NGỠ LÀ YÊU

“Giám đốc, có ông chủ Lý muốn chào hỏi anh, ông ấy muốn hỏi thêm về một số thị trường của chúng ta.” - Tôi nhanh chóng nói lớn thì đôi môi Sao Mai chưa chạm vào môi anh.
Hai người bọn họ dừng lại động tác. Sao Mai đưa mắt nhìn tôi đầy nét tức giận, đôi mắt anh lộ lên tia chán ghét.
“Huy, nói trợ lý của anh đi chỗ khác, phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.” - Sao Mai nũng nịu.
Anh đưa mắt nhìn tôi. Tôi dường như để cô ta ngoài mắt tiếp tục nói: “Giám đốc, ông chủ Lý đang đợi.”
Anh bật cười, tôi chỉ cảm thấy đó là nụ cười đầy châm chọc: “Trợ lý Lâm, phiền cô cút đi chỗ khác.”
Tôi khựng người, thật sự anh có tình ý với cô gái này sao? Nhanh như vậy bọn họ liền quấn lấy nhau. Ngày trước, tôi nhớ anh từng nói yêu tôi, từng hứa cả đời bảo vệ tôi, từng cam đoan sẽ không để kẻ thứ ba khiến tôi đau lòng. Khi tôi sinh Quốc Hưng, anh tìm đàn bà nhưng cũng chỉ là loại tình một đêm không tình cảm. Nhưng hiện tại, trước mắt tôi anh quyến luyến tình cảm với người khác… đau, nó như nhát dao ghim vào tim, ở một mặt nào đó tôi chưa từng phủ nhận tôi yêu anh.
“Anh không thể cùng cô ấy như thế được.” - Tôi nói ra không kịp suy nghĩ, lời nói đầy nực cười.
“Tại sao?” - Anh nhìn tôi hỏi.
Tôi im lặng, sau đó biết mình lỡ lời. Nhưng lời đã nói ra cũng không thể chịu nhục mà rời đi.
“Giám đốc, anh đã kết hôn rồi.”
Anh bật cười, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sao Mai nói: “Trọ lý Lâm, chuyện này vợ tôi không quản, cô quản làm gì. Cô chỉ là trợ lý của tôi mà thôi, lời cô khi nãy nói ra, không lẽ nhanh như vậy đã quên mất.”
“Huy, em cũng không quản. Miễn anh yêu em thì em chấp nhận tất cả.” - Sao Mai bồi thêm.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, móng tay in vào những vòng cung đau nhức. Dường như anh đã quyết định, tôi và anh là gì chứ, tôi hiện tại cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà anh thương hại ban cho.

“Lâm, đây là người bao nuôi em sao. Xem ra anh ấy đã có tình yêu chân chính rồi. Anh đã nói rồi, thấp hèn như em… đàn ông chơi rồi chán cũng vứt bỏ.” - Từ phía sau, dường như chờ cơ hội trả đũa, Trí Hào chờ cơ hội trả đũa. Anh ta đặt bàn tay lên vai tôi châm biếm.
Tôi đang tức giận, sự tức giận đến đỉnh điểm. Đang không có ai phát tiết, là hắn ta tự tìm đến. Nhưng chưa kịp đáp trả, Huy em đã đi đến gần tôi, kéo tôi rời khỏi bàn tay Trí Hào đang đặt trên vai tôi. Một tay dùng tất cả sức mạnh giáng xuống gương mặt kia một cú đấm.
Trí Hào choáng váng mất thăng bằng ngã xuống đất hét lên. Không ngừng lại, chưa kịp để mọi người ngăn cản, anh liền đá bàn tay khi nãy chạm vào tôi, nghiêng chân dẫm nát mu bàn tay. Chỉ nghe tiếng hét thất thanh của Trí Hào.
Huy em chưa có ý định dừng lại, chai rượu trên bàn thu vào tầm mắt. Để Trí Hào nằm rên rỉ dưới sàn, anh khui chai rượu uống một hơi dài sau đó đập chai rượu tạo thành những mảnh gai thủy tinh nhọn hoắc, anh bước đến kề lên cổ Trí Hào.
“Huy, anh đang làm gì vậy, mau dừng lại đi.” - Tôi bất giác giật mình sau vài giây bất động, anh sao tự dưng đánh người.
“Nói, xin lỗi cô ấy.” - Huy em như không nghe tôi nói, đôi mắt đầy lửa giận, chai rượu đầy mảnh vỡ đặt ở cổ Trí Hào.
Trí Hào xanh mặt, bị tấn công bất ngờ lại không có một chút cơ hội phản kháng. Trí Hào nhìn tôi nói: “Lâm, anh xin lỗi… anh không nên nói ra những lời không suy nghĩ.”
Huy em dường như không hài lòng, từng mảnh nhọn hoắc chạm vào cổ Trí Hào bật máu: “Tên cô ấy để cho mày gọi à, quỳ dưới chân cô ấy mà van xin, còn không… tao không ngại cho mày chết tại đây.”
“Huy… tha cho Trí Hào đi. Anh ấy là bạn của em, anh ấy có làm gì không đúng anh cũng không nên như vậy. Hôm nay sinh nhật em, coi như nể mặt em.” - Sao Mai vội nói.
Những người kéo đến khá đông vừa nhìn vừa bàn tán nhưng không một ai xen vào. Những chuyện này đồn đại ra ngoài sẽ không ổn, hành hung người sẽ đi tù.
“Giám đốc, tôi không sao đâu. Anh buông anh ta ra đi.” - Tôi nhẹ giọng nói.
Trí Hào bò đến chân tôi nói: “Xin lỗi cô, van xin cô tha lỗi cho tôi… Từ nay tôi sẽ không nói bậy nữa.”

Tôi tất nhiên không bao giờ tha lỗi cho hắn ta, nhưng trong tình thế này liền đi về phía Huy em nói: “Anh say rồi, tôi đưa anh về.”
Sao Mai chạy đến hất mạnh người tôi ra mà nói: “Anh ấy say rồi, hôm nay sẽ nghĩ ở đây.”
Tôi đưa mắt nhìn anh thăm dò.
“Mất hứng rồi, đi về.” - Anh chỉ buông một câu, sau đó bỏ đi trước cũng không có ý định đợi tôi.
Tôi nhanh chóng bước theo anh. Trong lòng tôi đang tự hỏi vì sao anh lại đánh Trí Hào. Chẳng phải trong mắt anh tôi cũng tồi tệ, người khác vạch trần tôi như vậy anh chán ghét tôi như thế sẽ rất vui chứ.
Anh thấy tôi đi ra liền bấm còi, tôi lên ghế sau xe yên vị nhưng chợt nhớ anh đã uống rượu muốn nhắc nhở thì anh đã phóng xe đi.
Trên xe, cả hai rơi vào im lặng. Khi đi đến hơn nữa đường về, tôi nghĩ một chút liền nói: “Cảm ơn anh.”
Anh lúc này nới lỏng cà vạt trên cổ, sau đó đáp: “Tôi là giám đốc, cô là trợ lý. Trợ lý là bộ mặt của tôi, hắn dám bôi mặt mũi tôi… tôi không đánh vì cô.”
Tôi trầm mặc… lời nói của anh. Có lẽ là sự thật, có lẽ ngụy biện, chỉ là tôi không dám khẳng định điều gì.
Về đến nhà cũng gần nữa đêm. Lúc này ông nội đang ngồi ở phòng khách gọi điện. Nhìn thấy tôi và anh bước vào ông ngay lập tức nói chuyện có chút giận dữ.
“Huy, con làm trò gì đây hả? Con đã lớn rồi không phải trẻ con nữa mà hành động không suy nghĩ như thế. Hại ông già này đến nữa đêm phải xử lý chuyện tốt của con. Quan trọng hơn con có thể sẽ tự làm bị thương chính mình.”
“Lần sau con sẽ cẩn thận hơn.” - Nói rồi anh bước về phía cầu thang.

“Còn có lần sau.” - Ông nói theo nhưng chỉ là nói với bóng lưng anh khuất sau cầu thang.
Tôi cũng chào ông rồi quay về phòng, nhìn thấy anh chỉ kịp cởi chiếc áo vest mà nằm trên giường. Trên bắp tay anh thấm đỏ một vùng như máu, tôi bước lại gần thì phát hiện là máu thật.
Tôi hơi lay người anh, chỉ nghe tiếng hơi thở nhẹ nhàng. Vết thương hình như vẫn rỉ máu tuy không nhiều nhưng để như thế không ổn.
Cởi chiếc áo sơ mi trên người, tôi lau rửa vết thương thì phát hiện có lẽ là do mảnh thủy tinh văng vào. Anh hơi nhíu mày lại nhưng rồi cũng chìm vào mê man, băng bó cầm máu xong tôi cũng mệt mỏi muốn nhắm mắt lại phát hiện tầng mồ hôi trên trán anh. Sờ lên thì đầu anh nóng ran, cơ thể cũng nóng dần… tôi tự nghĩ một vết thương nhỏ như vậy cũng phát sốt sao?
Buổi sáng tỉnh lại thì anh vẫn còn ngủ, tôi đưa tay lẻn trán sờ thì đã hạ nhiệt. Cả một đêm giúp anh hạ sốt thì cơ thể tôi dường như cũng mất vài phần sức lực.
Tôi xuống nhà nấu cho anh chút canh giải rượu mang lên thì anh cũng chưa tỉnh ngủ. Tôi thay trang phục đi làm, xuống dưới bàn ăn sáng cùng bọn họ.
“Nghe nói hôm qua xảy ra chuyện ở bữa tiệc sinh nhật con gái giám đốc Nhất Duy. Huy, con cũng ở đó phải không?” - Mẹ anh nói.
“Huy em gây gỗ với một khách mời, cũng không có gì nghiêm trọng, đã xử lý xong rồi mẹ.” - Quốc Huy đáp.
“Cái gì mà không nghiêm trọng. Anh ta chỉ vô tình nói ra sự thật thì bị cậu ấy chưa biết phải trái mà đánh.” - Thiên Kim đáp rồi nói tiếp: “ Còn có em dâu ở ngay bên cạnh, đúng không em dâu.”
Tôi giữ im lặng không đáp.
“Mới sáng đã ồn ào. Yên tĩnh mà ăn đi.” - Ông nội lên tiếng.
“Ông nội, hôm qua rõ ràng vì chuyện xấu của em dâu nên Huy em đánh người. Cũng may chồng con tìm người ta thương lượng nếu không đã phiền phức to. Mọi chuyện là ở em dâu.” - Thiên Kim quyết không bỏ qua cơ hội.
Từ phía sau, giọng nói từ cầu thang vang lên: “Sao… tôi bảo vệ vợ tôi cũng không được thì còn gì là đàn ông? Chị dâu có gì thắc mắc sao? À tôi quên, kế hoạch A chị làm công ty vụt mất một khoảng lợi nhuận nhưng anh trai tôi bao che cho chị… xem ra cũng cần báo lại với ông?”
Thiên Kim mặt hơi tái đi cuối gằm mặt.

Ông tỏ ra không vui: “Kế hoạch A này ông đã nói phải giao cho người có năng lực cao vì nó rất quan trọng và tính cạnh tranh cao. Tại sao con là trưởng phòng lại không nhận ra chứ hả?”
“Là lỗi của con. Thiên Kim rất có năng lực nhưng có lẽ cô ấy thiếu chút may mắn… Lần sau con sẽ theo sát cô ấy.” - Quốc Huy đáp.
Huy em bật cười: “Anh cứ theo sát mãi thôi thì tự làm cho nhanh, công ty cũng đỡ một khoản lương.”
“Ông, con xin lỗi ông.” - Thiên Kim khẽ nói, ánh mắt chực như rơi nước. Tiếp tục quay về phía Huy em: “Chị sẽ cố gắng, chị sẽ làm tốt các dự án sau.”
Huy em không đáp nhàn hạ ăn phần ăn của mình.
Ha ha, từ muốn lôi tôi ra chỉ trích, kết quả cô.ta lãnh trọn công kích.
Tôi đang chạy xe đến công ty thì nhớ mình để quên một số tài liệu trong tủ. Hôm qua về sớm nên muốn tranh thủ buổi tối làm, chỉ là không ngờ mệt đến mức còn không nhớ ra nó. Khi tôi quay về thì nhìn thấy một chiếc xe lạ đang đậu trong khuôn viên, bên trong người đàn ông đang ngồi trò chuyện cùng mẹ chồng tôi.
Tôi bất giác rung mình, người đàn ông đó chính là người đâm xe vào tôi, khiến tôi mất đi đứa trẻ, khiến tôi phải sống dở chết dở một thời gian.
Mặc kệ tài liệu, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà chính. Đứng trên đường mà thất thần, tôi từng nhớ bà ta từng mang tấm ảnh chụp chung giữa ông ta và Huy… nhưng là ai tôi không thể xác định.
Tôi mang điện thoại gọi cho Tuấn Tú. Giọng cậu ấy hơi ngái ngủ trả lời.
“Tôi muốn nhờ cậu một việc.” - Tôi nói.
“Việc gì?” - Tuấn Tú hỏi lại
“Lấy danh nghĩa của cậu hẹn Quốc Huy cho tôi gặp.” - Tôi đáp.
Quảng cáo


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi