NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Mọi người đang đứng trên sân khấu của bữa tiệc, đang chờ đợi sự điều chỉnh giám sát.

Khi màn hình lớn ở trung tâm của sân khấu hiện ra, họ nhìn thấy cảnh tượng của Tô Ngọc Như bị Tô Ngọc Nhi đẩy ngã xuống đất.

Những tiếng la hét và ồn ào đột ngột bùng lên trong phòng.
“Làm sao có thể?” Tô Ngọc Nhi nói một cách sốc nặng.

“Tôi không phải là người như vậy.

Tôi đã bảo lúc đó tôi chỉ muốn tự vệ mình và muốn thoát ra khỏi những bộ mặt giả tạo.

Các người đã cắt ghép đoạn video này.”
“Nhưng đó là sự thật.” Bạch Nhược Phong đáp lại một cách nghiêm túc.

“Và tôi sẽ gọi cảnh sát đến để điều tra vụ việc này kỹ lưỡng hơn.”
Mọi người trong đó có Trịnh Sơn đều rất bất ngờ và bối rối.

Họ không thể tin rằng Tô Ngọc Nhi đã có thể làm như vậy.

Từ Bảo Tú cũng rất bối rối khi nhìn thấy sự bảo vệ của Bạch Nhược Phong đối với Tô Ngọc Nhi.
“Điều này không có gì lạ.” Trần Cẩm Tú lên tiếng: “Tô Ngọc Nhi đã có những hành động kì lạ từ trước đến giờ.”
“Chúng ta cần đưa ra sự thật chính xác.” Bạch Nhược Phong cười nhếch môi rồi nói: “Mọi người cùng chờ một chút.”
Sau đó, chẳng mấy chốc, Trần Kiên sau khi nhận được lệnh từ Bạch Nhược Phong, anh đã điều chỉnh camera và nó đang được phát trên màn hình lớn của buổi tiệc.

Trên màn hình hiển thị rất rõ những hành vi xấu xa của nhà họ Tô và nhà họ Trịnh, lần này là Tô Ngọc Nhi bị hãm hại chứ chẳng phải như lời kể của Tô Ngọc Như.
Khuôn mặt của Tô Ngọc Như mờ đi bởi những ánh mắt của mọi người đang nhìn cô một cách khinh bỉ, không còn như lúc nãy, Trịnh Sơn cũng đã có cái nhìn khác về cô.
Sau khi sự thật được phơi bày, Bạch Nhược Phong ra lệnh cho Trần Kiên, anh lạnh lùng nói: “Trần Kiên, gọi cảnh sát đến và bắt đám người này đi.


Không cho một ai rời đi đến khi cảnh sát đến.”
Trần Kiên nghe lệnh và làm theo: “Được!”
Trong khi đó, Trần Cẩm Tú bắt đầu cầu xin sự thương xót của Bạch Nhược Phong.

Cô tỉnh táo hơn sau cú shock từ việc bị vạch trần sự thật về hành vi của con gái mình.

Trần Cẩm Tú nhận ra rằng cô đã đánh giá nhầm Bạch Nhược Phong và làm sai lầm lớn khi lấn át, hết lần này đến lần khác cùng đồng bọn của mình trong việc hành hạ Tô Ngọc Nhi.
“Cậu Bạch, xin cậu hãy tha cho gia đình chúng tôi.

Gia đình chúng tôi đã biết lỗi rồi!” Trần Cẩm Tú khóc lóc quỳ xin tha thứ.
Bạch Nhược Phong nghiêm khắc từ chối: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần thứ hai các người hãm hại Ngọc Nhi.

Mà đã rất nhiều lần, tôi đã dùng cách nhẹ nhàng nhưng các người vẫn ngựa quen đường cũ.

Hôm nay, các người chuẩn bị tâm lý ăn cơm nhà nước đi.”
Cảnh sát đến và bắt giữ Trần Cẩm Tú, Tô Đại Thành, Tô Ngọc Như và những người có liên quan đến vụ việc.

Mọi người đều hoang mang và chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Bạch Nhược Phong đã giải thích rằng, hành động của Trần Cẩm Tú và Tô Ngọc Như đã gây ra sự cố nghiêm trọng, và họ phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Mặc Đỉnh đứng cạnh cô, khuôn mặt không khác gì Tô Ngọc Như.

Anh ta tỏ ra hối hận khi đã đồng ý với lời đề nghị Tô Ngọc Như và giận dữ còn đưa mắt nhìn về phía Tô Đại Thành với ánh mắt lạnh lùng.
Mặc Đỉnh nghiêm túc nói: “Ông Tô, tôi từ chối mai mối của ông, cô ấy thật sự không như lời các người nói.

Tôi không muốn có bất cứ liên hệ gì với gia đình họ Tô nữa.

Đây là lời từ chối cuối cùng của tôi.”

Tô Đại Thành đứng đó, bất lực và không biết nói gì.

Ông đã đầu tư rất nhiều vào mối quan hệ giữa hai gia đình, nhưng bây giờ mọi thứ đổ vỡ trước mắt ông.
Tô Đại Thành bất lực nói: “Nhưng...nhưng tại sao, ông Mặc? Vậy còn hợp đồng làm ăn của chúng ta.

Ông không hủy nó chứ?”
Mặc Đỉnh lạnh lùng nói: “Ông Tô, tiện đây tôi nói cho ông biết luôn.

Tôi không thể hợp tác với người có lòng dạ độc ác, thâm hiểm như nhà họ Tô các người được.”
Mặc Đỉnh đã phá vỡ sự hợp tác giữa Mặc thị và Tô gia, điều này khiến cho tập đoàn nhà họ Tô bị tổn thất nặng nề.

E rằng không còn chỗ đứng trong thị trường kinh doanh.

Trong khi đó, Tô Ngọc Như vẫn không muốn làm hòa với Tô Ngọc Nhi.

Trong lòng cô ta, lòng căm thù của cô ta đối với Tô Ngọc Nhi ngày càng sâu sắc hơn.

Trước khi bị cảnh sát giải đi, cô ta còn thề rằng: “Tô Ngọc Nhi, tao nhất định sẽ không để cuộc sống mày tốt đẹp hơn.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy chán nản với bữa tiệc.

Cô vô tình rời khỏi đó và Bạch Nhược Phong đi ra cùng cô ấy.

Tô Ngọc Nhi mời Bạch Nhược Phong đi uống nước để trút giận và Bạch Nhược Phong đồng ý.

Họ lên xe của anh và đến một câu lạc bộ gần đó.
“Sếp Bạch, anh có uống một chút rượu không?” Tô Ngọc Nhi buồn bã hỏi.
Bạch Nhược Phong không thể từ chối Tô Ngọc Nhi ngay lúc này.


Anh gật đầu đồng ý.
Sau khi ngồi xuống, Tô Ngọc Nhi đặt tay lên cằm và nhìn ra khỏi cửa sổ, nhưng Bạch Nhược Phong nhận ra cô đang cảm thấy không vui.

Anh nói: “Ngọc Nhi à, sao lại như vậy?”
Họ đã gọi đồ uống và bắt đầu trò chuyện.

Tô Ngọc Nhi cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi đáp: “Tôi thấy chán nản với mọi thứ, đặc biệt là với cách mọi người đối xử với tôi.

Tôi không biết tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy.

Tôi cảm thấy rất cô đơn và bất hạnh.”
Bạch Nhược Phong nhìn cô và nói: “Ngọc Nhi, anh biết cảm giác của em.

Anh cũng có những lúc như vậy.

Nhưng hãy tin tưởng vào bản thân mình và đừng để cho người khác làm tổn thương mình.”
Tô Ngọc Nhi cười và nói: “Anh nói đúng rồi.

Tôi sẽ cố gắng.”
Bạch Nhược Phong cười và đưa cho cô một ly nước.

Họ bắt đầu nói chuyện về những thứ khác, nhưng không lâu sau đó, Tô Ngọc Nhi đã say rượu và bắt đầu khóc vì tuổi thơ bất hạnh.
“Tôi từng sống trong một gia đình đầy bạo lực và dối trá.” Tô Ngọc Nhi nói với giọng nấc.

“Cha tôi thường xuyên đánh mẹ tôi và tôi đã trở thành mục tiêu tiếp theo của ông ta.

Sau khi chiếm được toàn bộ tài sản của mẹ tôi, bọn họ đã hãm hại mẹ tôi.

Đến bây giờ đã là gần 6 năm nhưng bà ấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Bạch Nhược Phong nghe và cảm thấy đau lòng cho cô ta.


Anh ta ôm Tô Ngọc Nhi và nói: “Ạnh xin lỗi vì những gì em phải trải qua.

Nhưng em hãy tin tưởng rằng em không phải là một mình.”
Trong lúc say, Tô Ngọc Nhi đã tự mình nói ra rằng: “Anh có biết không khi tôi ở bên cạnh Tiểu Bảo và Nhược Phong, tôi cảm thấy rất bình yên và thoải mái.

Nhưng tại sao mẹ anh ấy lại cấm cản tôi chứ? Có phải bởi vì tôi nghèo không?”
Sau đó, Tô Ngọc Nhi đã không còn đủ bình tĩnh, cô đã uống rất nhiều rượu và hoàn toàn say.

Bạch Nhược Phong lo lắng đưa Tô Ngọc Nhi rời khỏi câu lạc bộ và đưa cô về căn biệt thự của mình để nghỉ ngơi.
Sau khi trở về căn biệt thự, Bạch Nhược Phong đưa Tô Ngọc Nhi lên phòng của anh để nghỉ ngơi.

Tô Ngọc Nhi vừa thả xuống giường đã có cảm giác khó chịu và nóng nực, cô bắt đầu cởi bỏ quần áo rồi đi ngủ.

Cô không biết được Bạch Nhược Phong cũng đang có mặt ở đây.

Nếu biết có lẽ cô sẽ tự đào hố chui xuống mất.

Bạch Nhược Phong nhìn thấy cảnh tượng này, không thể bỏ qua.

Anh ngồi xuống bên cạnh giường đặt một nụ hôn lên đôi môi căng mọng toàn mùi rượu của Tô Ngọc Nhi.
Cô gái có mái tóc đen như thác nước, từng sợi rơi trên cánh tay anh, gò má hơi đỏ vì uống rượu, lông mi xoăn vểnh như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Ánh mắt Bạch Nhược Phong từ từ di chuyển xuống, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thanh thoát.

Cô hít thở phập phồng, lại mang theo chút hương vị quyến rũ.
Yết hầu của anh không nhịn được mà lăn lộn.

Bạch Nhược Phong có cảm giác gì đó rất quen thuộc ngay lúc bấy giờ.

Hai người đã mơ hồ trong một lúc, họ đã phát điên cùng nhau.

Nhưng khi đến bước cuối cùng, Tô Ngọc Nhi đã ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi