NGOAN, ĐỪNG NHÁO

Từ trong quán net đi ra, Tưởng Nam Khanh kéo Mục Lăng Thành lên xe taxi: “Bác tài, đi bệnh viện trung tâm thành phố, cám ơn.”

Sau khi khởi động xe, Tưởng Nam Khanh bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối để lộ ra sự không kiên nhẫn.

Cô biết Mục Lăng Thành và Chương Khải Sinh đánh nhau vì cô nên mới bị thương, thái độ của cô lúc này tốt mới đúng, nhưng trên thực tế, cô rất tức giận.

Một đám nhóc ngây thơ, ai bảo cậu ta ra mặt cho cô, bây giờ bản thân còn bị thương nữa, nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, cô biết nói thế nào với chú Mục dì Mục đây.

Tưởng Nam Khanh không thích nhất là nợ ân tình của người khác, không đền đáp được sẽ dẫn đến phiền phức.

Cô còn đang phiền não, Mục Lăng Thành ở bên cạnh đột nhiên dựa đầu lên vai cô.

Tưởng Nam Khanh: “...”

Đầu cậu rất nặng! Cô nhịn cơn xúc động xuống không đẩy cậu ra, lo lắng hỏi, “Sao vậy, chỗ nào không thoải mái à?”

Mục Lăng Thành nhắm mắt lại, cọ đầu vai vào Tưởng Nam Khanh, vẻ mặt đau đớn: “Không biết, chỉ là bây giờ hơi hoa mắt chóng.”

Tưởng Nam Khanh sờ trán cậu xem nhiệt độ, thở phào một hơi, “May là không sốt, vậy cậu ngủ một lát đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”

Lái xe ở phía trước quan sát họ qua gương chiếu hậu: “Cô gái nhỏ, bạn trai cháu làm sao thế, cậu ấy bị bệnh à?”

Tưởng Nam Khanh nghe thấy hai từ “bạn trai” thì sửng sốt một chút, nhưng cô không phải là người thích lý giải, cũng không sửa lại, chỉ thúc giục lái xe:

“Bác tài, lái nhanh một chút.”

Mục Lăng Thành “yêu đuối” dựa vào người cô, thấy thái độ này của cô khi nghe hai từ “bạn trai”, khóe môi không tự giác cong lên, vô thức cúi đầu vào vòng tay cô.

Lúc nhắm mắt, mùi chanh nhàn nhạt phải vào mũi cậu, làm cả người cậu vui vẻ thoải mái.

Cậu dựa vào cô rất sát, đến mức khi thở ra, hơi nóng phun lên vành tai mẫn cảm của Tưởng Nam Khanh, khiến Tưởng Nam Khanh bất giác run rẩy, hai bên tai dần dần đỏ bừng.

Ban đầu cô vẫn cố chịu đựng, mãi đến khi nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô thật sự không chịu nổi, đẩy đầu Mục Lăng Thành qua bên kia:

“Cậu dựa vào cửa sổ xe mà ngủ, bả vai tôi hơi đau.”

Vừa rồi Mục Lăng Thành trước ngực cô phập phồng, cả người cô cũng nóng lên, tất nhiên không tin vào lý do đau vai của cô.

Thế là cậu giả vờ mơ màng, dựa vào cô lần nữa.

Cậu cảm thấy bả vai cô rất mềm mại, thoải mai đến mức khiến cậu thực sự muốn ngủ một giấc... liền cúi thấp đầu.

Tưởng Nam Khanh vừa mới bình tĩnh một chút, không ngờ cậu lại dựa vào.

Cô đen mặt lại, tiếp tục đẩy cậu ra.

Nhưng mà, cậu lại dựa vào.

Tưởng Nam Khanh khoanh tay lại, nhìn Mục Lăng Thành đang dựa lên vai mình: “Không phải cậu đang giả vờ đấy chứ?”

“Hả?” Mục Lăng Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, sau đó dùng giọng điệu oan ức giải thích, “Miệng vết thương của tôi ở bên phải, dựa vào cửa sẽ dễ bị đụng vào, cho nên chỉ có thể dựa vào vai cậu.”

Tưởng Nam Khanh: “...”

Bác tài xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người, giảm tốc độ xe lại, trên mặt nở một nụ cười.

Sau khi tới bệnh viện trung tâm thành phố, Tưởng Nam Khanh quét mã trả tiền, nói với Mục Lăng Thành ở trong xe: “Cậu ở yên đây đợi, tôi mở cửa giúp cậu.”

Cô vừa xuống xe, bác tài liền quay người nhìn cậu, ý cười rất sâu: “Cậu nhóc, chú đây là người từng trải, muốn tốt bụng nhắc nhở cháu. Không nên giở trò với bạn gái như vậy, muốn cô ấy chú ý đến mình thì có thể nghĩ cách khác, sao lại lừa cô ấy, nếu sự thật bị lộ ra, lúc đó cháu chỉ có thể ngồi khóc thôi.”

Khóe môi Mục Lăng Thành giật giật vài cái, còn chưa kịp suy nghĩ gì, cửa xe đã bị Tưởng Nam Khanh mở ra.

Tưởng Nam Khanh kéo cậu đến cổng bệnh viện, đang định đi vào, Mục Lăng Thành lại nghĩ đến mấy lời lái xe vừa nói, liền dừng bước lại.

Vết thương của cậu thật sự không nghiêm trọng, không biết sau khi có kết quả, Tưởng Nam Khanh có tức giận không.

Cậu càng do dự, bước chân càng nặng nề.

Tưởng Nam Khanh khó hiểu nhìn cậu, giọng đầy lo lắng: “Chóng mặt lắm sao, có đi nổi không? Có cần tôi dìu cậu không? Hay là... tôi cõng cậu?”

Một câu “tôi cõng cậu” này khiến sự bất an trong lòng Mục Lăng Thành bị nén xuống. 

Tuy cậu không có cơ hội cõng Tưởng Nam Khanh, nhưng cũng muốn được cô cõng.

“Quên đi, cậu là con gái, sao có thể để cậu cõng được? Tôi không sao, đi chậm lại là được rồi.”

“Bây giờ mới đến cổng, đường còn xa, trời lại tối, cậu mà đi chậm thì ngày mai mới tới nơi, để tôi cõng cậu thì hơn. Từ nhỏ tôi đã thường xuyên rèn luyện sức khỏe, không sao, tôi cõng cậu được.”

Cô nói xong liền đứng trước mặt Mục Lăng Thành, chờ cậu leo lên.

Mục Lăng Thành không ngờ hôm nay Tưởng Nam Khanh lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ, thật sự mặt dày mày dạn áp mặt lên lưng Tưởng Nam Khanh, còn vô cùng thân thiết nói:

“Nếu như cậu không cõng nổi cứ nói cho tôi biết, tự tôi cũng có thể đi được.”

“Không cần, cậu đang bị thương mà.” Giọng nói của cô ôn hòa, giống như đang nghĩ cho cậu.

Nghe vậy, trong lòng Mục Lăng Thành rất thoải mái, nằm trên lưng Tưởng Nam Khanh, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Thật ra cậu không biết rằng, ở ngoài tầm mắt của anh Tưởng Nam Khanh đã thay đổi sắc mặt.

Dám trêu đùa dì đây, đợi có kết quả kiểm tra thì cậu chết chắc! 

Mục Lăng Thành tuy gầy, nhưng cao 1m84, Tưởng Nam Khanh cõng cậu tốn không ít sức, may mắn là từ nhỏ cô đã cùng ông nội rèn luyện sức khỏe, nếu không cô cũng chẳng cõng nổi. 

Cố gắng đứng vững, cô cõng Mục Lăng Thành vào trong bệnh viện, trên đường thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Mục Lăng Thành lúc đầu còn cảm thấy hưởng thụ, nhưng không được bao lâu liền không đành lòng, lại thấy nhiều người quay đầu nhìn họ, cậu càng cảm thấy không tự nhiên.

Cuối cùng đành phải nói với Tưởng Nam Khanh: “Bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn một chút rồi, hay là cậu để tôi xuống, tôi tự đi cũng được?”

Tính cách Tưởng Nam Khanh rất bướng bỉnh, vẫn đi tiếp: “Không cần, sắp tới rồi.”

Mục Lăng Thành thấy trán cô chảu mò hôi, hai gò má cũng đỏ rực, có chút đau lòng, nhưng lại không biết khuyên cô thế nào, trong lòng vô cùng day dứt.

Tưởng Nam Khanh đưa Mục Lăng Thành đến phòng cấp cứu, yêu cầu kiểm tra toàn diện cho cậu.

Lúc cậu đi làm kiểm tra, Tưởng Nam Khanh ngồi trên dãy ghé dài ngoài hành lang,nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đang dậy sóng. 

Tưởng Nam Khanh cô cũng không phải đồ ngốc, ngày từ khi ở quán net, Lưu Minh Triết và Mục Lăng Thành nháy mắt ra hiệu với nhau, cô đã cảm thấy mờ ám.

Nhưng mà, Mục Lăng Thành thật sự bị Chương Khải Sinh đánh vào đầu, để cô đưa cậu đến bệnh viện cũng là điều dễ hiểu.

Ai mà ngờ cậu ta lại không an phận, trên đường đi còn gây thêm phiền phức cho cô!

Nếu hôm nay kiểm tra xong, phát hiện cục máu đông hay gì đó, cô sẽ nhẫn nhịn, ngậm đăng nuốt cay.

Nhưng nếu không có vấn đề gì,thì Mục Lăng Thành chết với cô!

Cô đang nghĩ vậy thì Mục Lăng Thành đi tới.

Tưởng Nam Khanh tỏ vẻ quan tâm đứng dậy: “Thế nào rồi, bác sĩ nói gì?”

Mục Lăng Thành nói: “Kết quả chưa có, đoán là phải đợi đến ngày mai, hay là chúng ta về trước, ngày mai tôi tự đi lấy. Đã hơn chín giờ rồi, nếu cậu còn không về, bố mẹ sẽ lo lắng đấy, để tôi đưa cậu về trước.”

Tưởng Nam Khanh giữ cậu lại: “Không được, chúng ta đang ở phòng cấp cứu, sao kết quả lại có chậm như vậy được? Cậu chụp CT não chưa? Chuyện này rất quan trọng, cậu phải kiểm tra thật kỹ. Quên đi, để tôi tự đi hỏi.”

Cô nói rồi tự mình đi về phía trước.

Mục Lăng Thành tiến lên đằng trước ngăn cô lại, không tự nhiên lắm sờ sờ mũi: “Thật ra, thật ra, tôi…”

“Mục Lăng Thành!” Đột nhiên sau lưng có tiếng gọi của y tá, Tưởng Nam Khanh vẫy tay: “Ở đây”

“Đã có kết quả chụp CT não rồi.”

Tưởng Nam Khanh mau chóng chạy đến, hỏi y tá: “Chị y tá, tình hình của cậu ấy có vấn đề gì không?

Kết quả không có vấn đề gì, nếu em không yến tâm có thể đi tìm bác sĩ hỏi một chút.”

Sau khi y tá rời đi, Tưởng Nam Khanh kéo Mục Lăng Thành đến phòng cấp cứu tìm bác sĩ.

Đến phòng, bác sĩ cầm tờ kết quả nhìn lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nói với Tưởng Nam Khanh: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ là va chạm nhẹ, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.”

Tưởng Nam Khanh nhìn Mục Lăng Thành, lại quay sang nhìn bác sĩ, nghiêm túc hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao, nhưng lúc tới đây, cậu ấy vẫn luôn kêu mình bị chóng mặt, cũng không đi lại được. Bác sĩ, ông kiểm tra kỹ lại đi, hoặc là ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày? Không thì ông khâu cho cậu ấy mấy mũi, làm phẫu thuật cũng được?”

Bác sĩ: “???”

Mục Lăng Thành: “???”

Tưởng Nam Khanh: “Ý…ý của tôi là làm vậy sẽ tôi hơn, nếu không tôi sẽ không yên tâm.”

Bác sĩ nhìn Mục Lăng Thành đứng ở phía sau không nói lời nào: “Cậu nhóc này thật may mắn, có được một người bạn gái chu đáo như vậy.”

Sau đó quay sang an ủi Tưởng Nam Khanh: “Bạn trai cô thật sự không sao, nếu cô quá lo lắng, thì cứ về nhà quan sát mấy ngày, nếu có vấn đề gì thì lại tới.”

Nếu là trước đó, bác sĩ hiểu nhầm Mục Lăng Thành là bạn trai cô, cô còn âm thầm nhẫn nhịn, nhưng bây giờ biết cậu ta không có vấn đề gì, cô liền cảm thấy khó chịu: “Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi, cậu ta không phải bạn trai của tôi, mà là cháu trai.”

Bác sĩ vừa uống một hợp nước, nghe vậy liền trực tiếp phun lên bàn, vội vàng lau đi.

Tưởng Nam Khanh bật cười: “Có phải dọa đến bác sĩ rồi không? Đây không phải là cháu trai ruột của tôi, dựa theo bối phận thì nên gọi tôi một tiếng cô.”

Bác sĩ vẫn không tin được, nhìn về phía Mục Lăng Thành xác nhận: “Cô gái nhỏ này là cô của cậu à?”

Mục Lăng Thành lúc này cũng đã nhìn ra Tưởng Nam Khanh đang kìm nén tức giận, để lát nữa không phải chết quá khó coi, cậu rất bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, là cô của tôi.”

Bác sĩ có chút dở khóc dở cười: “Cô gái nhỏ à, vai vế này của cô chưa đủ cứng cáp.” 

Tưởng Nam Khanh cười nhẹ: “Vậy bác sĩ cứ bận việc tiếp đi, tôi đưa cháu trai về trước, sau này có vấn đề gì sẽ đến tìm ông.”

Sau đó không nói gì nữa, kéo Mục Lăng Thành đang im lặng đứng ở cửa, hung hăng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi