NGỠ

Tống Duệ Nghiêu bị mất thể diện triệt để, vẻ mặt chợt biến sắc, phẩy tay áo bỏ đi.

“Còn không buông ra?” Vẻ ôn nhu vừa rồi ngay lập tức tiêu tán, Tống Ngạn Thành lại trở nên lạnh lẽo như băng, nói.

Lê Chi kéo cánh tay anh, giữ chặt, nghĩ thầm, rõ ràng là giúp anh mà bản thân lại bị xem như là đang chiếm tiện nghi ấy, tên này quả thật là một bạch nhãn lang*.

(*Bạch nhãn lang: danh từ dùng để chỉ con người vong ân bội nghĩa, hung tàn hiểm ác)

Cực kì tức giận, cô hung hăng nhéo tay Tống Ngạn Thành một cái rồi mới buông ra, sau đó lùi xuống ba bước, giả bộ như đang ngắm phong cảnh.

Tống Ngạn Thành bị đau, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Anh liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, đến cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.

Hai người cứ duy trì thứ tự trước sau mà đi. Sải chân của anh lớn, Lê Chi vất vả lắm mới theo được. Đến gần cửa nhà, Tống Ngạn Thành dừng bước một chút, đợi cô theo kịp rồi mới đi tiếp.

Từ trong phòng khách vẫn có thể nghe thấy được tiếng gào thét của ông cụ Tống, hơn nửa đêm rồi mà căn nhà vẫn nháo loạn đến gà bay chó sủa. Mãi đến khi Tống Ngạn Thành và Lê Chi xuất hiện thì mọi người trong phòng mới giống như là được uống một viên thuốc giải vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, “Lão gia! Ngài xem ai tới kìa?”

Tống Hưng Đông đang thở phì phò, trừng mắt nhìn sang, ngay lập tức phấn khởi, “Hồng Dao, bà lại tới thăm tôi rồi”

Lê Chi chỉ mỉm cười vừa phải, nói: “Nếu ngài không nghỉ ngơi cho thật tốt, vậy lần sau con sẽ không tới nữa đâu”

Mọi người trong phòng đều có vẻ ngạc nhiên hoặc là tức giận, nào ai dám nói với Tống Hưng Đông những lời như thế.

Vừa muốn phẫn nộ mà mọi người lại thấy Tống Hưng Đông lập tức yên tĩnh, đàng hoàng nghiêm chỉnh ngồi ở đằng sau kia, không hề ồn ào.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dựng sào thấy bóng*.

(*立竿见影 [Lập can kiến ảnh]: dựng sào thấy bóng, ý chỉ việc gì đó có thể thấy được hiệu quả tức thì)

Lát sau, khi trong phòng chỉ còn có Tống Ngạn Thành và Lê Chi, Tống Hưng Đông bắt đầu lầm bầm, toàn là những chuyện cũ ông còn nhớ về thời trai trẻ.

Kể chuyện xưa xong cũng đã là hai giờ sáng, ông cụ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Lúc rời khỏi khu nhà cũ, trời đêm thu vẫn còn lạnh, Lê Chi suýt chút nữa bị đông cứng tới mức trì độn đầu óc luôn.

Tống Ngạn Thành coi như cũng có chút lương tâm, không bắt cô phải tự mình thuê xe về. Đến đầu ngõ nhà mình, Lê Chi vô cùng tự giác, cũng không hư tình giả ý mà nói mấy cái câu kiểu như hẹn gặp lại gì đó.

Tiểu khu đã hỏng hóc nghiêm trọng, đèn cảm ứng ở hành lang cũng không dùng được nữa. Vừa tới tầng hai, Lê Chi nhận được tin nhắn chuyển khoản ——

8888.

Phí vất vả của đêm nay.

Chiếc Bentley chuyển bánh về quận Nam. Tống Ngạn Thành ngửa đầu nhắm mắt, không nói một câu, nhưng Quý Tả biết là anh không ngủ.

Mấy lời mà Tống Duệ Nghiêu nói vào ban tối kia quả thật là không dễ nghe, cũng không biết đã bao lần anh bị châm biếm mỉa mai như thế. Tống Ngạn Thành là một người có khả năng nhẫn nhịn, không bao giờ công khai tranh luận một cách không kiêng nể với bất kì ai, nhưng từ khi ông cụ Tống bị bệnh, ác ý nhằm vào anh của Tống Duệ Nghiêu ngày càng lộ rõ.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Tống Duệ Nghiêu là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, rất được lòng ông cụ Tống, từ nhỏ đến lớn đều bước trên con đường của “người kế vị” mà người nhà trải sẵn cho hắn. Ngay cả khi xuất hiện một đứa “con rơi nhà phú hào” nửa đường lại quay về nhà họ Tống như Tống Ngạn Thành đi chăng nữa, địa vị của hắn cũng không hề lung lay.

Tập đoàn Bách Minh đang vô cùng thuận buồm xuôi gió, ai ngờ Tống Hưng Đông đột nhiên bị sa sút trí tuệ, dẫn đến việc bổ nhiệm Ban Giám đốc kì mới bị chậm trễ.

Vốn dĩ Tống Duệ Nghiêu cũng chẳng thấy có gì nghiêm trọng, nhưng ngay tại cuộc họp thường kì của Tổng Giám đốc vào tháng trước, khi hắn và Tống Ngạn Thành nảy sinh bất đồng quan điểm về một dự án cơ sở hạ tầng thì anh Mạc, Phó Tổng Giám đốc Kinh doanh của tập đoàn, đột nhiên lên tiếng kiên quyết ủng hộ Tống Ngạn Thành. Tống Duệ Nghiêu đến bây giờ mới nhận ra, Tống Ngạn Thành, kẻ từ trước tới nay chỉ luôn được dán cái mác “Đứa con riêng tầm thường”, đã bắt đầu lộ liễu tỏ ra không biết thân phận.

Tống Ngạn Thành mới 28 tuổi. Mặc dù trẻ tuổi nhưng anh đã có thể chịu đựng được những thứ mà người bình thường không thể, bốn chữ trầm tĩnh lạnh lùng tựa như khảm sâu trong anh. Bây giờ ông cụ Tống bị bệnh, tương đương với việc tất thảy mọi thứ trở lại điểm xuất phát. Quý Tả hiểu rõ, Tống Ngạn Thành nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Vậy còn Lê tiểu thư thì sao?” Quý Tả thăm dò.

Tống Ngạn Thành im lặng không nói, chỉ gật đầu.

——

Ngày hôm sau Lê Chi có một buổi thương mại điện tử cho các sản phẩm đồ ăn vặt được phát sóng trực tiếp. Chương trình này là do công ty xây dựng nên, một là để dành cho mấy người mới sắp debut, hai là để dành cho mấy loại diễn viên tồn kho sống dở chết dở như Lê Chi. Món sẽ quảng cáo lần này là mì ăn liền. Mao Phi Du liên tục dặn dò: “Sáu giờ là đến lượt cô, không yêu cầu gì cả, ăn cái là xong việc ấy mà”

Đêm hôm qua Lê Chi về muộn, lại còn bị trúng gió, trên đường đến thì phát sốt.

Mao Phi Du liếc cô một cái, “Dặm thêm phấn má vào, người khác không nhìn nổi cái mặt bợt bạt này của cô đâu”

Lần phát sóng trực tiếp này công ty đã nhét thêm hai người mới vào, nét mặt khoảng độ hai mươi, phù hợp với thể loại “khuôn mặt thần tượng” thịnh hành hiện nay. Ngoài Lê Chi ra còn có một người nữa cũng thuộc loại 108-năm-chẳng-thể-phất-lên* Trâu Thấm. Hai người gặp nhau thì cảm thấy có chút lúng túng, cười cười với nhau một chút, sau đó cũng không tương tác gì thêm.

