*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt của Tống Ngạn Thành giống như đang viết chữ “Cô bị thần kinh à”. Nếu là cái khác, anh cũng sẽ chẳng phản ứng gì, nhưng hiện tại, tôn nghiêm của một người đàn ông dường như đang bị vũ nhục, kì thật vẫn có chút tức giận tích tụ.
Một khi anh đã phiền muộn u ám, cái khí chất lạnh lùng trên người ngay lập tức phát huy tác dụng triệt để. Lê Chi mấp máy môi, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tôi nói đùa đấy, anh đừng cho là thật nhé”
Tống Ngạn Thành giơ tay lên, dùng ngón trỏ ấn cửa một cái, để cho nó mở rộng ra hoàn toàn. Anh đi đến chỗ ghế sopha, lượm một thứ nho nhỏ trong đĩa trái cây, quẳng cho bé Lông Vàng ăn. Con chó vốn đang ngủ như chết, vẻ mặt còn rất đần độn, bỗng nhiên hung mãnh vùng dậy, sau khi thấy rõ đó là cái gì, liền ngoắt ngoắt cái đuôi, há mõm ra gặm.
Lê Chi: “…”
Lại cho nó ăn quả lê, tư tưởng trả thù của người đàn ông này quả nhiên không bình thường.
Cứ thế, hai con người xa lạ sống chung dưới một mái nhà lại trải qua thêm mấy ngày nữa. Theo những gì Lê Chi quan sát được, Tống Ngạn Thành làm việc và nghỉ ngơi khá bình thường, ngủ muộn dậy sớm, về cơ bản thì thời gian đi làm cũng chỉ như một nhân viên văn phòng. Mang danh là Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Bách Minh, vậy mà chút xã giao bên ngoài dường như chẳng có, “đứa cháu bị ruồng bỏ của nhà hào phú” có khác.
Mỗi ngày đều sẽ có một dì đến lau dọn nhà cửa sạch sẽ, đĩa đựng trái cây cũng sẽ được thay mới mỗi ngày, nhưng trong trí nhớ của Lê Chi, Tống Ngạn Thành hình như chưa từng đụng vào. Dì giúp việc này họ Triệu, khá kiệm lời, thấy trong nhà đột nhiên có thêm Lê Chi cũng không kinh ngạc, chỉ chăm chỉ cần cù làm công việc vệ sinh, tỉ mẩn đổi trái cây trong đĩa.
Vốn dĩ lúc đầu dì giúp việc rất câu nệ, sau đó nhờ sự ôn hòa tình cảm cùng sự giúp đỡ của Lê Chi, như là đưa giẻ lau gì gì đó, mấy lần sau cũng cởi mở hơn. Hôm nay khi dì giúp việc đến cửa, hai tay đều trống trơn. Lê Chi lấy làm lạ, “Dì à, hôm nay không cần đổi trái cây ạ?”
Dì Triệu nói: “Tống tiên sinh giao cho dì từ nay về sau không cần thay nữa, Tiểu Cường sẽ đưa hai hộp tới đây”
Tiểu Cường là lái xe của Tống Ngạn Thành. Lê Chi không nghĩ tới, buổi tối Tống Ngạn Thành sẽ thật sự gọi điện, lời ít ý nhiều: “Mở cửa cho lái xe”
Nghe cái giọng điệu mệnh lệnh này giống như đang bị giội nước đá vậy, Lê Chi không quen nổi, nói: “Sao anh không hỏi tôi xem có ở nhà không, nhỡ tôi đi có việc rồi thì sao?”
Ngữ khí của Tống Ngạn Thành bình bình, “Đi quay phim?”
“…”
“Tham gia chương trình tạp kĩ?”
“…”
“Hay là đi thảm đỏ?”
“…”
Ba câu hỏi liên tiếp nã vào, vô cùng cay nghiệt, khiến cho hai lỗ tai Lê Chi đỏ hết lên.
Tống Ngạn Thành thấp giọng: “Hửm?”
Khí thế của Lê Chi dần bị áp đảo, yếu ớt nói: “Tôi đi ra ngoài ăn cơm không được à”. Nói xong cô liền cúp điện thoại. Hầu như cùng lúc, chuông cửa vang lên, tài xế của Tống Ngạn Thành mang theo hai hộp đồ đứng ở cửa căn hộ, khách khí nói: “Tống tổng bảo tôi mua, phiền cô rồi”
Tài xế bỏ đồ xuống rồi đi luôn, thùng giấy vuông vắn màu trắng, cũng không có chữ gì in trên mặt bìa. Lê Chi mở một khe hở trên nắp hộp, để lộ ra những quả lê vàng được sắp xếp gọn gàng bên trong.
Trong cái nhà này còn có ai ăn lê ngoại trừ con chó hư đốn kia nữa?
Người đàn ông này thật là ác độc.
Vì chuyện này mà cô mất vui, đến quán mì Dương Xuân* chậm mất năm phút. Mao Phi Du nói: “Tôi còn tưởng cô không tới luôn chứ”
Mĩ Dương Xuân
Lê Chi ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng, “Anh còn nhớ rõ anh là người đại diện của tôi cơ à?”
Mao Phi Du liếc cô một cái, “Cô lại không sống nổi, suốt ngày trông coi ấp trứng* đấy à?”
(*Dolce cũng chưa hiểu chỗ này lắm, có thể là nói về game Ấp trứng của Trung Quốc)Lê Chi bưng cốc nước lên uống ừng ực một hơi, không nói gì.
Mao Phi Du hỏi: “Ngày hôm qua lại bị Thời Chỉ Nhược chỉnh cho chứ gì?”
Lê Chi không phủ nhận, việc trao đổi thông tin trong giới giải trí này, chỉ cần có chút động tĩnh là liền biết hết.
“Tôi thực sự không hiểu nổi, hai cô đụng chạm nhau rốt cuộc là do đâu?” Mao Phi Du khó hiểu.
“Tôi nói rồi mà, cô ấy thích mối tình đầu của tôi” Lê Chi nhỏ giọng đáp.
Mao Phi Du “hừ” một tiếng, “Vậy còn mối tình đầu của cô thì thế nào?”
Lê Chi nói: “Chết rồi”
Mao Phi Du giống như đang nhìn một tên ngốc vậy, “Bịa thì bịa cho trót đi chứ”
Lê Chi cúi thấp đầu, cũng không nói thêm gì.
Bồi bàn bưng một bát mì Dương Xuân lên. Mao Phi Du nhanh chóng ăn ngay, “Cô đừng ăn, giữ dáng. Đúng rồi, tên họ Tống kia còn liên lạc với cô không?”
Lê Chi trợn mắt, hàng mi chớp chớp, lập lờ nước đôi mà ho khan. Nếu Mao Phi Du mà không biết tình hình nội bộ, đoán chừng đã chẳng để ý đến việc của cô rồi.
“A, nhắc nhở một câu” Mao Phi Du để đũa xuống, vừa lau miệng vừa nói: “Thời gian gần tới có thể chị Phong sẽ tìm cô nói chuyện, cô chuẩn bị tinh thần đi”
Lê Chi “a” một tiếng, sau nửa ngày trầm mặc, mới chợt ngẩng đầu, “Mao Phi Du”
“Sao?”
Lê Chi nhìn anh ta, “Nếu anh tìm được chỗ nào tốt hơn, chỉ cần sớm nói cho tôi biết là được”
Ánh mắt cô rất bình tĩnh, giống như những đêm cuối hè, là kiểu cảm giác cam chịu số phận, biết rõ rằng tình thế đã không thể cứu vãn, chạy không khỏi sự thay đổi của các mùa. Mao Phi Du bị ánh mắt của cô bao lấy toàn thân, dường như bị điểm huyệt cách một tầng không. Dừng một chút, rồi không nhịn được lại nói: “Bỏ đi, đừng có nói nhảm”
Chỗ đậu xe ở đây chật hẹp, xe của Mao Phi Du đậu cách quán tận mấy trăm mét. Ăn mì xong, hai người đi dạo qua đó, Mao Phi Du nói liến thoắng, nào là XXX lấy được kịch bản hay, doanh thu đĩa đơn của XXX đã vượt quá trăm vạn, cuối cùng liếc cô một cái, cực kì ghét bỏ, “Xui cho tôi chưa, nghệ sĩ nhà mình không phải chết thì cũng là loại không nổi tiếng!”
Đến lời này mà cũng có thể nói, xem ra là lợn chết không sợ nước sôi rồi. Lê Chi quay đầu ngắm nghía chỗ khác, ngâm nga một bài hát, tảng lờ anh ta. Nhưng thật đúng lúc, quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Ngạn Thành.
Chính xác mà nói, là thấy được cả một đống người.
Ở cửa ra vào của hội quán kinh doanh, mấy người đi cùng nhau chào hỏi nhiệt tình thân thiện, mặt ai nấy đều hồng hào tươi tỉnh. Chỉ có một mình Tống Ngạn Thành đứng ở bên ngoài vòng náo nhiệt ấy, đi bên cạnh cũng chỉ có một mình Quý Tả. Không có một người nào để ý tới hai người họ, gặp dịp này, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không thèm cho anh.
Đèn ở cửa hội quán không sáng lắm, là kiểu màu vàng ấm trông rất có xúc cảm, che đi sự cô độc trên người Tống Ngạn Thành.
Mao Phi Du cũng nhìn thấy, “Ông chủ này của cô sao mà thảm vậy?”
Lê Chi liếc xéo anh ta, “Dù thảm thì cũng là người có tiền hơn chúng ta”
Mao Phi Du gật gật đầu, “Đúng vậy, anh ta thật là hạnh phúc”
Mao Phi Du bôn ba trong giới giải trí đã nhiều năm, nghe chuyện bát quái về những việc ân oán trong mấy nhà quyền thế cũng đã nhiều, thấy mấy biến số về đạo lí đối nhân xử thế cũng nhan nhản, vì vậy không lấy làm tò mò lắm. Hai người tiếp tục đi lên phía trước, lúc ra đến chỗ rẽ, Lê Chi lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn.
Tống Ngạn Thành sở hữu vóc dáng cao lớn, dù chỉ nhìn thấy lờ mờ thôi đã như hạc giữa bầy gà.
Tiễn Mao Phi Du về xong, Lê Chi trở lại khu chung cư. Vừa mở cửa đã suýt chút nữa đụng phải Tống Ngạn Thành đang đi từ trong bếp ra, Lê Chi sợ chết khiếp, “Anh, anh về rồi à?”
Tống Ngạn Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, áo khoác vắt lên tay vịn của ghế sopha, anh nhíu mày, không hài lòng với sự vội vàng hấp tấp của Lê Chi.
Lê Chi lại nhớ tới lúc nãy tại cửa hội quán, cũng thế này, chẳng may gặp phải sự thờ ơ của mọi người, còn cứ đứng đấy tự chuốc lấy mất mặt làm gì không biết. Kì thật, giờ nhớ tới cũng thấy “đứa cháu bị ruồng bỏ của nhà quyền thế” cũng thực đáng thương. Sự cảm thông bỗng dấy lên trong lòng, Lê Chi cũng không so đo với cái mặt đang phô sự bi quan chán đời của Tống Ngạn Thành nữa.
Căn bản Tống Ngạn Thành cũng không để ý tới cô, ngồi yên trên ghế sopha, không hề nhúc nhích.
Lê Chi xoay người đổi giày, động tác cũng chậm lại ba nhịp, còn thỉnh thoảng liếc cái người đang an tọa ở ghế sopha.
Sự im lặng nặng nề như vậy, hẳn là đã chịu đả kích không nhỏ.
Có tiếng mà không có miếng như thế, lại còn không có địa vị đáng nói ở trong cái giới kia, thảo nào tính tình anh ta lại nham hiểm, lập dị thế.
Lê Chi lại nghĩ tới một chú chó hoang mà cô nhìn thấy tại trạm cứu hộ trước đây, bị chủ nhân vứt bỏ rồi bị ngược đãi, sau khi được đưa về trạm cứu hộ cũng không thích ở chung nữa, mặc lúc nào cũng đầy vẻ tang thương, Tống Ngạn Thành cũng giống y như vậy.
Lê Chi thầm thở dài một hơi, ừ thì anh ta cũng không sung sướng gì cho cam.
Tống Ngạn Thành ngửa đầu dựa lên ghế, đang trầm ngâm suy nghĩ về những công việc cần phải thu xếp cho buổi họp ngày mai. Đang rất tập trung, bỗng một luồng hương thơm nhàn nhạt tập kích vào trong mũi anh, sau đó một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Anh có muốn dắt chó đi dạo không?”
Tống Ngạn Thành quay đầu, bị bất ngờ mà mắt đối mắt với Lê Chi.
Lê Chi chỉ chỉ về phía bên phải, “Vaccin phòng bệnh không phải là đã tiêm đầy đủ rồi sao, giờ thì có thể dắt nó đi dạo rồi” Nói xong, cô cười nhẹ, để lộ ra hàm răng trắng bóng, khóe mắt cũng theo khóe miệng mà giương lên, cả khuôn mặt sáng ngời.
Tống Ngạn Thành nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn lạnh mặt nhìn đi nơi khác.
Không cam lòng, Lê Chi đi tới cạnh cái ổ chó, bé Lông Vàng đang “chổng” bụng lên trời, đầu lệch sang một bên, vẻ mặt thâm trầm suy tư về kiếp làm chó. Lê Chi ngồi xổm xuống, thở dài, “ài” một tiếng, “Tội nghiệp, chủ nhân muốn chơi trò giam cầm* với mày”
(Cái này là “囚禁 play”, copy từ này rồi tự search đi ha )Tống Ngạn Thành: “…”
“Không có ý định cho mày ra cửa gặp người khác, tiền đồ của mày tối đen như mực rồi cún lông vàng ạ”
Nói xong, Lê Chi quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành, lông mi khẽ chớp, đây không phải khiêu khích thì là gì.
Tống Ngạn Thành: “…”
Anh có nhớ là sáng nay dì giúp việc nói với Quý Tả là, trong nhà không còn nhiều thức ăn cho chó lắm. Có lẽ là do buổi tối độ rượu quá nặng, hoặc là do anh đã quá mệt mỏi với kiểu xã giao đạo đức giả trên thương trường. Vì phần tâm tình nào đó cho phép, Tống Ngạn Thành im lặng, nhưng rồi lại đứng lên.
Con chó này có hẳn một phòng riêng, cái gì mà đồ chơi cho chó làm bằng canxi mềm với photpholipid, rất đầy đủ, lại còn có cả các tác phẩm nghệ thuật nữa, tất cả bọn chúng đều được bày ở trên kệ gỗ.
Thế giới của kẻ có tiền thật khó hiểu.
Tống Ngạn Thành tìm dây dắt chó, lần đầu tiên mang chó ra khỏi cửa nhà. Thấy Lê Chi đứng tại chỗ bất động, Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, “Sao, cô còn muốn đi quay phim à?”
Lê Chi: “?”
Tống Ngạn Thành mất kiên nhẫn, “Chẳng lẽ cô muốn tôi phải tìm thêm sợi dây dắt nữa thì cô mới đi à?”
Lê Chi: “…”
Cái miệng độc địa của anh chàng này chung quy là vẫn luôn có thể làm cho nạn nhân á khẩu. Lê Chi nghẹn khuất theo sau, nhỏ giọng lải nhải: “Đây là con chó của anh mà”
Tống Ngạn Thành: “Thì ra cô cũng biết”
Lê Chi: “…”
Tống Ngạn Thành thu hồi ánh mắt, anh không quan tâm có phải là dắt chó đi dạo hay không, anh đi ra ngoài hóng gió, tiêu đi cái bữa ăn đầy dầu mỡ của buổi tiệc ban nãy. Ở trong thang máy, Lê Chi cách anh năm bước, vẫn đứng đó sững sờ. Sau khi ra khỏi thang máy, cơn gió lạnh đêm đông làm cho toàn thân người ta đều tỉnh táo.
Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu con chó được dắt đi chơi, chỉ chăm chăm quay tứ phía đánh hơi. Tống Ngạn Thành dẫn nó đi, cũng coi như là cho nó bảy phần kiên nhẫn. Đi một chút rồi lại ngừng một chút, cứ thế mà tiến được trăm mét, tốn hơn 20 phút.
Đến sau cùng, con chó này dứt khoát không đi nữa, ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích.
Tống Ngạn Thành hơi kéo dây thừng một chút, nó vẫn cứng đầu, lù lù ở đó không di chuyển.
Tống Ngạn Thành hình như cao tầm 1m85 trở lên, giờ đây đứng đằng kia, trông khá buồn cười. Có lẽ anh không ngờ tới một chiêu này, trong ấn tượng của anh, chó đều thích ra ngoài chạy nhảy vui chơi. Giằng co dăm ba phút, Tống Ngạn Thành nhẫn nại không nổi nữa, cưỡng ép kéo nó về phía trước.
Bé Lông Vàng vẫn ngoan cố dang bốn cái chân ra, nằm sấp, cằm chạm đất, tùy ý để bụng cọ xát mặt đường.
Không nói tiếng nào, thề sống chết không phục, là một con chó có khí phách.
Đêm đông lạnh giá nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại, tất cả đều nhao nhao nín cười mà ghé mắt xem. Lúc đầu Lê Chi cũng muốn cười, nhưng đi được vài mét thì không cười nổi nữa. Cô chạy chậm đuổi theo, “Anh đừng kéo nữa, bụng nó cọ xát đến độ sắp phát lửa rồi”
Không cần cô nhắc nhở, Tống Ngạn Thành cũng chuẩn bị dừng tay rồi. Nét mặt anh thật sự khó coi, đôi mắt rũ xuống, đại để là đang quyết định xem bán con thú cưng này đi quán thịt chó nào.
“Chó nhà anh tên gì?” Lê Chi hỏi.
Tống Ngạn Thành nói: “Tên là chó”
“…” Lê Chi bị nghẹn mất nửa giây, gật gật đầu, đi tiếp.
Khoảng cách từ đây về tới nhà có chút xa, con chó này lại không hề có ý sám hối, vẫn nằm ỳ ra đất giả chết tới cùng. Lê Chi suy nghĩ một chút, nói: “Anh chờ tôi một lát”
Nói xong, cô đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi ở bên đường, không bao lâu liền trở về. Lê Chi giơ lên cái túi nhựa trên tay, cười ngây thơ với anh.
Tống Ngạn Thành mím môi dưới, cam chịu.
Cảnh đêm ở Hải Thị đẹp vô song, nhưng có mĩ miều đến đâu cũng không thể cứu vãn nổi tâm trạng của Tống Ngạn Thành lúc này.
Anh và Lê Chi mỗi người xách một quai của túi nhựa, trong túi có chứa cái con chó vừa giả chết, túi có bị hơi rung rung một cái nó còn tỏ ra rất thích chí.
Đi được vài mét, ngay cả Lê Chi cũng thấy bầu không khí kì quái. Người qua đường nhìn hai người họ rồi cười tủm tỉm, điều đáng xấu hổ hơn là, cũng có một người đang dắt chó tiến gần tới chỗ họ, chó nhà người ta ngoan ngoãn đi theo chủ nhân, chỉ đâu là đi đó.
Tống Ngạn Thành cúi đầu nhìn qua, con thú nhỏ trong túi đã ngủ thiếp đi rồi.
Sự kiên trì của Tống Ngạn Thành đã tới cực điểm, vừa mới chuẩn bị buông tay, quay đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lê Chi. Trong mắt hai người, đều viết cùng khoản lặng lẽ.
Ánh mắt giao nhau, sau thời gian ngắn ngủi lại tách ra. Lê Chi đột nhiên bất đắc dĩ cười rộ lên: “Ài, dắt chó đi dạo lại thành ra thế này, có thể nói là bất ngờ cuối năm”
Tống Ngạn Thành không nói chuyện, đứng cào cào tóc, từ một góc độ mà cô không nhìn thấy, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong nhỏ.