NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH


Tác giả: Thập Thanh Diểu
Dịch: Hạ Hằng
Chương 8: Cố gắng thêm chút nữa
Chuyến du lịch kết thúc không lâu thì kết quả thi Đại học của Bắc Giang được công bố.
Cậu thi cực kỳ tốt, cao hơn điểm sàn rất nhiều, chẳng những đủ điểm vào Du đại mà thậm chí còn có thể đỗ vào trường tốt hơn.
Cả nhà ai nấy cũng đều vui, đặc biệt là bố mẹ Bắc Giang, hai người đã sắp xếp ổn thỏa đường đi nước bước cho Bắc Giang, muốn cậu vào trường đại học A ở thành phố A học kinh doanh, sau đó về kinh doanh cùng cậu của Bắc Giang.
Nhưng Bắc Giang không muốn, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, cậu muốn đến Du đại để ở bên Nam Chỉ.
Sau khi Bắc Hòa biết chuyện này bèn cãi nhau với Bắc Giang nhiều lần sau lưng bố mẹ.
"Mày có biết A đại với Du đại chênh nhau ở chỗ nào không? Du đại rất được, nhưng mày có thể đỗ A đại cơ mà, rất nhiều người muốn vào nhưng đâu có được.

Bắc Giang này, chuyện này mày hãy lý trí lên chút đi, đừng chỉ nghĩ đến tình yêu, được không hả?"
Bắc Giang vốn không thích việc học, nếu không phải vì đến Du đại để được ở bên Nam Chỉ thì cấp 3 cậu còn lâu mới liều sống liều c...h...ế...t học như thế.

Bây giờ điểm đã được công bố, cậu có thể vào được Du đại nhưng do thi quá tốt nên cả gia đình khăng khăng muốn cậu học trường khác, đương nhiên cậu sẽ không nghe theo.
Bắc Hòa nói: "Nếu mày muốn bỏ Đại học A vì Nam Chỉ thì mày thử nghĩ xem bố mẹ sẽ nghĩ như nào? Ngộ nhỡ bị bố mẹ phát hiện, mày với Nam Chỉ còn có tương lai không?"
Vốn Bắc Giang chẳng bao giờ nghe ai, dù có đ..á..nh c..h...ế..t cũng muốn đến Du đại nhưng cậu lại bị lời nói của Bắc Hòa làm cho sững sờ.
Đúng vậy, điều cậu muốn không chỉ là Du đại mà còn là tương lai với Nam Chỉ.
Bắc Hòa nói: "Bất kỳ suy nghĩ bốc đồng nào của mày bây giờ cũng đều sẽ trở thành chướng ngại vật giữa mày và Nam Chỉ trong tương lai.

Nếu mày chỉ nghĩ tới việc nhìn vào hiện tại vậy thì tùy mày.

Hãy tự mình cân nhắc thật kỹ vào."
Chỉ một cậu nói của Bắc Hòa đã thẳng thừng đ..ậ..p tan suy nghĩ kiên định ban đầu của Bắc Giang.
Chỉ vì chuyện đăng ký nguyện vọng mà cậu đã cãi nhau với bố mẹ mấy lần, nếu sau này bố mẹ biết, họ sẽ không trách cậu mà sẽ đem hết lỗi lầm đổ lên đầu Nam Chỉ, cho rằng chính cô là người cản trở cậu.
Mấy tiếng trước khi điền nguyện vọng, Bắc Giang nhận được cuộc gọi của Nam Chỉ.
Cậu biết Bắc Hòa đã tìm Nam Chỉ, bởi vì Nam Chỉ hoàn toàn đâu có biết điểm thi của cậu.

Nam Chỉ gọi điện thoại đến, câu đầu tiên cô nói là: "Em ơi, chúng mình không đến Du đại nữa nhé, em đăng ký Đại học A đi."
Bắc Giang cúi đầu không nói gì.
Cậu xin lỗi Nam Chỉ.
Nam Chỉ nói, nếu trở thành gương mặt đại diện cho Đại học A tiền đồ sẽ xán lạn, con đường tương lai của Bắc Giang sẽ càng rộng mở, thăng tiến.

"Vào được Đại học A thì cứ vào đi, không nhất thiết phải học chung một trường đâu, lẽ nào không học chung trường thì tình cảm của chúng ta sẽ nhạt phai à? Lẽ nào em sẽ thích người khác hả?"
Bắc Giang vội nói: "Không đâu."
"Nếu không thì chẳng phải tốt rồi à? Chị cũng tin em sẽ không như thế."
Cổ họng Bắc Giang nghẹn lại: "Thế nhưng chị ơi, em đã hứa với chị rồi."
Nam Chỉ cười: "Chị biết mà, cái này không phải em lỡ lời, là chị bảo em đi."
.....
Cuối cùng, Bắc Giang đăng ký Đại học A, sau khi khai giảng hai người bắt đầu yêu xa.
Nhưng cho dù là yêu xa cũng không ngăn cản được tình cảm của hai người, sau khai giảng được hai tháng, Bắc Giang nhận được tin nhắn của Bắc Hòa.
Cô bảo Nam Chỉ thôi học.
Bắc Giang sững người khi nhận được tin nhắn.
Ngay sau đó, Bắc Hòa gửi voice chat: "Nam Chỉ đậu nghiên cứu sinh rồi đúng không? Nhưng mấy ngày trước bèn xin thôi học, cái này là bạn học cấp 3 cùng thi nghiên cứu sinh với cô ấy nói, bảo nhà Nam Chỉ xảy ra chuyện nên xin thôi học rồi."
"Vừa mới hỏi được, em trai Nam Chỉ bị bỏng nước sôi, nghe bảo nghiêm trọng lắm, bỏng hết cả người, nghiêm trọng nhất là hai chân.

Hình như phải nằm viện điều trị, Nam Chỉ đã nói với mày chưa?"
Gần như chỉ một giây sau đó Bắc Giang mở app đặt vé máy bay quay về Du Hiệp.
Trong khoảng thời gian này, cậu liên tục gọi điện thoại cho Nam Chỉ nhưng Nam Chỉ đều không nghe máy.
Lúc về đến Lâm An đã là rạng sáng, cậu hỏi Bắc Hòa mới biết Nam Chỉ đang ở bệnh viện.
Bắc Hòa nói: "Nghiêm trọng lắm, chị mày mới từ bệnh viện về đây, phải ghép da, em trai cô ấy phẫu thuật một lần rồi, bây giờ cô ấy đang đi gom tiền viện phí."
"Tiền? Em có——" Lời nói đột nhiên bị nghẹn lại, Bắc Giang hiểu ra rằng bản thân không hề có nhiều tiền đến vậy, tiền tiêu vặt của cậu khá nhiều, nếu bình thường ăn tiêu vừa phải có thể tiết kiệm được một khoản, nhưng giờ đây, tiền của cậu cộng vào thì được bao nhiêu đây?
Bắc Giang hạ giọng: "Chị, chị cho em vay ít tiền được không?"
Bắc Hòa thở dài: "Chị mày vừa cho Nam Chỉ vay ba vạn rồi, trong thẻ ngân hàng cũng chỉ còn ba nghìn thôi."

"Vậy em đi hỏi vay bố mẹ một ít."
"Bắc Giang này, Nam Chỉ sẽ không lấy tiền của mày đâu, chưa kể số tiền ấy là mày vay của bố mẹ, cô ấy sẽ càng không nhận."
Bắc Hòa hiểu rõ, tuy rằng Nam Chỉ điềm đạm dịu dàng nhưng thực chất bên trong cũng là một người rất hiếu thắng.
Từ cuộc trò chuyện lúc trước, cô cũng nhìn ra được là Nam Chỉ thật sự muốn tiếp tục với Bắc Giang, điều kiện của gia đình cô ấy rất khó để gia đình Bắc Giang chấp nhận, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Nam Chỉ tuyệt đối sẽ không vay tiền Bắc Giang.
Tiền viện phí đối với một gia đình bình thường đã là khó khăn nhưng vẫn có thể chi trả được, còn với gia đình Nam Chỉ đây là một khoản tiền khổng lồ.
Bắc Giang dựa vào địa chỉ Bắc Hòa cho tìm được Nam Chỉ, cô đang bụm mặt ngồi ngồi trên ghế ở cửa phòng bệnh.
Bắc Giang bước tới đứng cạnh cô, cậu muốn mở miệng nói nhưng không biết nói như nào.
Hình như Nam Chỉ cảm nhận được có người đi tới cạnh mình, cô bèn ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bắc Giang định an ủi nhưng không thể nào nói ra được.
Còn Nam Chỉ lại mạnh mẽ nở nụ cười, giảm bớt lúng túng: "Sao em tới đây? Bắc Hòa nói với em à?"
Bắc Giang giang tay ôm Nam Chỉ vào lòng: "Chị."
Rõ ràng là Nam Chỉ buồn hơn, nhưng lần nào Nam Chỉ cũng là người dỗ dành Bắc Giang: "Không sao đâu, em đừng lo lắng, sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."
Cả đêm, Nam Chỉ từ đầu đến cuối không hề hỏi vay tiền Bắc Giang.

Có thể là cô cũng biết Bắc Giang chỉ là một sinh viên mới vào Đại học, cũng có thể là cô không muốn để chuyện này trở thành gánh nặng trong tình yêu của hai người họ.
Nam Chỉ nói dự định của mình cho Bắc Giang, cô định tìm một công việc ở Lâm An rồi ở lại luôn, cô không đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà chăm sóc cho Nam Lâm.
Bắc Giang nói, mọi quyết định của cô, cậu luôn ủng hộ hết mình.
Bảy/tám vạn tiền viện phí còn thiếu của Nam Lâm là do Bắc Giang trả, cậu bán hết giày, máy chơi game, cùng với chiếc xe mô tô địa hình ông bà nội tặng hôm lễ trưởng thành sau đó góp vào cho Nam Chỉ.

Ngoài ra, còn vay cả ông bà ngoại hai vạn, hai ông bà cưng chiều Bắc Giang vô điều kiện từ bé, nghe Bắc Giang nói muốn mượn tiền bèn cho luôn, cứ tưởng thằng bé ưng chiếc điện thoại kiểu mới nào hoặc máy chơi game gì đó.
Bắc Giang không dám đưa tiền viện phí cho Nam Chỉ, Nam Chỉ cũng sẽ không nhận; nếu Bắc Hòa đưa, thông minh như Nam Chỉ chắc chắn sẽ đoán ra.

Vậy nên Bắc Giang nghe lời Bắc Hòa, tìm bạn cùng phòng hồi cấp 3 của Nam Chỉ nhờ cô ấy cho Nam Chỉ mượn tiền.
Lúc Nam Chỉ cầm tiền trong tay vẫn còn hơi nghi ngờ, mọi người vừa mới ra trường đi làm, tiền đâu ra mà nhiều thế.
Cũng may cô bạn học nói trước đây mình có đầu tư một hạng mục kiếm được chút lời, giữ lại cũng không dùng tới nên cho Nam Chỉ vay để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt.

Nam Chỉ không còn nghi ngờ gì bèn nhận tiền.
Cuối cùng Nam Lâm được phẫu thuận thành công, Bắc Giang quay về thành phố A, Nam Chỉ cũng ở lại Lâm An.
Sự việc đã được giải quyết xong xuôi, Nam Chỉ vẫn còn trẻ nhưng trên lưng đã phải gánh số nợ hơn ba mươi vạn.
Có mấy lần Bắc Giang về Lâm An qua nhà Nam Chỉ tìm cô còn nhìn thấy giấy tờ ghi nợ được Nam Chỉ liệt kê trong cuốn sổ tay, vay bao nhiêu tiền và vay của ai cô ghi nhớ rõ ràng.
Bây giờ thời gian ăn cơm của cô còn ít ỏi hơn trước, tiền lương kiếm được ngoại trừ các khoản chi tiêu thường ngày thì về cơ bản đều được dành dụm để trả nợ cho người ta.

Ngoài công việc chính, Nam Chỉ còn làm thêm một công việc phụ.
Một lần nọ, Nam Chỉ đi làm về mệt bị ngất, may sao đúng lúc Bắc Giang quay về nhìn thấy.

Cậu đưa Nam Chỉ đến bệnh viện, bấy giờ mới phát hiện cô bị thiếu máu do bỏ bữa sáng và làm việc quá sức trong thời gian dài.

Đợt ấy, hằng ngày Bắc Giang để ý tới việc ăn uống đúng giờ, chọn thực phẩm bổ dưỡng nhưng tình trạng dạ dày vẫn kém xa với trước kia.
Đôi khi, Bắc Giang rất hận bản thân mình, cậu hận mình kém Nam Chỉ 5 tuổi, giả dụ cậu bằng tuổi Nam Chỉ thì đã có thể dốc sức cùng Nam Chỉ vì gia đình rồi.
Cậu tìm được một công việc part time ngoài trường, trừ những lúc lên lớp đi học thì tất cả thời gian còn lại cậu đều đến cửa hàng tiện lợi ngoài trường để đi làm.

Phí sinh hoạt bố mẹ cho nhiều được cậu tiết kiệm một phần.

Tất cả chỗ ấy cậu đều đưa cho Nam Chỉ nhưng Nam Chỉ không chịu nhận, Bắc Giang bèn dùng đủ các loại lý do để đưa tiền cho gia đình cô.

Cậu nói: "Chị, chúng ta sẽ là người một nhà.

Mà tiền của người nhà thì không cần xài vội đâu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là trả tiền cho người ta đã."
Không chỉ Bắc Giang hận bản thân mình, Nam Chỉ cũng thấy hổ thẹn với Bắc Giang.
Cô thấy Bắc Giang của ngày trước phóng khoáng thoải mái, chưa khi nào phải phiền não vì tiền bạc mà giờ đây lại phải vừa ăn tiêu tiết kiệm vừa đi làm thêm vì nỗi khó khăn của gia đình cô.
Biết trước sẽ như này, lúc ấy chẳng nên đồng ý với Bắc Giang, nếu ngay từ đầu hai người không tiến thêm một bước thì Bắc Giang chắc sẽ không mệt mỏi như bây giờ.
Bởi vì cô yêu cậu nên khi nhìn thấy cậu chịu khổ như bây giờ, cô liền hối hận với quyết định trước đây của mình.
Năm 2 đại học, Bắc Giang được cử đi trao đổi.

Cậu giành được suất học bổng trao đổi sinh viên ra nước ngoài.
Thông tin này được báo trực tiếp cho cậu và phụ huynh, tối đó mẹ Bắc Giang gọi điện thoại đến, ở đầu dây bên kia điện thoại rất ồn ào, sau một tràng cười sảng khoái, mẹ Bắc Giang nói: "Con trai, mẹ rất hãnh diện về con, bây giờ người thân trong nhà ai ai cũng thấy con có vị thế! Hôm nào về nhà tụ họp nhé, mẹ chuẩn bị tiệc cho con."

Bắc Giang cúi đầu, bên tai kia là tiếng cười đùa của khách trong quán.
Cậu nói: "Con từ chối rồi, con không đi nước ngoài đâu."
Tiếng cười của mẹ Bắc Giang chợt tắt, ngay sau đó là một tràng chửi mắng.
Bắc Giang ngẫm lại, thế này tốt hơn việc gieo hi vọng rồi tự tay dập tắt.
Sau khi cúp điện thoại, cậu bước ra khỏi chỗ làm.

Khách đi ngang kéo Bắc Giang lại: "Phục vụ, lấy cho bàn chúng tôi cái khui chai."
Bắc Giang mỉm cười: "Chờ chút ạ."
Bắc Giang nhìn tạp dề trên người, đột nhiên cười tự giễu.
Cậu không cần nhiều cơ hội, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh giúp chị vượt qua ải khó khăn.
....
Sau đó Bắc Hòa cũng gọi điện nhiều lần, tất cả các cuộc gọi đều thảo luận về chuyện này.

Thấy Bắc Giang cứng mềm đều không chịu, cô cả giận nói: "Mày cứ thế này, chị đây sẽ kêu Nam Chỉ tới nói cho mày biết mặt."
Bấy giờ mặt Bắc Giang mới có cảm xúc: "Nếu chị mà nói cho Nam Chỉ biết, đừng bàn tới việc trao đổi sinh viên gì đó, ngay cả sách em cũng không đọc đâu."
Bắc Giang là người như thế đấy, lời cậu dám nói ra đồng nghĩa với cậu dám làm.
Bắc Hòa cứng lưỡi không nói gì được, cô chửi sau đó cúp điện thoại.
Sau không biết bố mẹ nghe ngóng ở đâu, bảo do Bắc Giang qua lại với một cô bạn gái nên mới không chịu ra nước ngoài.

Chẳng qua bọn họ không biết cô gái ấy là ai, chỉ biết hơn tuổi Bắc Giang.

Bố mẹ gọi điện thoại cho Bắc Giang hỏi về chuyện này, mặc dù Bắc Giang vẫn khăng khăng bác bỏ nhưng bố mẹ Bắc Giang luôn cho rằng chính bạn gái làm nhỡ việc của cậu.
Mặc dù chuyện này không có thêm nguyên nhân nữa nhưng trong lòng bố mẹ Bắc Giang đã có khúc mắc.
Bắc Giang vô cùng mệt mỏi, cậu muốn dành thời gian để giải thích nhưng lại không tìm được một lý do nào tốt hơn.
Thỉnh thoảng gọi điện thoại với Nam Chỉ, cậu cũng không dám để lộ ra trạng thái mệt mỏi.
Công việc của Nam Chỉ hình như đã ổn định nên cô bảo Bắc Giang nghỉ làm thêm.

Bắc Giang gật đầu đồng ý nhưng việc trong tay vẫn làm đều đều.
Cậu nghĩ, nếu mình cố gắng thêm chút nữa chị sẽ thư thả, đỡ vất vả hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi