NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


“Cha, hôm trước trong buổi tiệc ra mắt của Từ Bảo Tú.

Con đã thuê người để cưỡng hiếp Tô Ngọc Nhi…” Tô Ngọc Nhi vừa kể vừa khóc lóc.
Tô Ngọc Nhi chưa kịp nói hết câu, Tô Đại Thành đã chen ngang vào: “Con lại gây ra chuyện lớn nữa sao? Tại sao lại bị từ chối hợp tác?”
Tô Ngọc Nhi khóc lóc và lắp ba lắp bắp nói: “Cha… Mọi… Mọi chuyện đã…”
Tô Đại Thành nóng lòng muốn biết: “Mọi chuyện đã sao? Con mau nói cho cha nghe.”
Tô Ngọc Nhi ngừng khóc và nói với giọng giận dữ: “Bạch Nhược Phong đã biết mọi chuyện.

Chính là đứa con của cha với người đàn bà kia gây ra đó.”
Tô Đại Thành tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ngọc Như và nói lớn: “Con ăn nói với cha như thế à?”
Tô Ngọc Như ôm mặt và khóc lóc thảm thiết.

Trước giờ, Tô Đại Thành chưa bao giờ động tay động chân với cô.

Ngược lại còn rất cưng chiều cô, tại sao hôm nay lại hành xử như vậy?
“Cha… Cha đánh con vì đứa con gái yêu quý của cha sao?”
“Mày im ngay! Đã gây ra chuyện còn không biết sai, lại còn ngồi đây la lối.”
Sau một lúc, Tô Ngọc Như đã bình tĩnh và nhận ra rằng cô đã làm sai.

Tô Ngọc Như xin lỗi và cầu xin Tô Đại Thành giúp đỡ.
“Cha… Con biết lỗi rồi.


Con xin lỗi.”
“Cha… Xin cha hãy giúp con với…”
Tô Đại Thành nhìn thấy con gái ông thương yêu hết mực lại quỳ xin và khóc lóc như vậy.

Ông cũng đau khổ không ít, ông gật đầu và đồng ý giúp Tô Ngọc Như.
“Con đứng dậy đi.

Cha sẽ suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này.”
Tô Ngọc Như đứng dậy và sà vào lòng Tô Đại Thành.
“Con cảm ơn cha nhiều lắm.

Con xin lỗi.”
Tô Đại Thành rất xót xa khi nhìn thấy Tô Ngọc Như như vậy.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo sang nhà Tô Ngọc Nhi.
“Sếp Bạch…” Người giám sát chào Bạch Nhược Phong.
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì.”
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang nằm nghỉ ngơi trong nhà, nghe tiếng chuông cửa, cô nhanh chóng đến mở cửa.

Tô Ngọc Nhi biết được phía trước đã có người canh giữ nên cũng không lo sợ gì.
Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Ngọc Nhi, cậu bé liền chạy đến và ôm Tô Ngọc Nhi bởi vòng tay nhỏ bé.
“Sếp Bạch…”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đã vui vẻ trở lại anh cũng cảm thấy vui trong lòng.
“Ngọc Nhi, cô thấy trong người đã khỏe hơn chưa?”
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo trên tay và đáp: “Tôi đã khỏe hơn rồi.

Cảm ơn sếp Bạch đã quan tâm.”
“Chúng ta vào nhà thôi Tiểu Bảo.”
Tô Ngọc Nhi bế cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đi vào nhà.

Bỏ quên lại cậu chủ lớn nhà họ Bạch đang đứng bên ngoài.
Hai người đi vào một lúc, Tô Ngọc Nhi nhìn không thấy Bạch Nhược Phong nên cô xoay người ra cửa và thấy anh vẫn đứng đó chờ cô.
“Xin lỗi tôi sơ ý đã để sếp Bạch đứng ở ngoài.


Anh vào nhà đi.”
Bạch Nhược Phong nở một nụ cười rồi đi vào trong nhà.
“Sếp Bạch, anh và Tiểu Bảo đã dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì tôi đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.”
Tiểu Bảo nhanh chóng lắc đầu, cậu bé rất thích ăn đồ do chính tay Tô Ngọc Nhi nấu.
“Tiểu Bảo, em chưa ăn sao?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo gật đầu.
“Được, tôi đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi liền vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Tiểu Bảo cũng đi theo cô vào bếp.
Bạch Nhược Phong ngồi trên sofa giải quyết một số công việc.

Xong xuôi lại cởi áo vest, xắn tay áo rồi lăn vào bếp.
Một lúc sau, ba người họ đã chuẩn bị xong bữa tối.

Lúc nãy trong lúc làm thức ăn, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch nói rằng muốn ăn súp nên Tô Ngọc Nhi đã nấu riêng cho cậu bé một phần súp thật ngon.
Trong bữa ăn, Bạch Nhược Phong không dám nói chuyện xảy ra hôm trước chính là Tô Ngọc Như đứng sau.

Anh sợ Tiểu Bảo sẽ lo lắng và không yên tâm khi Tô Ngọc Nhi ở một mình.
Sau khi dùng bữa xong, Tiểu Bảo ở trên phòng khách xem tivi, Tô Ngọc Nhi đang làm bánh ngọt trong bếp.

Bạch Nhược Phong nhân cơ hội này nói chuyện với Tô Ngọc Nhi.
“Sếp Bạch, anh lên phòng khách nghỉ ngơi đi.

Vất vả cho anh mấy ngày nay rồi.” Tô Ngọc Nhi cảm thấy ấm áp với những gì Bạch Nhược Phong đã làm với cô.
“Ngọc Nhi, tôi có chuyện này muốn nói với cô.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Nhược Phong, cô có chút lo sợ: “Sếp Bạch, có chuyện gì? Anh nói đi.”

Bạch Nhược Phong nghiêm túc nói: “Người đàn ông lừa cô lên tầng 2 của nhà hàng chính là do Tô Ngọc Như thuê để làm chuyện này.”
Tô Ngọc Nhi có một chút không tin vào tai mình.

Cô tự hỏi, cô đã làm ra chuyện gì mà bọn họ hết tìm cách này đến tìm cách khác để hãm hại cô chứ?
Hai mắt Tô Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt, từng giọt nước trong suốt tựa thủy tinh lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô.
Bạch Nhược Phong có chút đau lòng khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi rơi nước mắt vì những con người độc ác như vậy: “Ngọc Nhi, cô không sao chứ?”
Vừa nói, Bạch Nhược Phong vừa ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng rồi an ủi.
“Ngọc Nhi, cô yên tâm.

Tôi sẽ không để những người hãm hại cô có thể sống một cuộc sống bình yên và vui vẻ như vậy.”
Ting! Một tiếng ting phát ra từ lò nướng, bánh đã chín.
Tô Ngọc Nhi bừng tỉnh và phản ứng lại, cô thu người lại khỏi vòng tay của Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi không biết phải đối phó với tình cảm của Bạch Nhược Phong như thế nào.
Tô Ngọc Nhi vội vàng đứng dậy và đi lấy bánh ra khỏi lò nướng.
“Tiểu Bảo, em ăn bánh đi.” Tô Ngọc Nhi đem bánh lên phòng khách cho Tiểu Bảo để lại một mình Bạch Nhược Phong đứng ở đó.
Tiểu Bảo vui vẻ nhận bánh từ tay Tô Ngọc Nhi và ăn một cách ngon lành: “Cảm ơn chị.”
Tô Ngọc Nhi xoa đầu Tiểu Bảo.
“Sếp Bạch, anh cũng mau ăn bánh đi.” Tô Ngọc Nhi đưa bánh cho Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong vui vẻ nhận bánh từ tay Tô Ngọc Nhi rồi nhìn xem đồng hồ.
Cũng đã hơn 9 giờ, Tiểu Bảo còn phải quay về nhà nghỉ ngơi sớm để mai lại đến trường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi