Khi Thôi Kiều tới bẩm báo thuốc đã nấu xong, Trang Minh Tâm đang hướng dẫn Chung Đại, Tiền Hỉ và hai trù tử khác làm món ăn ở phòng bếp nhỏ.
Nàng lập tức kêu Thôi Kiều bưng thuốc lên đi theo, hào hứng đi đến Đông Phối điện.
Có ân oán, dĩ nhiên là phải báo ngay tại trận mới sảng khoái.
Nhẫn nhục mang nặng, tương lai còn dài gì đó đều chỉ là không có năng lực nên bịa ra lý do thoái thác uyển chuyển thôi.
Khi vào đến Đông Phối điện, nhìn thấy Trần Ngọc Thấm đang dựa người trên ghế, trên trán đắp một miếng vải ướt, mắt nhắm lại, hừ hừ trong miệng, rất có dáng vẻ của bệnh nhân bị đau đầu.
Trang Minh Tâm cười nói: “Yo, muội muội bị bệnh không vào bên trong nghỉ ngơi, lại cứ ở đây kiên cường chống đỡ đợi tỷ tỷ đưa thuốc tới, tỷ tỷ đúng là thụ sủng nhược kinh mà.”
Trang Minh Tâm rầm rì nói: “Tần thiếp mới nên thụ sủng nhược kinh đó, tần thiếp đâu có tài cán gì mà có thể làm cho Uyển tần nương nương tự mình tới đưa thuốc? Trên dưới hậu cung này chỉ sợ là không tìm ra được người thứ hai có cái vinh hạnh này.”
Trang Minh Tâm “A” một tiếng, trong đầu nghĩ chờ ngươi uống xong bát “thuốc đặc trị” chiếm tới chín phần mười hoàng liên này mới nói vinh hạnh sau cũng không muộn!
Lý Liên Ưng phải dùng hai thỏi vàng, lại dùng cái danh đồng hương lôi kéo quan hệ một hồi mới có thể mua chuộc được y đồng bốc thuốc, đổi lại phương thuốc cũ của thái y.
Uống xong một bát này nếu không thể thăng thiên ngay tại chỗ thì chỉ sợ cũng hồn bay phách lạc.
Nàng liếc Thôi Kiều một cái: “Mau trình thuốc lên cho Hân quý nhân đi, thái y đã nói rồi, thuốc này phải uống nhân lúc còn nóng mới có tác dụng.”
Thôi Kiều liền vội vàng tiến lên, đi đến bên cạnh bảo tọa nâng bát thuốc trong khay lên.
Trần Ngọc Thấm được Lục Lạp đỡ lấy, “khó khăn” ngồi thẳng người dậy, bưng lên tay thử một chút, độ ấm của thuốc vừa đủ.
Đi chỉnh người khác, dĩ nhiên là người khác càng có nhiều trò hề thì người đầu sỏ càng vui vẻ.
Ngược lại, nếu người bị chỉnh lại thờ ơ thì người đầu sỏ lại tốn công như giỏ trúc múc nước, ảo não không thôi.
Cho nên nàng ta định bịt lỗ mũi, một hơi uống cạn bát thuốc.
Ai ngờ vừa mới uống được một ngụm thì đắng đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng muốn vùng lên.
Nàng ta “phụt” một tiếng, phun ngụm thuốc thứ hai chưa nuốt trôi ra ngoài, sau đó nằm trên bảo tọa, nôn ọe không ngừng.
Nôn ọe đến nỗi nước mắt chảy ra như mưa, làm cho lớp phấn trên mặt chảy ra từng dòng như vết bị nước mưa làm chảy xuống.
Trong lòng hối hận đến xanh cả ruột, Trang Tĩnh Uyển này cũng thật là ác, đắng thành như vậy, chỉ sợ là đã vơ vét hết tất cả hoàng liên trong thái y viện vào rồi nhỉ?
Trang Minh Tâm âm thầm vui mừng, đáng tiếc là không có máy chụp hình hoặc là điện thoại di động, nếu không thì quay được một màn này tốt biết bao.
Nhưng ngoài miệng vẫn “đau lòng’ mắng Lục Lạp: “Không có mắt nhìn sao, tiểu chủ của các ngươi cũng đã bị đắng thành như vậy rồi, ngươi còn không mau lấy chút đường tới?”
Lục Lạp có thể nói gì đây? Chẳng thể làm gì khác hơn là thuận theo, đi lấy lọ đường tới.
Lúc trước nàng ta cũng đã khuyên tiểu chủ rồi, nhưng tiểu chủ lại không nghe, quả nhiên là bị Uyển tần nương nương gài bẫy ngã dúi dụi.
Trần Ngọc Thấm không chịu uống nữa, cầm bát thuốc lên đẩy qua bên cạnh, khoát tay nói: “Không cần uống nữa, thái y kê phương thuốc này thật là lợi hại, mới uống một ngụm mà đã lập tức hết bệnh rồi.”
Trang Minh Tâm đâu chịu bỏ qua: “Muội muội cũng không thể bởi vì sợ thuốc đắng mà nói bản thân đã khỏi được, giấu bệnh sợ thầy đều là không thể chấp nhận được, nhỡ đâu để lại bệnh căn thì là cả một đời đó.”
Trần Ngọc Thấm một bên cầm khăn lau nước mắt, một bên khẩn thiết nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp thật sự khỏi rồi, thật đến không thể thật hơn.”
Đừng nói đến không bị bệnh, cho dù là bệnh thật thì cũng phải khỏi.
Nhiều hoàng liên như vậy nấu thành thứ chất lỏng đắng ngắt, cho dù có cho cả lọ đường vào chỉ sợ cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, nàng ta mới không thèm đi chịu tội như vậy đâu.
Trang Minh Tâm cũng thuận theo buông tha, mặt đầy “vui mừng thanh thản” nói: “Nếu muội muội đã khỏi vậy thì ta an tâm rồi.”
Lại tức chết người không đền mạng mà nói thêm một câu: “Nếu lần sau cung nhân trong điện của ta còn chọc cho muội muội phát bệnh nữa, muội muội ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng, nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ tiếp tục thỉnh thái y, bốc thuốc cho muội muội.”
Mắc bệnh một lần thì sẽ đưa nước hoàng liên một lần, bảo đảm không đến mấy lần là có thể trị hết bệnh cũ đau đầu của Trần Ngọc Thấm.
Cho dù không hết bệnh thì ít nhất cũng không dám đổ lý do mắc bệnh lên người nàng nữa.
Hơi thở của Trần Ngọc Thấm hơi chậm lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Sớm biết vậy thì đã nghe theo Lục Lạp, không bố trí để Trang Tĩnh Uyển tức giận, dù sao có cho nàng ta hậu điện cũng không dùng được, nàng muốn chiếm đoạt thì cứ mặc nàng chiếm đoạt đi.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, bị nàng tìm được điểm yếu để gây khó dễ cho bản thân, hở một chút là sẽ đưa thuốc cho nàng ta, quả thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Nhưng mà nghĩ theo cách khác thì cũng coi như là học được một chiêu, nếu sau này mà ai giả bệnh liên lụy đến nàng ta, nàng ta sẽ làm y như vậy, kẻ khác dù có khổ cũng không nói ra được!
Trên mặt nàng ta lộ ra một cười nhàn nhạt: “Nương nương cứ yên tâm, bọn họ đã được giáo huấn rồi, từ nay về sau nhất định sẽ cần thận dè dặt, chắc hẳn sẽ không bỗng dưng chọc giận tần thiếp đâu.”
Còn cười ra tiếng? Không phải là bị đắng đến ngu rồi chứ? Trang Minh Tâm nghi ngờ nhíu mày lại.
Chi là không nổi lên xung đột là tốt nhất, hậu điện nàng chắc chắn phải chiếm được, cũng không thể xảy ra chuyện rắc rối nửa đường được.
Vì vậy nàng cũng lộ ra một nụ cười ấm áp: “Như vậy là ta an tâm rồi.”
Thấy Trang Tĩnh Uyển đứng lên, Trần Ngọc Thấm âm thầm thở phào một cái, cuối cùng cũng tiễn được ôn thần này đi rồi, nàng ta vội vàng súc miệng.
Nhưng vừa mới yên lòng lại thì đã bị hung hăng đâm một đao.
Chỉ thấy đối phương xoay người lại, thuận miệng dùng giọng điệu vô cùng dửng dưng nói: “Muội muội vừa mới hết bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt vào, ta phải đi canh chừng phòng bếp nhỏ, lát nữa hoàng thượng muốn tới dùng bữa tối.”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Nàng ta chỉ cảm thấy đầu lại đau nhói lên, lần này đúng thật là bệnh đau đầu tái phát rồi.
…
Khi Trang Minh Tâm đến phòng bếp nhỏ, hai đầu bếp đã dựa theo sự dặn dò của nàng chuẩn bị xong hết rồi.
Có quỷ mới biết được Dục Cảnh đế thích ăn cái gì, nàng cũng không rảnh rỗi mà tốn tiền đi hỏi thăm, chỉ là nàng thèm ăn cái gì thì làm cái đó, hắn chỉ được ăn chực theo mà thôi.
Lúc trước nàng tới phòng bếp nhỏ đi loanh quanh một hồi, phát hiện hôm nay có một con cá trắm cỏ có chất lượng rất tốt được phát theo phân lệ, đột nhiên lại nghĩ muốn ăn cá nướng.
Cá nướng phiên bản gia đình nàng đã nướng rất nhiều ở kiếp trước, độ khó không hề cao.
Chỉ là mổ con cá từ chính giữa, cho gừng thái lát, muối ăn, bột hồ tiêu và rượu gia vị vào ướp trong một lúc, lấy chảo ra rồi chiên tới khi vàng óng, sau đó vớt ra, rắc một lớp bột thì là lên.
Sau đó chế biến nước lẩu, thả những thứ ăn kèm vào rồi nấu chín.
Đổ phần nước lẩu lên phần đáy đĩa, để cá đã chiên xong lên trên, rắc hành lá đã được cắt nhỏ vào, đặt lên bếp cồn và đun nóng là được.
Rượu gia vị thì dĩ nhiên là không có, có thể dùng rượu trắng để thay thế.
Món ăn kèm nàng chọn ngó sen, bầu, rau cải trắng và nấm khẩu bắc mềm xốp.
Làm nước lẩu có khó khăn đôi chút, bởi vì vừa không có ớt, cũng không có nước lẩu sẵn.
Nhưng ớt thì có thể dùng cây sẻn để thay thế, nước lẩu sẽ dùng những hương liệu như tương đậu cho thêm cây hồi, vỏ quế, quả nhãn, hồ tiêu, hoa tiêu, trần bì, hương diệp, thảo quả để thay thế, lại cho thêm hành, gừng, tỏi và đường, muối, nước tương, dùng nhiều dầu xào cho thơm lên, cho thêm lượng nước vừa phải là được.
Bếp nướng cũng không có, không thể làm gì khác hơn là trưng dụng một cái chảo sắt có phần đáy hơi phẳng dùng để tráng trứng.
Bếp cồn được thay thế bằng bếp gốm sành nung than.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Dục Cảnh đế tới là có thể xắn tay áo lên bắt đầu ăn rồi.
Dục Cảnh đế cũng không để nàng chờ quá lâu, mặt trời vẫn còn treo rất cao ở hướng tây mà hắn đã ngồi trên ngự liễn đi tới Chung Túy cung.
Lúc đó Trang Minh Tâm đang dẫn Tướng Quân đi tản bộ trong sân, nó mập lên nhiều rồi, cần gia tăng lượng vận động.
Dĩ nhiên là buộc vào dây dắt chó rồi.
Dây dắt chó là nàng bảo Quỳnh Phương dùng vải vụn để bện thành, sợi dây quá cứng nên nàng không nỡ buộc lên cổ Tướng Quân.
Dục Cảnh đế vừa nhìn thấy tình cảnh này đã tức giận.
Hắn trông thấy con chó nhỏ này oai phong lẫm liệt mà thấy thích, Tướng Quân đích thực cũng là con chó nhỏ có tài năng xuất chúng, nhưng trong lòng hắn chính là nhìn nó không vừa mắt.
Sớm biết vậy cũng sẽ không để cho Trang Minh Tâm đưa nó vào cung.
Trang Minh Tâm vẫn còn chưa hiểu được ánh mắt của hắn, đi đến bên cạnh đưa sợi dây cho hắn, cười nói: “Thần thiếp mệt rồi, hoàng thượng dắt nó đi bộ giúp thần thiếp một lúc đi.”
Bảo hắn dắt nó đi dạo không thể nào, nhưng thỉnh thoảng có thể cho hắn mượn để huấn luyện một lúc thì được.
Dục Cảnh đế: “…”
Nếu từ chối nàng thì nàng lại làm ầm lên, vậy thì có phải là không được ăn bữa hôm nay nữa không?
Thức ăn ngon trước mắt, ngay cả mỹ nhân hắn cũng có thể bỏ qua, huống hồ chỉ là một con chó ngốc!
Hắn nhận lấy sợi dây, liếc nhìn Tướng Quân một cái, chậm rãi dắt nó đi về phía trước.
Tướng Quân đâu có thói quen đi dạo như thế này, phải biết là lúc Trang Minh Tâm ở nhà, mỗi sáng sớm đều dẫn nó chạy bộ năm cây số, dù là mùa hè nóng bức hay mùa động lạnh giá đều không ngừng nghỉ.
Vì vậy nó âm thầm tăng tốc độ, càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy bước nhỏ.
Dục Cảnh đế từ dắt chó đi dạo, đột nhiên biến thành bị lôi đi, để tránh bị sợi dây của con chó ngốc này siết chết, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn, thậm chí không thể không chạy theo.
Một lần chạy này là khoảng nửa giờ.
Tuy mỗi ngày hắn đều luyện công phu hai khắc, nhưng đều hời hợt, lấy mục đích là rèn luyện thân thể, nào có trải qua cường độ vận động lớn như vậy.
Mồ hôi trên trán mướt mải như mưa, hai chân giống như bị đổ chì, miệng thì thở hồng hộc.
Nếu không phải vì bại trận bởi một con chó ngốc là quá mất mặt, từ đó khi ở bên cạnh Trang Minh Tâm không thể ngóc đầu lên được thì hắn đã sớm quẳng gánh rồi.
Cũng may Tướng Quân cũng đã đến giới hạn, lúc chạy ngang qua Trang Minh Tâm lần nữa thì nhào tới chỗ chân nàng, bên thè lưỡi ra, bên cọ cọ vào giày thêu.
Trang Minh Tâm tức giận đá nó một cái, cười mắng: “Cho ngươi lười biếng không chịu rèn luyện này, bây giờ mới biết mệt hả? Đáng đời!”
Dục Cảnh đế: “…”
Có tật giật mình.