NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Tống Nam Thời hâm mộ một lát, còn quay đầu hỏi Yêu hoàng: “Nếu người thủ tháp sẽ xuất hiện ở đại hội Tiên Đạo, vậy ngài cảm thấy ta có thể là người thủ tháp hay không?”

Nàng có thể được không một tòa bất động sản lớn vậy cộng thêm một đỉnh núi không?

Yêu hoàng lẳng lặng nhìn nàng.

Tống Nam Thời cũng nhìn sang, cực kỳ nghiêm túc.

Yêu hoàng hiểu ra nàng muốn thật sự là người thủ tháp kia. Vậy nàng thật sự có thể làm ra chuyện thái quá là bán Vạn Tượng Tháp!

Ông ta lạnh tanh nói: “Vạn Tượng Tháp không cho phép mua bán, Tiên Minh sẽ không đồng ý, Yêu tộc cũng sẽ không đồng ý.”

Tống Nam Thời nghe vậy thì hơi tiếc nuối.

Yêu hoàng tiếp tục: “Hơn nữa tòa tháp kia lâu năm không tu sửa. Nếu người thủ tháp thật sự xuất hiện thì còn phải bỏ tiền ra tu sửa tháp.”

Tống Nam Thời nghe vậy lập tức sửa lời: “Vậy người thủ tháp tất nhiên không phải là ta, ta nào có tiền sửa tháp? Người thủ tháp này nhất định là kẻ có tiền không thể nghi ngờ!”

Nàng nói chém đinh chặt sắt, Yêu hoàng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì.

Điều ông ta chưa nói là Tu Chân Giới đã gần ngàn năm không xuất hiện người thủ tháp. Nếu người thủ tháp xuất hiện, Yêu tộc và Tiên Minh bọn họ đã thương lượng xong mỗi bên phải bỏ ra bao nhiêu tiền để sửa tòa tháp kia.

Đây cũng là lý do vì sao đường đường Yêu hoàng đột nhiên lại keo kiệt, ông ta muốn tiết kiệm một khoản để sửa tháp.

Đương nhiên, lời này không cần để Tống Nam Thời biết.

Mặc kệ nàng có phải người thủ tháp hay không, ông ta phải ngăn chặn con nhóc nguy hiểm này lấy được Vạn Tượng Tháp rồi sau đó qua tay bán đi.

Tống Nam Thời hoàn toàn không biết trong lòng hai đồ cáo già Yêu hoàng và Minh chủ Tiên Minh suy nghĩ gì, một mình tiếc nuối trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy bệ hạ muốn để chúng ta làm gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta hỗ trợ tìm người thủ tháp? Nhưng mà khi nào người thủ tháp xuất hiện, bệ hạ và Minh chủ có cách biết, chúng ta lại không có cách nào biết được.”

Mịt mờ oán trách ông ta mời người hỗ trợ còn nói một nửa giữ một nửa.

Yêu hoàng coi như không nghe thấy, mỉm cười nói: “Tống cô nương nói đùa. Cô nương chịu hỗ trợ đã rất làm phiền cô nương, sao có thể làm phiền cô nương tự mình tìm người.”

Nói đến cùng là không muốn nói bọn họ nhận ra người thủ tháp bằng cách nào, nói còn hay hơn hát.

Nếu không phải Tống Nam Thời cảm thấy việc này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến lão bất tử Thẩm Bệnh Dĩ kia, nàng mới lười đến nghe tên cáo già này nói.

Nàng lộ ra một nụ cười lễ phép, nhìn ông ta bốc phét.

Cáo già tiếp tục nói: “Ta mời Tống cô nương hỗ trợ, là muốn xin Tống cô nương bảo vệ đứa con trai không nên thân này của ta ở Thủy Kính Nguyệt.”

Trì Thuật An đang nhìn chằm chằm Úc Tiêu Tiêu đến ngây ra thì bị cha ruột của mình đẩy ra.

Cha ruột hắn nhìn hắn, ánh mắt ám chỉ.

Trì Thuật An: “...”

Cho nên hắn phải nói gì? Trước đó bọn họ chưa bàn bạc mà.

Nhưng Yêu hoàng không cảm thấy vậy. Tuy rằng quan hệ hai cha con bọn họ không tốt, nhưng trước khi hắn mất tích, bọn họ cũng không ít lần hợp tác lừa đại thần. Chỉ cần lần này giống như trước đây, Thái tử nói vài câu theo ông ta, bằng vào quan hệ của Thái tử và nhóm người này, vậy ông ta có thể tiếp tục lừa... có thể mời bọn họ hỗ trợ.

Thái tử nhất thời chưa hiểu ra ông ta cũng không cảm thấy sao cả, ông ta tiếp tục đưa mắt ám chỉ.

Trì Thuật An thường xuyên theo cha ruột lừa người lần này đã hiểu ra, nhưng mà...

Hắn nhìn Úc Tiêu Tiêu ở đối diện và một đám sư huynh sư tỷ của Úc Tiêu Tiêu.

Đều là người nhà mẹ đẻ.

Vì thế hắn nhắm mắt lại, duy trì im lặng tuyệt đối.

Yêu hoàng vừa thấy ánh mắt hắn là biết ngay hắn lại phát bệnh yêu đương mù quáng, hận ở trong lòng mắng to.

Nhưng đã nói đến đây rồi, ông ta chỉ có thể căng da đầu tự mình diễn phụ cho mình, nói: “Đứa con trai này của ta sau khi trọng thương thì đến bây giờ tu vi vẫn chưa khôi phục. Hiện nay nó cũng phải vào Thủy Kính Nguyệt, chỉ có thể mời cô nương trông nom hộ.”

Tống Nam Thời rất nhạy bén: “Trên tay các người có đồ có thể nhận ra người thủ tháp, ngươi chuẩn bị để Thái tử cầm đi vào tìm người?”

Yêu hoàng dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy! Cho nên còn xin Tống cô nương để ý hộ.”

Đây là lý do vì sao ông ta muốn tìm đám người Tống Nam Thời.

Yêu tộc cũng có đệ tử tham gia đại hội Tiên Đạo, nhưng người biết chuyện này càng ít càng tốt. Huống hồ chuyện Thái tử bị ám sát còn chưa xong, để mà nói người có thể làm Thái tử và ông ta đều yên tâm lại còn có thực lực, vậy chỉ có đám người Tống Nam Thời.

Ông ta tự thấy tuy rằng Thái tử làm ông ta mắt mặt, nhưng ông ta cũng suy xét chu toàn, nhìn về phía Tống Nam Thời, chờ nàng cò kè mặc cả, mình gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Sau đó thấy Tống Nam Thời nhìn thẳng về phía Thái tử, mở miệng nói luôn: “Vậy nếu ngươi lấy được đồ có thể phân biệt người thủ tháp, đừng quên cho chúng ta xem một cái, để chúng ta cũng mở rộng tầm mắt.”

Yêu hoàng: “...”

Ngươi ngấm ngầm giở trò ở ngay trước mặt ta vậy à?

Nực cười! Thái tử cũng không ngốc, sao có thể...

Thái tử vui sướng nói: “Được!”

Yêu hoàng: “...”

Được, Thái tử chính là đồ ngốc.

Yêu hoàng - bị con trai ruột đâm cho một đao - hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trán giật giật đau đớn.

Bọn họ dám bàn bạc ngay trước mặt ông ta, vậy ông ta còn hao tổn tâm cơ lót đường có ý nghĩa gì đây?

Để lại cho thằng bất hiếu yêu đương mù quáng kia lấy niềm vui cho người trong lòng à?

Lúc này, Tống Nam Thời còn tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười đến ý vị thâm trường.

Yêu hoàng chắc chắn nếu ông ta thật sự đưa đồ cho Thái tử, vậy qua tay là có thể dừng ở trên tay bọn họ.

Nhưng ngoài Thái tử, ông ta lại không người nào khác có thể tin...

Nếu đã như vậy...

Yêu hoàng đột nhiên cười, ôn hòa nói: “Nếu Tống cô nương muốn nhìn thì cứ nói thẳng là được, cần gì phiền toái như vậy chứ. Người đâu! Lấy đồ ta đặt trong kho ra đây!”

Khuyển tướng quân vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa lập tức lĩnh mệnh.

Thái tử lập tức khiếp sợ quay đầu lại nhìn phụ thân mình.

Yêu hoàng thầm cười lạnh.

Nhãi ranh! Muốn lấy đồ của ta tạo ân tình lấy lòng người trong lòng, con nằm mơ đi!

Đã đến nước này rồi, còn không bằng để ông ta tự nói.

Ông ta mỉm cười nói: “Thứ này vẫn luôn là cơ mật của hai tộc. Trước đó, ta cũng chưa từng nói với Thái tử. Nếu Tống cô nương tò mò, vậy lần này nói luôn một thể.”

Tống Nam Thời lập tức giơ ngón tay cái lên: “Bệ hạ rộng rãi!”

Hai người nói cười vui vẻ, Thái tử mất giá trị lợi dụng mất mát.

Vân Chỉ Phong ở bên xem đến không nỡ nhìn thẳng.

Lúc hắn còn làm Kỳ Lân Tử, cũng từng nghe nói chuyện Thái tử Yêu tộc đàn áp một đám huynh đệ không dám ngẩng đầu vì thượng vị, có thể thấy được cũng là kẻ tàn nhẫn. Nhưng hiện giờ...

Vân Chỉ Phong - đang trải qua thời kỳ yêu đương nồng thắm - nghĩ quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù quáng.

Khuyển tướng quân rất nhanh ôm ra một cái hộp đặt ở trước mặt Yêu hoàng, sau đó cẩn thận lui ra.

Yêu hoàng hiển nhiên là không hoàn toàn tín nhiệm người theo ông ta đã lâu như Khuyển tướng quân. Ông ta vẫn luôn nhìn theo Khuyển tướng quân đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng mới giơ tay làm một kết giới cách âm, rồi nói: “Tống cô nương mời xem.”

Tống Nam Thời xích vào, những người khác cũng sôi nổi xích vào.

Yêu hoàng cẩn thận mở hộp ra, lấy ra một lệnh bài tràn đầy rỉ sét, thậm chí đến hoa văn chữ viết ở trên cũng không thể thấy rõ.

Mấy người nhìn chằm chằm lệnh bài như sắt thường kia với vẻ tò mò, Yêu hoàng ở cạnh chậm rãi nói: “Lệnh bài này là người thủ tháp cuối cùng để lại vào ngàn năm trước. Ông ấy có dự cảm sau ông ấy có lẽ sẽ rất nhiều năm không xuất hiện người thủ tháp, nên để lại lệnh bài này, nói sau khi người thủ tháp Vạn Tượng Tháp xuất hiện, chữ viết trên lệnh bài này sẽ xảy ra thay đổi. Ta đã đến nước vạn bất đắc dĩ, có thể bằng vào cái này tìm kiếm người thủ tháp.”

Thời gian ngàn năm trước là điều mẫn cảm làm Tống Nam Thời không khỏi nheo mắt lại.

Nàng không khỏi hỏi: “Người thủ tháp ngàn năm trước có dự cảm được ngàn năm sau thế nào à? Vậy người thủ tháp kia cũng là Quẻ sư à?”

Yêu hoàng liếc nàng một cái, lắc đầu: “Cái này thì ta không biết. Nhưng người thủ tháp kia đúng là đã từng để lại tin nói nếu đến lúc cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ cần cử hành đại hội Tiên Đạo, người thủ tháp sẽ xuất hiện.”

Tống Nam Thời như suy tư gì nói: “Nhưng hiện tại còn chưa tới thời gian đại hội Tiên Đạo, phong ấn Vạn Tượng Tháp lại bị động chạm. Cho nên các ngươi mới cử hành đại hội Tiên Đạo trước thời hạn?”

Yêu hoàng mỉm cười: “Tống cô nương thông minh.”

Tống Nam Thời cân nhắc một chút, lại hỏi: “Vậy các ngươi cầm lệnh bài này đi tìm người không được à? Bây giờ người cũng đã đến đủ, cầm lệnh bài đi qua đi lại ở trong đám người vài vòng nhìn xem ai là được rồi mà? Còn mất công làm ra Thủy Kính Nguyệt làm gì?”

Yêu hoàng cười nói: “Cô nương, sở dĩ chúng ta còn cần mất công tìm, là vì người thủ tháp hiện tại còn chưa hoàn toàn là người thủ tháp.”

Ông ta nhàn nhạt nói: “Người thủ tháp phải qua Vạn Tượng Tháp tán thành mới có thể trở thành người thủ tháp. Ta cũng không sợ cô nương biết, Thủy Kính Nguyệt này chính là thử thách của Vạn Tượng Tháp với người thủ tháp. Người thủ tháp các đời đều phải vượt qua thử thách này, lần này đại hội Tiên Đạo nói là thi đua giữa thanh niên hai tộc, thật ra chúng ta đang tìm người thủ tháp thôi. “

Tống Nam Thời bừng tỉnh hiểu ra.

Nàng nói mà sao lần này đại hội Tiên Đạo lại thay đổi hình thức.

Hóa ra bọn họ muốn đưa mọi người vào thử thách Vạn Tượng Tháp này để ra được người thủ tháp.

Tống Nam Thời hỏi: “Có thể qua thử thách chính là người thủ tháp à?”

Yêu hoàng nói: “Thủy Kính Nguyệt là thử thách, nhưng cũng chỉ là thử thách với năng lực thôi, có năng lực đều có thể thông qua. Cho nên có thể thông qua thử thách chưa chắc là người thủ tháp, nhưng người thủ tháp nhất định có thể qua thử thách. Lần này có lẽ có rất nhiều người có thể ra khỏi Thủy Kính Nguyệt, mà trong đó sẽ có người thủ tháp mà Vạn Tượng Tháp chọn. Việc ta muốn cô nương làm chính là tìm ra người thủ tháp thông qua người vượt thử thách.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Nàng cười nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta cũng có thể qua được thử thách?”

Muốn tìm người thủ tháp vượt qua thử thách, vậy cũng phải vượt qua thử thách trước đã.

Có khi bọn họ còn phải là nhóm đầu tiên vượt qua thử thách.

Nếu không, bọn họ còn ở trên đường chiến đấu hăng hái, người thủ tháp đã vượt qua thử thách của Vạn Tượng Tháp thu hoạch thân phận người thủ tháp rồi, chữ trên lệnh bài cũng biến hóa. Vậy bọn họ làm sao biết rốt cuộc là người nào vượt qua thử thách làm lệnh bài biến hóa?

Yêu hoàng cười tủm tỉm nói: “Trẫm rất có niềm tin vào thực lực của các vị.”

Tống Nam Thời không nhịn được ở trong lòng mắng một câu “cáo già”.

Nhưng nếu đã biết Vạn Tượng Tháp này có liên quan với Thẩm Bệnh Dĩ...

Nàng cười tủm tỉm nói: “Yêu hoàng nhờ vả, ta tất nhiên sẽ không từ chối.”

Yêu hoàng cũng cười, cầm lấy lệnh bài nói: “Vậy lệnh bài này...”

Ông ta vươn tay sang phía Thái tử, còn theo bản năng muốn giao nó cho Thái tử.

Trì Thuật An cũng theo bản năng duỗi tay nhận.

Nhưng Yêu hoàng lập tức nhớ tới hành vi đâm sau lưng của con trai nhà mình.

Vì thế ông ta tỉnh bơ chuyển hướng tay, trịnh trọng đặt ở trong tay Tống Nam Thời, mỉm cười: “Vậy lệnh bài này xin giao cho Tống cô nương.”

Trì Thuật An: “...”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Dễ nói, dễ nói.”

Yêu hoàng còn ngại không đủ, nhìn thoáng qua Thái tử, nói: “Đứa con trai không có tiền đồ của ta cũng không làm phiền các vị. Các vị chỉ lo thoải mái đánh ở Thủy Kính Nguyệt, đừng để thằng nhóc này kéo chân sau các ngươi.”

Trì Thuật An: “???”

Tống Nam Thời: “Ha ha ha ha! Được, được!”

Vì thế ngoài Trì Thuật An, tất cả mọi người rất vui vẻ.

Tống Nam Thời vui sướng ôm lệnh bài đi mất.

Đi được một nửa, nàng không nhịn được tính cho mình một quẻ, vẫn là tính tài vận.

Mấy ngày hôm trước, nàng tính ra tài vận không tốt, rất có hiện tượng hao tiền, làm nàng kinh hồn bạt vía mấy ngày. Nhưng mấy ngày nay thuận lợi vậy, vậy nhất định là...

Mất hết tiền của.

Tống Nam Thời dừng bước chân, trợn mắt nhìn quẻ tượng kia không nói một lời.

Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?

Sao trong nháy mắt quẻ tượng hơi hao tiền của nàng lại biến thành mất hết tiền của?

Nàng không làm gì cả mà?

Không phải nàng chỉ nhận một lời nhờ vả của Yêu hoàng, còn đoán xem kẻ nào xui xẻo phải xây Vạn Tượng Tháp à?

Kẻ xui xẻo kia không thể là bản thân nàng chứ?

Tống Nam Thời chợt rùng mình.

Không! Tuyệt đối không thể là bản thân nàng được!

Sau khi đám người Tống Nam Thời đi, Yêu hoàng vứt đứa con trai sốt ruột của mình ra ngoài rồi đến một cung điện khác gặp Minh chủ vẫn luôn không lộ mặt.

Minh chủ vừa gặp mặt đã hỏi: “Thế nào? Ông tiếp xúc với bọn họ rồi chứ? Ông cảm thấy xác suất Tống Nam Thời kia là người thủ tháp có lớn không?”

Yêu hoàng không khỏi nhớ tới lời bàn kinh thiên bán bất động sản của Tống Nam Thời.

Ông ta lập tức chém đinh chặt sắt: “Không! Ta không tin! Là ai cũng không thể là bọn họ!”

Minh chủ: “...”

Ông ta cạn lời nhìn đồng đội hiện tại của mình.

Ông ta khinh thường nói: “Một tiểu cô nương mà thôi, còn có thể dọa ông thành như vậy. Mấy năm nay ông thật là càng ngày càng không gặp chuyện lớn được rồi.”

Yêu hoàng lạnh lùng nhìn ông ta, rất muốn biết nếu ông ta biết Vạn Tượng Tháp sẽ bị bán thì sẽ có phản ứng gì.

Yêu hoàng hít sâu một hơi, không nói lời nào, chỉ nói: “Sao? Ông cũng đã xem những thích khách yêu tu đó, nhìn ra bọn chúng có gì không thích hợp không?”

Trên những thủ đoạn liên quan đến thức hải, Minh chủ mạnh hơn ông ta. Nếu không, ông ta cũng sẽ không để Minh chủ đi xem phạm nhân của mình.

Sắc mặt Minh chủ lập tức nghiêm túc.

Ông ta nói thẳng: “Ông nói không sai! Đầu óc bọn chúng bị người ta động tay chân, hiện tại phương diện nào đó chấp niệm của đối phương khá sâu, thậm chí không cảm thấy có gì không đúng.”

Ông ta đắn đo: “Ta hoài nghi, có người nào đó dùng thần thức để ảnh hưởng đến thần thức của bọn họ.”

Yêu hoàng khó hiểu: “Bọn chúng bị ta đánh bại đã là chuyện hơn ba trăm năm trước. Hiện nay những người này vẫn luôn phân tán khắp các nơi ở Yêu tộc. Vì không để bọn chúng ngóc đầu trở lại, ta vẫn luôn không để cho bọn chúng hoạt động. Bọn chúng chưa từng tụ tập với nhau. Thần thức của ai lợi hại như vậy, có thể cách ngàn dặm vạn dặm vừa khéo ảnh hưởng đến đám người năm đó đối đầu với ta?”

“Hơn nữa vì sao bọn họ chỉ nhằm vào con trai ta mà không nhằm vào ta?”

Minh chủ cân nhắc một chút, hỏi: “Vậy phải hỏi ông. Năm đó các ông đấu đến khí thế hừng hực, có từng phát hiện bọn chúng có gì khác thường không?”

Yêu hoàng đang muốn nói không có, đột nhiên sửng sốt.

Ông ta lẩm bẩm nói: “Ta nhớ ra rồi, năm đó lúc ta đánh bại Sư Vương, đúng là ở dưới Vạn Tượng Tháp.”

...

Tống Nam Thời ôm lệnh bài rỉ sắt, ở phía trước nghe các tiền bối đức cao vọng trọng Yêu tộc và Nhân tộc phát biểu mãi, nghe đến mơ màng sắp ngủ. Lúc này Yêu hoàng và Minh chủ mới vội vã chạy tới, tuyên bố Thủy Kính Nguyệt có thể mở ra.

Tinh thần Tống Nam Thời rung lên, lập tức ngẩng đầu lên.

Sau đó nhìn thấy Yêu hoàng liếc nàng một cái, có vẻ muốn nói lại thôi.

Tống Nam Thời vất vả nhìn, nhưng không đọc ra nổi cái gì từ vẻ muốn nói lại thôi này.

Sau đó nàng như không có việc gì theo các thanh niên tài tuấn muốn vào Thủy Kính Nguyệt đứng dậy, đứng ở dưới đài.

Mắt Yêu hoàng sắp rút cả gân, Tống Nam Thời không hiểu ánh mắt ông ta. Ông ta không có cách nào, chỉ có thể lấy ra một hạt châu tản ra ánh sáng bảy màu. Đây là Thủy Kính Nguyệt trong truyền thuyết.

Sau đó ông ta nói một tràng dài thao thao bất tuyệt ủng hộ sĩ khí.

Trì Thuật An khẽ biến thành một con thỏ vào lúc này, nhảy lên vai Úc Tiêu Tiêu, Úc Tiêu Tiêu giật mình suýt nữa đấm ra một cái.

Đúng vào lúc này, Yêu hoàng đột nhiên ném Thủy Kính Nguyệt lên, hạt châu năm màu lập tức bay lơ lửng ở giữa không trung, bùng ra ánh sáng!

Vào giây phút này Tống Nam Thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người mất trọng lượng.

Nàng theo bản năng duỗi tay ra túm, Vân Chỉ Phong lập tức cầm tay nàng.

Lúc này nàng mới miễn cưỡng mở to mắt. Mà ngay vào giây phút này, không biết có phải ảo giác của nàng hay không trong lúc hoảng hốt nàng nhìn thấy hai bóng người mơ hồ đột nhiên xông vào bị bao phủ bên trong ánh sáng kia.

Nhưng ngay sau đó, cả người nàng đã hoàn toàn ngã vào quầng sáng.

Chờ khi Tống Nam Thời lấy lại tinh thần, cả người nàng đã đứng ở phía trên một khoảng đá vụn đen nghìn nghịt.

Chung quanh chỉ có đám người Vân Chỉ Phong, có người đang ấn trán, có người không nhịn được tìm chỗ nôn như say xe.

Tống Nam Thời ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Sau đó nàng phát hiện tuy nơi này lấy Vạn Tượng Tháp làm bản gốc tham khảo nhưng không hề có liên quan gì đến Vạn Tượng Tháp cả. Khắp không gian vô biên vô hạn, đưa mắt nhìn lại tất cả đều là đá vụn màu đen, ngẩng đầu là không trung đen nghìn nghịt, không khí cực kỳ áp lực.

Tống Nam Thời không nhịn được nói: “Nơi này... được đó.”

Chư Tụ ở bên nôn xong rồi, lau miệng lại đây, theo bản năng hỏi: “Được cái gì?”

Tống Nam Thời khôn khéo nói: “Tỷ xem nơi này thích hợp ngộ đạo đến nhường nào? Nghe nói nơi này còn có rất nhiều tà ma nguy hiểm, cực kỳ thích hợp để tu sĩ đến bình cảnh tiến vào rèn luyện. Tỷ nói nhỡ đâu muội thật sự là người thủ tháp thì sau khi muội tiếp nhận Vạn Tượng Tháp, bán cơ hội rèn luyện Vạn Tượng Tháp, một ngày một người thu 888 linh thạch thì sao? Có thị trường không?”

Đến lúc đó, nơi này chính là phòng tự học cho kỳ thi thạc sĩ!

Nơi ngài tu luyện tiến giai hoàn mỹ!

Chư Tụ: “...”

Vân Chỉ Phong: “...”

Những người khác: “...”

Yêu hoàng không muốn để muội/ tỷ/ nàng làm người thủ tháp là hợp tình hợp lý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi