NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Vài ngày tới, Tô Ngọc Nhi rất bận rộn với kế hoạch của tập đoàn Yunshang, cô không còn để ý đến bất cứ thứ gì.
“Tiểu Bảo, đã xảy ra chuyện gì với con?”
“Chị ấy đã ba ngày rồi không liên lạc.”
Trong khi Tô Ngọc Nhi đang rất bận rộn với công việc, bên này Tiểu Bảo đang rất buồn bã và giận dữ.

Cậu bé đã lầm lì trong những ngày Tô Ngọc Nhi bận rộn.
“Tiểu Bảo, con đừng buồn.

Chú sẽ giúp con.”
“Chú nói thật chứ?”
“Tiểu Bảo, chú có bao giờ gạt con đâu chứ.”
Nói đến đây Bạch Nhược Đồng có chút áy náy, vì lần trước đã đùa giỡn với Tiểu Bảo khiến cho cậu bé tự nhốt mình trong phòng rất lâu.
Bạch Nhược Đồng tắt máy và gọi một cuộc điện thoại cho Tú Ái.
“Tú Ái…”
“Anh Đồng, có chuyện gì cần căn dặn.”
“Công ty rất nhiều việc sao?”
“Đúng vậy, công ty vừa ký hợp đồng với Yunshang.

Mọi người đều tập trung vào nó.”
“Cô sắp xếp cho Ngọc Nhi đến Bạch gia để thảo luận về vấn đề hợp tác.”
“Được!”
Bạch Nhược Đồng tắt máy, Từ Bảo Tú đi đến và hỏi về Bạch Nhược Phong.
“Nhược Đồng, dạo gần đây em thấy Nhược Phong có vẻ không thoải mái.


Có chuyện gì sao?”
Bạch Nhược Đồng đọc thấu được suy nghĩ của Từ Bảo Tú nên không trả lời.
“Tôi không biết.”
Bạch Nhược Đồng trả lời lạnh lùng rồi rời đi.
Từ Bảo Tú lạc lõng trong khoảng thời gian này, cô rất chán ghét cái gia đình họ Bạch này.

Nhưng vì để được làm con dâu nhà họ Bạch, cô sẽ cắn răng chịu đựng.
Vào buổi chiều.
Tú Ái đi vào phòng kế hoạch và yêu cầu Tô Ngọc Nhi đến Bạch gia theo sự sắp xếp của Bạch Nhược Đồng.
“Ngọc Nhi, cô thay mặt tôi đến Bạch gia để thảo luận về vấn đề hợp tác nhé!”
Tô Ngọc Nhi rất bất ngờ với yêu cầu này.
“Tú Ái, tôi vẫn chưa hoàn thành dự án với Yunshang.

Chị có thể để người khác đi thay tôi được không?”
Tú Ái liên tục thuyết phục Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, cô là người phù hợp nhất để đi thảo luận.”
Haizz! Rõ ràng là càng trốn tránh lại càng dễ gặp.
Tô Ngọc Nhi chỉ có thể cắn răng chịu đựng để đến Bạch gia thảo luận về vấn đề hợp tác.
Tập đoàn Trịnh thị.
Trịnh Sơn đang tìm cách đối phó với hợp đồng dự án Bạch gia với mức tiền 500 triệu nhân dân tệ.

Kể từ khi mua lại công ty Sáng tạo Xuất Sắc đến bây giờ cũng đã hơn 1 tháng nhưng Trịnh Sơn vẫn chưa thể hợp tác cùng Bạch gia.
Gia đình họ Trịnh và gia đình họ Tô đang tìm cách đối phó, nhưng không thể tìm được cách nào.
Cuối cùng, Trần Cẩm Tú và bà Trịnh đã yêu cầu Trịnh Sơn thuyết phục Tô Ngọc Nhi.
“Trịnh Sơn hay là con thử thuyết phục Tô Ngọc Nhi đi.”
“Không được.”
Trịnh Sơn đã nghiên cứu rất lâu, anh ta lấy một tập tài liệu về tập đoàn Di Shen và đưa cho mọi người xem về dự án này.
“Nếu như chúng ta có thể hợp tác với Di Shen, chúng ta có thể lấy lại số tiền tổn thất trước đó phần trăm rất cao.

Lần này, Bạch gia cũng sẽ tham gia vào vấn đề hợp tác này.”
Tô Đại Thành nói: “Vậy chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ thuyết phục Tô Ngọc Nhi để có thể ký kết hợp đồng này.”
“Không cần.

Chúng ta sẽ trực tiếp tấn công mạnh tay với Tô Ngọc Nhi.

Như vậy mới có thể chèn ép Bạch gia trong hợp đồng ký kết lần này.”
“Được! Trịnh Sơn con cứ lên kế hoạch, mọi việc còn lại ta sẽ lo liệu.” Tô Đại Thành nói rất dõng dạc.
“Được! Con sẽ tiến hành ngay.”
Công ty Sáng tạo Mới.

Tô Ngọc Nhi sau khi làm việc xong, cô vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong đã đợi sẵn.
Nhiều ngày không gặp, cô cũng có cảm giác trống vắng nhưng khi hình ảnh Bạch Nhược Phong đi cùng Từ Bảo Tú cô lại vô cùng buồn bã và thất vọng.
“Chị ơi…” Tiểu Bảo chạy về phía Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Bảo, có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Tiểu Bảo, có điều bất ngờ dành tặng cho chị.”
“Điều gì thế? Tiểu Bảo làm chị tò mò quá đó.”
Bạch Nhược Phong mở cửa xe cho Tô Ngọc Nhi.
“Cảm ơn sếp Bạch.” Tô Ngọc Nhi nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.
Trong xe, Bạch Nhược Phong nói rằng: “Ngọc Nhi, Tiểu Bảo đã chuẩn bị món quà bất ngờ cho cô đó.”
Tô Ngọc Nhi phớt lờ lời nói của Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong lái xe đến một bờ biển, đã có du thuyền đợi sẵn ở đó.
“Tại sao lại đến đây?” Tô Ngọc Nhi thấy lạ và hỏi.
“Buổi tiệc sinh nhật đã được hoàn thành.” Tiểu Bảo trả lời.
“Ở trên du thuyền sao?”
Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu.
Wow! Đúng là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch có khác ha.

Sinh nhật năm tuổi lại được tổ chức trên du thuyền to lớn như vậy.
Tô Ngọc Nhi nhớ lại đứa con bé bỏng của cô, cô không biết sinh nhật của đứa bé có được tổ chức như thế này không?
“Chị ơi…” Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đứng sững nên cậu bé lay tay cô và gọi.
“Sao thế Tiểu Bảo?”
“Chị có chuyện gì sao?”
“Không, có chuyện gì được chứ.”
Tiểu Bảo nắm tay Tô Ngọc Nhi đi về phía du thuyền.
Tô Ngọc Nhi không ngờ rằng bản kế hoạch và rất nhiều suy nghĩ của cô dành cho sinh nhật Tiểu Bảo lại tuyệt vời như vậy.
Bạch Nhược Phong còn chưa người trang trí các con robot và rất nhiều nhân vật hoạt hình được tô điểm trên du thuyền.

Như vậy làm cho du thuyền trở nên càng sinh động và đẹp hơn.
Bạch Nhược Phong đã đặt sẵn bàn ăn trên du thuyền.


Anh và Tiểu Bảo muốn tạo một bất ngờ cho Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, cô thấy sao? Đẹp chứ?”
“Rất đẹp.

Tôi không nghĩ bản kế hoạch của tôi lại xuất sắc như vậy.”
Tô Ngọc Nhi tự khen bản thân mình.
Vừa dùng bữa tối vừa ngắm sao trên trời rất thú vị thêm vào đó tiếng sóng vỗ nghe rất êm tai.
Sau khi dùng bữa cũng đã quá trễ, Bạch Nhược Phong đưa ra yêu cầu.
“Ngọc Nhi, chúng ta ở lại đây một hôm.

Sáng mai sẽ quay về.”
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ đắn đo rồi miễn cưỡng đồng ý.
Kết thúc bữa tối, Tô Ngọc Nhi đưa Tiểu Bảo vào phòng và cho cậu bé ngủ.
Trong lúc ngủ, Tiểu Bảo có nằm mơ và gọi lớn: “Xác ướp, xác ướp…”
Điều này làm cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu.
Tô Ngọc Nhi không buồn ngủ, cả ngày chưa thay đồ khiến cô rất khó chịu.

Tô Ngọc Nhi ngâm mình vào bồn tắm, không may bị ướt tóc.
Sau khi tắm xong, Tô Ngọc Nhi đi ra ngoài có gió để có thể nhanh khô, nhưng khi ra ngoài cô lại bắt gặp Bạch Nhược Phong đang xử lý công việc ở boong tàu.
“Ngọc Nhi, cô không ngủ sao?”
“Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt nên muốn hít thở một chút khí biển.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi