NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Trong bữa ăn Bạch Nhược Phong nhìn Tiểu Bảo và Tô Ngọc Nhi vui vẻ như vậy.

Anh lại nghĩ đến hình ảnh sau này Tiểu Bảo sẽ không thể qua nhà chơi với Tô Ngọc Nhi anh rất thương cho Tiểu Bảo.
Nhưng bây giờ anh có thể làm gì được chứ?
“Sếp Bạch, có chuyện gì mà anh cứ như người thất thần thế? Đồ ăn không ngon sao? Hay để tôi nấu cho anh một chút đồ ăn?”
Tô Ngọc Nhi đoán được Bạch Nhược Phong có chuyện khó nói.
“Tôi không sao.

Tôi và Tiểu Bảo đưa cô đến công ty.”
“Được! Vậy tôi đi chuẩn bị một chút.”
Một lúc sau.
“Sếp Bạch, xong rồi.

Chúng ta đi thôi!”
Tô Ngọc Nhi đã chuẩn bị xong xuôi.
Bạch Nhược Phong khom người bế Tiểu Bảo lên xe.
Trên đường đi, Bạch Nhược Phong luôn nhìn phía sau ghế lái qua chiếc gương bên trong xe.

Anh thật sự không muốn điều đó xảy ra nhưng anh còn cách nào khác.
Công ty Sáng tạo Xuất sắc.
Xe dừng trước cổng công ty, Tô Ngọc Nhi tạm biệt Tiểu Bảo rồi bước xuống xe.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh!”
Bạch Nhược Phong muốn nói chuyện riêng với Tô Ngọc Nhi.

Anh mở cửa xe bước xuống.
“Khoan đã!”

“Có chuyện gì sao?”
“Từ hôm nay, Tiểu Bảo sẽ không đến nhà cô mỗi buổi tối.”
Sắc mặt Tô Ngọc Nhi đượm buồn nhưng chuyện đâu thể luôn theo ý cô.
“Tôi biết rồi! Tôi vào trong đây.

Cảm ơn anh đã đưa tôi đến công ty.”
Dứt lời, Tô Ngọc Nhi xoay người đi vào công ty.
Bạch Nhược Phong đứng nhìn bóng lưng Tô Ngọc Nhi xa dần một lúc, anh mới lên xe và rời đi.
Vừa vào bên trong sảnh công ty, Linh Nhi đã kéo tay Ngọc Nhi để làm bà tám.
“Ngọc Nhi, có tin hot cho cậu này.”
“Tin gì thế?”
Tô Ngọc Nhi cũng không còn hứng thú gì để nghe thêm chuyện gì.

Cô trả lời cho có.
“Công ty nhà họ Trịnh sẽ mua lại công ty của chúng ta.”
Hai mắt Tô Ngọc Nhi như cứng đờ, cô không tin lại có chuyện này.
“Nhà họ Trịnh sao?”
“Đúng rồi! Cậu sao thế Ngọc Nhi?”
“À, không có gì.”
Tô Ngọc Nhi rất tức giận khi nghe được thông tin này.
Sắp tới cô phải làm cho công ty của vị hôn phu cũ của cô sao?
Như vậy có nhục nhã không chứ? Chắc chắn Tô Ngọc Như sẽ không buông tha cho cô.
Tô Ngọc Nhi xoay người đi đến phòng ăn.

Ở đây cô gặp đôi cẩu nam nữ Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như đang đứng ở cửa phòng ăn.
Tô Ngọc Nhi vốn định lướt qua như không có chuyện gì.

Nhưng Tô Ngọc Như kia làm sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
“A! Không phải em gái của chị đây sao? Chồng yêu, anh nhìn xem kia không phải là vị hôn thê cũ của anh sao?”
“Haizz, đúng là kẻ mang thai con người khác.

Đúng là không ra gì.”
Từng câu từng chữ của Trịnh Sơn và Tô Ngọc Nhi khiến cho bao nhiêu hận thù của năm năm trước ùa về trong đầu Tô Ngọc Nhi.
Cô muốn phát hỏa nhưng người văn minh sẽ không làm như thế.
“Ở đây sao lại có mùi thối thế nhỉ? Hai người mới sáng không đánh răng sao?”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi liền rời đi, không để đôi cẩu nam nữ kia trả lời.
Tô Ngọc Như phát điên lên đến nơi.
“Trịnh Sơn, anh xem cô ta vừa nói cái gì vậy chứ?”
Trịnh Sơn cũng tức giận không thua kém gì Tô Ngọc Như.
“Anh chắc chắn sẽ cho cô ta vào đường cùng.”
Tô Ngọc Nhi đi thẳng vào trong phòng ăn liền nhận được cái ôm từ đằng sau bằng vòng tay bé nhỏ của Tiểu Bảo.
“Aaaa, Tiểu Bảo…”
Mọi phiền muộn tức giận lúc nãy trong người, đều tan biến hết bởi một cái ôm từ vòng tay nhỏ bé này.
Sắc mặt Tô Ngọc Nhi có màu hơn hẳn lúc nãy.
Tiểu Bảo kéo tay Tô Ngọc Nhi đi về phía Bạch Nhược Phong.
“Tiểu Bảo, đi đâu thế? Cẩn thận kẻo ngã.”
Nhìn thấy Bạch Nhược Phong cũng có mặt ở đây cô rất bất ngờ.

“Sếp Bạch, anh cũng ở đây sao?”
Tô Ngọc Nhi hỏi câu khiến anh khó trả lời ghê nhỉ? Công ty của anh sao anh lại không ở đây chứ?
“Tiểu Bảo, con ở đây chơi một lát.

Chút nữa ông bà nội sẽ đến đón con.”
Tiểu Bảo lắc đầu, tỏ vẻ không muốn đi.
“Tiểu Bảo, con không được phản đối.

Từ giờ con thể sang nhà cô Tô chơi được nữa.”
Tiểu Bảo khoanh hai tay rồi lắc đầu.

Nếu như Tiểu Bảo bình thường như bao đứa trẻ khác, chắc chắn cậu bé sẽ phản đối rất quyết liệt.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại Bạch Nhược Phong vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, người gọi tới là Diệc An - bác sĩ tâm lý của Tiểu Bảo.
“Cậu đã đến chưa?”
“Tôi đang ở phòng cậu.”
“Được!”
Bíp!
Nói xong, anh liền kết thúc cuộc gọi.

Anh giao Tiểu Bảo cho Tô Ngọc Nhi rồi anh lên phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của Bạch Nhược Phong.
Phạm Diệc An đang ngắm nghía chậu cây phong thủy của Bạch Nhược Phong.

Anh có thói quen thích quan sát cây cảnh, đặc biệt cây phong thủy của Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong quay lại, trên tay có đem hai cốc cà phê.
“Diệc An dùng cà phê đi.”
“Cảm ơn anh!”
Phạm Diệc An nâng cốc cà phê lên húp một ngụm rồi đặt xuống.
“Anh Bạch, hôm nay anh kêu tôi đến có chuyện gì không?”
“Dạo gần đây tôi cảm thấy rất tiêu cực và yếu đuối trong xử lý mọi việc.”
“Tôi xem.”

Phạm Diệc An kiểm tra sức khỏe cho Bạch Nhược Phong.

Mọi thứ đều bình thường chắc tại dạo này thức khuya và suy nghĩ vấn đề của Tiểu Bảo nên anh mới có cảm giác như vậy.
“Mọi thứ của anh đều bình thường, không có vấn đề gì cả.”
“Vậy tại sao dạo gần đây tôi cảm thấy rất tiêu cực?”
“Anh Bạch, anh gặp chuyện gì sao?”
“Công ty có quá nhiều việc nên tôi thức khuya để giải quyết.”
Phạm Diệc An chắc chắn rằng Bạch Nhược Phong không có vấn đề gì kể cả thể chất và tinh thần.
“À phải rồi! Dạo này Tiểu Bảo sao rồi?”
“Thằng bé cũng như vậy.

Có điều…”
Bạch Nhược Phong đang nói lại ngưng, Phạm Diệc An có chút lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Thằng bé dạo này rất thích tiếp xúc với một người phụ nữ lạ, không một phút giây nào thằng bé chịu rời xa.

Nó rất vui vẻ khi ở bên cạnh người đó.”
“Như vậy rất tốt rồi còn gì?”
“Nhưng chuyện này mẹ tôi đã biết.

Bà ấy cấm Tiểu Bảo tiếp xúc với cô ấy.”
Phạm Diệc An cảm thấy rất khó hiểu.

Không phải Bạch phu nhân luôn muốn Tiểu Bảo vui vẻ sao?
Sao bây giờ Tiểu Bảo có được niềm vui, bà ấy lại cấm chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi