NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Dục Cảnh đế mang tới “tin tức tốt”, trong lòng Trang Minh Tâm tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã quên đi.

Dù sao nàng cũng đã vào cung rồi, cho dù không hầu hạ thì cũng là “gạo đã thành cơm”, quan tâm hắn ở bên ngoài lũ lụt ngút trời làm gì, tóm lại là cũng ảnh hưởng có hạn với mình.

Cho nên, kế hoạch thử chế tạo bánh mì vẫn giữ nguyên như cũ.

Nhắc tới đều là nước mắt, nàng chỉ là đột nhiên nhớ đến tổ hợp bữa ăn sáng bánh mì cộng với mứt hoa quả và sữa bò mà thôi.

Mứt hoa quả và sữa bò thì đều có thể lấy tiền mua từ nội thiện phòng, nhưng bánh mì thì chỉ có thể tự mình làm.

Nếu là đời trước thì chỉ cần bỏ thêm chút nho khô để làm bánh mì kiểu Pháp đơn giản, dù là người mới tập làm bánh cũng rất khó thất bại, nhưng ở cổ đại thì không hề dễ dàng.

Đầu tiên là không có lò nướng.

Chỉ có thể lấy gạch xanh xếp chồng lên nhau để làm lò bánh mì kiểu cũ, chuyện này cũng thôi đi, kiếp trước khi nàng ra nước ngoài du lịch đã từng nhìn thấy ở một nhà có nông trại, người thợ thủ công chuyên làm gạch ngói căn cứ theo miêu tả của nàng, phải suy tính hồi lâu mới có thể xây được.

Lò gạch bánh mì là lợi dụng hơi ấm còn dư lại của gỗ cháy để nướng bánh mì, cho nên cần phải đốt củi trước.

Sau một thời gian ngắn đốt lửa, quét hết tro bụi ra rồi dùng vải ướt lau sạch lò gạch, sau đó mới bỏ bánh mì vào nướng.

Khuyết điểm chính là không có nhiệt kế, rất khó khống chế nhiệt độ trong lò.

Nhiệt độ quá cao sẽ nướng khét, còn quá thấp lại không chín… Hôm qua lò gạch kia bị nướng quá mức, toàn bộ vỏ ngoài của bánh đều bị cháy đen.

Cho nên qua nhiều lần thử nghiệm mới có thể nắm chắc được thời gian làm nóng của lò và thời gian nướng.

Thứ hai là không có bột mì có hàm lượng gluten cao, chỉ có bột mì gluten thông thường được xay từ cối đá.

Không thể làm gì khác hơn là phải trộn mì với nước trước, sau đó rửa bột thành tinh bột mì.

Sau đó lại lấy tinh bột mì hòa lẫn với bột mì gluten trong cối đá, như vậy mới có thể chế tạo ra bột mì có hàm lượng gluten cao thích hợp để làm bánh.

Đúng thật là quá phiền phức cho nên mười sáu năm qua, cho dù có thèm ăn như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng chưa từng động tay vào việc nướng bánh.

Mà bây giờ vừa có tiền, rảnh rỗi, lại có cả người, dĩ nhiên là có thể vung tay làm lớn rồi.

“Ra mắt Uyển tần nương nương.” Khi nàng đến hậu điện ở Tây thiền điện thì hai đầu bếp Chung Đại, Tiền Hỉ đã nặn mì vắt thành hình như sừng trâu, khứa ba dao ở bên ngoài.

Lúc này đang đi lên rây bột, dáng vẻ rất thuần thục, hiển nhiên là đã âm thầm luyện tập không ít.

“Lại làm phiền các ngươi rồi.” Trang Minh Tâm đưa tay lên một cái, tỏ ý bọn họ miễn lễ, sau đó đi tới trước lò bánh mì nhìn mấy lần, ngọn lửa bên trong đang rực cháy.

Nàng suy tính trong chốc lát, nói với Chung Đại và Tiền Hỉ: “Đốt lâu hơn hai khắc so với hôm qua, sau khi dọn dẹp sạch sẽ lò gạch thì để nguội một nén nhang, sau đó mới để bánh mì vào, nướng trong hai khắc.”

Nàng chỉ biết dùng lò nướng, bây giờ cũng chỉ là mò đá qua sông, có thể thành công hay không thì còn chưa biết.

Sau khi hai người Chung Đại và Tiền Hỉ căn cứ theo chỉ thị của nàng làm việc một hồi thì bánh mì đã được ra lò.

Ngoại trừ hai cái ở sát miệng lò không đủ màu sắc và độ lửa ra, mười cái còn lại đều rất tốt.

Lớp ngoài giòn xốp, cháy vàng, xé ra bên trong mềm mại thơm ngon, ngọt ngào, phết lên mứt đào được làm từ đường thỏi màu vàng, sau đó lại uống một ngụm sữa bò đã được đun sôi, Trang Minh Tâm hạnh phúc muốn rơi lệ.

Đúng thật là không dễ dàng mà!

Sau khi ăn một hơi hết hai cái bánh sừng bò nho khô, nàng hào sảng vỗ bàn một cái, nói với Quỳnh Phương: “Thưởng! Thường cho mỗi người bọn họ mười nén bạc!”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Lại thưởng thêm cho mỗi người bọn họ một cái bánh sừng bò, vất vả bận bịu làm việc như vậy cũng không thể ngay cả vị cũng không được thưởng thức.”

Sau khi Quỳnh Phương truyền lời trở lại thì Trang Minh Tâm lại dặn dò nàng ta: “Còn dư lại sáu cái, cho ngươi và mấy người Tiểu Mãn chia nhau ăn đi, mấy người Lý Liên Ưng thì ngày mai nói sau đi.”

Tiểu Mãn nghe vậy thì đến gần, nêu ý kiến: “Món ăn mới lạ như vậy, đầu bếp trong nội thiện phòng cũng chưa từng nhìn thấy, khó khăn lắm mới có thể làm được, cho những nô tài như chúng ta ăn há chẳng phải đáng tiếc sao?

Còn không bằng dâng lên hoàng thượng, cũng để cho hoàng thượng hiểu được tâm ý của nương nương.”

Nàng có tâm ý gì? Tâm ý của nàng chính là nằm ăn chờ chết, an phận trong một góc, cũng không có ý định chạy lên để chịu đựng “kim” đâm đâu!

Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, có thứ tốt gì mà chưa từng được thử, chủ yếu là thứ đồ hiếm lạ kia của bổn cung còn không lên được mặt bàn.”

Thấy Tiểu Mãn còn muốn khuyên nàng thêm, nàng hừ lạnh một tiếng, nói với Quỳnh Phương: “Nếu Tiểu Mãn không muốn, vậy thì lấy phần của nàng ta cho Lý Liên Ưng đi.”

“A đừng mà.” Tiểu Mãn vội vàng xin tha: “Nương nương tốt, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nhiều lời nữa, vậy đi ăn bánh mì thôi.”

“Yo, náo nhiệt như vậy sao?” Một âm thanh như tiếng suối trong trẻo nhỏ giọt trên viên đá ngọc lục bảo có từ thời nhà Minh truyền tới.

Theo sát phía sau, giọng nói của Thôi Kiều cũng vang lên: “Nô tỳ ra mắt tiểu chủ Hân quý nhân, tiểu chủ cát tường an khang.”

Một lát sau, rèm cửa của Đông thứ gian được vén lên.

Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm mặc trên người mặc áo màu đỏ anh đào, yếm màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh lục đi vào, đi theo phía sau là Thôi Kiều và cung nữ Lục Lạp của Hân quý nhân.

Không hề thông báo mà đã trực tiếp xông vào, lộ rõ vẻ không coi chủ vị một cung như nàng ra gì.

Mặc dù cũng rất có dáng điệu của một sủng phi.

Người ngoài đều tránh những loại quần áo màu đỏ để đỡ phải đụng chạm vào niềm đam mê màu đỏ của Trương đức phi, Hân quý nhân lại không sợ điểm này.

Không chỉ mặc ở Chung Túy cung, mà lúc đến Vĩnh Hòa cung của Trương đức phi để thỉnh an cũng mặc.

“Tần thiếp thỉnh an Uyển tần nương nương, Uyển tần nương nương cát tường an khang.” Trần Ngọc Thấm qua loa lấy lệ mà hành lễ một cái, tự mình ngồi lên ghế thái sư ở một bên.

Trang Minh Tâm giả cười nói: “Muội muội vừa mới bị phong hàn xong, sao đã ra ngoài ngay vậy? Có chuyện gì thì sai cung nhân đi một chuyến cũng được, cần gì phải đích thân tới đây.”

Trần Ngọc Thấm bất đắc dĩ nói: “Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tần thiếp nhát gan chứ, lỡ như nương nương ở bên cạnh hoàng thượng cáo trạng tần thiếp, nói tần thiếp không để tôn ti vào trong mắt, không chịu tới bái kiến, vì vậy mà hoàng thượng giận tần thiếp, thế thì nên làm thế nào cho phải? Không thể nói được nên đành phải vùng vẫy để giành lấy sự sống thôi.”

Trong miệng vừa nói sợ xong, nhưng trên mặt không hề có chút điệu bộ sợ hãi nào, ngược lại còn có dáng vẻ chẳng hề gì.

Hơn nữa hai gà má hồng nhuận, đôi mắt trong veo, chẳng có chút vẻ bị bệnh nào, chỉ sợ cách trình độ vùng vẫy giành lại sự sống xa đến vạn dặm.

Đoán chừng là vì Dục Cảnh đế bỗng nhiên lại chạy đến cung của nàng nên mới khiến cho một quý nhân được sủng ái như nàng ta cảm thấy nguy cơ, chỉ sợ lại có một “Hòa quý nhân” tranh sủng với nàng ta, vì vậy nên mới tới dò la tình hình.

“Muội muội nói gì vậy, ta là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Đừng nói đến việc hoàng thượng chưa từng hỏi đến, mà nếu như có thật sự hỏi tới thì ta cũng biết là muội muội vì bị bệnh nên mới buộc phải như vậy, làm sao có thể không giải thích một hai thay muội muội được?”

Trang Minh Tâm chớp chớp mắt, làm bộ dáng như khóc đến nơi, nhất thời đôi mắt hoa đào đã xuất hiện một tầng hơi nước mờ mịt, một bộ dáng ta oan uổng, ta tủi thân, ta đau lòng.

Dáng vẻ bạch liên hoa đau khổ, cảm động lòng người này đã làm cho Trần Ngọc Thấm vừa kinh ngạc lại vừa căm ghét, người mà chỉ có tướng mạo thanh tú, hoàn toàn dựa vào phong độ của người trí thức để tỏ ra mình là tài nữ cao lãnh.

Không ngờ tới Trang Tĩnh Uyển này bình thường luôn là có tư thái đoan trang, hiền thục, già dặn này lại có một mặt như vậy, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy nó thì há chẳng phải sẽ lọt vào mắt hắn sao?

Đã có một Trình Hòa Mẫn kiều diễm như đào mận thì cũng thôi đi, nay lại nhiều thêm một Trang Tĩnh Uyển yêu kiều như bóng hoa trong nước nữa, vốn dĩ ân sủng của nàng ta đã không dày rồi, chỉ sợ lại càng bị phân mỏng hơn…

“Tần thiếp cũng chỉ nói như vậy thôi, không có tốt nhất.”

Trần Ngọc Thấm nhượng bộ nhường một bước, nói vào chuyện chính, lộ ra mục đích thực sự khi tới đây: “Hoàng thượng hiếm khi tới nơi này của nương nương, tại sao chỉ mới ngồi một khắc đã đi rồi?

Chẳng lẽ nương nương chọc giận hoàng thượng sao? Nếu không thì tới cũng đã tới rồi, cũng nên ngủ lại mới phải chứ.”

Trang Minh Tâm không muốn nói chuyện định thân của Trang Tĩnh Uyển nên đã ngầm chấp nhận cách nói này, mập mờ thở dài với vẻ cái nào cũng được: “Quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.”

Trần Ngọc Thấm hài lòng.

Xem ra Trang Tĩnh Uyển cũng là một kẻ ngu, thường ngày ở trong phủ đã quen nói một là một, khi tới đây còn coi mình là gia chủ nữa sao?

Nếu nàng ta mà làm bộ làm tịch như vậy thì dù chỉ cần dùng chưa đến năm thành công lực là hoàng thượng đã không chịu nổi rồi.

“Nương nương hiểu rõ là được rồi, lần sau ngàn vạn lần đừng lỗ mãng như vậy nữa, vẫn nên nịnh nọt hoàng thượng nhiều hơn chút.”

Trần Ngọc Thấm giả dối khuyên một câu, đã đạt được mục đích rồi nên dĩ nhiên là không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

Nàng ta đứng dậy: “Tần thiếp đã đáp ứng là sẽ vẽ một bức tranh cho hoàng thượng, bây giờ vẫn chưa vẽ xong nên sợ là không thể hầu chuyện nương nương nữa rồi.”

“Chuyện của hoàng thượng không được chậm trễ, ngươi đi đi.” Trang Minh Tâm rộng lượng gật đầu một cái, bảo nàng ta mau rời đi.

Rốt cuộc thì cũng là một tiểu cô nương sống trong hào môn, lớn lên trong sự cưng chiều, chưa từng bị xã hội vùi dập, tâm tư đều viết lên trên mặt. Làm cho nàng có cảm giác như một bà cô già đang bắt nạt một người bạn nhỏ mới chuyển đến trong thôn, đúng là có hơi xấu hổ.

Thấy người đi rồi, Thôi Kiều tiến lên hỏi: “Nương nương có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Trang Minh Tâm ngước lên nhìn đồng hồ nước, đã là giờ thân bốn khắc, cũng chính là bốn giờ chiều.

Nếu bây giờ mà ngủ trưa thì chỉ sợ là buổi tối sẽ mất ngủ nên lắc lắc đầu, đứng dậy: “Không ngủ, đi dạo ngự hoa viên một lát.”

