NGOAN, ĐỪNG NHÁO

Bị Tưởng Nam Khanh từ chối, tâm tình Quách Mậu Tuyết liền trở nên buồn chán. 

Lúc còn nhỏ, Quách Mậu Tuyết không có bạn, ở trường nghe họ bàn nhau đi chơi, trong lòng vô cùng hâm mộ. Hôm nay đích thân đến tận phòng tìm Tưởng Nam Khanh, đã là mặt dày mày dạn lắm rồi. Không nghĩ tới bản thân vậy mà bị từ chối, làm cô ấy tủi thân muốn chết. 

Đã lâu rồi cô không đối đầu với Tưởng Nam Khanh, cũng không gây thù chuốc oán gì mà? 

Quách Mậu Tuyết nằm sấp trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, khẽ thở dài, giống như đầu cá ướp muối. 

Lúc này, Tề Duy Duy đột nhiên gửi tin nhắn tới: 【Mình cùng Khúc Kỳ và Nam Khanh nghỉ lễ sẽ đến thành phố Du chơi, cậu có đi cùng không?】 

Quách Mậu Tuyết hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng cho gọi điện thoại Tề Duy Duy: “Này, bây giờ cậu rảnh không, mình mời cậu uống cà phê… Được, lát nữa gặp.” 

____ 

Quán cà phê 

Tề Duy Duy kinh ngạc mà vỗ bàn: “Hóa ra cậu thực sự là chị em của Tưởng Nam Khanh. Mình đã bảo mà, đời này làm gì có chuyện có hai người giống nhau như vậy, chắc chắn là có chung gen!” 

Giọng cô ấy quá lớn, Quách Mậu Tuyết sợ tới mức nhìn bốn phía, sau đó giữ ống tay áo của cô ấy: “Cậu nói nhỏ thôi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.” 

Tề Duy Duy hoàn hồn, cúi đầu uống cà phê che giấu sự lúng túng. 

“Đúng rồi, cậu là chị gái cậu ấy, sao cậu ấy lại không chịu đưa cậu đến thành phố Du nhỉ?” 

Quách Mậu Tuyết khuấy cà phê, mặt mày ủ rũ: “Là vì mẹ chúng tớ, hai bọn tớ không vừa mắt nhau, mình cũng không ít lần đắc tội cô ấy. Anh trai mình nói, Tưởng Nam Khanh ở trước mặt người ngoài là bé thỏ trắng vô hại nhưng một khi về đến nhà thì lại giống như gai nhím, rất khó tiếp cận.” 

Tề Duy Duy suy nghĩ một chút: “Thật ra Nam Khanh rất dễ mến, cũng biết phân biệt thị phi tốt xấu. Cậu ấy xa lánh cậu nhìn vậy, có lẽ vì cậu ấy hơi nhạy cảm, có suy nghĩ bản thân mình ăn nhờ ở đậu, cho nên không dám đối xử với mọi người thật lòng.” 

Quách Mậu Tuyết gật đầu: “Anh mình cũng nói như vậy.” 

“Cậu.. thật sự muốn làm hòa với Nam Khanh?” Tề Duy Duy hỏi. 

Quách Mậu Tuyết mím môi: “Bởi vì quan hệ của bố mình, từ nhỏ đến lớn thì có một đám người mong lấy lòng mình, bọn họ cố ý tìm mọi cách nịnh nọt mình. Khi còn bé mình rất ngốc, cảm thấy như vậy chính là tình bạn. Mãi đến khi mình nghe được họ nói xấu sau lưng mình, mới biết được vốn dĩ những người đó muốn lấy lòng mình vì mục đích riêng. Vì làm ăn, vì thăng chức, hoặc là mặt khác không muốn mọi người biết lý do… Về sau mình không kết bạn, cảm thấy không có người nào sẽ thật sự đối xử tốt với mình.” 

Tề Duy Duy thở dài: “Hóa ra nhà giàu cũng cùng không sung sướng gì, mình còn tưởng loại người như cậu sống trong cổ tích, chắc chắn rất hạnh phúc.” 

Quách Mậu Tuyết rủ mắt, nói tiếp: “Tưởng Nam Khanh là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, những người mình gặp lúc bé không ai như vậy. Còn các cậu nữa, lúc ở cùng với cậu và Khúc Kỳ mình cảm thấy rất thoải mái. Thật ra, mình muốn thử kết bạn một lần.” 

“Cứ thế đi. ” Tề Duy Duy đảo mắt, nhíu mày nói, “Ngày mai cậu mặt dày cùng mình đến nhà ga, đến lúc đó cậu ấy sẽ xấu hổ mà không đưởi cậu đi.” 

“Như vậy… hình như không hay lắm?” Quách Mậu Tuyết có chút do dự, “Nhỡ đâu cô ấy tức giận thì sao?” 

Tề Duy Duy nháy mắt với cô: “Cậu đã nói cậu ấy trong nóng ngoài lạnh rồi, nếu cậu đi cùng, cậu ấy chắc chắn cũng không làm khó cậu đâu. Bọn mình xế chiều ngày mai một giờ rưỡi xuất phát, bây giờ mình giúp cậu đặt vé.” Nói xong, Tề Duy Duy chủ động cầm điện thoại lên. 

____ 

Ngày hôm sau, bố mẹ Mục ăn sáng xong thì đến sân bay luôn. 

Mục Lăng Thành thu dọn xong mấy bộ quần áo cho mấy ngày sắp tới, cả người thoải mái nằm trên giường, nhắm mắt rơi vào trầm tư: Tuy tối qua mẹ nói đã gọi cho dì Lâm Thanh rồi, nhưng mà không biết dì có đem việc này nói với Tưởng Nam Khanh hay không. Nếu như không, đến bến xe vô tình gặp có phải sẽ hơi lúng túng không… 

Do dự mãi, anh bấm gọi Tưởng Nam Khanh. 

Sau vài lần rung chuông, điện thoại truyền đến giọng thiếu nữ ngọt ngào: “Alo, xin chào.” 

Mục Lăng Thành giật mình ngồi dậy, yết hầu chuyển động hai cái, ngữ khí bình thản: “Là tôi, Mục Lăng Thành.” 

“Ồ, sao cậu biết số điện thoại của tôi?” 

“Thấy trên điện thoại mẹ tôi.” 

“À… Đúng rồi, nghe mẹ tôi nó dì Mục muốn cậu đi thành phố Du với chúng tôi à?” 

“Ừ, hôm qua trong vô tình nói đến Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết cùng cậu đi thành phố Du. Sau đó mẹ tôi cảm thấy tôi ở nhà cũng không làm gì, muốn tôi đến thăm ông Tưởng.” 

“Được, tối qua tôi đã nói chuyện với chú lái xe, đỗ xe lâu hơn một chút. Một giờ rưỡi chiều xuất phát, cậu đừng tới trễ đấy.” 

“Ừ, cám ơn.” 

Cúp điện thoại, Mục Lăng Thành đột nhiên cao hứng mở tủ quần áo ra, tỉ mỉ chọn xem hôm nay ra ngoài nên mặc gì. 

Bình thường cậu không phải người tinh tế, quần áo cũng là lấy được cái nào thì mặc cái đó. Nhưng hôm nay không biết đụng đến dây thần kinh nào, mặc thử mấy bộ rồi mà vẫn không thấy hài lòng. 

Thấy thời gian còn sớm, cậu bỏ hết đống đồ vừa chọn, đến tiệm quần áo gần nhà xem. 

Đến cửa hàng, Mục Lăng Thành nhìn một lúc lâu vẫn không chọn được cái nào. 

Một nhân viên cửa hàng thân thiết chào hỏi: “Quý khách ổn chứ, có cần giúp đỡ gì không ạ?” 

Mục Lăng Thành nhìn tiệm quần áo, suy tư mở miệng: “Em muốn tham gia một buổi… gặp mặt, chị có thể đề cử vài bộ quần áo không? Loại có thể thu hút ánh mắt của mọi người ấy.” 

“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên cửa hàng cầm một bộ quần áo đi ra, “Bộ này rất phù hợp, tiệm chị bán rất đắt hàng, hơn nữa là bản số lượng có hạn. Em mặc thử một chút đi.” 

Mục Lăng Thành nhìn bộ quần áo kia, bán tín bán nghi mà tiến vào phòng thử đồ. 

Lúc đi ra chị gái kia đã đứng ngoài chờ, nhìn thấy Mục Lăng Thành bước ra hai mắt lấp đầy bằng sự u mê: “Quý khách, tôi thấy bộ đồ này rất hợp với cậu, cậu nhất định phải mua.” 

Mục Lăng Thành chết đứng trước tạo hình hiện tại, sắc mặt xám nghoét. 

Anh muốn tham gia gặp mặt bạn bè, anh mới mười bảy được không nào, mặc đồ tây đeo caravat… Nhất định sẽ làm cho người ta chú ý, cảm thấy đầu óc anh có vấn đề. 

Anh quay đầu muốn nổi giận với nhân viên kia, kết quả vừa nghiêng đầu, cô gái mê trai kia nhìn anh chằm chằm, hai tay để lên miệng, một hồi lâu mới đỏ mặt tiến đến: “Khách hàng, cậu có bạn gái chưa? Nếu không phiền có thể để lại phương thức liên lạc được không?” 

Sau đó đưa điện thoại sang cho anh. 

Mục Lăng Thành: “…” Chẳng lẽ bộ đồ này thật sự không tồi? 

Mặc đồ Tây đeo caravat có vẻ không hợp với anh bây giờ. Nhưng nếu với anh mặt dày nâng cao giá trị bản thân, đến lúc đó làm cho Tưởng Nam Khanh bọn họ hai mắt tỏa sáng không nhỉ? 

“Lấy mấy món nay đi, bao nhiêu tiền?” Cậu bỏ qua chị gái mê sắc kia, nhàn nhạt hỏi. 

____ 

Buổi chiều Mục Lăng Thành cầm theo quà mua cho Tưởng gia gia, mặc quần áo bản thân vừa mua. Một mình đến bến xe, lúc đến lại không có ai. 

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ —— rõ ràng chưa đến 12:30, một tiếng nữa mới xuất phát! 

Mục Lăng Thành không có thói quen chờ người khác, hôm nay là lần đầu gặp chuyện như vậy. 

Cậu cảmgiác mình tám phần là bị điên rồi, thế mà cậu lại có thời điểm tích cực như vậy. 

Nhưng mà dù gì cũng đã đến rồi, cho nên cậu đành rút điện thoại ra gọi cho Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang. 

Nhận được điện thoại, Lưu Minh Triết tức tốc chạy đến, nhìn túi lớn túi nhỏ quà trong tay Mục Lăng Thành, không nói gì. Đưa tay sờ cằm nhìn cậu, ánh mắt quỷ dị. 

Mục Lăng Thành cũng không nói chuyện, tùy ý đảo mắt tự nhìn mình mấy lần. 

Lưu Minh Triết lại đột nhiên cười ra tiếng: “Lăng Thành à, có phải cậu đi bán hàng đa cấp, lúc chạy tới đây quên thay quần áo đúng không?” 

Cậu ta cười, đi đến vuốt vuốt cà vạt của anh, “Nhưng mà, cậu mặc bộ này rất giống người thành công đấy, trông không khác mấy ông đa cấp tí nào.” 

Mục Lăng Thành: “…” 

Trợn to mắt chó của cậu nhìn kỹ một chút, đây là quần áo tự tôi bỏ tiền học bổng ra mua đàng hoàng đấy. 

Mục Lăng Thành lại nhìn biểu cảm Trần Thiếu Ngang, cậu ta đang nín cười, lắc đầu không nói gì. 

“…” Bộ đồ này của anh khó coi thế à, rõ ràng vừa rồi nhân viên cửa hàng còn muốn xin số điện thoại mà. 

Anh do dự một chút, chủ động hỏi: “Bộ này không đẹp à?” 

Trên đường anh tới đây rất nhiều cô gái nhìn anh cười, anh còn tưởng là công lao của bộ đồ này. 

Lưu Minh Triết nhìn anh, vỗ vỗ vai anh, nói thấm thía: “Nếu như không quen cậu, sẽ cảm thấy không tồi. Giá trị nhan cao, mặc bộ đồ này rất có cảm giác của người đàn ông thành đạt, siêu giàu có. Nhưng mà bạn học Mục, bọn mình đều biết cậu là học sinh lớp mười một, mặc đồ thế này chả khác mấy ông đa cấp là mấy.” 

Mục Lăng Thành vạch đen đầy mặt, chào tạm biệt bộ đồ trên người, cởi cà- vạt, ném chúng nó vào túi đồ, cởi hai cúc áo sơ mi, đổi đôi giày da mới mua, đi đôi giày sneaker, sau đó hỏi hai người họ: “Thế này đã ổn hơn chưa?” 

Lưu Minh Triết rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ổn hơn nhiều.” 

Mục Lăng Thành nhìn quanh, thấy mấy người khác còn chưa tới, cả người nhẹ nhõm thở ra. 

Lưu Minh Triết cười tiến đến trước mặt Trần Thiếu Ngang, trêu chọc nói: “Cậu thấy bộ dạng của Lăng Thành, có giống con rể đi gặp bố vợ không?” 

Mục Lăng Thành trừng anh. 

Lưu Minh Triết nhịn cười: “Không phải cậu không muốn tham gia cuộc vui à, sao thoáng cái đã đổi ý thế? Kể cả là mẹ cậu nói thế, chưa chắc cậu đã phải đồng ý. Huống hồ lại còn ăn mặc long trọng thế làm mình sợ giãy nảy luôn.” 

Mục Lăng Thành nhàn nhạt đáp: “Trong lúc rảnh rỗi, thay bố mẹ về thăm ông bà.” 

“Đúng không, mình còn tưởng cậu không nỡ bỏ… bọn mình.” Lưu Minh Triết giọng nói thâm ý. 

Cậu t phát hiện chỉ số thông minh của Mục Lăng Thành gần đây rất hay lưu động, đoán chừng là đang yêu đương rồi. 

____ 

Tác giả có lời muốn nói: 

Bạn học Mục: tuổi trẻ có mấy ai không phạm sai lầm 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi