NGỠ

Lúc đó Lê Chi kích động tới mức suýt nữa òa khóc trước mặt người hâm mộ, lúc này cô cảm thấy kĩ năng diễn xuất của mình đã đạt tới đỉnh cao, nước mắt sắp trào ra rồi mà còn kìm được tốt, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.

Thấy nhân viên trong văn phòng này càng ngày càng vây lại nhiều, Lê Chi vội vàng ký mấy lần rồi rời đi. Mọi người coi như cũng tự biết kiềm chế, tiễn cô ra cửa thang máy, nhao nhao nói: “Tạm biệt Lê Chi.”

Lê Chi thân thiện nói, “Gặp lại mọi người sau, tạm biệt, cảm ơn mọi người.”

Cửa thang máy vừa đóng lại, Mao Phi Du đã gọi điện tới, “Cô mau xuống đi, xe đứng ngay phía dưới thang máy, đừng để bị chụp nữa.”

Lê Chi bất ngờ, “Sao anh biết? Không đúng, Tống Ngạn Thành đâu?”

“Chính cậu ta nói tôi biết đấy.” Mao Phi Du khẩn trương vô cùng, “Cô bây giờ thực sự không thể ngồi xe cậu ta nữa.”

Mao Phi Du đỗ xe ngay ở cửa thang máy, cô vừa lên xe xong là nhấn chân ga chạy như bay. Hiện tại anh ta cũng không rảnh để nói chuyện với cô, không ngừng nhận điện thoại, “Đúng, đúng là cô ấy. Đây không phải là rời khỏi đoàn phim đâu, chỉ là về nhà nghỉ ngơi hai ngày, dạo phố chơi chút gì thôi.”

“Vậy thì mời anh giơ cao đánh khẽ, đừng ghi linh tinh nha.” Mao Phi Du lại ra vẻ vui vẻ nhờ cậy, “Được được, lần sau tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”

Cứ thế cho hết mười phút, anh ta đã phải nghe năm – sáu cuộc điện thoại.

Mao Phi Du cũng không tức giận với cô, “Cô xem này, chưa gì mấy cái tòa soạn đã nhận được tin tức rồi, tôi đã đánh tiếng từ sớm, bảo họ không viết bài linh tinh.” Anh ta dò xét ánh mắt Lê Chi, “Có chuyện gì xảy ra với cô thế, còn có vỏn vẹn ba tháng thôi, sau khi hủy hợp đồng cô muốn làm gì mà chẳng được, giờ lại muốn chơi liều bất chấp luôn hả?”

Trông Lê Chi cũng không buồn bực lắm. Cô đang cầm điện thoại, cứ mỉm cười mãi không ngớt. Cô thẳng thắn nói: “Tống Ngạn Thành nói, muốn kết hôn với tôi.”

Mao Phi Du ngay lập tức đạp phanh, Lê Chi bị dây an toàn siết vào ngực, kêu đau, “Oái!”

Anh ta hít sâu một hơi, “Trời đất quỷ thần ơi, hai cái người này nổi điên cũng phải có đôi có cặp.”

Lê Chi không vui, “Không được mắng anh ấy.”

“Cô năm nay mới hăm nhăm, đang trên đà phát triển tốt, sao lại phải kết hôn ngay? Đầu cô bị người ta khoét mất não rồi à?” Mao Phi Du nhíu mày.

“Tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ phải đưa ra lựa chọn vì anh ấy, bởi vì anh ấy chính là người tôi luôn ưu tiên trước nhất.” Lê Chi bình thản nói: “Hơn nữa, sau khi kết hôn tôi vẫn có thể quay phim bình thường mà.”

“…” Thực ra lời này cũng có lý, nhưng Mao Phi Du chỉ sợ cô bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, “Hai người mới quen nhau được bao lâu chứ? Lúc trước cậu ta còn cầm hợp đồng tới tìm cô đấy, điều đó chứng tỏ cái gì? Chính là hoàn cảnh phức tạp, chuyện nhà phức tạp, cô gả tới nhà phú hào, không chừng sẽ bị báo chí ghi bậy ghi bạ gì đó.”

“Tôi chính là thích anh ấy đấy.” Lê Chi nói: “Cho nên tôi có thể tiếp nhận tất cả phương diện của anh ấy, kể cả ưu lẫn khuyết điểm.”

Mao Phi Du hiểu rất rõ Lê Chi, một khi đã hạ quyết tâm thì có dùng ba bò chín trâu kéo cũng không lại. Anh ta cũng không biết phải làm sao, “Mặc kệ cô đó, hết hạn hợp đồng rồi nói tiếp.”

Đương nhiên Lê Chi cũng không phải loại người chỉ biết đến mỗi việc yêu đương, nặng nhẹ thế nào cô tự cân nhắc được. Cô hỏi: “Anh chuẩn bị việc kia thế nào rồi?”

“Việc lắp đặt thiết bị ở phòng làm việc cuối tuần tôi sẽ tới nghiệm thu, giấy phép công thương các thứ cũng đã làm xong rồi, ngày mai sẽ tiến hành phỏng vấn vị trí trợ lý, còn về tổ tạo mẫu ngày mai tôi sẽ nhờ bạn học đi xem thử.” Mao Phi Du nói: “Yên tâm, chuyện gì cũng không thể tệ hơn hiện tại được.”

Đây chính là câu nói mà Lê Chi thích nhất. Cô cười, “Ừ.”

Khi đang đi lên cầu vượt trên cao, giờ đang là thời gian cao điểm nên đường xá tắc kinh khủng, đi tới giữa cầu thì đường tắc không đi nổi nữa. Mao Phi Du lại nói: “Hỏi ý kiến cô chuyện này.”

“Hử?”

“Tiền gửi ngân hàng của cô bây giờ cũng coi như là dư dả rồi, có thể cân nhắc tới việc mua nhà. Bây giờ cô đang rất nổi, nếu quay về chỗ của Tống Ngạn Thành thì không tốt lắm, xác suất bị chụp lén là rất cao, vốn là việc không có gì, chỉ sợ nhất thời không chú ý là hỏng bét, không đáng đâu.”

Lê Chi cẩn thận suy nghĩ một chút, đồng ý, “Được.”

Cô tính toán thời gian, nói: “Ngày mốt tôi phải bay rồi, mai thì rảnh. Hay là anh đi xem nhà giúp tôi đi?”

“Bà cô này, cô quyết định nhanh thế.” Mao Phi Du bội phục.

Hôm nay xảy ra chuyện, Lê Chi nhất định là sẽ không về lại chung cư Ôn Thần. Mao Phi Du đưa cô tới khách sạn thuê phòng ở tạm, còn không yên tâm, nói: “Để tôi bắt taxi đi một vòng quanh khu chung cư của cậu ta, sợ có phóng viên ở đó.”

Tới mười giờ đêm, Tống Ngạn Thành lái xe tới Động Bàn Tơ. Mạnh Duy Tất vừa thấy đã vẫy tay ra hiệu, “Ở đây.”

Tống Ngạn Thành ngồi xuống, nhìn đống đồ trên quầy bar, “Hôm nay mày pha rượu gì cho tao đây?”

“Còn chưa kịp gọi nữa là.” Mạnh Duy Tất chẹp miệng, “Tao tự tay pha đấy, thế mà mày còn chả thích.”

Tống Ngạn Thành miễn cưỡng nhấp một ngụm, sau đó trực tiếp giao lại cho bartender, “Phiền anh đổi cho tôi đồ uống khác.”

Mạnh Duy Tất: “Đúng là khó hầu.”

Tống Ngạn Thành đổi sang uống bia, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó nói: “Tao cầu hôn Lê Chi rồi.”

Mạnh Duy Tất suýt chút là ngã ngửa từ trên ghế chân cao xuống, “Mày nghiêm túc à?”

“Rất nghiêm túc.” Tống Ngạn Thành rũ mắt, ngón tay vân ve thân chai bia, cũng nói lời thật lòng, “Nếu không kết hôn, tao không có cảm giác an toàn.”

“Cảm giác an toàn không chỉ dựa vào cái này.” Mạnh Duy Tất cười, “Tao biết rất nhiều trường hợp trong giới giải trí, trông thì có vẻ là đôi phu thê mặn nồng son sắt, tình tình cảm cảm khiến người ta không hề nghi ngờ, nhưng thực ra lại chỉ là diễn cho qua mắt bàn dân thiên hạ, bình thường đều như người dưng nước lã với nhau.”

Tống Ngạn Thành: “Tao đắc tội mày chỗ nào à?”

Mạnh Duy Tất: “Hả?”

“Bằng không thì sao mày lại nguyền rủa tao.” Tống Ngạn Thành bị anh đâm trúng phần nhạy cảm nhất trong lòng, nhất thời kích động, đáp trả Mạnh Duy Tất liền ba cú chí mạng: “Mày theo đuổi được mối tình đầu chưa mà nói? Mày mất đi đã tìm lại được chưa? Mày có đối tượng kết hôn chưa mà phán?”

Mạnh Duy Tất nghẹn họng ba giây, “Tao sai rồi, đêm nay tao mời được chưa.”

Tống Ngạn Thành nói với bartender: “Cho tôi thêm ba chai bia đi.”

Mạnh Duy Tất hiểu tính bạn thân mình, trước giờ đều phải dụ dỗ nhường nhịn mới chịu nghe. Anh nói: “Lê Chi đang trên đà phát triển tốt, bên trụ sở chính của hãng L đã có tin tức truyền ra, nói là trong danh sách đại sứ thương hiệu của chiến dịch đổ bộ vào thị trường Châu Á – Thái Bình Dương mùa xuân năm sau có tên cô ấy.”

“Cô ấy vốn rất ưu tú.” Tống Ngạn Thành lắc lắc chai bia, “Sáu chữ này tao nói mỏi mồm luôn rồi.”

“Tao có quen với giám đốc thiết kế và nghệ thuật của hãng đó, có vẻ mưu mô nhưng mắt nhìn người rất chuẩn. Nếu Lê Chi có thể lọt mắt xanh của bọn họ, vậy thì quãng thời gian cô ấy nằm gai nếm mật, bước từng bước trên con đường gập ghềnh còn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”

Mạnh Duy Tất nói: “Vai chính của cô ấy trong bộ phim “20 Tuổi” ấy, Cục Điện ảnh vừa mới đưa ra văn bản chỉ thị, trực tiếp đề cử lên Liên hoan phim tại Pháp vào tháng sau. Bộ phim này chính là thứ có thể dát vàng lên tên tuổi của Lê Chi, nâng giá trị của cô ấy lên một tầm cao mới.”

Giọng điệu của Tống Ngạn Thành vẫn kiêu ngạo như cũ, giống như một người cha già đang khoe khoang con gái nhà mình có điểm thi đứng đầu trường, “Ánh mắt của cô ấy luôn tốt, chọn kịch bản tốt, chọn đàn ông cũng tốt luôn.”

Mạnh Duy Tất cười tới nỗi ly rượu trên tay cũng sóng sánh, nửa đùa nửa thật nói: “Sau khi cô ấy hết hạn hợp đồng với công ty, mày giúp tao nói tốt với cô ấy, ký hợp đồng với công ty tao, tao cam đoan sẽ chiếu cố Lê Chi.”

Tống Ngạn Thành lại ra vẻ cao cao tại thượng, đúng kiểu công chúa nhỏ Thành Thành.

Cuộc rượu tan, trên đường về, Tống Ngạn Thành bảo lái xe tắt điều hòa, mở cửa sổ xe ra hóng gió. Men say đã hơi bốc lên đầu, đầu óc anh lúc này đang nửa mê nửa tỉnh, toàn thân anh giờ đã được thả lỏng. Anh gọi điện cho Lê Chi, dựa vào băng ghế, dang đùi ra, tư thế ngồi hết sức không đứng đắn.

Lê Chi bắt máy rất nhanh, anh thủ thỉ dụ dỗ cô, “Đã muộn rồi, không có phóng viên nào chầu chực đâu, anh đến khách sạn đón em nhé?”

“Đã trễ vậy rồi, anh đừng tới làm gì.” Lê Chi từ chối rất quyết đoán, ngữ khí rất phấn khởi, nói cho anh biết: “Vừa lúc, để em gửi cho mấy cái sơ đồ nhà vào WeChat cho anh, anh cho em ý kiến nhá, so sánh thử xem cái nào phù hợp?”

Tống Ngạn Thành trong lúc nhất thời không hiểu, “Sơ đồ nhà nào cơ?”

Lê Chi khó nén nổi vui sướng, “Hôm nay em đi xem nhà! Có hai chỗ em rất thích, tuy rằng không nằm trong vùng nội thành nhưng phong cảnh rất hợp, vừa đẹp vừa tĩnh mịch trong lành, hơn nữa giá nhà cũng rất phải chăng.”

“Em xem nhà?” Tống Ngạn Thành tỉnh rượu được nửa, vẫn còn hồ nghi, “Em muốn xem nhà làm gì?”

“Đương nhiên là để mua chứ còn gì.” Lê Chi rất dứt khoát, báo cho anh biết, “Nhà có sẵn, em chỉ việc vách vali vào ở thôi, ký xong hợp đồng là em chuyển vào.”

Nửa phần say còn lại của Tống Ngạn Thành bay đi hết, “Vậy là, em muốn chuyển ra khỏi nhà anh hả?”

Lê Chi trả lời rất nhanh, “Vâng.”

“…” Nói rằng vừa bị cô đâm cho một nhát cũng không hề quá đáng. Đương nhiên là Tống Ngạn Thành hiểu tình cảnh hiện tại của Lê Chi, giờ cô đã là tiểu hoa đán chạm tay có thể bỏng, nếu vẫn tiếp tục ở lại chung cư Ôn Thần chắc chắn là sẽ bất tiện. Cứ đi đi lại lại về Hải Thành như thế, cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra.

Trong lòng Tống Ngạn Thành ấm ức, nhưng vẫn rất lý trí hòa nhã với cô. Anh tỏ vẻ thấu hiểu, “Được, anh sẽ xem giúp em. Tiền em có đủ chưa? Không thì để anh…”

Lê Chi cắt ngang, “Ừm, em có đủ rồi, trả nổi một lần.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh vào WeChat xem thử. Căn nhà mà Lê Chi thích là một biệt thự nhỏ độc lập, giá tiền lên tới tám chữ số. Tống Ngạn Thành yên lặng đỡ trán, suýt chút là anh quên mất, cô đã không còn là cô gái vì mười vạn tệ mà liều mình chặn đầu xe của anh hồi trước nữa, cũng không phải là cô diễn viên lẹt đẹt lẽo đẽo theo anh gọi ‘anh Tống ơi’ nữa.

Tống Ngạn Thành hơi có chút buồn vô cớ, bạn gái anh là người có tiền quá rồi, làm sao giờ.

Anh cũng chỉ đành thuận theo ý cô, cúi đầu cười trừ, ngoài lựa chọn làm người đàn ông đứng sau lưng hậu thuẫn cô thì anh còn có thể làm gì khác nữa đâu.

Hợp đồng bất động sản và thủ tục liên quan của Lê Chi bắt đầu tiến hành, tất cả đều là do Mao Phi Du lo. Thậm chí cô còn chưa kịp về lại chung cư Ôn Thần đã bị gọi tới Bắc Kinh để công tác.

Nhà sản xuất của “20 Tuổi” tổ chức họp khẩn, Lê Chi đến sau mới phát hiện, kể cả người phụ trách các khâu hậu kì cũng đã tới. Phó Bảo Ngọc đang ở nước ngoài nên không thể đến kịp, người quản lí phòng làm việc của bà đích thân tới trường quay.

Trong hội nghị, người chủ trì đã tuyên bố một sự kiện, “20 Tuổi” đã được tổng cục điện ảnh đánh giá cao nên được đề cửa lên liên hoan phim tại Pháp chuẩn bị tổ chức vào tháng sau. Mà ban tổ chức cũng đã biết tin, sau cuộc bầu chọn của ban giám khảo, “20 Tuổi” đã lọt vào 3 danh sách: Tác phẩm điện ảnh Hoa ngữ xuất sắc nhất, Nữ chính xuất sắc nhất và Thước phim đẹp nhất.

Lê Chi ngẩn người, không thể tin vào những gì cô vừa được nghe.

Thạch Nhất Lan là người đầu tiên chúc mừng cô, “Chúc mừng em nha, Tiểu Lê.”

Lê Chi có chút u mê, “Lúc trước em chưa hề nghe tin gì liên quan.”

“Bộ này chưa được công chiếu, đương nhiên là các bên phải ký thỏa thuận bảo mật thông tin. Tối hôm qua Ủy ban cuộc thi chính thức thông báo, chúc mừng em.” Một người phụ trách cười, gật đầu với Lê Chi, “Đúng là hậu sinh khả úy.”

Sau khi hội thảo xong xuôi, WeiBo chính thức của Cục điện ảnh Trung Quốc đăng tin công bố tin vui với quần chúng, sau đó WeiBo chính thức của bộ phim “20 Tuổi” cũng đăng lại, ngay lập tức dân cư mạng bị tin tức này làm cho bùng nổ, dư luận sôi trào.

Dù cho kết quả có thế nào, chỉ cần được lọt vào danh sách đề cử, được quốc tế ghi nhận thôi đã là một niềm vinh dự rất to lớn đối với làng điện ảnh Hoa ngữ rồi.

Mọi người điên cuồng tag Lê Chi vào, WeiBo của cô càng ngày càng có nhiều người hâm mộ theo dõi. Lúc Mao Phi Du nhận được tin tức cũng là lúc anh ta đang ở ngoài đường chạy tới chạy lui lo toan chuyện phòng làm việc mới cho Lê Chi, chờ tan sở xong cũng không dám về nhà, ngồi ngay ven đường ăn cơm hộp.

Người qua đường bước qua tò mò ghé mắt nhìn, không hiểu sao người đàn ông cao to này lại phải khóc như xé ruột xé gan tới vậy.

Mao Phi Du đã bôn ba qua núi cao vực thẳm, cuộc đời cũng đã nếm trải qua cảm giác lên voi xuống chó, dãi dầm sương gió, giờ anh ta càng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này là như thế nào. Anh ta lau nước mắt, gọi điện cho Lê Chi.

Sau khi kết nối thành công, cả hai đều không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Lê Chi mở miệng trước, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Mao Phi Du, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng.”

Mao Phi Du muốn mắng cô dăm ba câu, nhưng khi mở miệng, yết hầu căng cứng, cuối cùng lại chẳng nói ra được chữ nào.

Khi tin tức được công bố, độ chú ý của Lê Chi tăng lên rất nhiều. Bản thân cô cũng không đăng WeiBo, cũng không tự cao tự đại tới mức không nhận phỏng vấn nào. Mà vẫn còn tận hai tháng nữa mới kết thúc hợp đồng với công ty, cho nên công ty vẫn rất ngang nhiên đăng bài tuyên truyền trên WeiBo.

Nhóm Quả Lê Cam cũng không làm quá căng, cũng không bình luận tiêu cực, chỉ đẩy một bình luận lên top hot search:

[Cái gì cũng dốt, chỉ được cái đoạt công đầu là giỏi.]

Dân cư mạng cũng hóng hớt nhiều, thuận tiện cũng đi xem thực hư thế nào, rồi cùng nhau tóm gọn lại một danh sách các tài nguyên mà công ty đã mang về cho Lê Chi, kết quả là mọi người phát hiện ra, danh sách này không cần tóm cũng gọn, ngay lập tức dân cư mạng tràn vào WeiBo của công ty bình luận mỉa mai.

Mà với tư cách người đại diện fan club Lê Chi, lúc này Tiểu Chu vẫn luôn giữ thái độ im hơi lặng tiếng. Trong group bắt đầu nhao nhao hỏi nguyên nhân, Tiểu Chu giải thích cặn kẽ, rõ ràng: “Hiện tại danh tiếng của Chi Chi nhà chúng ta đang phất lên như diều gặp gió, giờ là lúc có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mỗi đường đi nước bước của chúng ta. Chị ấy nổi danh như vậy đã là rất đủ, không cần phải thêu hoa trên gấm nữa, mà chúng ta cũng phải dũng cảm lên, không kiêu ngạo, cũng không tự ti.”

Những chuyện chưa được tỏ tường lúc trước cũng đã được dân cư mạng đào hết lên, dù danh tiếng Lê Chi giờ đã cao tận trời nhưng họ vẫn phải luôn giữ được phong thái khiêm tốn —— đây mới là sự hỗ trợ đúng đắn nhất, hộ tống Lê Chi đi trên con đường công danh sự nghiệp được xa nhất, vững nhất.

Công ty chủ quản của Lê Chi vậy mà lại chẳng biết xấu hổ, cố gắng lợi dụng mọi thứ từ Lê Chi. Biết là sau này không thể hợp tác với cô nữa, phía công ty chỉ còn nước tuyên bố là hợp đồng tới kỳ hạn là sẽ lập tức chấm dứt. Vốn là công ty định ủ mưu lợi dụng lúc Lê Chi còn đang cực hot, trong hai tháng này đàm phán được càng nhiều tài nguyên thương mại càng tốt, kỳ hạn hợp đồng còn được ngày nào thì phải bóc lột được cô ngày đấy.

Kết quả là bị nhóm Quả Lê Cam biểu tình, tuyên truyền, cho nên tất cả các nhãn hàng đều án binh bất động, đợi chờ Lê Chi hủy hợp đồng với công ty.

Cùng lúc đó, tất cả các công ty giải trí khác trong nước đều có ý muốn gặp mặt Lê Chi, tranh thủ nhận được lời đồng ý ký kết hợp đồng của cô. Lê Chi dứt khoát tắt điện thoai dành cho công việc, chạy vội cùng với đoàn phim sang nước ngoài, bắt đầu tham gia các hoạt động quảng bá cho phim mới.

Truyền thông trong nước cũng đã đưa các tin liên quan về lần quảng bá phim này, thi thoảng lại có một tấm hình của Lê Chi, phần lớn đều là ảnh ngẫu nhiên chụp được, nhưng tấm nào tấm nấy đều đẹp tới mức khiến người ta chết ngất.

Trong dải Ngân hà muôn vàn ánh sao rực rỡ, cô chính là vì tinh tú sáng nhất, chói nhất.

Tuyệt vời chưa, giờ thì Tống Ngạn Thành thật sự chỉ có thể biết rõ hành tung của bạn gái qua WeiBo rồi.

Mặc dù tài khoản fan club Lê Chi trông thì có vẻ vẫn luôn im lặng như tờ, nhưng đằng sau cái vẻ im thin thít đó là một anh đại diện Tiểu Chu năng động hết công suất, vừa sưu tầm ảnh đẹp của Lê Chi, vừa gửi ảnh liên tục cho Tống Ngạn Thành:

[Anh ơi!! Chị của em! Cái vẻ mặt đẹp hết phần thiên hạ này!! Anh ở bên đó có liếm màn hình* không đó?!]

(*) Liếm màn hình: Một từ mạng bên Trung, dùng để chỉ các nhân vật, sự việc, đồ vật trong ảnh hoặc video quá đẹp, quá gợi cảm, quá ngon mắt khiến người ta muốn liếm màn hình, đây là một lối nói cường điệu.

[Hu hu hu! Chị ấy mặc quần màu đỏ mà cũng đẹp hết nấc luôn á!]

Tống Ngạn Thành vừa định trêu chọc cậu: [Liếm màn hình thì thôi, để phần các cậu, tôi không cần phải liếm màn hình, tôi có thể…]

Còn chưa nói xong cả câu, Tiểu Chu đã nhanh nhảu gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình. Tiêu đề thình lình đập vào mắt anh —— [Tin nóng: Thông tin về bạn trai của Lê Chi đã được tiết lộ, hai người yêu đương nồng thắm, tình bể bình!]

Tiểu Chu: [Chị Chi nhà mình vừa nổi lên cái, loại tin gì cũng có thể đăng lên được.]

Hai mắt Tống Ngạn Thành tỏa sáng, [Trang báo nào đưa tin này thế?]

[Chính nó, lúc không nổi tiếng thì một câu cũng chả nói, nổi tiếng rồi thì chuyện mười tám đời gì cũng phải lôi ra cho bằng sạch.] Tiểu Chu nói: [Mấy tài khoản KOL giờ này đều đang ráo riết ké fame, viết lăng nhăng mấy chuyện tình cảm chả đâu vào đâu về chị em.]

Trái tim của Tống Ngạn Thành đập kịch liệt, [Quan hệ yêu đương bị vạch trần?]

Tiểu Chu trả lời rất nhanh: [Đúng vậy!!!]

Tống Ngạn Thành nhìn ba cái dấu chấm than này, nhịp tim bắt đầu gia tốc, ngón tay gõ chữ cũng bắt đầu run, [Là chụp lén sao? Chụp ở cổng chung cư sao? Có chụp chính diện không? Quần áo màu gì? Có ghi ngày tháng chụp không? Động tác có thân mật lắm không, kiểu vừa nhìn đã biết là người yêu ấy?]

Tiểu Chu: [Chụp lén. Không phải khu chung cư. Chính diện. Màu đen. Động tác chụp lại được là lúc người đó thay Lê Chi mở cửa xe.]

Vậy là tốt rồi. Tống Ngạn Thành muốn hình ảnh của mình khi công khai ít nhất là phải lịch thiệp như thế, lần đầu công khai thân phận thì ấn tượng ban đầu phải tốt một chút. Anh hít sâu, tâm trạng dần tốt lên, khối đá đè nặng trong lòng bao lâu nay cũng đã rơi xuống đất, văng tung tóe, tro bụi mịt mờ, cuối cùng anh cũng có thể chuyển kiếp sầu khổ thành sung sướng.

Tống Ngạn Thành hỏi vấn đề cuối cùng: [Người bị vạch trần đó là ai?]

Tiểu Chu gửi ba cái chấm hỏi: [??? Đến tên còn cần phải viết lên à?]

Tống Ngạn Thành cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ mình đã được nhiều người biết đến lắm rồi hay sao?

[Trời ơi, Thạch Nhất Lan ai mà chả biết đến hở anh!!] Tiểu Chu gửi tới một chuỗi chấm than.

Tống Ngạn Thành: [???]

Tiểu Chu bức xúc cằn nhằn: [Bọn paparazzi chụp đúng lúc Thạch Nhất Lan mở cửa xe cho chị em, lại còn nói họ yêu thương nhau, thôi cho em xin cái, hai người họ vừa mới tham gia chung sự kiện thì có ấy, ở trường quay còn có hơn mười nhân viên công tác chứng kiến!]

Trong một thời gian dài, Tống Ngạn Thành không phản hồi.

Tâm trạng anh như vừa được bay lên chín tầng mây, nhưng chưa gì đã bị người ta đạp xuống đất không thương tiếc, thì ra người được nhắc đến không phải anh.

Mãi sau Tiểu Chu mới nhận ra, [Ây chà, em xin lỗi nhé, em không cố ý đâu.]

Nội tâm Tống Ngạn Thành đã trống rỗng rồi, vừa định trả lời lại một câu ‘không sao’, Tiểu Chu đã nhắn một tin: [Anh, làm người đàn ông sau lưng nữ diễn viên họ Lê chắc là không vui lắm nhỉ?]

Thứ được gọi là vạn tiễn xuyên tim, giờ khắc này Tống Ngạn Thành mới chính thức được thể nghiệm sâu sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi