Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn vốn đang nín thở ở Tây Thiền điện, suy nghĩ xem Trang Minh Tâm làm thế nào mà có thể “cắn” ngược nàng ta một cái, bị Trần Ngọc Thấm chê cười không nói, còn có thể dẫn hoàng thượng tới chính điện.
Thật đúng là làm giá y cho người khác.
Không ngờ Tĩnh tần lại giở bài cũ ra cướp người, sau khi Trình Hòa Mẫn biết được thiếu chút nữa bật cười.
Đây đúng là ác nhân tự có ác nhân trị, xem ra ông trời cũng đang vui vẻ đứng về phía nàng.
Đáng tiếc cùng lắm là suy nghĩ một phía của nàng mà thôi, ngự liễn của hoàng thượng rời đi được nửa canh giờ không ngờ lại xuất hiện ở cửa chính điện.
“Tiện nhân!”
Trình Hòa Mẫn ném bút, bức xuân quy đồ chim én vẽ được một nửa cứ như vậy mà bị phá hủy.
Nhất thời, cung nhân ở Tây Thiền điện đều câm như hến, rất sợ không cẩn thận trở thành nơi trút giận của chủ tử.
Mà bên chính điện thì ngược lại, chúng cung nhân kẻ nào kẻ nấy vui mừng hớn hở, tinh thần bừng bừng, tựa như cầm được hai mươi lượng bạc tiền thưởng vậy.
Tĩnh tần là cháu gái nội tộc của thái hậu thì sao? Tĩnh tần có long thai thì làm sao? Tĩnh tần làm bộ động thai thì sao? Cuối cùng hoàng thượng vẫn lật thẻ của nương nương nhà mình không phải sao?
Chủ tử được cưng chiều thì những cung nhân như bọn họ mới có lợi đúng không?
Trong số đó, đắc ý nhất phải kể tới Lý Liên Ưng, đuôi hắn ta sắp quẫy lên trời rồi.
Chính vì thế ngay cả Dục Cảnh đế cũng nhìn ra, trêu ghẹo Trang Minh Tâm: “Xem ra trẫm phải bớt tới cung của ái phi rồi, nếu không bọn họ đắc ý quá thì sao làm được việc đây?”
“Để hoàng thượng chê cười rồi, thiếp nhất định sẽ để ý dạy dỗ lại.” Trang Minh Tâm đáp một câu ông nói gà bà nói vịt.
Trong đầu nàng thầm nghĩ, lâu lâu hầu hạ một lần để chứng minh sự tồn tại của bản thân, khiến hắn lúc chuẩn bị thăng cấp bậc phi tần không quên mình là được rồi.
Nếu hắn cứ suốt ngày tới chỗ mình, không chỉ khiến chúng phi tần căm ghét mà bản thân mình cũng bị phiền chết.
Vãn thiện hôm nay chỉ có đồ ăn bình thường, phòng bếp nhỏ không làm thức ăn mới lạ, Dục Cảnh đế cũng không để ý lắm, dù sao lát nữa còn có thứ đẹp hơn có thể ăn.
Dùng vãn thiện qua loa, lại cùng Trang Minh Tâm chơi với Tướng Quân một cách qua quýt, hắn liền đợi không nổi muốn kéo nàng đi ngủ.
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi cũng coi là đã trải qua sa trường, tại sao lại giống một tiểu tử mới được khai nòng chưa ráo thèm ăn thèm uống tới cái mức này?
Nàng không nén được trầm tư, chẳng lẽ thẩm mỹ cổ kim có bất đồng, bản thân mình thực ra là một nữ nhân có dung nhan tuyệt thế chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa?
Không đợi nàng tự luyến xong, Dục Cảnh đế bên kia đã hôn vào gót chân của nàng, nàng nhất thời cảm nhận được cảm giác dòng điện chạy qua người thêm lần nữa.
Vì vậy cũng chỉ có thể không để ý tới những suy nghĩ vẩn vơ lung tung như ngựa thần lướt gió tung mây này nữa.
Dục Cảnh đế bận bịu làm trong thời gian chừng hai chung trà, chơi đùa Trang Minh Tâm tới mức tung bay như lên mây chừng hai lần, tới lúc đó mới vào đền.
Được rồi, nàng không nên vụng trộm lầm bẩm “châm cứu không đau”, đây có thể coi là báo ứng của kiếp này rồi, châm này vừa to vừa đầy như cái chày sắt vậy!
Thực sự đâm chết nàng rồi!
Thân thể có tố chất kinh khủng như nàng vậy mà lúc kết thúc cũng không tránh khỏi có hơi mất sức, đầu óc lại mơ hồ thành một cái xoáy tròn.
Ngay cả lúc nào ngủ quên mất nàng cũng chẳng nhớ.
Khi nàng tỉnh lại, Dục Cảnh đế đã không còn ở đây, không cần hỏi cũng biết hẳn là đã vào triều từ sớm.
Hôm nay là mùng 1, chúng phi tần chẳng những phải đi thỉnh an Trương đức phi mà còn phải đi bái kiến Trịnh thái hậu.
Trang Minh Tâm quyết đoán cáo bệnh, dù sao nàng vốn “tim đập nhanh chưa lành”, sẵn đây mượn cớ luôn.
Không còn cách nào khác, chân trước Trương đức phi sai người đến truyền lời rút lục đầu bài của nàng, chân sau Dục Cảnh đế lại đến ngủ tại chính điện của Chung Túy cung, nếu nàng đi Vĩnh Thọ cung, chỉ sợ không thể ăn trái cây cho ngon.
Cẩu hoàng đế bận rộn lên triều sớm, chưa chú ý thực hiện lời hứa sẽ khiển trách Trương đức phi.
Chính vì thế trước khi Trương đức phi bị cảnh cáo, nàng chỉ có thể tùy tiện.
Đêm hôm qua Dục Cảnh đế vô cùng tận hứng, dậy sớm lại sinh ra ý nghĩ muốn bãi triều, thực sự trải nghiệm qua một lần cái gì gọi là “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu”.
Cho nên, hắn muốn lãng quên cam kết của mình thì cũng khó.
Vốn định sau khi tan triều ngay lập tức đi Vĩnh Thọ cung, ai ngờ mới ra khỏi Kim Loan điện, thái hậu đã phái người tới mời hắn.
Hắn không thể làm gì khác hơn ngoài đổi hướng đi sang Từ Ninh cung.
Trong Từ Ninh cung, chúng phi tần đã rời đi, Liêu thái phi cũng ít có khi không ở đây.
Điều này chứng tỏ bà có chuyện muốn nói riêng với mình… chân mày Dục Cảnh đế hơi nhíu lại một cách rất khó có thể nhận ra.
Hắn tiến lên hành lễ, quay đầu nhìn xung quanh quan sát trong điện mấy vòng một cách khoa trương, cười nói: “Mẫu hậu lại vội vàng đuổi các phi tần về sao? Chỗ của người hơi an tĩnh quá, chỉ có một mình Liêu thái phi, giữ các nàng lại hầu chuyện người cũng tốt.”
Trịnh thái hậu lãnh đạm nói: “Con cũng biết ai gia thích tĩnh lặng, thấy nhiều người thì tim hay đập nhanh, ý tốt của chúng phi ai gia đều hiểu, hầu chuyện thì miễn đi.”
Dục Cảnh đế thầm suy tính trong đầu, hắn thực sự không biết đấy, vài năm trước khi hắn được phong thái tử, mẫu hậu chưa mẹ quý nhờ con được tấn phong làm hoàng hậu, mẫu hậu nổi danh linh hoạt nhiệt huyết, chỗ nào có náo nhiệt thì đi chỗ đó, giống như Ninh phi bây giờ.
Hắn có thể nói gì đây? Chỉ có thể cảm thấy tức cười: “Theo ý thích của mẫu hậu thôi.”
Trịnh thái hậu nói đông nói tây một phen từ chuyện xương cốt trên người tới chuyện đồ ăn ở ngự thiện phòng, ngoặt trái quẹo phải một hồi lâu mới nói đến mục đích gọi hắn tới đây.”
“Dưới gối hoàng thượng không sung túc con cháu, từ sau khi sinh tam hoàng tử, tính đến hôm nay đã nửa năm không có tin hỉ của các phi tần, ai gia nóng lòng tới mức không chờ nổi nữa, chỉ sợ các triều thần trong triều cũng có lòng riêng.”
Trịnh thái hậu lắc đầu than thở cảm khái một phen, ngay sau đó, mặt bà hơi giãn ra, bà cười khẽ: “Cũng may Tĩnh tần không chịu thua kém, đúng vào giờ khắc quan trọng này lại mang long thai vì bệ hạ, có thể thấy là người có phúc khí. Hoàng thượng con nhìn xem, có phải nên xem lại phân vị của con bé hay không?”
Mang long thai có công, cũng thích hợp để nói chuyện phân vị, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sinh ra được trước đã.
Hôm nay Tĩnh tần mới mang thai được có hai tháng, thái hậu đã vội vàng cuống quýt thay nàng ta cầu xin thăng lên phi vị, thực sự giống như biểu ca là hắn cố ý làm khó nàng, bắt nàng đợi.
Trong bụng Dục Cảnh đế không vui.
Chỉ có điều Trịnh thái hậu vừa mở miệng, thân làm con trai như hắn cũng không tiện đuổi cùng giết tận, tránh để làm tổn thương mặt mũi thái hậu.
Con ngươi của hắn khẽ đảo vài cái, nhất thời nảy ra một ý, hắn cười nói: “Mẫu hậu nói đúng, biểu muội vì hoàng gia khai chi tán diệp có công, thích hợp tấn phong làm Tĩnh phi. Chỉ có điều đang yên đang lành nói thăng phân vị của nàng ấy, khó tránh khỏi việc sẽ trở thành đối tượng chịu đả kích… chẳng bằng cũng tính đến phân vị của Trang Tĩnh Uyển, cũng vừa hay chia sẻ một hai với biểu muội.”
Thấy Trịnh thái hậu muốn phản bác, hắn vội vã chặn đứng trước khi bà mở miệng nói lần nữa: “Mẫu hậu chớ vội, người nghe con trai nói đã.”
Hắn bắt đầu mở to mắt nói xạo: “Không những trở thành bia đỡ đạn giúp biểu muội ngăn cản lửa ghen tuông của những phi tần khác, cũng là cân nhắc cho danh dự của con trai, hôm nay Thái phó bị bệnh nằm giường, sử quan trong Ngự sử đài cũng đang chờ đợi để bắt lỗi con trai, nếu con trai không những không hà khắc với Trang Tĩnh Uyển, lại còn thăng phân vị cho nàng ta ngay lúc này, từ nay về sau dù có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không tiện nói nhiều.”
Trịnh thái hậu nghe hắn nói có lý, gật đầu một cái coi như chấp thuận đề nghị của hắn, chỉ có điều bà vẫn có chút băn khoăn: “Trang Tĩnh Uyển vốn dĩ đã đè ép Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn, hôm nay lại thăng từ tần thành phi, chỉ sợ Trần Thế Lễ và Trình Kính sẽ không vui.”
Dục Cảnh đế hừ cười một tiếng: “Cứ để chúng không vui, trẫm có thể bất chấp, dù sao trẫm cũng không có ý định quyết người lên chức thủ phụ nội các trong thời gian ngắn, hãy để hai phái bọn họ đấu một trận rồi nói sau.”
Tranh đấu thì sẽ có vật hi sinh, vật hi sinh càng nhiều, hắn có thể phân phối các vị trí thuộc phe của mình càng nhiều hơn, hắn chỉ mong bọn họ có thể đấu đến mức ngươi sống ta chết, lưỡng bại câu thương.
Trịnh thái hậu vui mừng nói: “Hoàng thượng đã có dự tính sẵn thì tốt rồi, tại ai gia quá lo lắng rồi.”
*
Vì vậy, lúc xế chiều sẩm tối, Trang Minh Tâm đang nằm xiêu vẹo trên giường La Hán nghỉ ngơi thì nghe thấy Cao Xảo đi vào sân cất giọng hô: “Thánh chỉ tới!”
Trang Minh Tâm vội vàng bò dậy, sau khi được Quỳnh Phương và Thôi Kiều hầu hạ mặc xiêm áo xong xuôi, kêu Lý Liên Ưng bày hương án sau đó quỳ xuống.
Cao Xảo khẽ hạ thấp giọng xuống cho trong rồi lại cất cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trang thị Tĩnh Uyển nhu thuận thục hiền, rất vừa lòng trẫm, đặc sách phong làm phi, phong hào “Uyển”, khâm thử.”
Nhu thuận thục hiền?
Trang Minh Tâm nhận thánh chỉ xong mặt đầy mơ màng, bản thân mình và bốn con chữ kia có quan hệ cái vảy vàng nào đâu?
Liệu có phải cẩu hoàng để đổi phương pháp thành mắng mình qua thánh chỉ?
Nhưng hiển nhiên là không thể nào, theo tính khí của cẩu hoàng đế, phải mắng thì mắng thẳng mặt luôn, không cần phải bất ngờ hi sinh một cái phi vị như này.
Rất nhanh nàng đã bình thường trở lại, quản thánh chỉ nói sao ấy nhỉ, dù sao nàng bây giờ cũng thành Uyển phi rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi ngủ cùng cẩu hoàng đế, mọi chuyện cũng bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tốt lên.
Nàng vừa muốn dạy dỗ Trương đức phi một chút, cẩu hoàng đế liền đích thân đi nói, thậm chí ngay cả giải thích cũng được biên soạn không chê vào đâu được.
Nàng vừa muốn nâng cao phân vị, tránh để những vị phi tần địa vị cao dùng phân vị để áp chế mình, cẩu hoàng đế liền thẳng tay ban thánh chỉ phong phi.
Chẳng lẽ cẩu hoàng đế là ngôi sao may mắn của nàng?
Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng giật một cái, giá để sử dụng ngôi sao may mắn này cũng chẳng thấp, đêm hôm qua suýt nữa bị hắn dày vò tới chết.
Một hoàng đế vốn nên cao cao tại thượng không biết lại lọt đâu ra cái bộ dạng chênh lệch như thế này.
Gương mặt quá đỉnh cao, phần cứng cũng quá vượt trội, chỉ thế cũng đủ để đi xin làm diễn viên “phim tình cảm hành động người lớn” rồi.
Trang Minh Tâm tự phỉ nhổ chính bản thân mình, ngoài miệng vội vàng kêu Quỳnh Phương ban thưởng cho Cao Xảo hai cái hà bao đựng vàng thỏi, cũng mời hắn vào bên trong dùng trà.
Cao Xảo tỉnh rụi bóp bóp hà bao một cái, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, từ chối một cách vô cùng uyển chuyển: “Nương nương ban trà, vốn dĩ không nên từ chối, chỉ có điều nô tài còn phải tới Duyên Hi cung chỗ Tĩnh tần nương nương tuyên chỉ, chỉ có thể quay lại lần sau thôi.”
Còn phải tới Duyên Hi cung chỗ Tĩnh tần tuyên chỉ?
Chúng phi tần nhận chỉ liên quan đến phân vị thì cũng chỉ có hai khả năng thăng hoặc giáng cấp, Tĩnh tần là cháu gái Trịnh thái hậu, giờ lại mang long thai, đương nhiên không có khả năng giáng cấp.
Nói cách khác, bản thân nàng phong phi chung với Tĩnh tần.
Không đúng, là bản thân nàng dính hào quang của Tĩnh tần, Dục Cảnh đế đánh cờ với Trịnh thái hậu, Trịnh thái hậu vì muốn đảm bảo Tĩnh tần được phong phi nên cuối cùng thỏa hiệp với hắn.
Nếu không làm gì có cách nào giải thích được chuyện nàng đột nhiên được phong phi cơ chứ.
Cũng không thể là cẩu hoàng đế t*ng trùng lên não, liều mạng tự tấn phong mình làm phi chứ?
Cẩu hoàng đế dù có hơi ngu ngốc nhưng vẫn còn chưa tới mức bị thiểu năng.
Cao Xảo làm như vậy là muốn truyền tin trá hình cho mình, nếu không sợ là đến lúc tin Tĩnh tần phong phi truyền đi khắp lục cung nàng mới có thể chỉnh đốn mạch suy nghĩ của mình.
Nàng cười một cách tự nhiên: “Công công mang chuyện công trong người, ta cũng không tiện giữ lại lâu, Lý Liên Ưng, thay bổn cung tiễn Cao công công.”
Lý Liên Ưng đáp lời, cúi người gập đầu đi ra trước dẫn đường cho Cao Xảo.
Thôi Kiều dẫn đầu mọi người tiến lên dập đầu chúc mừng: “Chúc mừng Uyển phi nương nương, chúc mừng Uyển phi nương nương.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đứng lên đi, tất cả đều có thưởng, tự đi tìm Quỳnh Phương lĩnh thưởng đi.”
Hân Quý Nhân Trần Ngọc Thấm và Hòa Quý Nhân Trình Hòa Mẫn ở chung một cung nhận được tin sớm nhất.
Lúc này, Trình Hòa Mẫn ném chén trà đang cầm trong tay xuống đất, nắp chén vỡ làm năm bảy mảnh, lá trà nước trà vấy ra đất.
Trần Ngọc Thấm ngược lại, nàng ta có tốt hơn một chút, tuy cũng ghen tị bất bình nhưng từ sau khi chịu bực bội vì gây hấn với Trang Minh Tâm rồi nhận thua thiệt thì cũng cẩn thận hơn trước kia nhiều, chỉ dặn dò Lục Chá một câu.
“Tức cũng tức no rồi, không cần bày vãn thiện.”
Lục Chá muốn nói rồi lại thôi, muốn khuyên mà lại sợ chọc giận tiểu chủ, xui xẻo lại trở thành chỗ trút giận, không thể làm gì khác ngoài dạ một tiếng.