NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Tô Ngọc Nhi cảm thấy hơi lúng túng khi được mời đến tham dự bữa tiệc tối đó.

Cô chưa từng có dịp tham gia một sự kiện lớn như vậy trước đây, nhưng cô quyết định sẽ cố gắng để tạo dựng hình ảnh chuyên nghiệp và tỏa sáng trước mọi người.
Tối đến, Tô Ngọc Nhi mặc chiếc váy dài màu đỏ quyến rũ, tóc gội đầu và trang điểm cẩn thận.

Cô cảm thấy mình tự tin và quyến rũ hơn bao giờ hết.

Tú Ái đến đón cô bằng chiếc xe sang đẳng cấp, hai người cùng nhau đi đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.
Không khí trong buổi tiệc rất sôi động và hoành tráng.

Tô Ngọc Nhi cùng Tú Ái đi dạo quanh phòng, quen biết với nhiều đối tác quan trọng của công ty.
“Ngọc Nhi, cô đợi tôi một lát.

Tôi đến chào hỏi một vài đối tác của chúng ta.” Tú Ái nói rồi rời đi với ly rượu cầm trong tay.
Sau khi Tô Ngọc Nhi và Tú Ái đến sớm và chờ đợi Hàn Thanh Tịch trong một lúc, Tô Ngọc Nhi quyết định đi chào hỏi bạn bè của Tú Ái để giảm bớt sự bồn chồn trong lòng.

Cô thấy Tú Ái đang bận rộn với một nhóm người bạn, cười đùa và trò chuyện vui vẻ.

Trong khi chờ đợi, Tô Ngọc Nhi vô tình nhìn thấy Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú.

Từ Bảo Tú nắm lấy tay Bạch Nhược Phong ngay sau khi bước xuống xe và đi vào bên trong sảnh.

Điều này, ngay lập tức biến trở thành mục tiêu chú ý của mọi người khi hai người họ vừa mới bước vào.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú đang đi về phía mình.


Cô vội vã trốn vào trong một góc tránh để bọn họ phát hiện cô cũng có mặt ở đây.
Khi cô đang đứng đợi, cô nghe thấy một số người đang nói chuyện về Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú.

Họ đang nói về ngày cưới của hai người và chia sẻ các chi tiết về lễ cưới.

Tô Ngọc Nhi lắng nghe và cảm thấy lo lắng về tương lai của mình.

Điều này khiến cho Tô Ngọc Nhi hiểu lầm Bạch Nhược Phong.

Cô không thể tin được rằng Bạch Nhược Phong đã chọn Từ Bảo Tú, một người mà đã vừa lừa cô để ký hợp đồng hôn nhân, bây giờ lại đang nói chuyện đám cưới.
Tô Ngọc Nhi tự cười bản thân mình: “Ngọc Nhi, mày làm sao có thể xứng đáng với anh ta chứ? Từ Bảo Tú và anh ta đúng là trai tài gái sắc.

Mày có thể phá hủy được tình cảm của bọn họ sao?”
Từ Bảo Tú vui cười, cô rất thích mọi người bàn tán về vấn đề này của cô và Bạch Nhược Phong.
“Bảo Tú, khi nào chúng tôi mới nhận được thiệp hồng đây? Chúng tôi đợi tin từ hai người khá lâu rồi đấy!” Một người bạn của Từ Bảo Tú hỏi.
Bạch Nhược Phong gỡ bỏ tay Từ Bảo Tú ra khỏi người anh rồi nói: “Có lẽ đã hiểu nhầm rồi.

Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè, không phải tình cảm nam nữ như mọi người nghĩ.” Bạch Nhược Phong phủ nhận chuyện này với mọi người.
Bạch Nhược Phong phủ nhận, mọi chuyện chỉ là tin đồn nhưng Tô Ngọc Nhi mải mê suy nghĩ nên cô không thể nghe thấy.

Nói xong, Bạch Nhược Phong liền rời đi khỏi hiệu ứng đám đông này.

Điều này làm cho Từ Bảo Tú rất giận dữ và thất vọng.

Một lúc sau, Từ Bảo Tâm cũng xuất hiện và hỏi về chuyện đám cưới của Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong.
“Bảo Tú, chuyện đám cưới tính đến đâu rồi?” Từ Bảo Tâm hỏi.
“Tính gì nữa chứ? Anh ta đã từ chối em rồi.

Còn nói với mọi người đó chỉ là tin đồn.” Từ Bảo Tú nước mắt bên ngắn bên dài nói.
Từ Bảo Tâm gương mặt giận dữ chửi rủa Tô Ngọc Nhi thậm tệ rồi nói: “Chính cô ta là người đã khiến cho Bạch Nhược Phong từ chối kết hôn với em.

Chị còn biết được, tên họ Bạch đã có những hành động không hay với nhà họ Từ chúng ta đều là do con nhỏ xấu xa kia.”
Điều này đã kíc.h thích cơn lửa hận trong người Từ Bảo Tú nổi dậy.

Cô giận dữ nói: “Không được, em nhất định phải bằng mọi cách để kết hôn với hắn ta.

Như vậy mới có thể giúp công việc của nhà họ Từ chúng ta thuận lợi hơn.”
Từ Bảo Tâm nghe em gái mình nói vậy, cô liền gật đầu rồi nói: “Được lắm em gái của chị.

Đêm nay em phải chuốt cho hắn ta say sĩn rồi phát sinh mối quan hệ nam nữ với hắn.

Như vậy mới có thể đẩy nhanh được việc kết hôn của em và hắn ta.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Từ Bảo Tâm đã nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đi về hướng cầu thang để lên lầu.

Biểu cảm của Từ Bảo Tâm đột nhiên thay đổi rất nhanh, gương mặt mưu mô độc ác hiện rõ trên mặt.
“Chị họ, chị bình tĩnh lại đi.


Chị không nhớ lần trước xém chút nữa là gặp rắc rối lớn rồi sao?” Từ Bảo Tú ngăn cản Từ Bảo Tâm vì không muốn gặp rắc rối như lần trước ở trên du thuyền.
Tin đồn đám cưới của Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong lan ra rất nhanh.

Tô Ngọc Như và Tô Đại Thành cũng như Trần Cẩm Tú và Trịnh Sơn đang thưởng thức một ly cocktail trong khi trò chuyện về lễ đính hôn của Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú.

Bọn họ đều cảm thấy rất vui mừng cho đôi uyên ương này và nguyền rủa Tô Ngọc Nhi vì cô đã gây ra nhiều rắc rối cho gia đình họ.

“Đáng đời Ngọc Nhi, cô ta cứ nghĩ đĩa mà có thể đeo chân hạc sao?”
“Ba con có ý kiến này rất hay.” Tô Ngọc Như mưu mô, cười hiểm rồi nói.
“Ngọc Như, con nói xem.” Tô Đại Thành đầy hứng thú với chuyện này.
Tô Ngọc Như cười đáp lại: “Ba, con nghĩ cô ta cần phải tìm thấy một người đàn ông mới.

Con có một ý tưởng, chúng ta nên giới thiệu cô ấy với chủ tịch của Tập đoàn Mặc thị.

Ông ta là người giàu có, có thể cung cấp cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp.

Thêm vào đó sẽ giúp công ty chúng ta phát triển hơn.

Một công đôi việc, ba thấy như thế nào?”
Tô Đại Thành ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng đồng ý với ý tưởng của Tô Ngọc Như: “Con gái, con thật là thông minh đấy! Ba nghĩ ý tưởng của con rất tốt.

Chúng ta nên giúp con nhỏ đó tìm được hạnh phúc.

Cũng như giúp cho công ty chúng ta phát triển hơn.” Ông nói.
Tô Đại Thành tỏ ra hứng thú với ý tưởng của Tô Ngọc Như khi cô ta đề nghị giới thiệu Tô Ngọc Nhi với chủ tịch của Tập đoàn Mặc thị và để hai người kết hôn.

Ông ta cho rằng đây là cơ hội tốt để giải quyết vấn đề với Tô Ngọc Nhi.
Trong khi đang thảo luận, Mặc Đỉnh xuất hiện.


Ông già này là một người hói và béo, và rất nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Tô Ngọc Như nhanh chóng nảy ra ý định trả thù và liền kể cho Mặc Đỉnh về Tô Ngọc Nhi và vấn đề giữa cô ta và gia đình họ.
“Giám đốc Mặc, chào ông.” Tô Ngọc Như chạy đến trước mặt Mặc Đỉnh chào hỏi.
“Cho hỏi, cô đây là…” Mặc Đỉnh nhìn người đẹp trước mắt không chớp mắt.
“Xin chào, tôi là Ngọc Như, con gái lớn của gia đình họ Tô.

Tôi còn có một đứa em gái tên là Ngọc Nhi, con bé rất xinh đẹp và dễ thương.

Nếu giám đốc Mặc, không chê thì tôi sẽ giới thiệu con bé cho ông.” Tô Ngọc Như nhanh chóng đáp lời.
Mặc Đỉnh lắng nghe với vẻ mặt hài lòng, và hỏi: “Liệu cô có muốn giới thiệu em gái của cô với tôi không?”
Tô Ngọc Như liền đồng ý và nói: “Được, được chứ! Nếu giám đốc Mặc thích, ngay lập tức tôi sẽ làm mai em ấy cho ông.”
Tô Ngọc Nhi đang đứng một mình, tưởng chừng như đang ngắm nhìn mọi người vui vẻ với buổi tiệc.

Nhưng thật ra, trong đầu cô, đang lặp đi lặp lại câu nói của Bạch Nhược Phong: “Nếu muốn hủy hợp đồng, cô phải bồi thường thiệt hại với số tiền là 50 triệu nhân dân tệ.” Những lời này đã lấn át tâm trí cô, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.

Trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi đi xuống dưới lầu không may bị Tô Ngọc Như nhìn thấy.

Cô ta liền chạy đến kéo tay Tô Ngọc Nhi đến bàn tiệc.
Ngay khi cô chuẩn bị tránh qua một bên để không gặp phải những người kia, Mặc Đỉnh, một ông già béo hói bước tới để giới thiệu mình.
“Xin chào, cô có phải là Ngọc Nhi không?” Mặc Đỉnh hỏi.
Tô Ngọc Nhi gật đầu rồi lạnh lùng trả lời: “Phải, tôi là Ngọc Nhi.

Cho hỏi ông là ai mà biết tên của tôi?”
Tô Ngọc Nhi không biết người đàn ông béo, hói trước mắt cô là ai.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi