(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 16.
Hạng Cảnh Trung nhìn lướt qua danh sách các thành viên bậc thứ hai trong tay, bên họ có quá ít người có thể đưa cho người ta mượn, nhiều người thậm chí còn đang phải bận bịu dìu dắt đội viên. Cửa phòng làm việc của anh ta chợt bị người gõ mấy tiếng. Người gõ cửa xin phép vào phòng, đưa cho Hạng Cảnh Trung một phần hồ sơ, sau đó mới nhờ anh ta kí tên.
Trên mấy tờ hồ sơ này là giấy xin phép xuất cảnh của nhân viên. Hạng Cảnh Trung xoay bút trong tay một hồi, cuối cùng vẫn nhấc bút kí tên của mình dưới tài liệu, sau đó, anh ta gửi cho Trì Thác một tin ngắn, nhờ Trì Thác ghé văn phòng mình một chuyến.
Vừa vào cửa, Trì Thác lập tức bắt tay vào thực hiện công việc thường lệ của mình, anh trực tiếp đi vòng qua chỗ Hạng Cảnh Trung, lấy mấy bịch hồng trà cất trong ngăn kéo, sau đó ung dung pha trà. Quanh năm suốt tháng, anh đã quá quen với việc pha trà đãi vị nguyên đội trưởng nhà mình.
"Mấy phần hồng trà này của anh ít vơi đi nhiều lắm." Trì Thác ngó chừng mấy miếng lá trà còn trong hộp.
Hạng Cảnh Trung nhận li trà từ tay Trì Thác, xong xuôi mới giải thích: "Tại bây giờ cũng ít đãi khách ấy mà."
Vị khách thường được anh ta đãi trà là ai, Hạng Cảnh Trung cũng không nói rõ.
"Chi nhánh Canada hiện giờ lại cần cậu qua giúp đôi ba loại nhiệm vụ, tôi kí tên rồi, 'Ánh sáng' tạm thời không có việc ha." Hạng Cảnh Trung tiện đường khen tay nghề pha trà của Trì Thác dăm ba câu.
Trì Thác cảm thấy Hạng Cảnh Trung trông cứ như có lén lút sắp xếp thứ gì rồi vậy, anh dứt khoát hỏi: "Có phải anh muốn 'Ánh sáng' làm gì nữa hay không đấy?"
Hạng Cảnh Trung cười, đôi mắt đào hoa kia của anh ta híp cả lại, hệt như đang ngợi khen Trì Thác trông thế mà lại hiểu ý anh ta ghê nơi. Anh ta di ngón tay trên mặt bàn, nói với vị đội viên đã từng sát cánh với mình ở đội thứ hai cũ: "Đội thứ ba xin mượn người hỗ trợ, cho tôi mượn dùng người trong đội cậu mấy hôm ha."
"Hầu Thiên Hữu? Đội ổng không có người hay gì?" Trì Thác nhíu mày, cảm thấy chuyện này có hơi rắc rối rồi.
Hạng Cảnh Trung nhấp một hớp trà, tiếp tục giải thích: "Mấy đội viên của cậu ta bị Chu Chi Ngang mượn rồi, bên đó bây giờ đang bị chi nhánh chính dí chạy sát nút đấy."
"Rồi, vậy thì anh muốn cỡ mấy người bên 'Ánh sáng'?" Trì Thác hỏi.
Thân phận của Giang Tuyết Đào có hơi bị đặc biệt, hắn vốn là người được chi nhánh Châu Á phân công đến trông chừng chi nhánh của đội thứ hai, sang chi nhánh của đội thứ ba làm việc ké thì có hơi bị kì quặc, hơn nữa, hắn thậm chí còn không đệ trình chuyện mình bị ảnh hưởng bởi năng lực của mộng cảnh bên Nhật lên cho chi nhánh chính nữa chứ. Còn Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong hiện giờ đều được xếp vào bậc thứ hai, có thể thảy cho Hầu Thiên Hữu mượn được.
"Yêu cầu hai người bậc thứ hai, vậy thì chọn Nhiễm Văn Ninh với Ngô Côn Phong là ổn rồi." Hạng Cảnh Trung quyết định.
Trước đây không lâu, Trì Thác đã từng xem xét cây dù đen của Nhiễm Văn Ninh, tuy thực lực trong mộng của Nhiễm Văn Ninh lúc cao lúc thấp, thế nhưng lần phát huy tốt nhất của cậu cũng đủ để chứng minh được rằng cậu đã thật sự trở thành một tông đồ ở bậc thứ nhất. Anh vẫn luôn nghi rằng người lén tặng dù cho Nhiễm Văn Ninh là Hạng Cảnh Trung, thế nhưng Hạng Cảnh Trung trông thế mà lại trực tiếp đẩy Nhiễm Văn Ninh sang cho đội thứ ba xài tỉnh rụi.
"Anh nhất định phải mượn Nhiễm Văn Ninh hả?" Trì Thác lại hỏi một lần.
Vừa mới nhấc tách lên tính uống, Hạng Cảnh Trung lại nghe được Trì Thác hỏi thăm như vậy. Anh ta lập tức cảm thấy hứng thú, bèn đặt li trà xuống bàn rồi hỏi ngược lại: "Gần đây Nhiễm Văn Ninh có tiến bộ hay sao?"
Đinh ninh rằng Hạng Cảnh Trung biết đến thứ đạo cụ trong tay Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác mới nói bóng nói gió: "Đúng là có mạnh hơn rồi đấy, tiến bộ vượt bậc."
"Ồ?" Hạng Cảnh Trung đang băn khoăn liệu rằng Nhiễm Văn Ninh đã thành thạo cách sử dụng năng lực từ mộng cảnh, hay thứ đồ người kia tặng cho cậu rốt cuộc cũng có tác dụng rồi.
Hạng Cảnh Trung vẫn còn nhớ "Ánh sáng" trước đó cũng đã phải xử lí một mộng cảnh ở bậc thứ ba, người xử lí chủ mộng cảnh cuối cùng vẫn là Trì Thác. Thế nhưng năng lực của Trì Thác lại khá khó để xử lí hoàn toàn "Sáp nhập", hẳn Nhiễm Văn Ninh đã phải giúp anh một tay để nhược hóa năng lực của chủ mộng cảnh.
Hạng Cảnh Trung suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dứt khoát nói: "Tôi nghĩ cậu ta sẽ giúp được cậu sớm thôi."
"Anh cũng biết rồi à. Cơ mà nếu Nhiễm Văn Ninh cứ khơi khơi đi sang địa bàn của đội thứ ba như vậy, lỡ đâu thực lực của cậu ta bị mấy người khác để ý thì sao." Trì Thác chỉ ra vấn đề cốt lõi. Anh cảm thấy Hầu Thiên Hữu sẽ đoán được rằng Nhiễm Văn Ninh hiện đang dừng chân ở bậc thứ nhất.
Lần này, Hạng Cảnh Trung có hiểu rõ hơn mấy chỗ, nếu nói như vậy thì hẳn Nhiễm Văn Ninh đã có thể cụ hiện vật thể rồi, nhưng quyết định nâng cấp bậc cho cậu ngay lúc này cũng quá là gấp gáp. Nhiệm vụ trong mộng bên đội thứ ba đã được xác định rồi, chỉ có Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng vào mộng thôi, nếu như chỉ là hai người này, chuyện này tính ra sẽ rất dễ xử lí.
"Tôi đã bảo Hầu Thiên Hữu rằng mình sẽ phái người bậc thứ hai qua đấy, vậy thì cứ để hai tên này đi thôi." Hạng Cảnh Trung vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu của mình.
Trì Thác cũng không biết đánh giá cái ông Hầu Thiên Hữu này ra sao, đội trưởng đội thứ ba lúc nào cũng cà lơ phất phơ, thậm chí nhắm mắt chọn đại một ai đó trông cũng đáng tin hơn ổng nhiều. Thế nhưng, nếu có thể ngồi ở vị trí đội trưởng đội thứ ba được nhiều năm liền như thế, hẳn người này cũng có đầy bụng bí kíp trong người nhỉ.
Thấy Trì Thác vẫn còn hơi do dự, Hạng Cảnh Trung dứt khoát đứng dậy, định bụng thêm chút trà vào li cho Trì Thác. Lúc thêm trà, anh ta chăm chú nhìn nước trà xoáy đều trong tách, chậm rãi khuyên: "Năng lực của Hầu Thiên Hữu rất đặc biệt, mình có thể mượn cơ hội lần này để nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh đôi câu."
"Cũng mong là đúng ý anh." Trì Thác nhận lấy tách trà vừa được thêm kia trong tay.
...
Nhiễm Văn Ninh đã hứa mỗi tuần sẽ vào mộng một lần để gặp Hoàng Trí Vũ.
Nơi họ định kì gặp nhau đương nhiên là mộng cảnh sân nhà "Dưới ánh trăng, Dear Anna" của cậu rồi. Thật sự đúng như lời mấy người Trì Thác từng nói với cậu lúc trước, tín vật của mộng cảnh không phải là phương pháp duy nhất giúp người ta vào được mộng cảnh đặc thù, đặc biệt là sau khi cậu trở thành tư chất giả của Dear Anna, nhiều khi chỉ cần cậu muốn vào đó là vào được ngon ơ.
"Dưới ánh trăng, Dear Anna" đối xử với ai cũng ôn hòa dịu dàng, hỏi sao nó lại được đặt cho một cái tên khác là "Dear Anna hiếu khách". Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ rằng mình thật sự rất may mắn nên mới trở thành một tư chất giả của nó, đặc biệt là khi thử làm một phép so sánh với năng lực của Hoàng Trí Vũ.
Sau khi sở hữu được dù đen, qua một khoảng thời gian khắc khổ luyện tập, Nhiễm Văn Ninh cũng đã lần mò được một ít cách sử dụng, thật ra cậu có thể dùng ý thức để điều khiển cây dù này, bung dù khép dù chỉ là cách sử dụng đơn giản nhất của nó mà thôi.
Cứ như thể cây dù này được sinh ra như thế chỉ vì biết được Nhiễm Văn Ninh sẽ tạm thời không dùng được mình vậy.
"Ta có tài cán gì mà lại có thể có được mi trong tay như thế này." Sau khi ôm cây dù đen vào lòng, Nhiễm Văn Ninh kìm lòng không được, mới phải nghĩ thầm như vậy. Cậu không rõ thật sự là do Lâm Nhất giúp mình, hay vẫn là do Hạng Cảnh Trung nhìn không nổi một tên tay mơ như cậu nên mới ra tay hỗ trợ.
Hoàng Trí Vũ trước mặt cậu lại đang suy nghĩ về mấy chuyện khác. Anh ta không biết Nhiễm Văn Ninh là tư chất giả của Dear Anna, vì thế vẫn luôn nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh chỉ cần bung dù là tạo mưa được ở mọi mộng cảnh hệt như lúc vẫn còn ở trong mộng cảnh khi trước, tuy nhiên thế mưa hiện giờ lại có hơi...
"Rõ ràng cậu sở hữu một loại đạo cụ như thế này, vì sao năng lực từ mộng cảnh của cậu vẫn yếu ớt như thế?" Chỉ có mấy hạt mưa bụi li ti đáp xuống trên tay Hoàng Trí Vũ mà thôi, trận mưa này thậm chí còn kéo dài chưa được một phút đồng hồ nữa.
Nhiễm Văn Ninh vội vàng ho một tiếng, thật lòng thật dạ phân trần: "Tôi đã tiến bộ nhiều lắm rồi đấy, ít ra bây giờ muốn mưa là mưa được."
Năng lực của Dear Anna rất hao tổn tinh thần lực, hễ mà trị số của cậu chưa đạt được đến 8000, mấy cơn mưa cậu tạo ra cũng sẽ không thể nào mạnh cho nổi.
"Cái này mà cậu cũng gọi là tiến bộ được à? Cậu đừng mãi hồ đồ trông vàng thành đá như thế chứ." Hoàng Trí Vũ lắc đầu, thở dài, "Năng lực của cậu chắc chắn không chỉ có mỗi giảm bớt tinh thần lực đâu, nó đang khiến năng lực từ mộng cảnh của tôi yếu bớt đi mất, thật ra mấy loại thuộc tính như này rất hiếm có khó tìm đấy."
Hoàng Trí Vũ lại nghĩ đến mấy lần sử dụng trước của Nhiễm Văn Ninh rồi phân tích: "Nếu tôi không đoán nhầm, năng lực của cậu trong lúc này phụ thuộc vào trạng thái tinh thần của cậu nhiều lắm, chỉ cần tinh thần lực của cậu gia tăng vì tâm trạng chập chờn nóng nảy, cơn mưa mà cậu tạo ra sẽ mạnh mẽ hơn như vậy nhiều."
Nhiễm Văn Ninh từng không hề ấp ủ bất kì lí tưởng nào xa tầm với đến như thế, khi xưa, nếu đánh ra được một tia công kích bình thường thôi thì cậu sẽ nổ pháo ăn mừng ngay. Thế nhưng hiện giờ, sau khi nghe được lời đánh giá của người khác, cậu lại hiểu được rằng Hoàng Trí Vũ đang phê bình mình, nghĩ mình không sử dụng năng lực cho đến nơi đến chốn.
"Nếu cậu cứ mãi sử dụng năng lực như thế này hoài, cậu sẽ rất dễ bị năng lực từ mộng cảnh nuốt chửng." Hoàng Trí Vũ nhắc nhở, "Huống chi thứ cậu dùng là một loại đạo cụ đến từ mộng cảnh, nếu cứ để mặc nó khống chế bản thân như thế, cậu hẳn sẽ không biết được cái chết ập đến với mình như thế nào đâu."
Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa chen ngang được mấy lời thuyết giáo của Hoàng Trí Vũ, người đàn ông này lại bắt đầu lẩm bẩm nói một mình.
"Nghĩ cũng kì, cậu thế này mà lại có thể nhảy nhót tưng bừng được mãi cho đến bây giờ mới hay, còn tôi thì ngày nào cũng lạnh phát khiếp, chỉ muốn tự sát thôi. Tôi nghi ông Trời phái cậu xuống đây chỉ để chọc tức tôi thôi hay sao đó."
Hoàng Trí Vũ cũng chẳng để tâm đến việc mình từng đầu quân cho phe phản diện, anh ta chống nạnh, bắt đầu càm ràm phê bình Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh bị ép nghe thuyết giáo tới nỗi bó tay bó chân. Có phải cậu chuyên môn được sinh ra để bị mấy người như này giáo huấn không nhỉ, cái người kia khi xưa cũng từng ác với cậu y chang như vậy, cậu ta tẩn cậu nhiều tới nỗi cậu sắp mắc phải hội chứng sợ hãi mấy tên điển trai luôn.
"Anh nói anh muốn cho tôi biết tin tức, sao bây giờ anh lại răn dạy tôi thế này." Nhiễm Văn Ninh thật sự nhịn không nổi nữa, cậu chỉ đành lên tiếng ngắt lời Hoàng Trí Vũ.
Hoàng Trí Vũ nhíu lông mày, khuyên cậu trai trẻ trước mắt mình: "Nếu cường độ năng lực của cậu cứ mãi như thế, tôi nghĩ cậu không kéo được đến bốn tháng đâu, tôi chỉ đang cố giúp cậu trở nên mạnh mẽ mà thôi. Nhưng tôi cũng không ra tay dạy cậu được, việc sử dụng 'Đông lại' sẽ khiến mộng cảnh kia tổn thương tôi nhiều hơn như vậy nữa."
"Vậy nên cậu phải ráng hiểu lời tôi nói, nghe không." Hoàng Trí Vũ hơi nghiêm giọng bảo.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Nhiễm Văn Ninh mới nói rằng việc trở nên mạnh mẽ cũng không dễ dàng đến như vậy đâu, cậu vẫn luôn mong rằng mình có thể sóng vai được với Trì Thác nhanh nhanh một chút cơ mà. Thế nhưng so với mấy lời thuyết giáo từ Hoàng Trí Vũ, cậu muốn nghe thông tin của phái bảo thủ từ anh ta hơn.
Cậu cất cây dù của mình đi, sau đó mới nhắc Hoàng Trí Vũ: "Anh cũng đã phân tích năng lực của tôi rất nhiều rồi nhỉ, bây giờ mình trò chuyện về phái bảo thủ một hồi đi."
Ánh trăng bàng bạc của Dear Anna có một sắc độ khá lạnh lẽo, nó phủ lên mặt Nhiễm Văn Ninh, khiến cả khuôn mặt của cậu trông như cũng lạnh lẽo heo hút theo.
Những khi nhắc đến người kia, Nhiễm Văn Ninh chưa bao giờ có thể ép mình bình tĩnh cho được. Cậu cố gắng bình ổn sóng to gió lớn trong mình lại, cuối cùng chỉ hờ hững hỏi: "Sau Tết, bên vườn Tây có mất đi một kẻ khai thác, anh có biết chuyện này hay không, biết được bao nhiêu?"
"Cậu đang ám chỉ việc lạc lối trong mộng hay sao? Chi nhánh mình khi ấy cũng có khá nhiều người chết, người cậu nói cụ thể là ai?" Hoàng Trí Vũ nhờ Nhiễm Văn Ninh nói rõ danh tính người kia.
Nhiễm Văn Ninh lắc đầu mấy cái, trước mắt cậu lại loáng thoáng xuất hiện hình ảnh pháo hoa sặc sỡ cùng tiếng súng vang rền. Cậu vươn tay đỡ trán mình một hồi, sau đó mới nhắc Hoàng Trí Vũ: "Cậu ta không lạc lối, cậu ta bị người khác gϊếŧ chết trong hiện thực."
"Vậy thì tôi không biết, mấy nhiệm vụ tôi nhận bên phái bảo thủ trước đây đều được tiến hành trong mộng cả." Tuy ít khi có dịp tiếp xúc với mảng này, thế nhưng Hoàng Trí Vũ vẫn có thể cung cấp một vài đầu mối này nọ cho Nhiễm Văn Ninh.
"Nếu phái bảo thủ bị ép ra tay ngoài hiện thực, người này hẳn sẽ rất khó xử lí trong mộng cảnh, cậu ta là một tông đồ hay sao?"
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh cũng không trả lời được câu hỏi này của Hoàng Trí Vũ. Cậu thật sự không rõ Lâm Nhất có phải là một tông đồ hay không.
Hoàng Trí Vũ hờ hững nhún vai một cái, sau đó mới tiếp lời: "Bên phái bảo thủ, người ta có chia ra thành rất nhiều mảng để xử lí. Bên này cần phải phái sát thủ chuyên nghiệp để giải quyết việc gϊếŧ chóc mà cậu vừa hỏi, thế nhưng chuyện như thế cũng không nằm trong phạm vi phụ trách của tôi."
"Chỉ có duy nhất người bên nước ngoài mới làm được cái chuyện như vậy thôi, đấy là tất cả những thứ tôi biết."
Sau khi nghe Hoàng Trí Vũ nói xong, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng người bên phe bảo thủ phân tán khắp nơi trên thế giới, chuyện này chẳng phải là một loại tin tức gì hay ho cho cam. Cậu bây giờ hẳn sẽ mãi mãi sẽ không tìm ra được người đã gϊếŧ chết Lâm Nhất, hệt như lời Hạng Cảnh Trung từng nhắc nhở mình khi ấy.
"Ai muốn gϊếŧ cậu ta?"
[Phạm vi đáp án của câu hỏi này rất rộng, cậu sau này cũng sẽ như thế.]
[Chẳng hay biết kẻ nào muốn gϊếŧ chết mình.]