(*Con số 108 ở đây là có nghĩa cả đó nhé:3 Trong văn hóa Trung Hoa, 108 đại biểu cho “cực cao”, “may mắn”, “loại bỏ mọi phiền não”… Người Trung Hoa cổ rất thích số “9”, họ cho rằng đây là số may mắn nhất, ngụ ý cực cao. Còn “9” nhân 12 lần là “108”, vì thế mà 108 mang ý nghĩa là tối cao, đạt trình độ cao nhất.)

Còn mười phút nữa, Lê Chi cởi áo khoác ngoài, chờ đợi.

Mao Phi Du thấp giọng căn dặn: “Chủ shop online này cực kì có tiếng, mỗi lần phát livestream có cả triệu lượt xem.  Cô phải cố lên cho tôi”

Đồ Lê Chi mặc chính là đồ do bên nhà sản xuất đưa cho, là một bộ váy ngắn không tay. Cô run lên vì lạnh, nhiệt độ cơ thể dường như tăng vọt.

Chủ shop: “Sau đây tôi xin giới thiệu với các bạn một móm mì ăn liền siêu ngon, mỗi lần đi công tác Tây Ban Nha là tôi cứ phải kí gửi vận chuyển mấy thùng về luôn đấy” Giới thiệu xong xuôi, “Rồi đây, chúng tôi đã pha chế mì xong. Mời các bạn nhân viên đến đây thử mùi vị đi nào”

Lê Chi và những người khác đi tới chỗ máy quay, ngồi ở bàn nhỏ, bắt đầu ăn mì.

Để thể hiện hiệu ứng ngon miệng, ánh mắt của cô sáng lên, cười đến mức xán lạn, như là ba ngày chưa ăn cơm vậy, nuốt lấy từng ngụm lớn.

Người đại diện nhãn hàng đang đứng ở phía dưới, sợ là thế này chưa đủ công hiệu, không ngừng nhắc to: “Miệng há to ra! Ăn nhiều lên đi!”

“Ăn chậm thế! Nhanh hơn chút nữa!”

“Đừng ngừng lại, tiếp tục cầm lên tranh thủ ăn đi! Số 3, ăn cái chỗ hạt tiêu kia ấy!”

Lê Chi cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt. Hương vị tiêu cay quá mạnh khiến cho mặt cô đỏ bừng lên. Trong năm phút đồng hồ ăn thử nghiệm thôi mà cô đã trực tiếp ăn luôn năm thùng mì rồi.

Các bình luận trên livestream bắt đầu đổ tới ào ào:

– Ăn chậm thế, có còn uống nước lèo được hay không?

– Nhàm chán, sản phẩm kế tiếp đi.

– Ha ha ha ha ha, giống như là đang xem mukbang ý. Chị số 2 xinh vãi.

– Số 3 giả bộ ăn ngon thôi. [ nôn mửa ][ nôn mửa ]

Chủ shop vỗ tay nhiệt tình, hỏi: “Cô cảm thấy mùi vị được không?”

Lê Chi mỉm cười, ra vẻ kinh hỉ (kinh ngạc + hoan hỉ), vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Ăn ngon lắm luôn! Tôi còn muốn ăn nữa đây này, mọi người hãy mua nó nha!”

Màn hình được đổi sang cảnh khác, nhiệm vụ của nhóm diễn đã hoàn thành.

Lê Chi vọt đến toilet, tì lên bồn rửa tay, buồn nôn nhưng lại chẳng thể nôn ra được gì, từng tầng mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán và lưng. Mao Phi Du từ cửa chạy vào: “Mau ra thay đồ, 10 phút nữa quảng cáo nguyên liệu làm lẩu”

Khi Lê Chi bước ra ngoài, trông thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất là cô chịu không nổi nữa. Mao Phi Du biết cô định nói gì. Anh ta bóp chết luôn ý định của cô từ trong trứng nước: “Đừng nói không thể, không muốn làm. Lần này cô không muốn, về sau không còn cơ hội nào nữa đâu”

Lê Chi thở một hơi thật dài, gật đầu.

Cái nồi lẩu này có chứa nguyên liệu cực kì cay, cô lại phải làm bộ ăn như thể mình rất thích ăn vậy. Vừa rồi cô còn trông ốm yếu bệnh tật, giờ lên màn ảnh một cái thì lại như vừa hồi máu sống lại. Lê Chi nhúng lòng, khoai tây và cải thìa vào nồi rồi chấm vào bát nước sốt, vừa ăn vừa giơ ngón cái: “Rất ngon! Rất cuốn! Rất đã!”

Mà ở một góc kia, Mao Phi Du cúi đầu xem điện thoại, biểu lộ trên mặt hết sức khó coi.

Chủ shop này vốn vô cùng nổi tiếng, năng lực khiến người khác mua hàng rất mạnh mẽ, chủ đề cũng đa dạng. Vừa rồi đoạn livestream quảng cáo mì ăn liền kia đã lên bảng hot search —— chị đẹp mì ăn liền.

Tất cả đều là lời tán dương dành cho một người khác, cũng là diễn viên thuộc loại “tồn kho” vạn năm không nổi tiếng được – Trâu Thấm:

– Trời ạ, cô ấy trông đẹp ghê á.

– Còn nhớ ba năm về trước có cái bộ phim tên《 cuộc sống tươi đẹp 》ấy, chính là cô ấy đóng đó, thảo nào trông quen thế.

– Kỹ năng diễn tốt mà, sao lại lưu lạc đến độ phải đi quay livestream rồi, chị đẹp thật đáng thương.

– Đau lòng.

– Đau +1 +2 +3 +4.

Bằng tốc độ chóng mặt, lượt theo dõi trên Weibo của Trâu Thấm tăng vọt từ mười mấy vạn lên tới ba mươi vạn.

Mà Lê Chi giờ vẫn còn đang xì xụp ra vẻ hi hi ha ha mà thể hiện nồi lẩu này ngon thật.

Hơn 7h tối, bầu trời bắt đầu kéo màn sân khấu, để cho ráng chiều bước lên tỏa sáng.

Xe đỗ bên ngoài tòa cao ốc vẫn nhiều như cũ. Ở gần vị trí cửa chính nhất, có một chiếc Bentley đang đỗ lại, mở nửa kính xe để thoáng khí.

Tống Ngạn Thành đưa tay nhìn đồng hồ.

Quý Tả hiểu, đây là thói quen lúc sếp mình mất kiên nhẫn.

Anh ta cho người tìm hiểu lịch trình của Lê Chi, theo lý thì bây giờ đã kết thúc rồi mới đúng. Cặp công văn kia có chứa tờ hợp đồng mới soạn thảo, nguyên bản chuyện này cũng không cần Tống Ngạn Thành phải ra mặt tận nơi, nhưng vào buổi chiều hôm nay anh vừa vặn lại nhắc tới, cho nên nghĩ là nếu đã đi ngang qua thì cùng nhau làm việc vẫn tốt hơn.

Quý Tả nói xin lỗi: “Tống tổng, nếu không thì anh về trước nhé? Hôm khác ta lại…”

Còn chưa nói xong thì anh ta thấy Tống Ngạn Thành nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày chau lại.

“Ôi chao, không phải là tôi không muốn nhận, là do tôi thật sự phát sốt rồi mà” Lê Chi bước từ thang máy ra, đuổi tới cửa chính. Bước chân của Mao Phi Du quá nhanh, cô tức giận thở gấp, “Anh có thể chậm lại chút không?”

Khuôn mặt Mao Phi Du cau chặt, vừa đanh lại vừa thối.

Lê Chi không hiểu nổi, thò tay kéo anh ta, “Tôi lại chọc anh chỗ nào à?”

Mao Phi Du hít sâu một hơi, xoay người, “Sáng mai tôi đi bán xe, mua túi LV đi tặng cho cấp trên! Sang năm tôi lại sẽ được dẫn dắt người mới có tiềm lực hơn. Tôi thật sự phục cô rồi đấy, bất kể là làm gì, cấp tài nguyên cho cô rồi, nổi tiếng vĩnh viễn lại là người khác! Lê Chi, cô thắp lấy nén nhang đi! Cái loại xúi quẩy gì vậy chứ!”

Lê Chi bị ăn mắng, tính khí cũng bắt đầu bộc phát, “Anh bệnh à Mao Phi Du, trách cái gì mà trách? Cả đêm liền tôi phải ăn mì ăn liền với nồi lẩu, ăn cay thấy ớn, tôi thực sự không chịu được nữa”

“Cô còn đứng đây mà già mồm cãi láo được nữa cơ à, con người cô bây giờ, có tư cách gì mà nói hai chữ này*?” Hai tay Mao Phi Du vung mạnh trước ngực, khinh thường hỏi cô.

(*Nguyên văn ở câu trên Lê Chi nói là: 我真的不行了 [ta thật sự không được]. Hai chữ là Mao Phi Du nhắc tới là hai chữ ‘không được’)

Toàn thân Lê Chi như bị lửa thiêu, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, đang đứng nơi đầu gió mà cô vẫn cảm thấy như bị ném vào chảo dầu vậy. Cô khó chịu, người không còn chút khí lực nào, dạ dày còn đang bị rát như có dao cạo, khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như bị kéo xuống.

Cô lui về sau một bước, chống đỡ lấy chút sức lực cuối cùng, nói: “Vậy thì anh cút đi”

Mao Phi Du lập tức bùng nổ, “Cô bảo tôi cút à?”

“Đúng, sớm đi bán xe đi mà còn mua túi LV nữa chứ”

“Muốn cút cũng phải là cô cút!”

“Tôi không cút, anh mới cút ấy”

“Cô cút đi!”

Hai người cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai. Mao Phi Du nói bằng cái giọng ồm ồm to đùng bức người của mình, phun mưa tung tóe vào mặt Lê Chi.

Bàn chân của Lê Chi bắt đầu mất cảm giác, đôi chân lạnh cóng khiến cô cảm thấy như không còn là của mình nữa. Cô liền đứng ở một góc, cười mỉa mai, “Mao Phi Du, với cái trình độ này của anh mà năm đó vẫn có thể đưa Hạ Chi Kỳ thành một minh tinh, đó là do anh chó ngáp phải ruồi, vận mới đỏ vậy đó thôi”

Bị đâm chọt vào vết thương lòng, mặt mũi Mao Phi Du trắng bệch.

Anh ta nhìn Lê Chi, ngón tay run run chỉ mặt cô, cuối cùng tức đến nghẹn lời, vung tay quay người đi.

Gió đêm thổi vù vù, chưa đi được mấy bước, anh ta chợt nghe thấy một tiếng “bịch” đằng sau lưng  —— “Vãi chưởng!” Mao Phi Du sợ hãi kêu lên: “Cô đừng có mà té xỉu chứ, tôi làm gì có tiền đưa cô đi viện đâu!!”

So với Mao Phi Du bên kia đang luống cuống tay chân thì trong xe cách đó không xa lại rất yên tĩnh.

Khoảng cách gần, chuyện gì cũng có thể nghe thấy được.

Quý Tả vô thức nhìn ánh mắt của Tống Ngạn Thành, vô cùng bình tĩnh, chẳng có cảm xúc gì.

Thật lâu sau, Tống Ngạn Thành mới nói: “Lái xe”

——

Bệnh viện Đông Cảng gần nhất.

Lê Chi sốt tới 41 độ, bị viêm phổi, phải nằm lại trong viện truyền nước.

Mao Phi Du im lặng, “Còn phải nằm viện hả?”

Bác sĩ: “Không nằm viện cũng được thôi, anh có thể đi lấy thuốc tiêu viêm theo kê đơn, rồi ăn không ngon thì lại đến, lúc đó thì bị bệnh gì tồi cũng không nói trước được”

“…” Mao Phi Du bực bội nói: “Vậy, hay là hiện tại nằm viện vậy”

Nộp viện phí xong xuôi, nhìn thấy Lê Chi đang yếu ớt mà ngủ ở hành lang, anh ta tức giận mà không có chỗ xả, “Kiếp trước tôi đã tạo phải nghiệp gì mà kiếp này lại phải dẫn dắt một cái nghệ sĩ như này. Sớm biết thế tốt nghiệp xong tôi đi vào nhà tang lễ làm luôn cho rồi’

Lê Chi đang mê man, mặt cắt không còn giọt máu, bờ môi cũng đã tái nhợt.

Một cô gái ưa nhìn, vậy mà lại tiều tụy đến khó tin.

Mao Phi Du nhìn cô chăm chằm mất hai giây rồi cười lạnh, bàn tay cục súc kéo chăn lên trùm kín mít cho cô.

“Bác sĩ, có thể đưa cô ấy vào phòng bệnh hay không?” Một nữ bác sĩ đi ngang qua bị níu lại.

Nữ bác sĩ sốt ruột nói: “Không còn giường bệnh, chỉ có hành lang thôi”

Mao Phi Du lại nói: “Cô ấy đã sốt đến độ này rồi, hành lang này ồn ào thế, làm sao cô ấy nghỉ ngơi cho ổn thỏa được?”

Nữ bác sĩ căn bản chưa nghe xong đã bị y tá gọi đi mất.

Mao Phi Du lầm bầm, “Cái thái độ gì không biết”

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Lê Chi mở to mắt, khóe miệng còn phảng phất nụ cười.

“Cười cái rắm” Mao Phi Du trợn tròn mắt, “Tiền tôi chưa kiếm được nhiêu đâu, cô đúng là mỗi ngày đều gây chuyện xấu mà”

Cơn sốt cao làm cho mặt Lê Chi đỏ lên bất thường, cô nhếch miệng, khan giọng nói: “Xin lỗi nha Tiểu Mao ca”

Mao Phi Du yên lặng, vẫy vẫy tay, bực tức nói: “Nhanh chóng xuất viện đi để còn tiếp tục kiếm tiền”

Cãi nhau thì cứ cãi nhau, nhưng kì thật hai người họ đều hiểu hơn ai hết, bản thân hai người chính là cùng hội cùng thuyền.

Trong cái giới giải trí này, nếu người nào không nổi tiếng thì tất cả những sự chú tâm và cố gắng đều sẽ bị cho là cố tình gây sự. Dù có bao nhiêu tức tối và phàn nàn đi chăng nữa, ở trước mặt mọi người luôn phải là vẻ bình tĩnh. Đã đi vào cái Tu La Tràng này, nào có ai là chân thật đâu.

Mao Phi Du liếc cô, “Loại vô danh tiểu tốt không tiền, có bị bệnh cũng chỉ có thể ngủ ở hành lang, cô nhìn xem mà tự biết phải làm thế nào”

Lê Chi le lưỡi, “Anh đừng có hung dữ với tôi như thế, nhỡ sau này tôi vinh quang tột đỉnh thì thế nào”

Mao Phi Du ‘xùy’ một cái, “Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngộ nhỡ ngu ngốc như thế”

Chủ nhiệm khoa đột nhiên đi tới, cười ân cần nhiệt tình: “Cô là Lê tiểu thư đúng không?”

Lê Chi ngu ngơ, “Hả?”

“Vừa lúc có một phòng bệnh đơn đang trống, tôi sẽ phái y tá đến sắp xếp, đêm nay cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé”

Lê Chi: “…”

Mao Phi Du: “…”

Trên đời này có nhiều “Ngộ nhỡ” vậy luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi