NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Tống Nam Thời và Phật Tử mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lát sau, Tống Nam Thời yếu ớt nói: “Nói cách khác, ngươi ở trên con đường này từ ngày hôm qua lạc đường đến bây giờ?”

Phật Tử: “Đúng vậy... Thí chủ cẩn thận!”

Tống Nam Thời không quay đầu lại, phủi tay một luồng Ly Hỏa đốt sạch tóc của Yêu tu phía sau nhân cơ hội đánh lén, Yêu tu hoảng sợ mở to hai mắt, che đầu lại kêu “ái ái ái” chạy trốn.

Hắn ta chạy trốn đến một nửa, nhìn thấy một người có đầu hòa thượng đang chặn trên đường chạy trốn của hắn ta, trong chốc lát giận từ trong lòng bốc lên, vuốt sắc duỗi về phía cổ Phật Tử muốn giết đầu trọc này.

Sau đó bị Phật Tử đấm bay ra ngoài.

Yêu tu kia bay ngược ra ngoài, nện thật mạnh trên mặt đất, run rẩy tại chỗ hai cái, đầu lưỡi lè ra, bất động.

Vì thế thấy Phật Tử vừa rồi còn đấm cực kỳ thuận tay lập tức đổi sắc mặt, giọng nói ngọc ấm nâng cao nói: “Hắn ta đã chết?!”

Tống Nam Thời nghĩ đến người xuất gia không thể sát sinh, lập tức dùng thần thức tra xét một phen. Nàng vừa thấy Yêu tu này còn dư lại một hơi, vừa định nói với Phật Tử người này không chết thì thấy Phật Tử đã bắt đầu niệm kinh Địa Tạng ngay tại chỗ, rất có ý tứ siêu độ người ngay tại chỗ.

Tống Nam Thời: “...”

Hắn ta mà không chết thì cũng bị ngươi tiễn đi.

Tống Nam Thời cảm thấy một loạt động tác này của y rất quen thuộc như đã trải qua trăm ngàn lần, nhưng không phải người xuất gia bọn họ đều là lòng ôm từ bi à? Chẳng lẽ y còn có thể thiếu chút nữa đấm chết người nhiều lần như vậy?

Nàng cạn lời mở miệng: “Đừng niệm, không chết đâu.”

Phật Tử cũng không dừng lại, chỉ thành kính nói: “Ta niệm thêm hai lần, Phật Tổ sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của ta.”

Tống Nam Thời: “...”

Trừ một điểm Phật Tổ tha thứ ngươi phải không?

Nhưng Phật Tử cũng không kịp trừ một điểm, bởi vì y vừa ra quả đấm này, Yêu tu khác lập tức nhìn sang.

Bọn chúng nhìn Yêu tu le lưỡi nằm trên mặt đất, lại nhìn Phật Tử.

Phật Tử cũng nhìn Yêu tu kia, lại nhìn bọn chúng.

Trong mắt các Yêu tu lộ ra vẻ hung ác: “Ngươi niệm cái gì cho hắn?”

Đây là uy hiếp.

Nhưng Phật Tử lại không cảm thấy thế, y ngẫm nghĩ cảm thấy mình đã hiểu.

Y khó xử, nhưng vẫn ôn hòa nói: “Các vị thí chủ đừng sốt ruột. Chờ siêu độ xong vị thí chủ này, bần tăng lần lượt tụng kinh cho các vị. Mỗi người đều có phần.”

Tương đương với nói để cho bọn họ xếp hàng chờ chết.

Dứt lời, một khoảng yên lặng.

Các Yêu tu giận dữ, cảm thấy mình bị một hòa thượng khiêu khích và sỉ nhục.

Bọn lập tức cảm thấy chắc chắn hòa thượng đột nhiên nhảy ra này là cùng một đám với bọn Tống Nam Thời. Hòa thượng này chẳng những sỉ nhục bọn họ, thậm chí còn đấm một huynh đệ của bọn họ kìa!

Cái gì? Ngươi nói không á?

Huynh đệ bọn chúng còn nằm trên mặt đất le lưỡi kìa! Hòa thượng còn niệm kinh Địa Tạng kìa!

Các Yêu tu cảm thấy mình đã biết chân tướng.

Đám Yêu tu giận dữ, có người hô to một tiếng: “Các huynh đệ lên cho ta! Báo thù cho huynh đệ chúng ta! Để hòa thượng này nếm thử sự lợi hại của chúng ta!”

Vừa dứt lời, lập tức có hơn nửa Yêu tu mênh mông lao về phía Phật Tử, áp lực bên Tống Nam Thời suy giảm.

Năng lực hấp dẫn thù hận này làm mọi người xem đến thế là đủ rồi.

Phật Tử bị vây ở giữa còn đang tốn công vô ích giải thích: “Các vị thí chủ hiểu lầm rồi. Bần tăng thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi. Nếu các thí chủ không thích kinh Địa Tạng, bần tăng niệm Tâm Kinh cho các vị có được không? Tâm Kinh chỉ hơn hai trăm chữ, cực kỳ dễ nhớ. Các vị nhớ kỹ cũng có thể đọc mọi lúc mọi nơi, củng cố tâm cảnh.”

Có Yêu tu lập tức giận dữ: “Sao? Ý của ngươi là chúng ta không nhớ được? Ngươi đang mắng chúng ta ngu hả? Không được! Hôm nay ngươi phải niệm dài nhất cho ta!”

Phật Tử dừng một chút, khó xử: “Vậy các ngươi nhớ rõ được à?”

Chúng Yêu tu lặng ngắt như tờ.

Phật Tử tỏ ra vẻ quả nhiên là vậy.

Yêu tu thẹn quá thành giận nói: “Các huynh đệ! Lên cho ta! Hòa thượng này khinh thường chúng ta!”

Chỉ một thoáng, một nửa Yêu tu còn vây quanh Tống Nam Thời mênh mông lại chạy sang một nửa.

Bọn chúng một lòng chỉ có Phật Tử, mục tiêu nhiệm vụ Trì Thuật An đã hoàn toàn không có lực hấp dẫn với bọn chúng.

Tống Nam Thời: “...”

Mọi người: “...”

Tống Nam Thời lặng lẽ nói: “Ta tin Phật Tử thật sự suy nghĩ cho bọn chúng. Y nói đều là lời thật lòng. Mọi người cảm thấy sao?”

Giang Tịch lạc đề hiếm có, như suy tư gì nói: “Phật Tử này há mồm... Muội nói lần sau chúng ta kéo bè kéo lũ đánh nhau, nếu mang Phật Tử lên hấp dẫn hỏa lực... “

Mọi người nhìn sang.

Giang Tịch dừng một chút, thêm vào: “Ý huynh là Phật Tử không hổ là Phật Tử, nói chuyện đều không giống người khác.”

Mắt thấy đề tài của mọi người càng ngày càng lệch, Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nhắc nhở: “Hiện tại mấu chốt không phải cái này, hiện tại mấu chốt là Phật Tử bị vây công, mọi người còn nói chuyện thêm một lát, có khi có thể đến lượt chúng ta niệm kinh Địa Tạng cho y đấy!”

Tống Nam Thời lập tức hoàn hồn.

Sau đó nàng nói ngay: “Vậy còn thất thần làm gì! Các huynh đệ, theo ta cứu người!”

Một đám người lập tức lao về phía Phật Tử bị vây quanh, hình thức nháy mắt đảo ngược, bọn họ từ cứu vớt Thái tử biến thành cứu vớt Phật Tử.

Nói cách khác, Trì Thuật An bị người ta bỏ rơi.

Những người khác đều lao đi, Úc Tiêu Tiêu bởi vì bị Trì Thuật An lôi kéo, lao chậm một chút, cho nên còn ở lại bên cạnh hắn.

Trì Thuật An nhìn thấy bọn họ lao ra thì lòng đã lạnh, lại nhìn thấy Tiêu Tiêu không rời không bỏ hắn, nháy mắt rơi lệ. Hắn lôi kéo ống tay áo nàng ấy cảm động nói: “Tiêu Tiêu! Quả nhiên vẫn là nàng để ý ta nhất! Bọn họ nhìn trúng đều là tiền của ta!”

Úc Tiêu Tiêu: “...”

Nàng ấy nghĩ tới bảy vạn linh thạch kia.

Nàng ấy rối rắm, không biết có cần nói cho hắn biết mình cũng nhìn trúng tiền của hắn hay không.

Nhưng nhìn dáng vẻ hắn cảm động, lương tâm Úc Tiêu Tiêu trỗi dậy hiếm có, chột dạ ngậm miệng.

Úc Tiêu Tiêu bảo vệ Trì Thuật An, bọn Tống Nam Thời muốn đoạt Phật Tử từ trong đám người hỗn loạn ra.

Bọn họ từ bên ngoài đánh lộn đến bên trong, Tống Nam Thời còn tưởng rằng bọn họ trì hoãn lâu như vậy, Phật Tử lại bị nhiều người vây công, có lẽ y không lạnh cũng phải tàn. Ai biết chen vào rồi, Tống Nam Thời còn chưa nhìn thấy Phật Tử, lại nghe được y dùng giọng nói ôn hòa dễ nhận kia hỏi: “Các vị thí chủ thật sự không học Tâm Kinh à?”

Yêu tu vây công giận dữ, cảm thấy y đang khiêu khích, trong giây lát lại là âm thanh nắm tay đánh nhau, cũng không biết ai đánh ai.

Tống Nam Thời: “...”

Có thể kéo thù hận cao như vậy, thật sự chỉ có ngươi.

Tống Nam Thời cảm thấy như vậy không được, nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong đã sớm biết Phật Tử không có việc gì, cho nên hắn xen lẫn trong đám người trộm lười. Lúc này Tống Nam Thời nhìn lại đây, hắn mới gật đầu.

Hắn rút kiếm: “Tránh ra!”

Mấy người biết hắn muốn chơi lớn, nháy mắt lùi sạch.

Vân Chỉ Phong rút kiếm chém một cái, trực tiếp bổ ra một con đường giữa Yêu tu vây đánh. Kiếm khí kia lan tràn đến trước người Phật Tử rồi biến mất, nắm giữ linh lực làm người ta kinh ngạc cảm thán.

Phật Tử chắp tay trước ngực đứng ở cuối kiếm khí, trên mặt ăn hai quyền, trên người còn có vài vết thương, nhưng tốt xấu gì còn có thể đứng.

Y kinh ngạc cảm thán: “Kiếm thuật của thí chủ tốt thật.”

Vân Chỉ Phong gật đầu với y, sau đó xoay người nhìn những Yêu tu khác còn đứng đó, nhàn nhạt nói: “Các ngươi, ai còn muốn lên?”

Các Yêu tu khác liếc nhau một cái, dần dần bình tĩnh dưới sự phẫn nộ đến váng đầu.

Phật Tử thuận tiện nửa ngồi xổm xuống, hỏi một Yêu tu không biết sống hay chết: “Thí chủ muốn nghe kinh Địa Tạng siêu độ hay là muốn nghe Tâm Kinh?”

Yêu tu: “...”

Con mẹ ngươi! Ngươi nghe thấy không! Con mẹ nhà ngươi!!!

Yêu tu khác lập tức cũng cảm thấy mình lại tức giận.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười tiến lên, ôn hòa nói: “Đại sư mệt mỏi rồi. Chúng ta có thể không nói lời nào, nghỉ ngơi một chút.”

Phật Tử: “Nhưng mà...”

Tống Nam Thời mỉm cười: “Câm mồm.”

Phật Tử: “...”

Y không tình nguyện ngậm miệng.

Hai đám người cứ giằng co như vậy.

Trì Thuật An ở bên nhìn, rất ghen ghét, nhỏ giọng nói: “Lúc ta vừa bị đuổi giết, vì sao Vân Chỉ Phong không ra chiêu kia? Hại chúng ta đánh mãi tới nơi này.”

Úc Tiêu Tiêu cạn lời: “Vừa rồi là bên ngoài thành, nhiều người như vậy, Vân Chỉ Phong thật sự dùng ra toàn lực thì ai đền.”

Trì Thuật An lập tức ngậm miệng.

Nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ vẫn nhắc nhở đám Yêu tu. Bọn chúng quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra mình đến ám sát Thái tử.

Vậy hiện tại...

Vì sao bọn họ lại phân cao thấp với một hòa thượng?

Bọn họ cảm thấy hòa thượng có độc, trong chốc lát ánh mắt nhìn về phía Phật Tử đầy ác ý, ánh mắt nhìn về phía Trì Thuật An cũng đầy ác ý.

Bọn họ muốn nhân cơ hội tiếp tục công kích Trì Thuật An, Tống Nam Thời kinh hãi, vội vàng muốn tiến lên, lại thấy cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Dừng tay!”

Ngay sau đó, Khuyển Nhị Cẩu dẫn theo một đám yêu binh nháy mắt bao vây đám Yêu tu kia.

Khuyển Nhị Cẩu đi ra khỏi đám người, nhìn một vòng, thấy được Thái tử nhà mình lập tức kích động đi qua. Hắn ta không nói hai lời nửa quỳ xuống, kích động nói: “Thuộc hạ dẫn yêu binh thủ tháp, không kịp phát hiện Thái tử gặp nạn, còn xin Thái tử tha tội!”

Úc Tiêu Tiêu vừa hay bị Khuyển Nhị Cẩu quỳ trước mặt: “...”

Trì Thuật An tránh ở phía sau Úc Tiêu Tiêu: “...”

Hắn khụ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra từ phía sau người trong lòng, rụt rè nói: “Được rồi, đứng dậy đi.”

Khuyển Nhị Cẩu lập tức đứng dậy, chỉ huy yêu binh bắt lấy đám Yêu tu.

Nhóm yêu binh thấy tình thế không ổn muốn phản kháng, mắt thấy phản kháng không thành, có vài yêu binh đã muốn tự sát.

Tống Nam Thời đang đề phòng bọn chúng, thấy thế lập tức hóa Tốn Phong thành dây thừng, trói kín mít từng Yêu tu muốn tự sát.

Khuyển Nhị Cẩu nhẹ nhàng thở ra, cảm động nói: “Đa tạ Tống tiên tử, ngài lại cứu Thái tử một lần.”

Tống Nam Thời thấy nàng sắp lên sân khấu, cười đến cực kỳ hòa ái.

Nàng dịu dàng nói: “Đây đều là việc mà ta nên làm. Nếu Khuyển tướng quân băn khoăn, ta đây cũng chỉ có thể từ chối thì bất kính, lại lãnh một phần tiền thưởng.”

Khuyển Nhị Cẩu - chưa hề nói gì: “...”

Yêu hoàng nghe được tin vội vàng chạy tới: “...”

Hiện tại ông ta rất muốn quay đầu đi thẳng, giả vờ như mình chưa từng tới, cũng giả vờ như mình căn bản không có đứa con trai này.

Nhưng con trai ông ta lại cực kỳ có ánh mắt, tinh mắt nói: “Phụ hoàng? Là phụ hoàng tới!”

Khuyển Nhị Cẩu cũng vui mừng: “Là bệ hạ!”

Yêu hoàng tránh không thoát: “...”

Ông ta nặng nề bước tới, khách khí nói: “Đa tạ Tống tiên tử lại cứu con ta một lần!”

Ông ta cười ha ha, muốn lừa qua chuyện tiền.

Tống Nam Thời cũng khách khí, nàng nói: “Không có việc gì! Nếu đã cầm tiền thưởng, đây đều là chuyện ta nên làm. Bệ hạ khách khí rồi, vậy mà cho hai lần tiền thưởng, ta cầm mà ngại quá.”

Yêu hoàng rất muốn nói, nếu đã ngại, vậy đừng cầm.

Ngay sau đó Tống Nam Thời nói một câu: “Nhưng thịnh tình của bệ hạ, ta từ chối thì bất kính.”

Yêu hoàng: “...”

Thế nào nàng cũng nói được.

Ông ta liếc con trai mình một cái.

Con của ông ta cười ngây ngô với tiểu cô nương Nhân tộc đối diện.

Ông ta cảm thấy đau mắt, lại quay đầu, rất muốn vứt luôn đứa con trai này.

Nhưng ngẫm lại tiêu phí bồi dưỡng thêm một Thái tử...

Ông ta cắn chặt răng, cười cứng đờ nói: “Nào có! Nào có! Đây đều là Tống tiên tử nên được!”

Sau đó sắc mặt xanh mét nói với Khuyển Nhị Cẩu: “Sau khi về lại chuẩn bị hai mươi vạn linh thạch cho Tống tiên tử, đưa đến khách điếm của bọn họ.”

Tống Nam Thời vội vàng bổ sung: “Khách điếm Phúc Lâm, bệ hạ và tướng quân đừng nhớ lầm.”

Yêu hoàng: “... Nghe thấy không, đừng nhớ lầm.”

Khuyển Nhị Cẩu: “... Vâng.”

Sắc mặt Yêu hoàng bệ hạ xanh mét dẫn đám Yêu tu bị bắt, xách con trai mình đi mất.

Con của ông ta còn rất không nỡ, quay đầu một cái nói: “Tiêu Tiêu, nàng chờ ta. Qua hai ngày ta lại đến tìm nàng!”

Úc Tiêu Tiêu: “... Ngươi đến trễ một chút cũng không sao.”

Yêu hoàng thiếu chút nữa hộc máu.

Ông ta không rõ trước khi con trai ông ta mất tích rõ ràng chỉ một lòng củng cố vị trí Thái tử của mình. Sao mất tích một năm lại đột nhiên biến thành đầu toàn tình yêu thế này?

Ông ta hối hận, ông ta muốn đòi hai mươi vạn linh thạch kia về rồi mình lại sinh thêm một đứa con trai không bị yêu đương mù quáng tiếp tục bồi dưỡng.

Tống Nam Thời lại cảm thấy mỹ mãn nhìn theo Yêu hoàng bệ hạ rời đi.

Nàng quay đầu lại, muốn chia sẻ sự vui sướng với các bạn nhỏ thì thấy Phật Tử đang đứng phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

Tống Nam Thời hơi khựng lại, ôn hòa nói: “Phải rồi! Phật Tử còn ở nơi này. Phật Tử các hạ, lần này ngài bị tai bay vạ gió, muốn chúng ta đưa ngài về không?”

Không biết vì sao, nhìn Tống thí chủ cười dễ gần như vậy, Phật Tử cảm thấy hơi sợ hãi.

Sau đó y vâng theo bản tâm, cẩn thận hỏi: “Vậy... các ngươi muốn linh thạch à?”

Tống Nam Thời: “...”

“Ha ha ha ha!” Nàng cười nói: “Sao có thể chứ? Ngài nói giỡn!”

Phật Tử lập tức thở phào: “Vậy là tốt rồi, làm phiền các vị thí chủ.”

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nhìn y một cái, không nói lời nào.

Tống Nam Thời lại hỏi: “Doanh địa của Phật Tử ở nơi nào?”

Phật Tử rất sầu khổ nói: “Doanh địa của chúng ta quá hẻo lánh, thế cho nên ta đi đến bây giờ cũng không tìm được.”

Tống Nam Thời cảm thấy cũng đúng.

Nếu không phải doanh địa quá mức hẻo lánh, sao có thể lạc đường từ ngày hôm qua cho tới hôm nay còn chưa tìm được?

Sau đó, mười lăm phút sau, bọn họ ở trên đường lớn cách chỗ xảy ra chuyện mười mấy dặm tìm được doanh địa Vạn Phật Tông.

Tống Nam Thời: “...”

Những người khác: “...”

Tống Nam Thời mờ mịt nói: “Nơi này rất hẻo lánh á? Đây không phải ở trên đường à? Ngươi đi theo đường lớn cũng có thể tìm được mà.”

Phật Tử rất ngạc nhiên: “Ồ? Hóa ra là thế!”

Mọi người không còn lời gì để nói.

Mà lúc này, Thần Tú đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người lập tức mở to hai mắt, sau đó nhấc chân chạy vào doanh địa, hô lớn: “Chủ trì! Phật Tử đã trở lại!”

Sau đó hắn ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy đám người Tống Nam Thời phía sau Phật Tử, trong lòng không khỏi chợt lạnh.

Xong rồi, bị người đưa về rồi.

Vậy mặt mũi Vạn Phật Tông bọn họ...

Thần Tú chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Sau một lát, đám Tống Nam Thời ngồi ở trước mặt chủ trì.

Chủ trì cười đến hòa ái, ôn hòa nói: “Đa tạ các vị thí chủ đưa Phật Tử về. Phật Tử không gây rắc rối gì cho các vị chứ?”

Ông ấy hỏi mà trong lòng run sợ.

Tống Nam Thời mỉm cười: “Nào có! Nào có! Phật Tử giúp chúng ta ơn lớn đấy.”

Chủ trì cảm thấy hôm nay Phật Tử cũng giữ được hình tượng thánh tăng, thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nam Thời nói: “Phật Tử không hổ là Phật Tử. Lúc ấy chúng ta đang bị vây đánh, vừa hay gặp Phật Tử...”

Chủ trì vẫn có tin tưởng tu vi của Phật Tử luyện ra sau nhiều năm đâm nhầm vào hiểm cảnh, đắc ý tiếp lời: “Phật Tử ra tay cứu các ngươi à?”

Sau đó ông ấy nghe Tống Nam Thời nói: “Sao có thể.”

“Nhờ cái miệng này của Phật Tử, những kẻ vây công chúng ta lập tức nhào về phía Phật Tử, khốn cục của chúng ta tạm giải!”

Chủ trì: “...”

Xong rồi, y vẫn há mồm.

Chủ trì cắn chặt răng, lập tức chủ động nói: “Đa tạ các ngươi đưa Phật Tử về. Vì biểu thành ý, ta đưa các vị một pho tượng Phật vàng, thế nào?”

Tống Nam Thời cười hì hì: “Sao có thể không biết xấu hổ chứ.”

Chủ trì: “Các thí chủ nên được. Chẳng qua hôm nay dẫu sao chuyện liên quan đến Phật Tông, các vị...”

Tống Nam Thời lập tức nói: “Ra khỏi miệng ta đi vào tai ngài, sẽ không có người khác biết.”

Hai người liếc nhau.

Hai cáo già không hẹn mà cùng bật cười, cười đến những người khác đều rất mờ mịt.

Giang Tịch không nhịn được hỏi Vân Chỉ Phong: “Bọn họ cười cái gì?”

Vân Chỉ Phong: “... Có lẽ là cười Tống Nam Thời xảo trá thành công.”

Sau nửa canh giờ, Tống Nam Thời - xảo trá thành công - được Phật tông tiễn ra ngoài.

Phật Tử xung phong nhận việc muốn đưa bọn họ trở về thành, Tống Nam Thời từ chối thẳng. Nàng sợ sau khi y đưa bọn họ về, bọn họ còn phải vòng về tìm người.

Phật Tử rất tiếc nuối tự mình đưa bọn họ ra khỏi doanh địa.

Chủ trì như gặp đại địch, lập tức để Thần Tú nhìn chằm chằm Phật Tử, sợ y đi lạc trong doanh địa.

Tống Nam Thời xem đến tấm tắc bảo lạ.

Ngoài doanh địa, Tống Nam Thời từ biệt: “Phật Tử không cần tiễn nữa.”

Phật Tử nâng gương mặt thánh tăng thần thánh kia của y, chân thành nói: “Đa tạ các vị đưa ta trở về, đáng tiếc không thể đưa các vị trở về thành. Nếu có cơ hội, bần tăng ắt tự đưa các vị về.”

Tống Nam Thời: “... Lần sau nhất định, lần sau nhất định.”

Nàng sợ y thật sự muốn ra tiễn bọn họ, vội trốn, một đôi chân đi như bay.

Chờ bọn họ ôm tượng Phật vàng trở về thành, bấy giờ mới phát hiện, trong yêu cung đã ra quy trình cụ thể lần đại hội Tiên Đạo này, có yêu binh đã dán quy trình lên khách điếm.

Tống Nam Thời chen vào nhìn thoáng qua.

Sau đó nàng phát hiện, quy trình lần này khác với đại hội Tiên Đạo năm rồi.

Đại hội Tiên Đạo trước kia phần lớn là dựng một lôi đài, đệ tử hai tộc ở trên lôi đài tỷ thí với nhau. Nhưng đại hội Tiên Đạo lần này, Yêu hoàng và Tiên Minh thế mà làm ra một ảo cảnh tên là “Thủy Kính Nguyệt”, chuẩn bị để tất cả tu sĩ tham gia đi vào rèn luyện.

Tống Nam Thời không khỏi hỏi Trưởng lão Tiên Minh đứng ở bên cạnh: “Thủy Kính Nguyệt có gì?”

Trưởng lão biết tin tức bên trong, nói ngay: “Nghe nói Thủy Kính Nguyệt này bắt chước một tòa tháp cao trấn áp vô số ma đầu hung thú tàn hồn thượng cổ, bên trong xuất hiện đều là trạng thái của những tàn hồn đó lúc sống. Đương nhiên, ảo cảnh mà, đều là giả, các tu sĩ đi vào là xông ảo cảnh, xông ra chính là người thắng.”

Trong lòng Tống Nam Thời bỗng nhiên giật thót.

Nàng không khỏi hỏi: “Tháp cao, có phải tòa tháp ngoài thành kia không?”

Trưởng lão thuận miệng: “Phải! Để ta ngẫm lại, nghe nói tòa tháp kia tên...”

“Vạn Tượng Tháp.”

Tống Nam Thời ma xui quỷ khiến mà nói tiếp.

Trưởng lão lập tức đấm tay lên lòng bàn tay, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng! Vạn Tượng Tháp, tòa tháp này đã vứt đi nhiều năm, không biết vì sao bọn họ đưa nó ra.”

Tống Nam Thời không nói gì.

Nàng còn có thể nói gì.

Vạn Tượng Tháp, không phải “Sư thừa” trong miệng Thẩm Bệnh Dĩ à!

Nàng không quên Liễu lão nhân từng nói.

Thẩm Bệnh Dĩ chính miệng nói với Liễu lão nhân, sư thừa của ông ta là Vạn Tượng Tháp.

Thật đúng là... quá trùng hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi