Tới chín giờ đêm, Mao Phi Du đem một bát cháo nóng hổi lên tầng, khẽ giọng gõ cửa, “Cô chắc là đói rồi, ăn chút gì đi, có thực mới vực được đạo.”
Mà người đang làm ổ trên giường kia, thu cả người lại, tấm chăn bị kéo tới nỗi nhăn nhúm. Mao Phi Du đi qua, kéo cái chăn xuống một chút, “Dù ít dù nhiều thì cũng ăn chút đi. Tôi đã nói với cô rồi mà, lần đầu tôi nấu cháo cho người khác, cô phải thưởng cho tôi ít mặt mũi chứ.”
Lê Chi sụt sịt, giọng mũi rất nặng, “Tôi ăn không được.”
Mao Phi Du thở dài, “Đã là bệnh tương tư như thế thì phải đi gặp cậu ta đi chứ, chuyện gì đều có thể giải quyết được mà, có cần phải tự khiến mình khó chịu thế không?”
Giọng điệu Lê Chi sa sút, “Trông cái thái độ của anh ấy xem có hòa hoãn được không? Tôi đã giải thích rồi, ngay từ lúc ấy đã giải thích, nhưng tôi cũng không thể hiểu nổi, vì sao anh ấy không thể nghe tôi nói, chẳng lẽ tôi không thể có quá khứ hay sao?”
Mao Phi Du bắt đầu nói lời thâm thúy, sải chân tới ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường, “Đương nhiên, làm người ai mà chẳng có quá khứ, đây là trọng điểm từ góc nhìn của cô. Nhưng cái cậu ta quan tâm đâu phải vậy? Trong tài khoản phụ của cô, tất cả mọi thứ đều là những điều tốt đẹp mà cô từng trải qua thời đi học, nhưng những thứ đó lại chẳng liên quan gì tới Tống Ngạn Thành. Sao cậu ta có thể không nghĩ ngợi gì cơ chứ?”
Lê Chi nghẹn ngào, “Những thứ này đã có từ lúc trước khi tôi biết anh ấy, thế mà anh ấy lại nói tôi nặng lời như vậy, mắng tôi như thể tôi là đồ cặn bã vậy, giống như thể tôi là đồ lừa gạt người khác. Tôi giải thích một chữ, anh ấy liền mắng tôi một câu. Điều xấu xa gì anh ấy cũng nói hết rồi, tôi phải làm sao?”
“Đúng, khẳng định là cả hai đều đã mất lý trí để xử lí tình huống. Cậu ta không nên không nghe lời giải thích, chưa gì đã vấn tội cô. Cô cũng không thể nói lời ác như vậy, chia tay với chả không chia tay, nếu là thật thì cô có chia tay nổi không?”
Lê Chi lấy tay lau nước mắt, hờn dỗi giương giọng, “Thì đây không phải là đang chia tay đó à?”
Mao Phi Du xùy cười, “Vậy hai ngày nay cô khóc cái mẹ gì!”
Cháo trên bàn đã bốc gần hết hơi nóng, hẳn là đã nguội phần nào. Từ hôm Lê Chi tới đây, cô không đi đâu cả, chỉ ru rú trong phòng. May mà công việc cũng đã xong hòm hòm, miễn cưỡng có thể để ra hai ngày nghỉ ngơi. Quả không ngoài dự đoán, điện thoại công việc của Lê Chi rất nhanh đã có liên tiếp các cuộc gọi tới.
Trong lúc tĩnh lặng, Mao Phi Du liếc cô vài lần, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Này. Cô nói thật đi, có phải ngay từ đầu cô đã bằng lòng với hợp đồng ‘thuê người’ kia của Tống Ngạn Thành rồi không?”
Lê Chi lắc đầu, “Tôi thực sự thiếu tiền.”
“Vậy có phải là do cậu ta giống với người kia nên cô mới yêu?”
Ánh mắt Lê Chi kiên quyết, “Không phải.”
Kiên cường không quá hai giây, cô đột nhiên lại ỉu xìu, nước mắt âm thầm rơi, nức nở: “Tôi thực sự yêu anh ấy mà.”
Trong suốt con đường đời mờ mịt tốt tăm, anh vẫn luôn là người dìu dắt cô, từ những lời động viên cổ vũ cục súc, cho tới những kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo nhưng rất quan tâm người ta, từ lúc cô vô danh cho tới khi cô nổi tiếng, người đàn ông kia, vẫn luôn dùng những cách biểu đạt riêng của mình để khích lệ, nâng đỡ cô.
Mao Phi Du không đành lòng, vuốt tóc cô, “Đừng khóc, mắt sưng thành hai quả đào tới nơi rồi, ngày mai cô còn phải chụp hình đó, dù có trang điểm đậm cũng không che được hết đâu.”
“Tôi không muốn đi làm,” Lê Chi tiếp tục khóc thút thít, “Tôi không tìm được trạng thái diễn, tôi không muốn tới đó rồi lại phải làm bộ vui vẻ.”
“Bậy nào.” Mao Phi Du khẽ khiển trách, “Cô có biết thỏa thuận làm ăn của cô hiện tại có giá trị thế nào không? Chuyện của cô và Tống Ngạn Thành thì hai người tự giải quyết êm xuôi với nhau, nếu cô nghĩ thông suốt rồi, không muốn suốt ngày nói chuyện không đâu vào đâu, vậy thì dứt khoát đứt đoạn với cậu ta đi. Còn nếu chưa nghĩ thông, vậy thì tách nhau ra một thời gian, để cho bản thân tỉnh táo lên một chút.”
Đêm nay Lê Chi lại ngủ không ngon, cô thức tới tận hừng đông.
Lúc cô rời giường thì bị hạ huyết áp, suýt chút là ngã quỵ, trước mắt mọi vật đều mờ ảo, trắng xóa.
Hôm nay là ngày có hẹn chụp bìa tạp chí, cô không thể lỡ hẹn. Trước khi ra ngoài, Mao Phi Du đã tự tay trang điểm cho cô, anh ta còn phải thoa lên mặt cô tận hai lớp kem che khuyết điểm. Mao Phi Du cảm thán: “Hóa ra kĩ năng của tôi vẫn còn tốt chán, hồi trước làm cho bên nhà tang lễ, người nhà của người chết lúc nào cũng đăng kí chỗ tôi rầm rầm đấy.”
Lê Chi váng cả đầu, “Mới sáng sớm ngày ra mà anh đã nói mấy đều không may thế rồi à?”
Mao Phi Du hừ lạnh, “Cô đừng có mà kì thị công việc của người khác, tôi là nhân tài trong giới trang điểm người chết đấy.”
Sau khi trang điểm xong, sự mệt mỏi trên mặt Lê Chi đã được che mờ hết. Xe của trợ lý đã chờ sẵn dưới lầu, từ giờ tới lúc kết thúc hợp đồng chỉ còn có vài ngày, Mao Phi Du bây giờ không tiện lộ diện. Lê Chi đi tới cạnh cửa, anh ta lại gọi cô lại: “Tiểu Lê Tử.”
“Hả?” Lê Chi quay đầu.
Biểu hiện của Mao Phi Du đờ lại, vừa đau lòng vừa động viên, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, đi đi.”
Lê Chi nở một nụ cười nhạt, “Ừ.”
Phía sau cánh cửa này, cô vẫn có thể làm một cô gái bình thường, muốn khóc thế nào thì khóc thế đó, nhưng một khi đã bước ra khỏi cánh cửa này, thì hai chữ ‘tâm trạng’ không phải do cô định đoạt nữa.
Bây giờ, Lê Chi đã đi làm trở lại, cô nhận phỏng vấn chuyên sâu của năm hãng truyền thông, bay tới Thâm Quyến và Thượng Hải để chụp ảnh bìa tạp chí. Cô nỗ lực hoàn thành hết các hạng mục hợp tác của công ty, làm xong càng sớm càng tốt. Thời gian của cô chia làm hai nửa, thường xuyên phải thức đêm.
Trước ống kính, cô luôn đoan trang xinh đẹp, đối với mỗi vấn đề phát sinh đều xử lí rất nghiêm túc, luôn cân nhắc nặng nhẹ. Cô đã đặt ra rất nhiều tiêu chí với chính bản thân, ngay cả khi bây giờ đã khác xưa, cô không còn là vai người qua đường bị tạt sơn đỏ trong quảng cáo băng vệ sinh nữa —— đêm dù tối mấy rồi cũng sẽ phải đón bình minh tới, vì vậy trong thời gian ánh sáng chan hòa khắp thế gian ấy, cô vẫn sẽ như trước, mỉm cười đầy tôn trọng với quá khứ của mình.
Lê Chi khiêm tốn nho nhã, đối với mọi người đều hữu lễ khách khí, công việc dù có bị chậm trễ cũng chưa từng buông lời than vãn. Hôm nay cô đến tháng, sau mười tiếng liên tục chụp hình, cô trở lại xe bảo mẫu, ôm lấy bụng dưới, đau tới mức nôn khan.
Cô trợ lý sợ chết khiếp, đang định gọi cho Mao Phi Du thì bị Lê Chi ngăn lại. Cô thều thào: “Không sao, bây giờ em chạy đi mua cho chị một hộp Ibuprofen* là được.”
(*) Ibuprofen: là một loại thuốc kháng viêm, hạ sốt, giảm đau cho người lớn.
Trở lại căn biệt thự Tân Giang mới mua, đêm dài cô quạnh, Lê Chi trốn trong chăn khóc.
Điện thoại cá nhân đặt trên bàn, ánh đèn xanh đen u ám như đêm tối, yên lặng đến đau lòng.
Sang tuần kế tiếp, Lê Chi hoàn thành nốt buổi chụp tạp chí cuối cùng trong hợp đồng, sau đó cô trở lại khách sạn, lên giường đi ngủ. Cơn cảm cúm cô mắc mấy hôm nay không hề có biến chuyển tốt đẹp, khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô cảm thấy mình như một chú cá mắc cạn, ngay lập tức sẽ chết đi.
Buổi tối tám giờ, Mao Phi Du đăng nhập vào tài khoản WeiBo của cô để đăng bài, anh ta bấm vào bài soạn đã chuẩn bị từ sớm, gửi đi.
Hợp đồng của Lê Chi và công ty Tinh Hải chính thức kết thúc.
Đồng thời, phòng làm việc của Lê Chi được thành lập với mục đích hỗ trợ cho con đường nghệ thuật của cô.
Tin tức này, nếu xét theo lượng truy cập, chắc chắn là sẽ lên hot search. Nhưng Mao Phi Du đã chuẩn bị từ sớm, trích ra một khoản tiền để cố đè hotsearch xuống. Trong khoảng thời gian này, Lê Chi đã quá nổi tiếng, mà cái gì quá thì đều không tốt, già néo thì đứt dây, nếu để mọi việc quá nổi, ngược lại sẽ khiến cư dân mạng thấy phản cảm.
Ngay khi tin tức chấm dứt hợp đồng được tung ra, nhóm Quả Lê Cam vui như trẩy hội. Tiểu Chu cực kỳ hưng phấn, gửi tin nhắn WeChat cho Tống Ngạn Thành: [Anh ơi!! Chị đẹp của em!! Rốt cuộc đã giải ước rồi!!]
Tống Ngạn Thành nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này, nhìn tới nhìn lui dăm bảy lượt, mọi thứ liên quan tới cô giờ đây đã như xa cách cả một cõi.
Tiểu Chu chờ mãi mới thấy anh gửi tin nhắn tới, vỏn vẹn có một chữ: [Ừ.]
[Ôi vui quá đi!! Cuối cùng thì thần tượng của em cũng có thể thoát ly khỏi cái tổ đỉa hút máu đó rồi!! Anh! Bao giờ hai người công khai chuyện tình cảm thế?!]
Trong lòng Tống Ngạn Thành như bị hụt mất một mảnh, đôi tay gõ chữ cũng trở nên không lưu loát, phải sửa đi sửa lại mấy lần, ghép vần thế nào cũng bị sai.
Tiểu Chu: [Sao em có cảm giác hôm nay anh cứ là lạ làm sao nhỉ? Anh, không phải là anh chia tay rồi đó chứ?]
Tống Ngạn Thành đau tim tới nơi rồi, đứa nhỏ này, sao không mở quầy xem bói luôn đi!
[Ha ha ha ha, em nói đùa thôi, nếu hai người chia tay, em sẽ nhảy lầu cho xem.]
Tiểu Chu tắm rửa xong xuôi, trò chuyện với bạn gái một hồi, mới nhận được tin nhắn của Tống Ngạn Thành: [Cậu nhảy lầu thì Tiểu Ngư phải làm sao bây giờ, sống tốt phần đời của mình đi đã, những thứ mắt thấy cũng chưa chắc là thật, đừng quá coi trọng tình cảm của người khác.]
Lúc Tống Ngạn Thành gõ tin nhắn này, lòng anh như cỏ khô, chỉ cần một ít gió Lào là cả đám sẽ bốc cháy. Tin tức về Lê Chi ngày càng nhiều, nào là trên những tấm ảnh quảng cáo sản phẩm, ảnh bìa tạp chí, chỉ cần search một chút là sẽ ra cả đống tin của cô.
Tống Ngạn Thành cứ như bị ma nhập vậy, rõ ràng là hôm đó đã làm rất gắt, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nhịn được mà tìm kiếm tất cả các tin tức về cô. Không hiểu ra làm sao anh lại tự nhìn thấu bản thân, cảm thấy bản thân giống như một tên rình rập, vừa lo sợ bất an, lại vừa sốt ruột bồn chồn.
——
Đến thứ hai, anh tới tập đoàn tham dự Hội nghị thường kỳ.
Tống Ngạn Thành cố tình không xuất hiện với lý do đi công tác, hai tháng qua anh luôn giữ hành tung của mình bí ẩn. Tống Ngạn Thành vừa vào phòng họp, tất cả ban cán sự đều tự động im lặng. Các báo cáo về việc Tống Duệ Nghiêu mượn chức vụ để gian lận trong vụ đấu thầu năm đó đã được truyền đi rất xa.
Với thân phận của Tống Duệ Nghiêu mà tin đồn này vẫn có thể tùy ý truyền ra ngoài như vậy, có thể thấy độ uy tín của tin tức là 80-90%. Người ta ngấm ngầm đàm tiếu sau lưng hắn, người kế vị ngôi chủ Tập đoàn Bách Minh, e là sẽ rơi vào tay người khác.
Chỉ là một hội nghị thường kỳ rất bình thường được tổ chức, vậy mà mọi người ai ai cũng cẩn thận khắt khe, tất cả sự chú ý đều dồn lên người Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành vẫn rất điềm tĩnh, lạnh lùng kiệm lời. Anh vẫn chỉ chuyên tâm với mảng việc thuộc phần mình, báo cáo cho xong, trong vô hình trung lại đang khiến Ban lãnh đạo phải ngộp thở.
Sau khi tan họp, Tống Ngạn Thành vừa vào văn phòng, Tống Duệ Nghiêu đã tìm đến.
Khuôn mặt Tống Duệ Nghiêu âm u, ngay cả chút hòa khí bình thường cũng không thèm giữ nữa. Hắn đóng cửa phòng một cái “rầm”, bước nhanh tới trước bàn làm việc của Tống Ngạn Thành, trầm giọng, giận dữ hỏi: “Rốt cuộc là mày đang làm trò quỷ gì?! Chuyện đấu thầu này đã qua bốn, năm năm rồi, mày còn muốn lật ra làm cái quần gì?!”
Tống Ngạn Thành cười khách sáo, trong lòng cũng dần lạnh băng, “Anh cả, anh làm gì vậy, trời đang hanh khô lắm, cẩn thận bắt lửa đó.”
“Ở đây không có ai, mày không phải giả vờ giả vịt!” Tống Duệ Nghiêu đang rất nóng nảy, hắn hoàn toàn không thể ngờ được, cái hiệp nghị được thực hiện rất âm thầm cẩn mật năm đó giờ lại quay ra đâm hắn một dao, làm thứ nhược điểm khiến người ta bắt thóp được. Tống Duệ Nghiêu tiến về trước một bước, bị ép tới không nói nổi lời nào. Hắn ta đứng thẳng lên, ảm đạm nói: “Mày đúng là thằng chó lấy oán trả ơn!”
Tống Ngạn Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Chẳng phải từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi tôi như vậy sao? Anh trai à, không cần phải nhai lại lời đó làm gì, từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Tống, tôi đã rất rõ thân phận của mình là gì.”
“Mày!” Tống Duệ Nghiêu nghĩ lại, bỗng nhiên lại nở nụ cười. Hắn lật mặt nhanh như lật bánh tráng, khuôn mặt âm hiểm khiến người ta phải khiếp sợ. Hắn khẽ hếch cằm, ánh mắt thảnh thơi, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, đột nhiên đổi chủ đề, giả bộ đang nói chuyện phiếm, “Hai ngày trước, có một người bạn của tao tham gia một bữa tiệc, rất báo nhiệt, vừa lúc lại gặp một người quen, mày đoán thử xem là ai nào?”
Lòng dạ Tống Ngạn Thành nào thua kém Tống Duệ Nghiêu, rất hiểu Tống Duệ Nghiêu đây là đang chơi chiêu khác, tuyệt không phải mấy lời hay ý đẹp gì.
“Mày nói thử xem, em dâu càng ngày càng xinh đẹp, ôi cha chả, cái cặp môi đỏ mọng, ai chà, khiến nhiều người muốn âu yếm. Còn cái eo kia nữa, tinh tế làm sao, một tay cũng có thể ôm hết đó, nhéo được cái eo đó thì còn gì bằng.” Tống Duệ Nghiêu cười híp mắt, cuối cùng, hắn giơ tay lên, cách một khoảng không làm động tác minh họa.
Tống Ngạn Thành đứng ở trước chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, giữa hai ngón tay còn đang kẹp một chiếc bút Parker mạ vàng, anh bất giác xoay bút qua lại.
Tống Duệ Nghiêu kinh hô, giả dạng như chỉ vừa mới biết được, “Nếu như không phải do ngày trước cùng nhau dự tiệc, tao còn không biết là em ấy đã nhận được giải Ảnh hậu rồi đấy? Lợi hại quá lợi hại quá, tao đã nói rồi mà, ánh mắt của mày trước giờ đều nhanh gọn chuẩn xác, cũng rất tàn nhẫn, không chơi thì thôi, đã chơi thì phải là gái cao cấp nhất.”
Tống Ngạn Thành hơi cúi đầu, đầu bút mạ vàng xoay từ ngón giữa sang ngón áp út, cuối cùng rơi xuống mặt bàn.
Việc tưởng chừng là nhỏ nhoi này lại không thoát nổi tầm mắt của Tống Duệ Nghiêu, bọn họ đã là đối thủ nhiều năm như vậy, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không phải dạng vừa, Tống Ngạn Thành trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng cái đuôi đằng sau sớm đã bị hắn kẹp chặt, giờ chỉ là đang cố gắng nhẫn nại.
Tống Duệ Nghiêu lại tiến thêm một bước, vẻ tươi cười giả tạo vừa nãy đã biến đâu mất, ánh mắt nghiền ngẫm vô lại, vẻ mặt tràn đầy sự ngả ngớn. Hắn nói: “Em dâu uống rượu cũng phóng khoáng thật đấy, bộ dáng sau khi uống nhiều rượu cũng rất đẹp mắt. Chúng ta vốn là anh em, có phúc cùng hưởng là nên đấy. Đừng quên lời lần trước anh nói với mày, mày chơi chán rồi thì giới thiệu cho anh, anh đảm bảo không chê.”
Hắn vừa mới dứt lời, Tống Ngạn Thành đã vung nắm đấm tới.
Bay mẹ nó nhẫn nại!