Hôm nay là mồng mười tháng tám, còn có năm ngày nữa là đến tết trung thu, nghe Lý Liên Ưng nói trong ngự hoa viên trồng không ít hoa cúc, trong đó có rất nhiều loài hoa nổi tiếng mà ở hiện đại đã tuyệt chủng, không đi ngắm một chút thì quả thật là có chút đáng tiếc.

Thôi Kiều dò hỏi: “Có cần nô tỳ cho người chuẩn bị kiệu không?”

“Không cần, đi bộ là được rồi, vừa vặn cũng để hoạt động gân cốt một chút.”

Chung Túy cung nhiều người nhiều tai mắt, sau khi nàng vào cùng thì cũng không luyện công nữa, lại luôn ở lì trong phòng, cũng chẳng đi đường được mấy bước, chỉ cảm thấy xương cũng cứng lại rồi.

Mặc dù ngự hoa viên ở ngay bên cạnh Chung Túy cung, sau khoảng thời gian chưa uống hết một tuần trà đã đến nơi rồi, trình độ rèn luyện cũng có hạn.



Không biết là khi ra cửa không xem ngày hay sao mà vừa mới vào ngự hoa viên đã nhìn thấy cung nữ và thái giám bên trong vội vàng chạy ra bên ngoài, miệng thì la hét: “Chết người rồi, chết người rồi, trong giếng có người chết…”

“Đứng lại.” Trang Minh Tâm quát lên một tiếng, một thái giám trung niên trong đó đứng lại.

Hỏi hắn ta: “Đã xả ra chuyện gì, ngươi nói lại kỹ lưỡng cho bổn cung.”

“Ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”

Thái giám này không biết Trang Minh Tâm, nhưng hắn ta biết Thôi Kiều và Lý Liên Ưng sau lưng Trang Minh Tâm, cũng rất dễ dàng suy đoán ra thân phận của nàng, vội vàng hành lễ dập đầu.

Lý Liên Ưng khẽ đá vào hắn ta một cái, mắng: “Đừng có chậm chạp lề mề nữa, nương nương hỏi ngươi kìa, còn không mau nói?”

Trang Minh Tâm trợn mắt khinh thường trong lòng, Lý Liên Ưng này đúng là chẳng làm được trò chống gì, chỉ giỏi nhất chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Thái giám vội vàng hồi bẩm nói: “Hồi nương nương, trong giếng ở phía sau có người chết, bụng trướng to lên như một con lăn đá xay lúa vậy…

Vừa rồi nô tài đi múc nước, vừa ló đầu ra thì đã nhìn thấy người chết, bị dọa cho sợ đến hồn bay phách lạc.”

Thôi Kiều nhíu mày một cái, Vương Khấu này đang nói cái gì vậy, nương nương xuất thân từ thế gia, nô bộc hàng đàn, lại chưa từng phải tự tay đi nghiền lương lương thực bằng con lăn xay lúa, nào biết con lăn đó lớn như thế nào chứ?

Trang Minh Tâm hỏi: “Người chết là nam hãy nữ? Đã mò thi thể lên chưa?”

“Là một cung nữ.” Thái giám đã nhìn thấy mặt của cung nữ nên trả lời rất kiên định.

Sau đó lại lắc đầu nói: “Chưa mò vớt lên, nô tài đang muốn đi bẩm báo Ngô công công phụ trách trông coi ngự hoa viên, mời Ngô công công đến sắp xếp chuyện này.”

“Ngươi đi đi.” Trang Minh Tâm khoát khoát tay, đuổi hắn ta đi, sau đó hỏi Lý Liên Ưng: “Có biết vị trí của giếng kia không?”

“Nô tài biết.” Lý Liên Ưng từng làm việc ở ngự hoa viên một năm, không thể nào quen thuộc với ngự hoa viên hơn nữa.

Trang Minh Tâm nói: “Dẫn đường đi.”

Thôi Kiều nghe vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Nương nương, bên kia có người chết, không đi được, cẩn thận dính vào xui xẻo.”

Trong lòng âm thầm cảm thán Uyển tần nương nương có lá gan thật là lớn, cảnh tượng chết người mà cũng dám đi nhìn.

“Bổn cung không kiêng kỵ chuyện này.”

Một khi đã chạm đến bệnh nghề nghiệp thì không đến hiện trường nhìn một lát là nàng lại khó chịu đế vò đầu bứt tai, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút thôi, không chắc chắn sẽ nhúng tay vào, dẫu sao trong cung không thể so sánh với nơi khác được, không chừng lại dính dáng đến phi tần có phân vị cao nào đó.

Minh oan cho người chết là vô cùng quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo bản thân còn sống trước đã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi