NGHÌN KIẾP NGUYỆN YÊU NÀNG


Đứng lại !
Hồng Tụ tức giận lên tiếng hỏi "kẻ nào ?"
- Ngay cả giọng nói của phụ thân ngươi mà cũng không nhận ra sao ?
Cha !
- Con vừa làm gì ?
Cha "ý cha là sao ạ ?"
Sao con lại hung hăng ra tay đánh người như vậy chứ ?
- Cha, Hồng Tụ chỉ là đánh chết một con lừa, người tức giận như thế làm gì chứ ?
Huyền Thiên Thượng Đế thở dài "con khiến ta thất vọng quá !"
"Cha"
"Hồng nhi"
- Cha, sao người lại tức giận với con ? Con chỉ là đánh một con súc sinh không biết nghe lời thôi mà !
"Ta không những tức giận, mà còn sẽ phạt con".

Cha !
Được rồi, Hồng nhi ! Con hãy mang con lừa đó về điện của con để chăm sóc và điều trị vết thương "con phải nhớ, nếu con làm không tốt thì ta sẽ nhốt con vào thiên lao 1000 năm".

Cha!
- Hồng nhi ! Ta không đùa với con.

Huyền Thiên Thượng Đế xoay người rời đi!
Hồng Tụ ngơ ngác nhìn theo "cha của ta hôm nay sao vậy chứ ?"
- Cô xoay qua nhìn, "con lừa thối tha, tất cả là tại ngươi! cha ta vì ngươi mà tức giận với ta".


Hồng Tụ tức giận nhưng vẫn nặng nhọc vác xác con lừa trở về !
Rầm!
Khốn kiếp "con lừa khốn kiếp !"
"Ngươi ăn gì mà nặng đến thế ? Mệt chết bổn cung rồi".

Hồng Tụ lầm bầm chửi nhưng vẫn đi sắc thuốc! "chăm sóc ngươi không tốt thì cha sẽ phạt ta".

- Khụ! khụ! khụ !
Khoan đã ! Không đúng! con lừa sao lại ho tiếng người vậy chứ ? Hồng Tụ quay lại nhìn, đập vào mắt cô là một bậc nam nhi thân hình to lớn, diện mạo lại vô cùng xuất chúng, Hồng Tụ đã nhìn đến ngây dại !
Hừ! Xem ra, ta chăm sóc cho một mỹ nam như ngươi cũng không chịu thiệt lắm.

…………
Nhiều ngày trôi qua, Hồng Tụ vẫn rất nhiệt tình chăm sóc cho Bạch Túc Duật !
Nha hoàn thân cận Hồng Tụ hối hả chạy vào!
- Đại công chúa!.

"Thượng Đế đến! "
Hồng Tụ vội vàng chạy ra nghênh đón !
"Cha"
- Đứng lên đi !
Huyền Thiên Thượng Đế đi đến cạnh giường Bạch Túc Duật, ông đưa tay ra thăm mạch cho Bạch Túc Duật! ừm, mạch tượng ổn định ! Xem ra, Hồng nhi rất nhiệt tình chăm sóc thì phải.

- Nhiệt tình gì chứ ? Con nào có nhiệt tình gì đâu.

Chỉ là chăm sóc sơ sơ thôi ạ !
Huyền Thiên Thượng Đế đương nhiên là nhìn ra được Hồng Tụ rất thích Bạch Túc Duật.

"Hồng nhi !"
- Dạ thưa cha!
"Nam nhân này, con tuyệt đối không được động tâm".

Hồng Tụ ngạc nhiên "sao vậy ạ ?"
Cậu ta đã có người trong lòng, trước đây cậu ta thà bị hoá thành lừa để xay thuốc cho ta, tuyệt đối không đồng ý thành thân với một trong số bảy chị em của con.

- Con không tin !
"Bảy chị em của con mà hắn ta dám chê sao ?"
- Con không phục, con tuyệt đối không phục! hắn ta đã không muốn thành thân thì con càng muốn !
"Hồng nhi"
- Cha đừng nói nữa ! Con đã quyết tâm rồi "con phải gả cho hắn bằng mọi cách".


"Hồng nhi! "
- Cha không cần khuyên con nữa !
Huyền Thiên Thượng Đế thở dài! "con làm gì thì làm, đừng gây ra họa là được.

Một khi con phạm tội thì ta cũng sẽ trừng phạt con thẳng tay, mặc dù con là con ruột của ta".

"Cha! "
Huyền Thiên Thượng Đế bỏ đi, không nói thêm gì !
Hồng Tụ nhìn Bạch Túc Duật "ngươi thật sự sẽ từ chối ta sao ?"
! ****************!
Vài ngày sau đó !
Bạch Túc Duật từ từ mở mắt ra, đảo mắt nhìn quanh "đây là đâu ?"
- Huynh tỉnh rồi à ?
Bạch Túc Duật nhíu mày "cô ta là người hôm đó đã vung roi thần đánh mình, sém chút đã hồn tiêu phách tán !"
- Huynh sao vậy ?
"Ta không sao !"
- Huynh giận ta vì đã ra tay đánh huynh sao ?
Ồ ! Cũng không hẳn là như vậy !
- Huynh tên là gì ?
À ! Tên ta là Bạch Túc Duật.

- Còn ta là Hồng Tụ !
Ừm!
Để ta dẫn huynh ra ngoài dạo chơi cho thoải mái, huynh đã nằm ở đây rất lâu rồi! cần!
- Không cần đâu !
Mặt mày Bạch Túc Duật lạnh lùng vô cảm, không làm phiền cô nữa ! Tôi trở về xay thuốc đây.

- Này, huynh mới tỉnh lại "xay thuốc gì chứ ?"
Đó không phải là việc của cô !

Huynh là loại không biết tốt xấu, là tôi đã cứu sống huynh đấy.

- Vậy xin hỏi Hồng Tụ công chúa "là ai, ai là kẻ đã gây ra thương tích cho Bạch Túc Duật tôi vậy ?"
"Chuyện này! "
- Một lời xin lỗi cũng không ! Còn muốn tôi phải mang ơn cô sao ? Thế mà cô cũng nhận nổi công đức này sao ?
Hồng Tụ chột dạ cúi đầu, miệng lẩm bẩm thì thầm "tôi xin lỗi !"
Bạch Túc Duật không thèm quan tâm, bước xuống giường rồi đứng lên dứt khoát rời đi.

- Này! này "Bạch Túc Duật, huynh đừng có mà không biết tốt xấu !"
Bạch Túc Duật không chút cảm xúc liếc nhìn Hồng Tụ nhưng không nói gì.

Hồng Tụ giẫm chân bình bịch "cục tức này, ta vốn không thể nào nuốt nổi, ta đường đường là đại công chúa của Cung Bắc Đẩu mà bị Bạch Túc Duật xem như ruồi nhặng !"
Bạch Túc Duật lập tức lại hoá thành lừa rồi vào sân xay thuốc !
"Bạch Túc Duật huynh nhớ cho ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh".

………
Ngày nào Hồng Tụ cũng đến kiếm chuyện với Bạch Túc Duật, nhưng Bạch Túc Duật cứ mặc kệ cô muốn giở trò quỷ gì !
Lâu dần rồi cũng quen.

Nên không còn thấy phiền nữa!
"Bạch Túc Duật, huynh có mệt không ?"
- Bạch Túc Duật nheo mắt !.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi