NGOÀI VÙNG KIỂM SOÁT

Khoảng thời gian cô mãi mê đi tìm lý do cho một câu hỏi kia thì Cố Lãng Siêu đã dìu Hàn Tuyết Kỳ bước đến chỗ cô.

Nhận thấy phản ứng có phần cứng nhắc của Doãn Niệm, Hàn Tuyết Kỳ liền tươi cười hỏi: “Cháu là Doãn Niệm có phải không?”

Lúc này Doãn Niệm mới vội vã khôi phục lại tinh thần, nhìn cách ăn mặc cũng như thái độ của Cố Lãng Siêu dành cho bà, người phụ nữ này có lẽ là mẹ của anh, không đúng, phải là mẹ của Cố Thịnh Nam!

“Vâng, cháu là Doãn Niệm ạ.” Cô lễ phép cúi đầu chào, Giản Tiêu Niên tuy không biết hai người là ai nhưng cũng lịch sự chào hỏi.

Hàn Tuyết Kỳ vui vẻ gật đầu: “Các cháu ngoan lắm!”

Cố Lãng Siêu cũng tiếp lời: “Doãn Niệm, quên giới thiệu với em, đây là mẹ của anh.

Hôm nay anh đưa mẹ đi mua ít đồ dùng trong nhà, không ngờ lại tình cờ gặp em ở đây, chúng ta có phải rất có duyên không?”

Doãn Niệm khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Lúc nãy anh nhìn thấy có một cửa hàng bán đồ chay rất được, nếu hai em không ngại thì có thể vào ăn chung với mẹ và anh.”

“Đúng đó hai cháu.”

Lời mời này xem ra hai người bọn cô không thể từ chối rồi.

Chỉ là hai người họ vừa mới ăn xong, bây giờ lại phải ăn, sẽ no chết mất.

Sau khi hai người gật đầu đồng ý, Cố Lãng Siêu đưa ba người đến một cửa hàng bán đồ chay nằm ở tầng bốn của trung tâm.

Cố Lãng Siêu dìu mẹ của mình đi trước, còn Doãn Niệm và Giản Tiêu Niên thì theo sau.

Lúc chuẩn bị bước vào cửa hàng, Giản Tiêu Niên đột nhiên giật giật tay áo cô.

“Doãn Niệm à, anh Nam kìa, chị mau nhìn sang phải đi!”

Lời nói của cô ta vừa dứt, Doãn Niệm cảm giác trái tim mình như ngừng đập một nhịp, hai tháng qua anh dường như đã rời khỏi cuộc sống của cô, bây giờ lại gặp nhau ở một nơi mà không ai ngờ tới, cô thực sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!

“Đi thôi!” Doãn Niệm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kéo Giản Tiêu Niên an toàn rút lui.

Vào đến bên trong cửa hàng, Doãn Niệm mới ôm ngực thở phào một tiếng, Giản Tiêu Niên thấy cô có vẻ khổ sở bèn lên tiếng trêu chọc: “Không phải nói đã kết thúc rồi sao? Chị còn sợ cái gì nữa?”

Doãn Niệm nhíu mày nhìn cô ta: “Đừng nhiều lời!”

Nói rồi cô nhanh chóng đi theo Cố Lãng Siêu và mẹ của anh vào bàn ăn.

“Hai cháu cứ ăn tự nhiên nhé!”

“Vâng ạ.”

Trong bữa ăn, Hàn Tuyết Kỳ vẫn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt đến Doãn Niệm, về điểm này bản thân cô và những người xung quanh cũng đều cảm nhận được.

Có lẽ Cố Lãng Siêu đã nói tốt về cô ở trước mặt bà.

“Doãn Niệm à, cháu định bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn?”

Nghe Hàn Tuyết Kỳ hỏi như thế, Doãn Niệm chỉ biết tròn mắt nhìn bà.

Cố Lãng Siêu đương nhiên hiểu được tâm tư của mẹ mình, anh vuốt vuốt lưng bà, nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy mà!”

Hàn Tuyết Kỳ chợt thở dài một tiếng, nét mặt bà đầy tâm trạng: “Ta hy vọng mình có thể sống đến khi A Siêu kết hôn, sinh con.

Nhưng với căn bệnh hiểm nghèo này, ta e rằng không thể…”

“Bác gái…” Doãn Niệm khẽ buông đũa xuống, sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà: “Bác đừng lo lắng mà, con trai bác vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, trong nay mai anh ấy nhất định sẽ mang một cô con dâu về nhà ra mắt bác thôi.”

Doãn Niệm hoàn toàn hiểu được ý tứ của bà, nhưng cô và Cố Lãng Siêu vốn không thể đến với nhau, vậy nên cô mới nói mấy lời đó để an ủi bà.

“Thời gian của ta chỉ còn tính bằng tháng mà thôi.” Chính xác là 8 tháng 11 ngày.

“Bác gái…” Doãn Niệm xúc động không nói nên lời, mặc dù tiếp xúc với bà không lâu nhưng cô có thể cảm nhận được tình thương bao la của bà dành cho con trai mình, đau đớn là thời gian của bà không còn nhiều nữa, tâm nguyện lớn nhất trong đời bà có lẽ là được nhìn thấy con trai mình thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.

Sau lần gặp gỡ này, Doãn Niệm chợt cảm thấy cuộc sống này còn quá nhiều điều bất công, nếu có thể, cô xin đánh đổi tuổi thọ của mình để kéo dài sự sống cho người mẹ tuyệt vời ấy…



“Nè, đừng khóc mà!”

Giản Tiêu Niên nhìn theo hai bóng dáng đã đi xa, ánh mắt đượm buồn, nhìn sang Doãn Niệm thì thấy cô đang lau nước mắt, cô ta cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của cô nhưng cũng không đến nổi phải khóc.

“Chị muốn làm bác ấy vui thì đồng ý lấy anh Siêu đi!”

Doãn Niệm lắc lắc đầu: “Không được, tôi và anh ấy không thể được.”

“Chỉ giả vờ thôi mà.”

“Như vậy cũng không được.”

“Hay là…chị vẫn chưa quên người yêu cũ.”

Nghe đến đây, Doãn Niệm liền liếc xéo cô ta một cái: “Còn nói nữa tôi cho cô đi taxi về nhà thật đấy!”

Giản Tiêu Niên thở dài: “Cái này không được, cái kia cũng không được.

Chị định khóc đến bao giờ đây hả?”

Doãn Niệm không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn, từ phía sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp quen tai, một giọng nói khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

“Doãn Niệm.”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi