NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Chạng vạng tối lúc Dục Cảnh đế tới Chung Túy cung dùng vãn thiện, cùng tán gẫu với Trang Minh Tâm: “Trẫm sai người mang trân châu tới cho nàng, nàng đã nhìn hay chưa?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp thấy rồi, viên nào cũng tốt, đa tạ hoàng thượng nhớ tới thần thiếp.”

Dục Cảnh đế đắc ý hất cằm một cái, nói bằng giọng chú tâm nhưng không rõ ràng: “Nàng khảm mấy cây trâm cài, còn dư giữ lại làm trà sữa trân châu đi, dùng hết rồi trẫm đưa thêm cho.”

Cái trò đùa gì đây?

“Phụt…” Trang Minh Tâm bị lời nói của hắn dọa cho hoảng sợ chút nữa thì phun hết canh bún trong miệng ra ngoài.

Cũng vì nàng thuận miệng nói một câu “Chờ đến lúc ly trà sữa và ống hút làm xong thần thiếp sẽ làm trà sữa trân châu cho hoàng thượng.” Nhưng trân châu đó không phải là trân châu này đâu!

Dùng trân châu to như bụng ngón cái mà hắn đưa tới làm trà sữa trân châu là muốn nhai đến gãy răng hay sao? Hay là muốn bị nghẹn chết?

“Đồ khốn, nàng phun vào trẫm làm gì?”

Dục Cảnh đế bị phun canh bún, hơi bật dậy khỏi ghế nhỏ bọc gấm.

“Ấy, hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không cố ý.” Trang Minh Tâm vội vàng rút khăn lụa từ trong vạt áo, tiến lên thay hắn lau mặt.

Dục Cảnh đế cướp lấy khăn tay bắt đầu tự lau mặt, vừa lau vừa oán hận: “Ăn mấy hớp bún của nàng có thể đáng mấy đồng tiền, nhiều đến nỗi chán ghét trẫm như vậy sao?”

Xem ra nàng không nói thật không được, nàng cũng không thể làm gì khác ngoài nhịn cười: “Cái đó, trân châu trong trà sữa trân châu thực thụ dùng bột khoai mì nặn thành những viên nhỏ, không phải là trân châu tách ra từ vỏ ngọc trai…”

Dục Cảnh đế: “…”

Có cảm giác như đang vỗ chân ngựa nịnh hót không nói, cuối cùng lại trở thành trò cười?

Khó trách nàng cười đến mức phun cả bún ra ngoài.

Cái này thực sự có chút mất mặt mũi, lúng túng tới mức lỗ tai hắn cũng đỏ lên.

Nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đều do nàng nói không rõ, trẫm trăm công nghìn việc, sao biết được sự khác nhau giữa những vật nhỏ không bắt mắt này?”

Trân châu thượng đẳng to bằng bụng ngón cái cũng coi là thứ tạp nham không bắt mắt, vậy nàng cũng thực sự không biết trên thế gian này còn có thứ gì là đáng để mắt nữa.

Hiển nhiên là hắn đang cứu vãn tôn nghiêm của mình.

Trong lòng nàng thầm oán, biểu cảm trên mặt ngay lập tức đổi sang thành khẩn nhận sai: “Đều là lỗi của thần thiếp, làm hoàng thượng mất một hộp trân châu tốt.”

Hắn hừ một tiếng: “Nàng giữ lại khảm trâm thôi.”

Mất thể diện là mất thể diện chứ còn đồ đã đưa đi thì không có đạo lý gì mà thu hồi lại.

Trang Minh Tâm sai người mang bún ốc trên bàn lui xuống, một lần nữa nấu hai nồi lẩu.

Nàng dùng thìa canh múc từ trong nồi của mình ra một viên thịt bò thả vào trong nồi của Dục Cảnh đế, cười xòa: “Hoàng thượng, người ăn thịt bò viên đi.”

Dù sao cũng đã phun nước miếng đầy mặt người ta, lấy lòng một chút cũng là điều cần phải làm.

Ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, Dục Cảnh đế thích mềm không thích cứng quả nhiên dịu đi không ít, hắn gắp miếng thịt bò viên nàng vừa mới bỏ vào cho vào miệng.

Dùng xong vãn thiện, hai người theo lệ chơi với Tướng Quân cả nửa canh giờ, rồi chơi thêm một ván cờ vây, sau đó mới yên vị.

Dục Cảnh đế bên cạnh vừa kéo tẩm y của nàng vừa hừ lạnh: “Hôm nay nàng hại trẫm mất mặt to, trước hết trẫm phải thử cái tư thế đó, nàng không được phản đối nữa.”

Trang Minh Tâm cũng được coi là biết chút mùi đời, nhưng nhớ tới những cái tiểu xảo lúc trước hắn nói cũng không tránh khỏi mặt đỏ tới mang tai.

Thật sự quá xấu hổ.

Nảng bẻ eo một chút, xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, trong miệng còn thì thầm: “Hay hoàng thượng cho thần thiếp vào lãnh cung luôn đi.”

Dục Cảnh đế nhìn tấm lưng trắng nhuận ngọc ngà của nàng, cổ họng nuốt xuống mấy cái đầy khó nhọc, ngay lập tức dịch đầu tới.

Thứ tự làm việc quá thích hợp, toàn thân Trang Minh Tâm đều có chút mơ hồ, cuối cùng vẫn bị hắn ép cong chân ôm lấy mình tới trước gương trang điểm.

Chuyện sau đó thực sự không có cách nào diễn tả.

Chỉ biết làm được nửa đường nàng có lơ đãng nhìn gương trang điểm một cái, suýt chút nữa thì xấu hổ chết.

Ngày kế khi Quỳnh Phương tới gọi nàng dậy, nàng dùng chăn che mặt lại, dựng tốt tư tưởng trong lòng một hồi rồi mới bò dậy.

Cẩu hoàng đế đáng chết, rốt cuộc hắn học được mấy cái đường ngang ngõ tắt này ở đâu, đơn giản là hắn chẳng hề biết xấu hổ.

Lần sau mà hắn dính vào như vậy mình không thể tiếp tục tùy hắn được.

*

Trên đường tới Vĩnh Thọ cung thỉnh an lại đụng phải Thần phi cùng ở Đông Lục cung.

Hai người ở đây đều có vai bằng nhau, nên Trang Minh Tâm cũng chỉ hạ thấp người cười nói: “Ra mắt Thần phi tỷ tỷ.”

Sau khi thăng phi vị, gặp những phi tử khác trong tứ phi cũng không cần gọi nương nương nữa, có thể lấy tư cách tỷ muội ngang vai ngang vế.

“Uyển phi muội muội không cần đa lễ.” Thần phi ôn hòa cười, lại nói: “Còn chưa chúc mừng muội muội tấn thăng lên phi vị, muội muội đúng là rất có phúc.”

Trang Minh Tâm vừa ngượng ngùng cười một tiếng, vừa nói với giọng cảm kích: “Còn phải cảm ơn Thần phi tỷ tỷ tặng lễ vật, hai trục vải đó có hoa văn cực kì đẹp, muội rất thích nên đã mang tới Thượng Y cục làm xiêm áo cả rồi.”

Thần phi nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn, giọng nàng ta êm ái: “Muội muội thích là tốt.”

Hai người tán gẫu suốt đường đi, một câu khách sáo cũng không có, đúng là bộ dạng gặp tri kỉ thì ngàn ly cũng thiếu.

Có rất nhiều phi tần trong cung bắt chước tiên hoàng hậu, nhưng Thần phi không thể nghi ngờ gì nữa chính là người thành công nhất, không nói đến chuyện hòa khí với cung nhân, cũng không tranh chấp với những phi tần khác bao giờ, là người hiền lương, tiếng lành đồn xa.

Ít nhất ngoài mặt là như vậy.

Coi như cũng là cháu gái bên ngoại của Trịnh thái hậu, trước khi Tĩnh Phi chưa vào cung, Thần phi chính là phi tần khiến thái hậu vui vẻ nhất.

Nhưng từ sau khi Tĩnh phi vào cung, Thần phi phải bắn xa ra một khoảng.

Dù sao con gái của đệ ruột với con gái của thứ muội vẫn không thể so sánh.

Lúc đến Vĩnh Thọ cung, chúng phi tần lại đến đông đủ từ sớm, ngay cả Tĩnh phi đang có mang cũng bất ngờ xuất hiện.

Không đợi Trương đức phi gây khó dễ, Trang Minh Tâm đã chủ động tiếp lên, nhận lấy một xấp giấy Tuyên Chỉ trong tay Thôi Kiều đưa cho cung nữ chưởng sự của Vĩnh Thọ cung Đinh Lan.

Miệng nói: “Nương nương phạt thần thiếp sao chép < Nữ giới >, thần thiếp đã chép xong, mời nương nương xem qua.”

Trương đức phi dựa vào tay Đinh Lan tùy ý nhìn một cái, thấy chữ viết ngay ngắn, nội dung cũng là < Nữ giới > không sai, hiển nhiên không tìm ra sai sót gì, chỉ đành tạm thời xóa bỏ, miệng lạnh lùng nói: “Mong ngươi nhớ dạy dỗ, chớ có tái phạm, nếu không bổn cung quyết không khoan dung.”

Trang Minh Tâm khom khom người: “Đa tạ Đức phi nương nương dạy bảo, thần thiếp nhất định nhớ trong lòng.”

Thấy Trương Đức phi không nói thêm gì nữa, nàng liền quay trở lại chỗ ngồi.

Sau khi tấn thăng phi vị, chỗ ngồi cũng có thay đổi, từ phía dưới Phúc tần dời lên trên Phúc tần, bên cạnh là Ninh phi, người đối diện chính là Tĩnh phi.

Mi tâm của nàng nhất thời nhíu lại, chỗ ngồi lần này thực sự quá tệ, nàng thực sự không chọc nổi Tĩnh Phi.

Quả nhiên một khắc sau Tĩnh phi đã líu lo đứng lên, vừa cười líu lo vừa nói với Trang Minh Tâm: “Ta biết Uyển phi muội muội oán hận ta, cái này cũng không trách muội, nói lý lẽ thì ta không nên sai người tới chỗ muội muội mời hoàng thượng, dù sao cũng là do ta lần đầu mang thai, đột nhiên bị động thai, trong lòng hoảng hốt như thiêu, thực sự quá đáng sợ, lúc này mới…”

Bộ dạng bạch liên hoa này cực kì thiếu đánh.

Nhưng chẳng đợi Trang Minh Tâm phản công, Ninh phi đã bật cười trước: “Tĩnh phi muội muội lo lắng quá rồi, Uyển phi muội muội nhất định sẽ không oán hận đâu, dù sao cuối cùng hoàng thượng vẫn tới nghỉ ngơi tại Chung Túy cung không phải sao?”

Trang Minh Tâm: “…”

Khả năng châm lửa của Ninh phi quả nhiên là vẫn thành thạo như thường lệ.

Tĩnh phi bật khóc, quả nhiên đã bị Ninh phi làm cho mắc nghẹn.

Ngay sau đó tiếng khóc càng lớn hơn: “Ninh phi tỷ tỷ, tỷ đang giễu cợt ta đấy ư? Là do lần trước ta hại tỷ bị thái hậu nương nương trùng phạt sao, ta đã ân hận với tỷ rồi mà, sao tỷ lại ghi hận đến ngày hôm nay, không thuận theo cũng chẳng buông tha cho ta?”

Ninh phi “xùy” một tiếng, cảm thấy buồn cười: “Muội muội cũng đừng vu oan loạn cho người tốt. Ta cùng lắm chỉ nói  một câu người người đều biết thôi, chỗ nào dám giễu cợt muội chứ? Ta làm gì có gì mà dám giễu cợt muội muội? Cho ta mười lá gan ta cũng chẳng dám nha.”

Châm chọc lần này hết sức thích hợp, Tĩnh phi ăn nói vụng về hoàn toàn không biết nên phản bác như nào, không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi che mặt tiếp tục “ríu rít ríu rít”.

Vệ hiền phi bất ngờ lên tiếng: “Tĩnh phi hay là ngừng lại đi, trong bụng còn đang mang thai rồng, sao lại ở đây tự giày vò như vậy? Nếu có mệnh hệ gì để xem ngươi làm thế nào với giao phó của Thái hậu nương nương.”

Đạo lý thì đúng nhưng Tĩnh phi chẳng qua là sấm đánh chứ không có mưa, căn bản không khóc, cho nên nghe những lời này cũng chẳng để ý quá mức, chỉ nói qua loa lấy lệ: “Đa tạ Hiền phi nương nương quan tâm.”

Vệ hiền phi nhếch mép một cái, lời hay thì không nên khuyên quỷ đáng chết, nàng cần gì phải xen vào chuyện của người khác.

Từ lúc Vệ hiền phi mở miệng, Trang Minh Tâm vẫn ngấm ngầm quan sát biểu hiện của nàng trong bóng tối, thấy được vẻ giễu cợt có chút tiếc hận của nàng sau khi nghe Tĩnh phi nói không khỏi có điều suy nghĩ.

Chẳng lẽ cái thai này của Tĩnh phi không thành?

Vệ hiền phi làm sao mà tiên tri ra chuyện này? Là người sống lại hay người xuyên sách biết rõ tình huống truyện?

Thôi những thứ này không quan trọng, dù sao cách nàng nhìn mình cũng không có ác ý.

Khẩn yếu nhất là phải dùng trăm phương ngàn kế tránh Tĩnh phi, chuyện gì có thể nhượng bộ thì nhượng bộ, vạn nhất không thể xuất hiện đầu mối liên quan tới mình, để tránh cái chậu phân “sảy thai” này ụp lên đầu mình.

Nếu không thì coi là có Dục Cảnh đế ra mặt chỉ sợ cũng rất khó cứu bản thân mình không bị chút thương tổn nào ra khỏi cơn giận của Trịnh thái hậu.

Dù chỉ bị hạ phân vị nàng cũng không vui, lần tấn thăng này coi như nhặt được vận may lớn, lần sau chưa chắc đã có thể có may mắn như vậy.

Cho nên nàng cười híp mắt nói với Tĩnh phi: “Tĩnh phi tỷ động thai, bệ hạ tới thăm là chuyện đương nhiên, muội muội cũng không phải người hẹp hòi, sao có thể oán hận tỷ vì cái này?”

“Uyển phi muội muội không oán hận ta thì tốt.” Tĩnh phi nín khóc mỉm cười, còn khoa trương thở phào một cái.

Trương đức phi bất ngờ nói: “Uyển phi muội muội đã hầu hạ hoàng thượng liên tiếp bốn năm ngày rồi phải không? Muội cũng nên khuyên nhủ hoàng thượng nhiều hơn chút, để người nhất định phải bảo trọng long thể mới được.”

Đây cũng là nói thật, chuyện phòng the phải tiết chế, năm ba ngày một lần là vừa, nếu ngày nào cũng phóng túng chỉ sợ sẽ hư thận.

Nhưng Dục Cảnh đế hiện tại cùng lắm mới có 22 tuổi, trẻ tuổi thịnh khí, lại đang lúc đắc ý khuyên cũng vô dụng chỉ có thể chờ hắn ăn no rồi đến lúc đó nhiệt tình tự nhiên sẽ hạ xuống.

Dĩ nhiên những điều này đều không thể nói, nàng chỉ có thể khôn khéo ngoài mặt: “Dạ, thần thiếp sẽ tận lực khuyên nhủ hoàng thượng.”

Ninh phi cười nói: “Như vậy mới phải, thái hậu nương nương cũng đã nói ‘mưa móc chia đều mới là đạo để con cháu hưng thịnh’, có thể thấy độc sủng là không thể chấp nhận được.”

Trang Minh Tâm nhếch mép cười một cái, Trương đức phi người ta từng câu từng câu ‘bảo trọng long thể’, dáng vẻ hiền huệ lo nghĩ cho long thể của Dục Cảnh đế, Ninh phi lại la ó, vạch trần ngụy trang của người ta, chẳng phải không nén giận được mà hô hoán trước mặt người ta?

Quả nhiên sắc mặt Trương đức phi nhất thời cực kỳ khó coi, mắng Ninh phi: “Ngươi nói ít mấy câu thì không ai nghĩ ngươi câm.”

Ninh phi ngay lập tức làm ra vẻ bị ủy khuất: “Thần thiếp nói sai ở đâu?”

Trương đức phi lười lật bài với Ninh phi, dù sao Uyển phi có khuyên hay không khuyên cũng chẳng quan trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Trịnh thái hậu chắc chắn sẽ ra tay chỉnh đốn nàng.

Nàng ta vung tay lên: “Tất cả giải tán đi.”

Sau khi dùng xong đồ ăn sáng quả thực không có chuyện gì làm, Trang Minh Tâm liền buộc xích cho Tướng Quân sau đó đưa nó tới ngự hoa viên dạo một lát.

Lần trước nó cũng chỉ hoạt động trong sân, là một chú chó săn phải chịu cảnh như vậy quả thực hơi bực bội.

Hoa cúc trong ngự hoa viên còn chưa tàn, hoa hồng và kim quế đã nở, cảnh sắc cũng coi như không tệ.

Vừa mới quẹo vào con đường lót gạch chính giữa vườn hoa đã nhìn thấy một hai người đàn ông trẻ một chủ một tớ đang đi sang bên này.

Người đi trước đầu đội kim quan, người mặc áo quan màu đỏ tím, trong tay cầm quạt xếp, còn vừa đi vừa gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, có dáng vẻ hết sức cao hứng.

Người phía sau trên dưới hai mươi tuổi, mặt trắng không có râu, cục xương ở cổ họng không thể nhìn thấy rõ, rõ ràng chứng minh là một thái giám.

Nàng ngừng bước chân, ngồi xổm xuống hành lễ: “Thỉnh an Trữ vương, vương gia an khang cát tường.”

“Hóa ra là Uyển phi nương nương, tiểu vương hữu lễ.” Trữ Vương Bùi Cẩn chắp tay đáp lễ, sau đó nhíu mày: “Nương nương đã từng thấy tiểu vương?”

Trang Tĩnh Uyển đã từng thấy Trữ vương chưa nàng không biết được, nhưng Trữ vương đảm nhiệm hữu bộ thị lang của Hình bộ, bản thân nàng giao thiệp với hắn cũng không ít.

Nàng thuận miệng bịa đặt: “ Ngày trước nhìn thấy điện hạ từ phía xa tại thọ yến của một vị cáo mệnh.”

“À, ra là như vậy.” Trữ vương gật đầu một cái cười nói: “Tiểu vương vô cùng quen thuộc với lệnh muội, có điều giờ nàng đã được gả đi, không còn ở Đại Lý Tự nữa.”

Trang Minh Tâm bày ra dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên: “Nữ nhân chung quy vẫn phải làm mấy việc như giúp chồng dạy con, nghiệm thi tra án dù sao cũng chỉ là chuyện lúc nhàn.”

Trữ vương giơ tay lên, càn rỡ đánh giá vẻ mặt của nàng, cảm thấy rất buồn cười: “Uyển phi nương nương thực sự coi là như vậy thật sao? Chỉ sợ là có chút không thật lòng rồi, nếu không vụ án của Ngọc Hinh, lệnh muội không muốn dính tay nhưng người thân là cung phi lại chẳng kiêng kị chút nào.”

Không đợi Trang Minh Tâm đáp lời, hắn lại chắp tay với nàng, thành khẩn nói: “Nương nương có bản lĩnh toàn thân, lúc này bỏ đó không khỏi có chút đáng tiếc, ngày sau nếu hình bộ có án quá sức trọng yếu ly kì xin nương nương nhất định phải ra tay giúp đỡ, tiểu vương ở đây cảm ơn nương nương.”

Trang Minh Tâm hiếu kỳ nói: “Vương gia đi mời muội muội thần thiếp chẳng tốt hơn hay sao? Muội tế tương lai là biểu đệ của vương gia, vương gia lên tiếng hắn còn có thể cự tuyệt sao?”

“Nếu không phải đóng cửa không tiếp, tiểu vương sao lại bỏ gần cầu xa cơ chứ?” Trữ vương bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ bản thân mình và nhị cô nương nhà họ Trang cũng coi là có chút giao tình, không ngờ nàng lại tuyệt tình như vậy.

Trang Minh Tâm không đồng ý nhưng cũng chẳng cự tuyệt hoàn toàn, chỉ giơ dây xích chó trong tay lên, nói xin lỗi: “Không dám quấy rấy chính sự của vương gia, thần thiếp lại dắt chó đi dạo, vương gia xin cứ tự nhiên.”

Lúc này trữ vương mới chú ý tới Tướng Quân, kinh ngạc “ơ” một tiếng sau đó đưa tay phủ lên đầu nó.

Miệng còn nghi ngờ: “Lệnh muội lại chịu đem tướng quân quý giá nhất của nàng cho nương nương?”

Trang Minh Tâm thản nhiên nói: “Lúc ở nhà tướng quân theo thần thiếp cũng không ít, từ ngày thần thiếp vào cung tướng quân chẳng có chút thèm ăn nào cả, nhìn là biết đã gầy đi mất một vòng… muội muội của thần thiếp không thể làm gì khác ngoài nén bỏ sự yêu thích của mình đưa nó vào cung bầu bạn với thần thiếp.”

“Thì ra là như vậy.” Trữ vương hiểu ra, ngay sau đó chắp tay lại, cuối cùng dắt theo thái giám thiếp thân của mình dọc theo đường hẻm giữa Đông Lục cung và Khôn Ninh cung, đi về phía trước.

Trữ vương và Dục Cảnh đế là anh em máu mủ ruột thịt cùng một mẹ, mẹ đẻ chính là Trịnh thái hậu.

Sở dĩ xuất hiện ở ngự hoa viên, quá nửa khả năng là đi từ phía sau Thần Vũ môn vào rồi tới Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu.

Sau khi bóng người Trữ vương biến mất ở chỗ đường hẻm, lúc này Thôi Kiều mới do dự nói: “Nương nương, Trữ vương gia là nam nhân bên ngoài, người hành lễ xong cũng nên tránh đi, không nên đáp lời ngài ấy, bị người ta hiểu lầm chỉ sợ đáng ngại với danh tiếng của nương nương.”

Trang Minh Tâm ừ một tiếng, trấn an nàng ta: “Trữ vương hỏi bổn cung, bổn cung không đáp lễ sao được? Không có gì đáng ngại đâu, cứ yên tâm đi.”

Cẩu hoàng đế chỉ sợ là đã tự mình đi điều tra kĩ càng rõ ràng, mấy câu lời ong tiếng ve của Trữ vương là chuyện nhỏ tới bực này mà hắn cũng so đo, vậy thực sự là so đo không tới.

Phải biết lúc trước mỗi khi ra ngoài tra án, bởi vì lỡ mất chỗ có thể trú trọ, nàng cũng không ít lần chen chúc cùng đám bổ khoái trong Đại Lý Tự trong ngôi miếu đổ nát.

Thôi Kiều cũng vì có chút không an lòng nên đành miễn cưỡng nói: “Nương nương thấy không sao là được.”

Trang Minh Tâm dắt tướng quân đi bộ bên trong ngự hoa viên, đi bộ về phía gần Tây Thiên Thu đình phát hiện ra sau đỉnh có một chùm hoa lài màu tím, phía trên có một tầng hoa tử màu đen.

Trong bụng nhất thời mừng rỡ.

Bên trong phấn son hiện tại có chứa chì, sử dụng lâu dài sẽ bị ngộ độc chì, nàng còn đang muốn tìm thứ thay thế, không ngờ lại phát hiện hoa lài tím ở đây.

Đơn giản chính là ngủ gật đụng phải gối.

Vội vàng gọi Thôi Kiều cùng với Lập Xuân, Lập Hạ, cả ba người đi lên cùng nàng hái hoa.

Đám người Thôi Kiều cho là nàng hái hoa làm giống, và để dành để năm sau trồng nên cũng chẳng hỏi nhiều.

Nhìn một chùm hoa nho nhỏ nhưng thực sự không ít, chứa đầy hà bao mà bốn ngươi mang theo nhưng chỉ mới hái được một nửa.

Mắt dòm thấy chẳng còn chỗ mà thả, Trang Minh Tâm nói với Lập Hạ: “Ngươi về lấy giỏ trúc ra đây.”

Lập Hạ đáp lại “dạ” một tiếng, lúc đang định rời đi thì thấy trong Thiên Thu đình đột nhiên lộ ra một đôi bàn tay ngà ngọc hơi xanh xao, trong tay nắm lấy một chiếc giỏ trúc tinh xảo.

Ngay sau đó một giọng vừa mềm mại vừa nhu hòa truyền ra từ trong đình: “Nương nương có thể lấy giỏ của thần thiếp.”

Thấy Trang Minh Tâm không nhận, người bên trong bước nhanh từ chính diện lương đình vòng qua, cười rồi thi lễ với Trang Minh Tâm: “Nguyễn mỹ nhân Duyên Hi cung thỉnh an Uyển phi nương nương, nương nương cát tường an khang.”

Trang Minh Tâm quan sát Nguyễn mỹ nhân một phen, thấy nàng ta người cũng như tên, mi mắt thanh tú làm người ta hài lòng, dáng vẻ nhỏ bé yêu kiều, âm thanh thì mềm mại dễ nghe, giống như gió nhẹ phất qua lòng, lại có chút khuất phục vừa đủ.

Nếu nàng là đàn ông chỉ sợ sẽ nhào tới ngay lập tức, không chơi đùa nàng tới mức khóc thì không thôi.

Cẩu hoàng đế thực sự có phúc, các loại mỹ nhân trong cung đều đầy đủ hết.

Lại nói Nguyễn mỹ nhân này cũng biết thức thời, trong lòng nàng ta tự biết nàng chưa chắc đã nhận ra nàng ta nên lúc thỉnh an báo cả chỗ ở lẫn phân vị ra luôn, không thể nói là không thân mật.

Trang Minh Tâm bảo Thôi Kiều nhận lấy giỏ trúc, cười nói: “Bổn cung đang rầu rĩ vì không có giỏ dùng, lại được mỹ nhân cho mượn đúng lúc.”

“Có thể thay nương nương phân ưu là phúc phần của thần thiếp.” Nguyễn mỹ nhân nhoẻn miệng cười nói, lại phân phó cung nữ đứng sau lưng mình: “Hòa Tú, ngươi đi giúp Uyển phi nương nương một tay.”

Có người giúp đỡ đương nhiên không gì tốt bằng, Trang Minh Tâm cũng không cự tuyệt, chỉ cười nói: “Vậy thì làm phiền Hòa Tú cô nương.”

Hòa Tú sợ hãi nói: “Nương nương lại chê cười nô tỳ rồi.”

Dưới sự hỗ trợ của Hòa Tú, lại dùng thời gian uống một chung trà, cuối cùng cũng có thể hái được toàn bộ hoa xuống.

Ngược lại cũng không lo lắng vấn đề sẽ bị mất giống, còn không ít nụ hoa mà, tự nhiên sẽ có nụ mới kết đơm ra.

Sau khi trở lại Chung Túy cung, Trang Minh Tâm đổ hoa ra, đặt vào bên trong cái giỏ không hai bình đào vàng, bảo Lý Trúc Tử đưa lại cho Nguyễn mỹ nhân.

Mặc dù chỉ là một cái nhấc tay nhưng thiên hạ nào có bữa trưa nào miễn phí, lúc còn có thể ban ân huệ thì nên ban ngay lập tức.

Ai ngờ hai bình đào vàng này lại mang tới thị phi.

*

Bởi vì hôm nay Dục Cảnh đế không tới nên nàng đã dùng qua vãn thiện từ rất sớm, mang theo Tướng Quân đi trong sân để tiêu cơm, đột nhiên xuất hiện một cung nữ tên Hoắc Hương được Duyên Hi cung sai tới.

Hoắc Hương hành lễ với Trang Minh Tâm rồi nói: “Nương nương của chúng nô tài mang thai liền thích ăn chút đồ ăn vặt, đúng lúc Nguyễn mỹ nhân ở Đông Phối điện dâng lên một hũ đào vàng, nương nương nhà nô tài ăn rất ngon, hỏi Nguyễn mỹ nhân mới biết là do nương nương ban, cho nên nương nương nhà chúng nô tỳ sai nô tỳ tới thỉnh nương nương vài hũ.”

Tĩnh phi này cũng quá là không hiểu phép tắc quy củ, nào có đạo lý tay không đòi đồ của người khác cơ chứ?

Có lẽ chẳng phải nàng ta không hiểu quy củ, chỉ có điều nàng ta lười nói đến quy củ với mình.

Trang Minh Tâm nhắm mắt, buổi sáng vừa mới quyết định chủ ý muốn tránh Tĩnh phi, ai ngờ chỉ vì một cái giỏ trúc lại có liên quan về thức ăn với nàng ra.

Thức ăn là thứ không thể quản được nhất, vạn nhất Tĩnh phi trúng chiêu của những người khác, chẳng phải bản thân mình trở thành dê thế tội hay sao?

Cái vị Nguyễn mỹ nhân này muốn lấy lòng chủ vị của cung thì nàng có thể hiểu, nhưng lấy một cách tùy tiện không xác định là đồ ăn có an toàn cho phụ nữ có thai hay không, là tim to hay là ngu đây?

Chỉ có điều Trang Minh Tâm đã trách lầm Nguyễn mỹ nhân, Nguyễn mỹ nhân đích thân ăn một lon cảm thấy không có bất kì khó chịu gì mới dám hiến tặng cho Tĩnh phi.

Nàng dùng giọng đùa bỡn nói với Hoắc Hương: “Nương nương các ngươi đang mang thai, ăn loạn cái gì cơ chứ? Không sợ bổn cung hạ độc ở bên trong sao? Cũng can đảm quá nhỉ.”

Hoắc Hương dường như không ngờ Trang Minh Tâm nói thẳng thừng như vậy, nàng ta ngẩn ra sau đó mới cười nói: “Nương nương nói đùa, trên dưới trong cung ai chẳng biết nương nương là người quang minh chính đại nhất, làm sao có thể làm loại chuyện đả thương người khác một nghìn tổn hại mình đến tám trăm được? Nương nương nhà nô tài nói đồ ăn khác người không dám động, nhưng thức ăn của nương nương không thể yên tâm hơn được nữa.”

Dù có độc hay không độc cũng là những người làm cung nhân như các nàng ăn thử trước, sao có thể làm chủ tử bị thương được?

Lời đã nói đến cái mức này rồi nàng còn có thể nói thế nào nữa, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài gọi Quỳnh Phương lấy sáu hũ ra, đặt trong giỏ trúc để mang đi.

Cũng không nói bỏ lại nửa tháng rồi hãy mang ra ăn, dù sao người ta cũng đã ăn xong một hũ rồi, nói cũng vô dụng.

Nàng vỗ bàn một cái: “Quỳnh Phương, mở cho bổn cung một hũ.”

Không chờ được nữa, ai biết được nửa tháng sau chừng trăm bình kia của nàng có còn hay không, nếu phải cho kẻ khác hưởng chẳng bằng nhét thẳng vào trong bụng mình.

Ừ, chờ ngày khác cẩu hàng đế tới cũng mở cho hắn ăn một hũ, dẫu sao đào vàng cũng là do hắn thưởng.

Quỳnh Phương bưng một cái hũ đã được bỏ nắp gỗ đặt trên bàn bên cạnh nàng, đưa kèm một cái thìa.

Trước tiên, Trang Minh Tâm múc một muỗng nước bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy giữa vị ngọt xuất hiện mùi trái cây, lại xúc một miếng đào vàng, mềm mượt ngon miệng, tốt hơn so với mùi vị kiếp trước rất nhiều.

Có lẽ là do nguyên liệu có dán nhãn xanh lá cây, không chịu ô nhiễm.

Rốt cuộc thì ăn đào vàng nhất định đưa đến hương vị kém hơn so với những loại đã được cải tạo ở hiện đại, nhưng khi thêm đường và đá làm thành hũ thì lại bất đồng.

Nàng hối hận đã không đòi Dục Cảnh đế nhiều hơn mấy sọt.

Nàng thở dài, căn dặn Quỳnh Phương: “Tìm ra ba cái giỏ trúc, hai giỏ trúc để tám bình đào vàng, giỏ còn lại để sáu bình, sáng mai bổn cung phải đi bái kiến Trịnh thái hậu, Liêu thái phi và Bùi thái phi.”

Bị một chiêu này của Tĩnh phi chỉ sợ trên dưới hậu cung đều biết chuyện mình có hũ đào vàng, nếu không biếu một ít cho Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, chỉ sợ sẽ bị người ta đàm tiếu.

Ngay cả Bùi thái phi kia vốn cũng ở trong kế hoạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi