NGỠ

Ngày hôm sau, Lê Chi bị tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại đánh thức.

Trời mới tờ mờ sáng, khoảng chừng đang sáu giờ sáng. Đêm qua hai người mê mải quá, tấm rèm còn chưa đóng hết. Lớp vải tuyn trên rèm cửa bay bay, sáng sớm đầu hạ có chút mát. Tin nhắn là do Khương Kỳ Khôn gửi đến.

“Tiểu Lê, Thanh Đài Trai ra món ăn mới. Sắp lên đường đi công chiếu phim rồi, chi bằng chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm rau dưa đi.”

Lê Chi bị tin nhắn này làm cho bay gần hết cơn tỉnh ngủ, cũng quên luôn thân thể mình đang khó chịu. Đương nhiên là cô rõ chủ ý của Khương Kỳ Khôn, ông vẫn muốn thuyết phục cô nhận kịch bản “20 tuổi” này.

Bên hông bỗng có một cánh tay luồn qua, kéo cô vào trong ngực. Tống Ngạn Thành từ từ nhắm mắt lại, cọ cọ vào tóc cô, giọng khàn khàn, “Em không ngủ nữa hả?”

Lê Chi gật đầu, “Trả lời tin nhắn một chút.”

Tống Ngạn Thành mở mắt ra, nghe được sự mất hứng trong giọng nói của cô. Anh tách cô ra, khẽ ôm lấy mặt cô, “Có việc gì sao?”

Lê Chi thay đổi tư thế, thoải mái vùi đầu vào ngực anh, im lặng một chút rồi mới kể rõ sự tình: “Có hai kịch bản em đang cần chọn, một cái là của Khương Kỳ Khôn lão sư đề cử, một cái là của Mạnh tổng đề cử.”

Tống Ngạn Thành hiểu ra, “Làm khó em rồi sao?”

Lê Chi không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Tống Ngạn Thành vỗ về cô, trầm giọng nói: “Em không cần phải cố kị thể diện của người khác đâu, dù là Mạnh Duy Tất hay Khương Kỳ Khôn, đều không cần phải thế. Cứ việc nhận kịch bản mà em yêu thích là tốt rồi, đừng khiến bản thân phải gánh vác thêm gánh nặng thần tượng. Trước kia phải trải qua như vậy, giờ thì cứ nên vô tư mới tốt.”

Lê Chi nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, ngón trỏ vẽ lòng vòng trên xương quai xanh của anh.

Tống Ngạn Thành nắm lấy vai cô, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ, “Nếu em thấy xấu hổ, không thể nói được, vậy bên Duy Tất cứ để anh lo cho.”

Im lặng lại nối tiếp im lặng, cuối cùng Lê Chi nói: “Khương Kỳ Khôn lão sư đối xử với em rất tốt, ông ấy muốn mời em gặp mặt nói chuyện. Có thể là em, là em…”

Tống Ngạn Thành đã biết quyết định của Lê Chi là gì, hôn trán cô một cái, “Đi đi, anh đi cùng em.”

Cơm tối đã hẹn lúc sáu giờ, Tống Ngạn Thành lái xe đưa cô tới Thanh Đài Trai. Tuy nơi này xa nội thành, Khách muốn ăn tại nhà hàng thì phải là hội viên mới được, nhưng để tránh hiềm nghi, Tống Ngạn Thành vẫn lựa chọn không xuống xe, “Tự em vào đi, có việc gì thì gọi cho anh.”

Anh ôm lấy Lê Chi, “Không sao hết, anh không đi đâu, chỉ ở trong xe chờ em thôi.”

Lê Chi bước vào trong bóng đêm. Tựa như có điều gì đó hỗ trợ, bảo hộ cô vậy, khiến cô không thấy bất an và có cảm giác muốn trốn tránh.

Nhân viên dẫn đường cho cô vào, Lê Chi gõ cửa phòng bao. Khương Kỳ Khôn tự mình mở cửa, cười cười, “Đã đến rồi à?”

“Khương…” Lê Chi thấy rõ người đứng phía sau ông là ai, ngay lập tức đứng sững như trời trồng.

Phó Bảo Ngọc mặc trên mình một bộ sườn xám cách tân, tuổi ngoài ngũ tuần nhưng khí chất vẫn sang trọng tao nhã như trước. Bà nhìn về phía Lê Chi, giọng nói chậm rãi, “Bây giờ mời em tới một chuyến quả là không dễ dàng gì.”

Lê Chi che miệng, nước mắt tuôn trào, “Cô ơi.”

Khi trước Phó Bảo Ngọc theo dạy ở Học viện Điện ảnh hơn 10 năm, hồi trẻ chính là diễn viên phim truyền hình cấp quốc gia, giành được vô số danh hiệu cá nhân. Nhìn thấy trò yêu của mình như vậy, bà cũng không muốn nói mấy lời nghiêm khắc gì nữa, chỉ lộ vẻ xúc động, nói: “Cô từ Nam Kinh lên đây, một là để xem cuộc sống em có ổn không, hai là… Mà thôi, ta ăn cơm trước đi.”

Lê Chi nén lại tâm tình, đỡ bà ngồi xuống, vành mắt vẫn đỏ hoe.

Khương Kỳ Khôn hòa hoãn không khí, ra hiệu nhân viên mang đồ ăn lên, ba mặn một canh, thanh đạm lịch sự, không hề cầu kì xa hoa. Lê Chi múc nước canh cho hai vị trưởng bối, chiếc lắc trên cổ tay khẽ chạm vào vành bát.

Phó Bảo Ngọc nói: “Tháng trước Y Trác đến thăm cô, nói với cô em từ sau khi tốt nghiệp không thấy liên hệ lại. Hôm nay cô muốn hỏi thật em một câu, có phải cô quá khắt khe với em không, hoặc là đắc tội em ở chỗ nào vậy?”

Lê Chi khó chịu lắc đầu mạnh, nức nở nói: “Không phải đâu cô ơi.”

Vẻ mặt Phó Bảo Ngọc hiền từ, lời nói thấm thía, “Em là một đứa trẻ có lòng tự trọng cao, có lòng hiếu thắng, cũng có lòng kính nể, nhưng từ sớm cô đã dạy em, càng cố gặt thành tựu cao, lại càng bại ở tâm tính.”

Lê Chi cúi đầu, cắn môi không lên tiếng.

Phó Bảo Ngọc vô cùng đau đớn, “Suốt hai năm qua, lời cô dạy em thế nào, em đều quên hết rồi.”

Lê Chi nhắm mắt, cố kiềm lại hai hàng nước mắt, áy náy rất nhiều, đành miễn cưỡng nói một câu, “Em rất xin lỗi cô, là do em không làm nên nghiệp lớn, khiến cô thất vọng rồi.”

Phó Bảo Ngọc lắc đầu, cũng tiếc nuối không chịu nổi. Bà đỡ lấy bả vai Lê Chi, “Vậy sao em không chịu nhận kịch bản từ Khương lão sư?”

Vết thương lòng lại một lần nữa bị xé ra, Lê Chi chỉ cảm thấy tâm mình đau đớn, “Đây là do Thịnh Tinh viết.”

Phó Bảo Ngọc nắm chặt lấy tay cô, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay, “Thịnh Tinh là một trong những học trò cô thích nhất, còn em chính là học trò cô thương nhất. Nếu như thằng bé vẫn còn, nhất định sẽ là lựa chọn sáng giá nhất trong ngành sản xuất.”

Thịnh Tinh tài hoa hơn người, đáng tiếc anh lại từ giã cõi trần quá sớm. Mắt Phó Bảo Ngọc nhòe đi, nói vài lời thành khẩn với Lê Chi, “Đây chính là phần ‘bài tập’ cuối cùng mà Thịnh Tinh đưa cho cô. Chi Chi, chẳng lẽ em muốn chúng ta trơ mắt nhìn nó ngày càng mai một, vĩnh viễn ngủ say trên trang giấy hay sao?”

Mắt Lê Chi đỏ bừng, “Cô ơi, nếu không phải do em nhắn cái tin đó, căn bản là anh ấy sẽ không chạy khỏi kí túc để tới tìm em, cũng sẽ không vì thế mà gặp phải tai nạn giao thông. Là do em hại anh ấy, đây chính là chướng ngại em không thể vượt qua, thật sự không qua nổi.”

Bí mật nhiều năm giấu kín trong lòng bỗng một ngày phải vạch trần, Lê Chi chỉ thấy tâm mình đau khổ thống thiết.

Phó Bảo Ngọc cũng im lặng không nói một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, người sai ở đây chính là người tài xế lái xe hôm đó, không phải là do em. Lê Chi, nếu như Thịnh Tinh còn sống đến ngày hôm nay, nhất định thằng bé sẽ giống như cô, rất muốn nhìn thấy em tham gia diễn kịch bản này.”

Lê Chi vùi đầu xuống, bả vai mảnh khảnh run rẩy cùng tiếng khóc nức nở.

Khương Kỳ Khôn ngồi ở một bên đưa cho cô khăn tay, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng khuyên bảo: “Cô giáo của cháu cũng lớn tuổi rồi, vì cháu mà tự mình đi từ Nam Kinh tới đây đã là điều không dễ dàng gì. Bà ấy thật tâm muốn tốt cho cháu, thương cháu, bảo vệ cháu, nhớ tới cháu, hơn nữa chưa bao giờ từ bỏ cháu.”

Một tiếng sau, một nhóm ba người đi ra từ nhà hàng. Lê Chi dìu lấy Phó Bảo Ngọc, nghe lời dạy bảo ân cần của bà, bà hỏi từ chuyện cuộc sống, sự nghiệp, sau đó mới nói: “Cái đứa nhỏ bướng bỉnh này, chỉ cần em muốn, em đã có thể bớt khổ hơn bao nhiêu.”

Lê Chi cười cười, “Nếu em mà tới tìm cô đi cửa sau thật thì sao có thể đảm đương nổi tư cách học trò cưng nhất của cô nữa.”

Phó Bảo Ngọc kêu “ái chà”, rồi chỉ vào cô, nói với Khương Kỳ Khôn: “Ông nhìn nó xem, nhìn cái bộ dạng nghịch ngợm của nó này.”

Khương Kỳ Khôn cười, nói: “Tiểu Lê là một đứa trẻ khôn ngoan, nói cho cùng, dù sao vẫn phải tự mình trải qua đắng cay ngọt bùi mới có thể trưởng thành nhanh được. Bạn già của tôi ơi, bà không nhìn lầm người đâu, mắt nhìn người còn rất tốt là đằng khác.”

Phó Bảo Ngọc cười ha hả, xua tan sự lo lắng trước đó của mình, vẫn luôn nắm lấy tay Lê Chi, liên tục xác nhận: “Cô sẽ cho người liên hệ với em, hợp đồng cứ theo trình tự mà làm, vẫn nên có thù lao với đãi ngộ, một phần cũng không thể bớt.”

Lê Chi gật đầu, “Vâng cô.”

Khương Kỳ Khôn tự mình lái xe tới, “Tiểu Lê về đâu thế? Để tôi đưa cháu về.”

Lê Chi vô thức liếc mắt nhìn về phía chiếc Cayenne đen đang đậu cách đó không xa, mở cửa kính xuống, lẳng lặng đứng chờ cách đây hai mét. Khoảng cách rất gần, đủ để thấy rõ mặt Tống Ngạn Thành.

Khương Kỳ Khôn chợt hiểu, “Tiểu Lê đã có người đón rồi.”

Phó Bảo Ngọc nhìn thoáng qua, “Vậy hả?”

Lê Chi nghiêng ngời ngăn trở tầm mắt của hai người họ, điềm nhiên nói: “Là một người bạn ạ, tiện đường nên bạn ấy đến đón em luôn.”

Cứ thế, cô tạm biệt hai vị trưởng bối, lên xe của Tống Ngạn Thành. Anh bẻ lái, chạy nhanh lên đường chính, sau đó mới hỏi: “Giải quyết xong rồi?”

“Sao anh biết?”

“Em đang cười rồi.” Trên đường ít xe cộ, Tống Ngạn Thành dùng một tay cầm lái, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “Kịch bản gì thế?”

Sắc mặt Lê Chi hơi biến, rồi nhoáng cái lại bình tĩnh, nhàn nhạt cất giọng: “Chỉ là đề tài bình thường thôi.”

Tống Ngạn Thành không nghi ngờ gì, cứ thế hai người bỏ qua chủ đề này. Trở lại chung cư Ôn Thần, Lê Chi vuốt vuốt cái cổ, “Sáng mai em bay tới Thanh Đảo, phải mất một thời gian mới về Hải Thành được. Nhà đầu tư đã sắp xếp chặng đường của tour công chiếu, trạm công chiếu cuối chính là Hải Thành.”

Tống Ngạn Thành điềm tĩnh, “Anh đã quen rồi.”

Lê Chi quay đầu nhìn anh, “Tủi thân hả?”

Tống Ngạn Thành nở nụ cười, dắt tay cô, kéo cô vào trong ngực, liếm liếm cái cằm của cô, “Buối tối em hầu hạ anh thật tốt, anh sẽ không tủi thân nữa.”

Lê Chi đạp anh một cước, “Đứng đắn lên xem nào!”

Từ khi nghe đến việc cô phải đi vào ngày mai là Tống Ngạn Thành không thể nào đứng đắn được nữa rồi. Đêm nay anh nhất quyết không để cô yên, bằng bất cứ giá nào cũng phải biến mình thành tế phẩm dâng hiến cho Lê Chi. Lê Chi dành cả đêm để kêu đau, còn Tống Ngạn Thành dành cả đêm để nói —— cố chịu một chút.

Ngày hôm sau, Lê Chi suýt chút nữa là lỡ luôn chuyến bay, liền bị Mao Phi Du mắng cho xối xả, “Cái con bé chết tiệt này, may cho cô tôi là người vị tha, nếu không tôi đã lôi cả tổ tông nhà cô ra hỏi thăm đến nơi đến chốn rồi!”

Lê Chi: “Mắng đi, ngay cả bố mẹ là ai tôi còn không biết, giỏi thì cứ mắng đi xem nào.”

Mao Phi Du tức muốn nổ phổi, muốn đâm cô hai nhát cho hả dạ. sau khi hai người thuận lợi lên máy bay, anh ta mới nói chính sự, “Bên sản xuất của bộ phim “20 tuổi” đã liên hệ với tôi rồi, ngày mai sẽ đưa ra điều lệ hợp đồng chi tiết. Chuyện này trước tiên cứ ém xuống đã, đừng nói với chị Phong và công ty vội. Lúc trước hợp đồng môi giới có nhiều điều không rõ ràng, rất nhiều điều khoản trong hợp đồng không được nói cặn kẽ. Kịch bản này là do chính cô tìm được, không liên quan gì tới công ty cả.”

Lê Chi không nói gì.

“Đương nhiên là tôi cũng tôn trọng ý kiến của cô.” Mao Phi Du nói: “Nếu cô không muốn tranh chấp, chấp nhận chia 3-7 thù lao với công ty, vậy thì chỉ đổi được nhàn nhã thanh tĩnh mà thôi. Nhưng nếu trong tương lai mà đôi bên có nhắc tới cái hợp đồng này, thì cô không có quyền lên tiếng.”

Lê Chi gật đầu, “Ừ, nghe lời anh.”

Cái này coi như đã là thống nhất mặt trận, Mao Phi Du cũng bớt tức hơn chút, xoa xoa tay: “Buổi tối công chiếu lần đầu đấy, không cần cô nói, tôi cũng đã thấy rất chờ mong rồi.”

Vẻ mặt Lê Chi bừng lên sự tự tin, “Vẻ xinh đẹp của tôi sẽ khiến anh sững sờ luôn cho mà xem.”

“Có đẹp hay không chưa cần bàn tới. Sự thật là, phim ảnh không phải là nơi mà cứ đẹp là có tất cả. Ai cũng sẽ có khuyết điểm, các cảnh quay đều phải vô cùng chân thật, thậm chí có thể thấy rõ cả lỗ chân lông cùng vết chân chim trên mặt các diễn viên có tuổi. Đây là một bộ phim điện ảnh mang sắc thái bi kịch, đầy áp lực, nặng nề, thương cảm, bi ai. Sau khi phim công chiếu lần đầu xong xuôi, có những người xem đã khóc không thành tiếng. Tiếp theo là những tiếng vỗ tay, cổ vũ, reo hò khen hay, giống như những giấc mộng đan xen vào nhau, được kết thành hiện thực từ màn ảnh.

Nhóm khan giả đi xem lần đầu công chiếu này đương nhiên là đến vì dàn diễn viên là chủ yếu, các phương tiện truyền thông được mời tới cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến cá nhân sau khi xem xong phim, trừ những lời khen có cánh cho bộ phim, còn có những đánh giá đối với diễn viên:

[Nếu như mọi người có mua vé vào rạp xem, xin hãy để ý tới diễn viên đóng Vương Mộng Hoa.]

[Thật sự tôi rất vui! Dàn diễn viên rất chất lượng! Cá nhân tôi cảm thấy, diễn viên phụ này còn hấp dẫn người xem hơn cả nữ chính.]

[Chỉ có Thời Chỉ Nhược là xinh đẹp thôi, đừng có mà vạ mồm:)]

[Mấy người hâm mộ kia có bệnh à? Tỉ mỉ quan sát một bộ phim thôi cũng bị các người nói vạ mồm, ai vạ ai không còn chưa biết đâu.]

Bởi vì bộ phim này còn chưa ra rạp cả nước, vì vậy fan của Lê Chi chưa tăng nhiều, nhưng cũng có những thứ âm thầm thay đổi, ví như có rất nhiều người trong ngành bắt đầu follow WeiBo của cô. Lê Chi theo phép lịch sự, cũng follow lại hết. Chị Phong gọi điện tới, vô cùng mừng rỡ nói, đã có tài nguyên thương mại rất tốt tìm tới.

Tour công chiếu tiếp tục được nửa tháng, mỗi khi đến đô thị nào là mọi người đều phải nhanh chóng trang điểm, làm tạo hình, giải đáp các vấn đề tại hiện trường. Khương Kỳ Khôn vô cùng chiếu cố Lê Chi, mỗi lần có truyền thông phỏng vấn hay chụp ảnh, ông đều ra hiệu cho Lê Chi đến đứng bên cạnh mình.

Mười ngày sau, cả đoàn tới Tây An, “Ánh Trăng Trên Tay” lại theo đúng hạn chiếu phim. Doanh thu phòng vé cán mốc 100 triệu ngày đầu tiên, ngày thứ hai cán mốc 200 triệu. Rất hiếm khi nào mà một bộ phim điện ảnh không mang nội dung chủ yếu là về thanh xuân lại có được thành tích như vậy.

Mà những bình luận về Lê Chi lại càng ngày càng nhiều. Kĩ năng diễn xuất, biểu cảm trước ống kính và sắc thái bi thương của nhân vật Vương Mộng Hoa mà cô mang lại, tất cả đều trong lúc vô hình đã góp phần giúp Lê Chi tăng sự nổi bật.

Mà trên WeiBo của cô, càng ngày càng có nhiều “người xem” đến lót dép hóng.

Lê Chi vẫn không đăng WeiBo như trước, nhưng fan club của cô vẫn hỗ trợ cô nhiệt tình, bằng các tung ra các tuyển tập hình ảnh, video của cô. Trong lúc nhất thời, biểu hiện của Lê Chi trong chương trình “Cùng Tôi Tới Phương Xa” được mọi người đưa ra bàn luận say sưa, hấp dẫn không ít người qua đường, dần biến họ thành người hâm mộ.

“Có vấn đề với chỗ công chiếu, buổi công chiếu ở Bắc Kinh đang sửa thời gian, được thả một ngày cho nghỉ. Tôi nghĩ cô nên bay tới Bắc Kinh trước đi, đến khách sạn nghỉ ngơi trước là được.” Mao Phi Du nói rõ lịch trình cho cô biết.

Lê Chi mấy ngày nay mệt mỏi đến tột độ, người gầy đi không ít. Cộng với việc phải ăn mặc không phù hợp với khí hậu nên cô bị nhiễm chút bệnh viêm mũi. Cô vừa uống thuốc chóng dị ứng, vừa nói: “Không không không, tôi sẽ về Hải Thành một chuyến. Hôm sau tôi sẽ quay lại Bắc Kinh sau.”

Mao Phi Du bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, cười khinh, hỏi: “Thăm bà nội hả?”

Lê Chi gật gù, ậm ờ cho xong chuyện.

“Ờ cái em gái cô!” Mao Phi Du gào to, sau đó lại cố kị chung quanh có người, vì vậy hạ giọng cảnh cáo, “Đệch mợ, sớm muộn gì cô cũng gặp rắc rối cho xem!”

Lê Chi mặc kệ anh ta mắng mỏ, cúi đầu ỉu xìu mà đi.

Cô cố ý trở lại Hải Thành, bởi vì Tống Ngạn Thành dạo gần đây đang trong trạng thái sắp nổi điên rồi. Cũng không phải cãi lộn gì, mà chỉ là anh sẽ dùng các loại phương thức để ám chỉ rằng mình đang bị cô bỏ rơi thế nào.

Lê Chi nói cho anh biết đêm nay cô sẽ về Hải Thành, Tống Ngạn Thành sửng sốt, hỏi han thông tin chuyến bay của cô, ép hỏi đến khi nào cô nói hết mới thôi. Lê Chi có hơi băn khoăn, “Anh đừng tới đón được không?”

Tống Ngạn Thành tức tím người, “Em thực sự phải bắt anh mua vé, vào rạp xem phim mới có thể thấy được mặt bạn gái anh đúng không?”

Lê Chi: “…”

Nói nặng mấy lời cũng chỉ để phát tiết mà thôi, cuối cùng thì Tống Ngạn Thành vẫn nghe lời cô, không lái xe tới đón. Lê Chi sau khi về đến nhà, Tống Ngạn Thành vừa thấy là trút hết oán hờn của mình, không thèm cho cô thời gian để nghỉ ngơi.

Mây mưa liền hai trận, trận sau ‘mưa’ còn dài hơn trận trước.

Bé Lông Vàng đã quen hết thảy, tĩnh tâm như Phật, nằm trong ổ chó suy ngẫm bình lặng trong đêm. Sau đó, Lê Chi nằm trong vòng tay Tống Ngạn Thành, tim đập nhanh, mấy lần cảm thấy khó thở vì viêm mũi dị ứng.

Cô hít thật sâu, cuối cùng cũng có hơi để nói chuyện, “Ngày mai em…”

“Không muốn nghe.” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt cắt ngang, “Anh không muốn nghe em vừa về đã nói bao giờ thì đi, không muốn em nằm trong lòng anh nhưng đầu óc chỉ suy tính đến công việc. Anh không muốn nghe mấy lời nói nhảm này.” Anh nói.

Im lặng vài giây, bỗng Lê Chi trở mình, chặn lại cái miệng đang cằn nhằn mãi chẳng ngừng của Tống Ngạn Thành.

Thân thể khuất phục hữu hiệu hơn bất cứ lời nói nào. Trong một thoáng ngẩn ngơ, Lê Chi thậm chí còn cảm thấy, bản thân giống như gái đểu đầu thai vậy. Tự nhiên cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu, làm cô phì cười vui vẻ.

Tống Ngạn Thành nâng người cô lên, siết vừa phải, sau đó nhỏ giọng đùa, “Ngồi lên trên anh đi.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, bỗng nhiên thể lực hai người lại có điểm ngang nhau. Lúc này làm, Lê Chi rất có khí phách của người chủ trì. Sau một hồi nghỉ ngơi, hai người đều đói bụng, Lê Chi suýt chút thì tụt huyết áp.

Cô vơ tạm cái áo sơ mi của Tống Ngạn Thành, đi chân trần vào bếp đun sữa, sau đó cứ như đang phục vụ đại gia vậy, đưa sữa bò tới tận miệng Tống Ngạn Thành.

“Xem phim của em chưa?” Cô không khỏi đắc ý.

“Anh bận lắm.” Tống Ngạn Thành cố ý bắt chước.

“Thôi mà, anh không biết bổn tiên nữ xinh đẹp thế nào đâu.” Lê Chi bất mãn làm nũng.

“Vậy còn được.” Tống Ngạn Thành không uống, để tràn hai giọt ra khóe môi, sau đó nghiêng người, áp vào mặt cô, trầm giọng, ra vẻ lưu manh: “Có chỗ cũng rất đẹp mắt.”

Lê Chi cầm cái gối đánh anh một cái, hai má nóng bỏng đến nỗi có thể đun nước, “Xấu xa.” Sau đó đến ngồi trên ghế sô pha, “Cho em mượn máy tính chút nhé, em trả lời mấy cái email.”

Tống Ngạn Thành ừ một tiếng, đưa tay lên nhéo mi tâm.

Máy tính anh còn chưa tắt, di chuột là lại mở lên, vẫn còn giữ hình ảnh lần trước đang xem dở.

Lê Chi ngẩn người, chậm rãi lướt xuống, trong danh sách phát của anh toàn bộ đều là phim truyền hình và mấy cái quảng cáo mà cô từng đóng qua. Không có một cái nào do cô đóng chính, tất cả đều là mấy vai phụ đóng một chút là cho chết liền.

Lê Chi thấy mù mờ, “Anh…anh.”

Tống Ngạn Thành trái lại vẫn rất bình tĩnh, “Rảnh nên tùy tiện xem chút thôi.”

Cái này mà có thể gọi là tùy tiện xem được hả? Lê Chi có thể tưởng tượng ra, từng lúc cô đang đi công tác vòng quanh cả nước, từng lúc không thể gặp mặt nhau, từng đêm cô độc một mình, Tống Ngạn Thành ở lì trong nhà, xem đi xem lại các video có cô trong đó.

Ánh sáng nhạt nhòa từ màn hình chiếu lên mặt anh, Bên cạnh anh, cả cái căn nhà này, ngoài anh ra, chỉ còn có mỗi Lông Vàng ở bên cạnh.

Lê Chi khiếp sợ, sau lại dần mủi lòng. Lê Chi không nỡ, nhìn về phía Tống Ngạn Thành nói: “Mấy bộ này em đều chỉ diễn có một chút là hết, anh không cần phải xem từ đầu tới cuối làm gì.”

Tống Ngạn Thành nghe cô nói, nhíu mày không vui, “Từ nữ chính cho tới nữ phụ ba, cũng không xinh bằng em, kĩ năng cũng không bằng em, ngoại hình lại càng không bằng. Đoàn phim đúng là não úng nước rồi, đúng là phung phí của trời.”

Lê Chi cười, nhưng mắt lại nóng lên, “Cảm ơn anh đã động viên.”

Cách nhau một khoảng, hai người đối mặt nhìn nhau, mắt đối mắt, im lặng một hồi, Tống Ngạn Thành nói: “Chi Chi của anh sẽ là diễn viên xuất sắc nhất. Nhất định là vậy.”

Sau nửa đêm, Lê Chi đã ngủ say, cô thực sự rất mệt mỏi. Cô vùi đầu vào trong chăn, chỉ chừa cái mũi ra ngoài để thở. Nhưng Tống Ngạn Thành không buồn ngủ, anh rời giường đứng dậy, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.

Giờ đã là rạng sáng, đài báo nói sáng mai Hải Thành sẽ thay đổi thời tiết, đêm nay đã bắt đầu trở gió.

Máy tính trong phòng làm việc đã được mở ra, Tống Ngạn Thành châm thuốc hút, tâm trí lại càng tỉnh táo hơn. Các bình luận trên WeiBo của Lê Chi chủ yếu là của người qua đường, phần lớn là mấy lời ca ngợi thân mật, nhưng cũng có một ít lời nói công kích.

Trên đó có một cái như thế này: [Tôi không thấy cô ta diễn tốt ở chỗ nào hết, kém xa Thời Chỉ Nhược, không phải xét nét gì hết, tôi thuần túy chỉ là người qua đường mà thôi. Cô ta dùng tiền để được vào đoàn à?]

Bình luận xấu như thế này mà lại có hơn trăm cái like sao?

Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy rất vớ vẩn, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trực tiếp đánh trúng điểm đau: [Mang vé xem phim ra đây đi rồi nói chuyện.]

Dân cư mạng 2: [Dáng dấp cũng bình thường, không xinh bằng Thời Chỉ Nhược. Đại sứ bộ sưu tập mùa xuân mới của TP – Thời Chỉ Nhược, mời chị lên tiếng đi ạ.]

S: [Thức đêm không làm mắt tôi đau, còn bạn thì có đấy.]*

(*) Ý là ghen ghét, đố kị đến đỏ cả mắt.

Dân cư mạng 3: [Xã hội bây giờ ai cũng có thể ké fame được, buồn nôn.]

S: [Để tôi giúp bạn gọi cho @Giám đốc Lý, Phòng khám ngoại trú Bệnh viện Tâm thần.]

Dân cư mạng 4: [Ngu ngốc.]

S: [Sao lại công khai tên mẹ bạn ở trên mạng thế?]

Tống Ngạn Thành vốn là người độc mồm độc miệng, đến cả nhóm Mạnh Duy Tất khi chơi cùng anh cũng sợ bị anh ngầm công kích làm cho tổn thương. Tống Ngạn Thành quá bao che khuyết điểm, đã là người của mình thì không thể gặp điều gì không hay.

Trời đã rạng sáng, trong phòng làm việc của một khu chung cư cao cấp, có một anh chàng lạnh lùng ngạo nghễ tên Tống Ngạn Thành đang ngồi trước màn hình máy tính, đáp trả các bình luận nhục nhã trên mạng xã hội. Càng đến cuối, anh càng giết đỏ cả mắt, tốc độ đánh máy thần tốc, đọc lướt nhanh như gió. Bỗng anh nhìn thấy một bình luận: [Cùng vào phòng thử áo với anh trai ~ anh cởi chiếc váy mới của tôi ra, ứ ừ ư, nhấp vào hình đại diện của tôi đi, vào đây xem tôi cùng anh trai làm chuyện đó nè ~ xấu hổ lắm í ~ ahh ~]

Tống Ngạn Thành mới nhìn một nửa đã thấy vô cùng bẩn mắt, tự động cho vào danh sách antifan của Chi Chi, sau đó nick WeiBo này bị cả một đám người vào mắng cho tơi tả.

Không lâu sau, điện thoại anh thông báo có tin nhắn mới —— [Anh giai à, tôi chỉ đang cố bán phim thôi (T__T).]

Tống Ngạn Thành hít sâu một hơi, để chiếc máy tính sang một bên, hai cánh tay buông thõng giữa hai chân. Anh ngả người vào ghế da, nhắm mắt lại, suy nghĩ chậm lại. Bỗng “tinh” một tiếng, là thông báo tin nhắn mới trên WeiBo.

Anh ấn mở, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một hàng ngang nghiêm chỉnh toàn dấu chấm than:

[Fan club diễn viên Lê Chi: Bạn Quả Lê Cam này!! Tôi đã để ý đến bạn cả một đêm liền!! Bạn có đồng ý làm Chủ tịch Fan club của Chi Chi hay không!!! Cùng tới chỗ tiếp ứng thần tượng được không!! Bạn sẽ có cơ hội nhìn thấy thần tượng, bằng xương bằng thịt luôn nhá, lại còn được chị ấy tự mình kí tên luôn đó!!!]

Tống Ngạn Thành: “…”

Tự nhiên anh lại có cảm giác thành tựu là thế nào nhỉ?

————————————————-

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Thành Thành: Chi, làm center fan thì sao? Kiểu như Chủ tịch nhỏ á.

Chi Chi: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi