NGOÀI VÙNG KIỂM SOÁT

Khoảng 1 giờ sau, khi lực lượng cảnh sát tiếp cận được với hiện trường thì nơi đó chỉ còn lại phần thi thể đã lạnh của Cố Vân Thi, bởi vì trước khi gọi điện báo cảnh sát, Cố Lãng Siêu đã lái xe đưa những người khác đến bệnh viện.

Trong đó, tình trạng của Cố Thịnh Nam là nguy cấp nhất, viên đạn xuyên thẳng vào ngực trái của anh, sống chết còn chưa rõ.

Giản Thanh Hải bị mất máu quá nhiều nên cũng đã ngất đi.

Doãn Niệm được đưa đến bệnh viện khoảng 20 phút thì tỉnh lại, đúng lúc thấy Cố Lãng Siêu mở cửa đi vào, cô lập tức ngồi lập dậy.

“Anh hai, mọi người sao rồi?”

Cố Lãng Siêu ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ có chút thất thần, trong vài phút đồng hồ anh chỉ im lặng nhìn cô, điều này khiến cho nỗi sợ trong cô càng mạnh mẽ dâng lên: “Anh nói em biết đi, mọi người có phải vẫn bình an có đúng không?”

Cố Lãng Siêu giữ lấy đôi vai thon gầy của cô: “Doãn Niệm, trước hết em phải thật bình tĩnh.



Doãn Niệm gật gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống: “Em hứa em sẽ bình tĩnh, anh nói cho em nghe đi.



Cố Lãng Siêu trầm giọng nói: “Ba của chúng ta bị thương ở chân, tạm thời không sao.

Còn Cố Thịnh Nam vì muốn ngăn Cố Vân Thi…cho nên đã bị trúng đạn, hiện tại các bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho anh ấy.



Doãn Niệm vừa nghe xong liền đưa tay ôm ngực, sau đó bắt đầu rơi vào tình trạng hít thở không thông: “Em muốn gặp anh ấy…”

Mặc dù Cố Lãng Siêu rất lo lắng cho sức khoẻ của cô nhưng anh cũng không thể làm gì khác, đợi tình hình của Doãn Niệm khá hơn một chút, anh mới đưa cô đến đó.

Trước phòng phẫu thuật, bầu không khí vô cùng ảm đạm, Doãn Niệm và Cố Lãng Siêu đã ngồi chờ ở đây suốt hai tiếng đồng hồ, bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Cố Lãng Siêu để cô tựa đầu vào vai mình,

suốt hai tiếng vừa qua Doãn Niệm vẫn không ngừng khóc, anh hiểu cho tâm trạng này của cô, mà chính anh cũng rất lo lắng cho an nguy của Cố Thịnh Nam.

“Doãn Niệm, anh tin Thịnh Nam sẽ vượt qua.

” Cố Lãng Siêu thực sự nghĩ như vậy, lúc ấy, nếu không có Cố Thịnh Nam thì cái mạng này của anh e rằng đã không thể giữ được.

“Đúng vậy!” Đây là giọng của Giản Thanh Hải.

“Ba.

” Thấy Giản Thanh Hải đang dùng tay di chuyển chiếc xe lăn đi về phía này, Doãn Niệm và Cố Lãng Siêu đồng loạt hô lên một tiếng rồi bước lại đẩy xe giúp ông.

Khi tất cả đã cùng ngồi xuống, Giản Thanh Hải mới nói với Doãn Niệm: “Con đừng quá đau buồn, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng, ta nghĩ Thịnh Nam cũng không muốn thấy con như thế đâu.

Bây giờ con phải phấn chấn lên, nếu không Thịnh Nam tỉnh lại nhìn thấy con như vậy nó chắc chắn sẽ rất đau lòng.



Doãn Niệm nhận được sự quan tâm, động viên từ ông cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn: “Con biết rồi ạ, cảm ơn ba!”

Giản Thanh Hải xoa đầu cô: “Hiện tại ta cảm thấy rất vui vì gia đình mình cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Đợi Thịnh Nam khoẻ lại ta sẽ tổ chức cho hai đứa một hôn lễ thật hoành tráng.



Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra, cả nhà ba người của cô liền sốt sắng tiến về phía các bác sĩ.

“Các vị nhà người nhà của bệnh nhân Giản Thịnh Nam sao?”

“Đúng vậy, tình hình của thằng bé thế nào rồi thưa bác sĩ?” Giản Thanh Hải khẩn trương hỏi.

Vị bác sĩ tháo chiếc khẩu trang y tế xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, trong 72 giờ tới, nếu bệnh nhân vẫn không tỉnh lại thì người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.



Sau khi các bác sĩ rời đi, cả Cố Lãng Siêu và Giản Thanh Hải đều sợ Doãn Niệm sẽ suy sụp một lần nữa, nhưng lần này Doãn Niệm lại không như vậy, cô nhìn bọn họ mỉm cười nói: “Con tin anh ấy nhất định sẽ bình an.





Cố Thịnh Nam được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, Doãn Niệm chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa thông qua tấm kính trong suốt.

Hai ngày trôi qua, anh vẫn nằm bất động ở đó, anh không biết ở bên ngoài đã có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống vì mình.

“Nam, anh muốn bỏ lại mẹ con em có đúng không?”

Doãn Niệm khẽ áp tay lên mặt kính lạnh lẽo, nước mắt lưng tròng.

“Anh muốn con của chúng ta lớn lên mà không có cha sao?”

“Chị…” Sau khi biết được tất cả mọi chuyện, Giản Tiêu Niên vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, động viên cô: “Chị đừng như vậy mà, cả ngày hôm nay chị đã không ăn gì rồi, đừng tiếp tục dày vò bản thân nữa, chị không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.



Doãn Niệm yếu ớt lắc đầu: “Chị muốn ở đây với anh ấy, chị sẽ không bỏ anh ấy ở đây một mình đâu Niên Niên…”

“Chị!” Giản Tiêu Niên hốt hoảng đỡ lấy cô: “Bác sĩ, bác sĩ! Chị của tôi ngất rồi!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi