chắp tay vái chào:

- Ta đi đây! Nhất định phải cứu được công chúa trở về!

Trần Khánh cũng nói:

- Tịnh Nhu! Chúc muội thành công!

Tịnh Dung rưng rưng nước mắt, giơ tay vẫy Tịnh Nhu nói:

- Phải cứu được người, cả hai các ngươi đều phải bình an trở về đấy!

Tịnh Nhu thúc ngựa, hướng về phía nam phi nhanh. Hai mươi người tùy tùng cũng theo nàng thúc ngựa tung bay. Tiếng vó ngựa dồn dập rền vang, trong tâm Tịnh Nhu cũng phập phồng nôn nóng cùng háo hức vô ngần:

- Tiểu Huyền! Nhu nhi đến đây! Lần này, Nhu nhi đánh cược với ông trời, bằng tất cả mọi giá cũng sẽ cứu được ngươi! Nhu nhi nợ ngươi một lời xin lỗi! Tất cả là sai lầm của ta, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi thêm một lần nào nữa!

- --------

Trong hoàng cung Chê Pa thành, quốc vương Chu Sâm lại đột ngột thổ huyết trên đại điện. Chính sự triều đình đành giao lại cho đại hoàng tử Chu Chí lo liệu. Trong nội cung, đại vương hậu cùng hoàng tử Chu Thăng đang hết sức lo lắng cho tình hình của quốc vương. Thái y sau một hồi cứu chữa, cuối cùng cũng thở dài bước ra. Chu Sâm đã tỉnh lại nhưng thật sự rất suy yếu không thể xuống giường. Đại vương hậu luôn túc trực ở bên vua chăm sóc tận tình.

Nhị hoàng tử Chu Thăng tuổi chừng mười tám nhưng tính cách còn rất bồng bột ham chơi. Y cũng lo lắng cho sức khỏe của phụ vương nhưng đối với việc triều đình thì hoàn toàn không muốn tham gia. Thế nhưng gần đây Chu Sâm thường xuyên ép y phải tham gia luyện binh, lại phải học hỏi chính sự. Chu Thăng trong lòng chán nản nhưng không dám nói ra. Trong suy nghĩ của y đã có đại huynh tài giỏi đảm nhiệm quốc sự là được rồi. Nhân thấy phụ vương không sao, y liền lẻn lẻn bỏ đi. Chu Sâm nhìn theo bóng con trai, thở dài chán nản. Không phải ông muốn ép Chu Thăng làm gì. Nhưng nếu giao lại đất nước cho một người có dã tâm lại háo chiến như Chu Chí, thiên hạ muôn dân sẽ khó mà có ngày an lạc bình yên. Chu Chí tính cách mạnh mẽ, háo chiến háo thắng, lại còn dã tâm rộng lớn âm mưu cấu kết với triều Yên muốn thôn tính các tiểu quốc lân cận với Chê Pa. Y tham vọng là một lẽ nhưng một khi y phát động chiến tranh, con dân của Chê Pa thành cũng sẽ vì chiến tranh mà đói khổ. Lại thêm kẻ mà y muốn bắt tay là Yên triều, quốc gia nổi tiếng bạo ngược. Giao kết với Yên triều, thật sự là một mạo hiểm quá lớn. Nguyên khí của Chẹ Pa sau chiến tranh với Yên triều năm xưa còn chưa khôi phục. Nếu Chu Chí làm vua lại hợp mưu với Yên triều dấy động binh đao thì người Chê Pa khổ càng thêm khổ.

Chu Sâm mệt mỏi nhìn sang vương hậu, khẽ cất tiếng hỏi:

- Báo tin cho Đại Hùng quốc chưa?

Đại vương hậu nhìn vua, mắt rơm rớm lệ khẽ gật đầu. Vua Chu Sâm an lòng thở dài một hơi. Vừa lúc đó, vương hậu nghe rơi phịch một tiếng trước cửa phòng. Bà bước ra ngoài, nhìn xem thử thì phát hoảng, suýt tí nữa thì la to thành tiếng. Trước mắt bà là một cánh tay người vừa bị chặt đứt còn bê bết máu. Trên bàn tay của cánh tay ấy còn cầm một ống tre mà với vương hậu vô cùng quen thuộc. Ống tre chứa đựng mật thư mà bà chuyển giao đến Đại Hùng quốc. Đại vương hậu hoảng sợ, lùi lại mấy bước, ánh mắt hoang mang nhìn quanh. Hóa ra Chu Chí đã kiểm soát được cả hoàng cung này rồi. Tất cả người mà Chu Sâm và vương hậu sai đi truyền tin cứu viện của Đại Hùng đều đã bị tiêu diệt hết. Nói như vậy, bây giờ quốc vương Chu Sâm, bà, Chu Thăng và cả nhị vương hậu Huyền Bảo công chúa đều nằm trong vòng khống chế của Chu Chí. Đại vương hậu thở dài, che mặt nén lệ, chỉ còn biết chắp tay lên khấn thần linh.

- ----------

Trời còn chưa sáng, một đoàn người đẩy xe chứa đầy thực phẩm, rượu và nguyên liệu ngự dụng đi vào hoàng cung Chê Pa. Đoàn xe dừng lại bên ngoài khu phòng bếp. Đám người bắt đầu vận chuyển hàng đi vào bên trong. Lúc này, từ trong gầm xe, Tịnh Nhu lồm cồm chui ra. Nhanh chóng lẻn vào một bụi cây ẩn nấp chờ đợi thời cơ. Đợi đám người này đẩy xe đi rồi, nàng mới thận trọng bò ra. Nàng quan sát một lượt hoàng cung Chê Pa này. Tuy rằng hoàng cung này nhỏ hơn hoàng cung ở Đại Hùng quốc nhưng cách bố trí và kiến trúc nhìn thật khó phân biệt hơn rất nhiều. Tịnh Nhu nhìn một hồi rối mắt. Eo ơi, nhìn như cái mê cung vậy! Muốn tìm ra được chỗ của Huyền Bảo công chúa, coi bộ chắc phải lần mò từng chỗ một?

Tịnh Nhu rón rén lén lút đi một hồi lại quay về chỗ cũ. Ách! Quỉ tha ma bắt đi! Hoàng cung này chính xác là một cái mê cung ma quái! Chẳng còn bao lâu nữa thì trời sáng rồi. Trời sáng nàng không thể tùy tiện đi lại nếu không sẽ bị phát hiện mất. Tịnh Nhu nóng ruột, nàng đi qua đi lại mấy vòng trong một góc khuất. Nhìn đám thị vệ tuần gác đi ngang, nàng thật nóng lòng muốn bắt lấy một tên để hỏi. Thế nhưng nàng không dám tùy tiện manh động. Chẳng may hỏi không được mà lại bị bọn họ kinh động loan báo, chỉ sợ kẻ đột nhập như nàng chưa gặp công chúa thì đã bị đại đội quân Chê Pa băm vằm ra rồi.

Càng nghĩ càng thêm căng thẳng. Nhìn lên trời, bình minh sắp ló dạng rồi. Nàng đưa tay bóp trán. Xem bộ bây giờ phải tìm chỗ nấp, để đến đêm lại tìm tiếp vậy! Nàng nghĩ xong liền nhìn trái nhìn phải, tìm xem gian phòng nào thuận tiện để ẩn thân thì đúng lúc nàng nghe được một âm thanh đàn tranh thánh thót ngân lên. Tiếng đàn êm dịu du dương, khiến lòng người nghe mà mê say đắm đuối. Nhưng đáng nói ở chỗ là giai điệu của tiếng đàn này. Chậc! Cả thế giới cổ đại này có thể không biết nhưng Tịnh Nhu tuyệt đối nhận ra, là giai điệu bài nhạc Duyên phận. Tịnh Nhu bồi hồi xúc động. Bài nhạc này là do nàng hát cho Thanh Huyền nghe. Nàng ấy đã từng đàn ra cho nàng thưởng thức một lần. Cả thiên hạ thời này, người biết bài nhạc này chỉ có thể là nàng và nàng ấy! Tịnh Nhu vui mừng quá!

"Tìm được rồi! Tiểu Huyền ơi, Nhu nhi tìm được nàng rồi!"

Trong phòng của nhị vương hậu, một cô nương xiêm y trắng, tóc xõa ngồi quay mặt bên cửa sổ, ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng lả lướt trên cung đàn. Buổi sớm tinh mơ, tiếng đàn thổn thức như tiếng lòng của một nữ nhân về thân phận cuộc đời của mình, thật có thể khiến người nghe rơi lệ. Tiếng đàn kết thúc, cũng vừa lúc nữ nhân quay đầu nhìn lại phía sau. Hiện ra trước mắt nàng là một thân ảnh không một giờ khắc nào rời khỏi tâm trí của nàng. Một giọt nước mắt nhẹ rơi, nữ nhân áo trắng, tóc xõa cũng không bận tâm đến bộ dạng hiện tại của mình mà lao nhanh như một cơn gió vào người đang đứng kia. Tịnh Nhu đứng như trời trồng. Nàng thật sự không dám tin, người đang ôm chặt lấy nàng chính là Huyền Bảo công chúa, Tiểu Huyền của nàng. Nữ nhân này gầy ốm suy nhược đến mức độ...

Tịnh Nhu nén lại cơn đau lòng, nàng đưa tay chạm vào người đối phương. Thanh Huyền lập tức biểu lộ sợ hãi, vòng tay ôm nàng càng xiết chặt nhiều hơn. Tịnh Nhu còn chưa biết phải mở miệng làm sao, thì đã cảm nhận được trên vai áo nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống. Tiếng Thanh Huyền nức nở bên tai khiến trái tim Tịnh Nhu nghẹn ngào ứa máu:

- Nhu nhi, người thật đã đến đây? Ngươi...ngươi...thật đến rồi.

Thanh Huyền mở mắt trừng to bàng hoàng tột độ nhìn Tịnh Nhu giống như vô cùng kinh hoàng. Tịnh Nhu mở miệng tính nói phải, ta đến đã, nhưng còn chưa kịp thì công chúa đang nhìn sững nàng đột nhiên đã mềm nhũn ra, ngã vào lòng nàng bất tỉnh.

Tịnh Nhu hốt hoảng, ôm lấy Thanh Huyền. Đang lúng túng, không biết phải làm sao cứu người thì cửa phòng bật mở ra, Ngọc Thúy mang chén thuốc bước vào. Nhìn thấy trước mắt là Tịnh Nhu đang ôm trong tay công chúa của nàng, Ngọc Thúy cũng không dám tin nổi, sửng sốt chết đứng ngớ ngẩn nhìn Tịnh Nhu. Mãi cho đến khi Tịnh Nhu gọi lên:

- Mau đến giúp ta, xem công chúa bị làm sao rồi?

Ngọc Thúy nghe gọi, mới sực tỉnh bước đến gần, giúp Tịnh Nhu đưa Thanh Huyền lên giường. Nàng cẩn thận từng muỗng đút thuốc cho công chúa, trong khi Tịnh Nhu ở bên cạnh nhìn đắm về vị nữ nhân mà nàng yêu thương mong nhớ bấy lâu. Tâm Tịnh Nhu cay đắng, quặn thắt khôn cùng khi nhìn thấy công chúa lại tiều tụy sa sút đến như vậy. Thật là quá đáng mà! Nàng dù sao cũng đường đường chính chính được gả đến đây, sao quốc vương Chu Sâm có thể đối xử tệ bạc với nàng như vậy? Hẳn là Thanh Huyền bị thiếu ăn, thiếu uống, bị ghẻ lạnh bạc đãi lắm nên mới gầy sút thảm thương đến thế này! Tịnh Nhu cắn môi, nghẹn ngào nuốt lệ. Trong đầu nàng đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu khi huống khi gặp lại công chúa. Nàng cũng đã dự trù rất nhiều câu nói để đối thoại với nàng ấy. Thế nhưng, trăm ngàn lần nàng không nghĩ lúc gặp lại, công chúa lại thành ra thế này. Tịnh Nhu đau lòng quá, nghẹn giọng bật thốt ra một câu:

- Lão quốc vương thật quá đáng! Hoàng cung ông ta tráng lệ đến thế này, sao có thể keo kiệt để công chúa sống khổ sợ thiếu thốn như vậy được chứ?

Ngọc Thúy đặt chén thuốc đã hết xuống bàn, vừa kéo chân đắp lên cho công chúa, vừa nhạt giọng trả lời Tịnh Nhu:

- Quốc vương không có đối tệ với công chúa. Công chúa là tâm bệnh hại thân, lo lắng bất an đến mức không ăn không ngủ được.

Dừng một lúc, Ngọc Thúy cũng kéo tay áo lau nước mắt, nói tiếp:

- Ngày kiệu hoa rời khỏi kinh thành, vẫn chưa có tin tức tiểu thư đã tỉnh lại. Công chúa vì lo nghĩ đến người, mà lại không cách nào làm được gì. Chỉ có thể đặt hết niềm tin vào lời hứa của hoàng thượng và cầu xin ông trời. Từ lúc đến đây cho đến bây giờ, công chúa không lúc nào không muốn nghe ngóng tin tức từ kinh thành để biết tình trạng của tiểu thư. Nhưng người chỉ được biết qua thư của hoàng thượng nói qua một lần rằng tiểu thư không sao. Công chúa cũng phải cố tin, cố dặn lòng phải tin tưởng rằng tiểu thư thật sự không sao. Thế nhưng từ lúc đó, công chúa tâm tình đều rất kém. Người thường xuyên gặp ác mộng, đến độ không dám ngủ say. Người sợ rằng khi ngủ say, sẽ nằm mơ thấy Tịnh Nhu tiểu thư đến báo mộng cho người. Người rất lo sợ rằng người mộng thấy tiểu thư đến, tức là tiểu thư đã chết rồi!

Tịnh Nhu nghe Ngọc Thúy nói xong, như ầm một tiếng sét đánh vào trong lòng nàng. Tịnh Nhu quì sụp xuống bên giường Thanh Huyền, nắm chặt tay nàng áp vào mặt mình. Tịnh Nhu thổn thức, nghẹn ngào nắm chặt tay công chúa, xúc động đến run rẩy toàn thân. Khốn nạn! Khốn nạn cho nàng còn dám nghĩ muốn quên đi công chúa! Tịnh Nhu cắn môi, hận đến mức không tự hủy nát tâm can mình để đền tội. Công chúa đối với nàng thâm trọng đến như thế, vậy nhưng lại không biết, không nhận ra, không hiểu ra khổ tâm của công chúa. Tịnh Nhu giận đến mức run lẩy bẩy, uất khí công tâm, nàng khóc ngất, nấc nghẹn từng cơn.

- Tiểu Huyền ơi, ta xin lỗi! Ta đã làm khổ cho ngươi quá nhiều!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi