NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Nụ cười trên mặt Tiểu Bảo bỗng nhiên dập tắt, gương mặt cậu bé âm trầm nói: “Lúc chiều, chị đã xuất hiện ở trung tâm thương mại C&K.

Sau đó, lại rời đi thật nhanh, có phải chị đã nhìn thấy gì rồi không?”
Tiểu Bảo vốn dĩ thông minh hơn những đứa trẻ đồng lứa, chuyện này cũng chỉ là tầm thường làm sao có thể qua mắt được đứa trẻ thông minh như cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chứ.
Tô Ngọc Nhi đứng sững người, cô không ngờ sự xuất hiện của cô đã bị Tiểu Bảo nhìn thấy.

Cô ấp a ấp úng rồi trả lời một cách né tránh: “Không, không.

Chị chỉ là bị lạc đường nên tìm đường gần đó thôi.”
Tô Ngọc Nhi cứ nghĩ rằng Tiểu Bảo sẽ tin những gì cô nói.

Nhưng…
Bạch Nhược Phong cũng không phải một đứa trẻ mà có thể lừa anh.

Anh không mở miệng lời nào.
Tiểu Bảo biết đây chỉ là một cái cớ để tránh né câu hỏi của cậu bé.

Tiểu Bảo bẻ lái sang vấn đề khác.
“Chị ơi, em muốn đi dạo.

Chị đi cùng em có được không?” Tiểu Bảo muốn Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong đưa cậu bé đi dạo.
Tô Ngọc Nhi vì chuyện lúc chiều nên đã từ chối lời đề nghị của cậu bé một cách thẳng thắn: “Tiểu Bảo, chị hơi mệt nên không thể đi dạo cùng em được.


Hay là em với baba đi đi.

Hôm khác chị sẽ bù cho em.”
Tiểu Bảo sắc mặt âm trầm không vui rồi lắc đầu.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy Tiểu Bảo như vậy cũng không bằng lòng.

Cô tìm cách khác để giúp cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch có thể vui vẻ hơn.
“Tiểu Bảo, hay là chúng ta tìm chỗ treo bức tranh này đi.” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Tiểu Bảo cũng không khá lên được chút nào khi nghe Tô Ngọc Nhi nói vậy.
“Tiểu Bảo, chúng ta cùng nhau treo bức tranh này lên nha.

Bữa sau, chị sẽ đưa em đi ăn kem bù có được không? Hôm nay, thật sự chị rất mệt nên không thể đưa em đi dạo được.

Chị xin lỗi Tiểu Bảo.” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé.
Lúc này, sắc mặt Tiểu Bảo mới khá lên được một chút, cậu bé gật đầu với lời đề nghị của Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong cũng đến chịu Tiểu Bảo.

Ngang bướng, cứng đầu như vậy mà chỉ cần vài ba lời ngon ngọt của người con gái xa lạ đã có thể làm mềm lòng cậu bé.
Tô Ngọc Nhi và Tiểu Bảo chọn vị trí đẹp để treo bức tranh.

Sau khi tìm được chỗ, Tô Ngọc Nhi và cậu bé hì hục một lúc mới có thể treo được bức tranh như ý muốn.

Được một lúc, bức tranh lại siêng qua sẹo lại.
“Ngọc Nhi, tôi giúp cô một tay.” Bạch Nhược Phong nhìn thấy hai người mồ hôi nhễ nhại, anh có chút khó chịu.
Tô Ngọc Nhi từ chối sự giúp đỡ của anh: “Sếp Bạch, không cần anh phải động tay.

Tôi tự làm được.”
Nhưng Bạch Nhược Phong mặc kệ lời từ chối của Tô Ngọc Nhi.

Anh đứng dậy đi về phía cô và giành lấy cây búa từ trong tay cô rồi bắt đầu treo bức tranh.

Chỉ hai, ba phút, Bạch Nhược Phong đã treo xong bức tranh Tiểu Bảo tặng cho Tô Ngọc Nhi.
Sau khi bức tranh được treo lên, Tiểu Bảo và Tô Ngọc Nhi chơi đùa cùng nhau bên trong phòng ngủ của cô.

Còn Bạch Nhược Phong đang xử lý một số công việc của công ty.

Anh nhận được cuộc điện thoại từ Trần Kiên.
“Trần Kiên, có chuyện gì mà lại gọi tôi giờ này?” Bạch Nhược Phong nhấc máy và nói.
“Nhược Phong, chiều nay Ngọc Nhi đi xem nhà ở vùng ngoại ô nhưng giá quá cao cô ấy không thuê được.


Bước ra cửa, cô ấy đã đụng mặt với tên nhà họ Trịnh kia.” Trần Kiên nói qua điện thoại, với giọng nghiêm túc.
Đôi mày Bạch Nhược Phong lúc này đột nhiên nhíu lại, khi nghe Tô Ngọc Nhi đã đụng mặt với Trịnh Sơn.
“Lập tức tìm cho cô ấy một nơi ở tốt hơn.

Thuê với mức giá rẻ nhất, tuyệt đối không được để cô ấy biết tôi giúp cô ấy.” Bạch Nhược Phong nhìn về phía cửa phòng Tô Ngọc Nhi, không thấy gì khác lạ mới nói.
“Được! Tôi sẽ làm ngay.”
Nói xong, Bạch Nhược Phong liền tắt máy.

Anh nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm, anh đến gõ cửa phòng Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Tiểu Bảo, đã trễ rồi.

Chúng ta trở về nhà thôi.”
Nụ cười dập tắt, gương mặt Tiểu Bảo hiện lên vẻ u sầu.

Dường như cậu bé không muốn rời xa Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Bảo, ngoan nè.

Cũng đã trễ rồi, em quay trở về nhà với baba đi.

Hôm khác lại đến chơi với chị.”
Tiểu Bảo lắc đầu, cậu bé không đồng ý.

Nhưng sau một lúc, Tô Ngọc Nhi cũng đã thuyết phục được cậu bé.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đã chịu quay về cùng Bạch Nhược Phong.

Trước khi rời đi, Tiểu Bảo nói với Tô Ngọc Nhi: “Ngày mai là sinh nhật em, chị nhớ đến đấy nhé!”
Aaaa…
Hôm bữa giờ bận rộn quá nhiều công việc, suýt một chút nữa Tô Ngọc Nhi đã quên bẵng đi sinh nhật của cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch.
Tô Ngọc Nhi không thể từ chối, cô miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi! Ngày mai chị sẽ đến.”

Tiểu Bảo vui vẻ nói: “Chị nhớ đến đấy nhé!”
Sau đó, Bạch Nhược Phong đã đưa Tiểu Bảo rời đi.
Tô Ngọc Nhi cũng đã lên giường và say nồng giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Reng! Reng! Reng!
Trời chỉ vừa mới sáng, Tô Ngọc Nhi đã nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến.

Cô với điện thoại trên cạnh tủ nghe máy.
“Alo…” Tô Ngọc Nhi nói với giọng điệu ngái ngủ.
“Xin chào, có phải cô là Tô Ngọc Nhi không?” Một người đàn ông đầu dây bên kia nói.
“Phải, là tôi đây.

Cho hỏi anh là ai lại biết số của tôi.” Khi nghe có người đọc đúng tên, Tô Ngọc Nhi đã có chút tỉnh táo để trả lời.
“Chào cô, tôi là Tiểu Nha, tôi làm bên môi giới nhà đất.

Nhờ một người bạn giới thiệu nên tôi mới biết đến cô.

Thật hay, tôi cũng có một ngôi nhà đang bỏ giở, cần tìm người thuê nó.” Người đang gọi chính là Tiểu Nha - Do Trần Kiên thuê theo sự sắp xếp của Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi im lặng một hồi lâu không trả lời, cô sợ rằng tên họ Trịnh xấu xa kia lại tặng cô ngôi nhà rồi ép cô làm theo điều kiện của hắn.
Tiểu Nha không nghe hồi âm từ Tô Ngọc Nhi, anh liền hỏi một lời: “Cô Tô, cô còn nghe máy không?”
Tô Ngọc Nhi phản đáp: “Anh không phải là người của nhà họ Trịnh đấy chứ?”
Tiểu Nha trả lời: “Cô Tô, cô nói gì vậy chứ? Tôi không quen biết ai họ Trịnh cả.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi