NGOAN, ĐỪNG NHÁO


Tưởng Nam Khanh chính thức ký hợp đồng với tập đoàn Viễn Thương, ba tháng sau sẽ đi làm.
Trong ba tháng này, cô và Mục Lăng Thành cùng nhau về quê, dưới sự lo liệu của gia đình, hai người đi đăng ký kết hôn.
Sau khi tổ chức đám cưới, Tưởng Nam Khanh muốn đưa ông nội đến thành phố C ở cùng mình, nhưng ông nội sống chết không chịu, ông nói ở trong nhà cô họ thoải mái hơn.
Cô họ cũng không ngừng khuyên: “Hai đứa mới kết hôn, không cần lo cho ông nội đâu.

Dù sao thì cô cũng lớn lên với ba cháu, bây giờ ba cháu không còn, cô chăm sóc cho ông là chuyện đương nhiên, không cần phiền mấy đứa đâu.”
Tưởng Nam Khanh không lay chuyển được, chỉ có thể đưa ông nội đến nhà cô họ.
Trước khi đi, ông nội đưa cho Tưởng Nam Khanh một chú chó nhỏ, bảo Tưởng Nam Khanh mang về nuôi, còn nói để nó ở bên bầu bạn, hơn nữa chó còn là động vật tình cảm, nuôi nó không có hại, ngược lại trong nhà còn náo nhiệt hơn.
Mục Lăng Thành nhìn thấy con chó kia liền biến sắc tại chỗ, nhưng không dám làm trái ý ông nội.
Biết Mục Lăng Thành sợ chó, Tưởng Nam Khanh ôm lấy chú chó nhỏ, bật cười.
Trên đường lái xe về thành phố C, Tưởng Nam Khanh ôm chú chó nhỏ ngồi ở ghế sau, vừa đi vừa trò chuyện với nó.
“Con nói xem, sao con lại xinh xẻo như vậy, ông nội nuôi con thật tốt, sau này con đi theo mẹ rồi, mẹ phải đặt cho con một cái tên hay mới được?”
Cô nghĩ mỗi lát, sau đó ngẩng đầu hỏi Mục Lăng Thành đang lái xe: “Anh có cao kiến gì không?”
Mục Lăng Thành nhìn gương chiếu hậu, thấy con chó liền thấy khó chịu: “Đặt tên làm gì chứ, nhà chúng ta không nuôi chó được, quay về thành phố C, anh sẽ hỏi người trong công ty xem ai nuôi được không, để họ mang nó đi.”
Tưởng Nam Khanh vô thức ôm chú chó nhỏ vào lòng, ra sức bảo vệ: “Em còn đang ngồi đây đấy, từ lúc nào mà chuyện trong nhà do anh làm chủ thế? Vừa kết hôn xong liền bắt nạt em đúng không?”
Mục Lăng Thành có chút bất đắc dĩ: “Không phải bắt nạt em, chẳng phải là vì… tình huống đặc biệt sao, nhà chúng ta không hợp nuôi chó.” (EbookTruyen.Net)
Tưởng Nam Khanh nhíu mày, làm bộ không hiểu: “Tình huống đặc biệt gì thế, vì sao lại không hợp nuôi cho? Sao em lại không biết?”
Mục Lăng Thành mất mặt, bày ra dáng vẻ bị bỏ rơi: “Dù sao thì nhà chúng ta có anh không có nó, có nó không có anh, em tự mình chọn đi.”
“Nếu vậy…” Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ, “Hay là anh đến công ty ở đi, thuận tiện cho việc tăng ca.”
Mục Lăng Thành dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn qua: “Tưởng Nam Khanh, em có biết thân phận của mình là gì không, anh là chồng của em đấy, là người đàn ông thực hiện hôn lễ với em, lĩnh chứng với em, theo luật hôn nhân của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, anh hoàn toàn có tư cách ngủ chung với em, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Bắt anh ngủ ở công ty? Em không sợ mọi người ở trong công ty nói em là bà chằn à?”
“Em xinh đẹp như vậy, đồng nghiệp của anh sẽ không nghĩ em là bà chằn đâu.”
Mục Lăng Thành: “.

.

.”

Tưởng Nam Khanh thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: “Em rất muốn đối xử tốt với anh, nhưng bản thân anh không muốn ở cùng chó đấy chứ? Em đâu có cách nào?”
“Anh nhìn xem, nó rất ngoan, hơn nữa còn là ông nội đưa cho chúng ta, sao có thể nói bỏ là bỏ được, lỡ như ông nội call video với chúng ta, nói muốn xem chó nhỏ, nếu anh đưa nó cho người khác nuôi thì chúng ta biết ăn nói thế nào, đúng không?” Tưởng Nam Khanh nói xong liền nhấc chó nhỏ lên giơ về phía anh.
Mục Lăng Thành bị dọa đến biến sắc, vội né đi, bất đắc dĩ trả lời: “Đúng cái quỷ!”
Tưởng Nam Khanh nhìn dáng vẻ này của anh, dở khóc dở cười: “Anh lớn như vậy rồi, sao còn sợ chó thế, nhất là con chó này còn nhỏ, nó có làm gì anh được chứ?”
Mục Lăng Thành nhìn chằm chằm con chó nhỏ tỏ vẻ vô tội chui vào ngực Tưởng Nam Khanh, hai mắt oan ức nhìn anh, càng nhìn càng không thuận mắt.

May là nó còn nhỏ, cũng không làm gì được anh, nếu không anh thật sự không dám lái xe.
Đối với loài động vật này, anh có hơi sợ.
Huống chi, lúc này con chó kia đang chui vào lòng vợ anh, anh càng nhìn càng muốn đánh nó.
Tưởng Nam Khanh đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Được rồi được rồi, chúng ta trở về thương lượng sau, ở đây không dừng xe lâu được, về nhà trước đã.”
Lúc này Mục Lăng Thành mới bất đắc dĩ tiếp tục xuất phát, nhưng miệng vẫn nói: “Ông nghĩ gì thế không biết, sao lại đưa chó cho em nuôi?”
“Để khuấy động bầu không khí trong gia đình đó.

Hơn nữa, nuôi chó cũng rất tốt mà, sau khi về nhà nó sẽ vẫy đuôi chờ anh, nghĩ thôi cũng thấy ấm lòng rồi.”
“Vậy em bỏ nó đi, sau này em về nhà anh sẽ đứng ở cửa vẫy đuôi chờ em.”
Tưởng Nam Khanh: “…” Sợ là người này bị chó ép đến điên rồi, lời gì cũng nói ra được.
“Hai chúng ta vừa kết hôn, còn chưa đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ em mang về vật nhỏ này, chúng ta sao có thể ra ngoài chơi được?” Anh nói tiếp.
Mục Lăng Thành chưa từng đề cập đến chuyện hưởng tuần trăng mật, lúc này nghe được, cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hưởng tuần trăng mật? Đi chỗ nào vậy anh?”
“Em muốn đi đâu?”
Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ: “Hay là đến đảo Bali đi?”
“Ừm, vậy sau khi trở về em đưa chó cho Lưu Minh Triết nuôi đi.”
Tưởng Nam Khanh bị dọa đến nỗi ôm chặt chó con vào lòng: “Tại sao phải đưa cho Lưu Minh Triết?”
“Không phải em muốn đến Bali hưởng tuần trăng mật sao, đâu thể đem nó theo được? Trước hết cứ để Lưu Minh Triết nuôi mấy ngày đã, chờ khi trở về chúng ta đi đón nó là được rồi.”
Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ vuốt ve bộ lông của chú chó nhỏ: “… À, vậy được rồi.”
Lúc về đến thành phố C, trời đã tối.
Mục Lăng Thành nói: “Hay là hôm nay chúng ta đem chó nhỏ này đến nhà Lưu Minh Triết luôn nhé?”

“Vì sao lại là hôm nay?” Tưởng Nam Khanh không vui, “Anh vốn dĩ không muốn đưa em đi hưởng tuần trăng mật gì cả, chẳng qua là muốn vứt bỏ nó thôi đúng không? Mục Lăng Thành, em nói cho anh biết, con chó này là ông nội đưa cho em, để Lưu Minh Triết nuôi mấy ngày cũng được, nhưng anh đừng hy vọng em tặng nó cho người khác, nếu không em cũng tặng anh cho người khác luôn.

Chó là động vật có tình cảm, anh nói những lời như vậy sẽ khiến nó đau lòng đấy.”
Mục Lăng Thành: “…”
Cuối cùng vẫn là Mục Lăng Thành thỏa hiệp, Tưởng Nam Khanh vô cùng vui vẻ ôm chú chó nhỏ vào nhà, vừa đi vừa hôn nó: “Cam nhỏ thật ngoan, hôm nay con ở tạm đây nhé, ngày mai mẹ sẽ làm nhà cho con.”
Mục Lăng Thành đang định đi rửa tay, đột nhiên nghe cô nói vậy liền quay đầu lại, khuôn mặt đen xì: “Em, em vừa mới gọi nó là gì? Tiểu Thành*? Còn bảo nó gọi em là mẹ?”
Cô rõ ràng là trêu tức anh mà.
*Trong tiếng Trung, từ Thành (城) và Cam (橙) đều đọc là chéng.
“Làm sao thế, anh có ý kiến à?” Tưởng Nam Khanh nở một nụ cười đắc ý.
Mục Lăng Thành bị chọc tức nhưng không làm gì được, đành im lặng quay người lại, đi rửa tay.
Tưởng Nam Khanh ngồi ở trên ghế sofa, cô nghiêng đầu ra phía sau, khẽ bật cười, sau đó nói vào tai chú chỏ: “Cam nhỏ, ba con tức giận rồi, phải làm sao bây giờ? Hay là lát nữa con đi dỗ dành ba con đi?”
Chú chó nhỏ nằm sấp trên vai Tưởng Nam Khanh, khẽ hừ hai tiếng, cái đuôi ve vẩy, lại rất nhiệt tình liếm mặt Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh bị liếm có hơi ngứa, cô chọc chọc giữa trán nó: “Con ngoan ngoãn đi, nếu không lát nữa ba con nhìn thấy, anh ấy sẽ ném con ra ngoài đấy.”
… Tưởng Nam Khanh nói trễ mất rồi, Mục Lăng Thành đã thấy.
Anh đen mặt bước tới, vô cùng chán ghét mà chỉ vào chú chó nhỏ, giọng điệu cảnh cáo: “Vật nhỏ, không cho mày hôn cô ấy, nếu mày hôn cô ấy tao sẽ đánh mày!”
Chú chó nhỏ bị anh lườm, lập tức cáu kỉnh, vọt tới muốn cắn ngón tay anh.
Mục Lăng Thành bị dọa sợ, tìm đột nhiên đập nhanh, anh vội lùi lại mấy bước, nhìn nó đầy cảnh giác: “Dám cắn tao à, có tin tao đem mày nấu lên không?”
Chú chó nhỏ hướng về phía anh, hung dữ sủa: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu…”
Vừa sủa, nó vừa muốn tiến lên tấn công.
Mục Lăng Thành vốn đã sợ chó, không ngờ một con chó nhỏ lại hung dữ như vậy, anh có chút sợ hãi, hai chân cũng run lên: “… Mày, mày muốn làm gì, đừng có tới đây, tao nói cho mày biết, tao cao hơn hơn mày, lợi hại hơn mày, mày, mày không đánh lại tao đâu!”
Chú chó nhỏ không để ý tới anh, tiếp tục sủa: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”
Khuôn mặt Mục Lăng Thành trắng bệch, cầu cứu Tưởng Nam Khanh: “Bà xã, em thật sự muốn giữ lại vật nhỏ này, để nó mỗi ngày đều bắt nạt chồng em à?”
Tưởng Nam Khanh ngồi ở trên ghế sofa bị một người một chó chọc cho cười: “Ông nội nói rồi, con chó này rất ngoan, xưa nay không cắn người, đều do anh cứ tỏ ra không vui với nó, bây giờ thì hay rồi, chọc cho nó tức giận? Mục Lăng Thành, rốt cuộc anh có phải đàn ông không, sao lại chấp nhặt với một con chó như vậy.”
“Anh có phải đàn ông không chẳng lẽ em không biết à? Nếu không biết thì đêm nay anh sẽ cho em đáp án.”

Tưởng Nam Khanh: “…” Bị Cam nhỏ của cô dọa sợ như vậy mà vẫn còn tâm tình đùa giỡn, đúng là Mục Lăng Thành.
Tưởng Nam Khanh ngáp một cái: “Anh với nó cứ tiếp tục giằng co đi, ai thắng sẽ có thưởng.

Em hơi mệt, đi tắm rồi lên giường ngủ đây.”
Cô nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thấy Tưởng Nam Khanh rời đi, Mục Lăng Thành cũng không thèm để ý tới chó nữa, vội vàng đuổi theo, giây phút Tưởng Nam Khanh đóng cửa lại anh chen người vào, sau đó ngồi xuống giường.
“Tối nay em định xử lý nó thế nào?” Mục Lăng Thành hỏi Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh nói: “Không phải có mang thức ăn chó về sao, đêm nay cứ tạm thời chuẩn bị cho nó một cái ổ nhỏ, lót một cái đệm lên trên trước vậy, anh nhớ lấy nước cho nó đấy.”
Mục Lăng Thành cảm thấy không an tâm: “Lỡ nó đi vệ sinh lung tung thì sao?”
Tưởng Nam Khanh lườm anh: “Ông nội đã đưa cho chúng ta khay vệ sinh cho chó rồi, anh cứ đặt trước cửa nhà vệ sinh ấy, nó ngửi thấy mùi sẽ chạy đến.

Em nói anh nghe, đừng coi thường Cam nhỏ, nó được ông nội huấn luyện, rất thông minh, có khi so với anh còn thích sạch sẽ hơn?”
“Nhưng mà hoàn cảnh ở đây là lẫm, nó thật sự thông mình vậy sao…” Mục Lăng Thành nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ra ngoài làm theo.
Anh vừa đi ra ngoài, chú chó nhỏ đã hướng về phía anh sủa gâu gâu, nhưng chó nhỏ vẫn hơi sợ anh, cách anh rất xa, chỉ biết sủa chứ không làm được gì.
Thấy nó không dám tới gần mình, Mục Lăng Thành thoáng cảm thấy yên tâm, anh chuẩn bị thức ăn cho chó, nước uống rồi cả chỗ ngủ, sau đó đem khay vệ sinh đặt trước cửa nhà vệ sinh.
Quay đầu lại thì thấy chú chó nhỏ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn chằm chằm mình, Mục Lăng Thành chỉ vào khay vệ sinh: “Biết đây là gì không, sau này đi vệ sinh phải đến đó, nếu mày làm bẩn phòng tao, tao sẽ ném mày ra ngoài cửa sổ.”
“Gâu gâu gâu gâu gâu…” Bởi vì giọng điệu của anh rất không dịu dàng, chú chó nhỏ lại nhìn anh sủa.
Mục Lăng Thành hơi run, anh áp sát vào tường, đi lùi ra ngoài, sau đó chạy vào phòng ngủ đóng sập cửa lại.
Lúc Tưởng Nam Khanh tắm xong đi ra, thấy Mục Lăng Thành đang trốn sau cửa, cẩn thận kéo ra một khe hở nhỏ, chăm chú nhìn bên ngoài.
Cô tò mò tiến tới: “Anh làm gì thế?”
Dứt lời, cô liền thấy Cam nhỏ ở ngoài cửa, đang nhe răng trợn mắt với Mục Lăng Thành, trong miệng còn phát ra vài tiếng đe dọa.
Tưởng Nam Khanh: “…”
Tưởng Nam Khanh vỗ anh một cái: “Anh đi ra, đừng có bắt nạt Cam nhỏ của em.”
Mục Lăng Thành nhíu mày, quay đầu đóng cửa lại: “Anh cảm thấy nên đổi tên cho nó.”
“Vì sao chứ, em thấy gọi là Cam nhỏ cũng rất hay mà.” Tưởng Nam Khanh tùy ý nói, cầm khăn tắm lau mái tóc ướt sũng của mình, mùi dầu gội đầu thoang thoáng.
Mục Lăng Thành nuốt nước bọt, tới gần cô một chút, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy thì không đổi.” Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy eo cô.
Hơi thở nặng nề khiến Tưởng Nam Khanh nghiêng đầu lại, bên tai có hơi nóng: “Anh, anh thả em ra, đi tắm trước đi.”
“Ừm.” Anh đáp lời, trước khi đi vẫn không nhịn được cúi đầu ngậm lấy cánh môi anh đào của cô, sau đó mới vào phòng tắm.
Tưởng Nam Khanh đắp mặt nạ xong đi ra ngoài nhìn Cam nhỏ một chút.
Cam nhỏ thấy mặt cô trắng bệch thì vô cùng sợ hãi, sủa gâu gâu gâu vài tiếng, mãi đến lúc nghe thấy tiếng của Tưởng Nam Khanh nó mới vui mừng hớn hở chạy lên, cọ cọ lên mắt cá chân của cô.

Tưởng Nam Khanh nhìn cái ổ của Cam nhỏ, cô bật cười, ngồi xổm xuống chọc chọc cái đầu của nó: “Ngoài miệng thì ba con nói không thích con, nhưng mà lại sắp xếp cho con rất tốt.

Con ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai mẹ sẽ làm nhà mới cho con!”
Cô ở ngoài chơi với Cam nhỏ một lúc mới về phòng ngủ.
Mục Lăng Thành vừa ra khỏi nhà tắm, thấy tóc cô còn ướt sũng, anh nhíu mày: “Sao em còn chưa sấy tóc?”
“Đợi anh đó.” Cô cười híp cả mắt, ngồi xuống mép giường.
Mục Lăng Thành có chút bất đắc dĩ, anh lấy máy ra sấy tóc cho cô.
Tưởng Nam Khanh thấy vậy thì trực tiếp nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Gần đây Mục Lăng Thành vẫn luôn sấy tóc cho cô, động tác rất là thuần thục, vừa sấy vừa nhẹ nhàng hỏi: “Em định khi nào đi hưởng tuần trăng mật?”
Tưởng Nam Khanh nghĩ một chút rồi ngước mắt lên: “Khi nào cũng được, ba tháng nữa em mới đi làm, anh thì sao?”
Mục Lăng Thành dừng một chút: “Có Cố Ngôn Thanh ở đây, anh cũng có thể nghỉ dài hạn được, hay là ngày mai chúng ta sắp xếp cho vật nhỏ nhà mới, sau đó đưa nó đến nhà Lưu Minh Triết, ngày kia chúng ta xuất phát?”
“Vâng ạ.” Tưởng Nam Khanh động đậy, “Anh sấy xong chưa, sao lâu vậy?”
“Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi.” Năm ngón tay của Mục Lăng Thành đan vào mái tóc mềm mại của cô, chỗ nào đó trong lòng nổi lên một tia gợn sóng, hô hấp anh cũng nặng nề hơn.
Khó khăn lắm mới sấy khô tóc, anh đứng dậy cất máy sấy đi, lúc trở lại Tưởng Nam Khanh đã chui vào chăn, ngửa mặt lên trời thở dài: “Mấy ngày nay vừa tổ chức hôn lễ vừa phải xã giao, em thấy còn mệt hơn cả đi làm.

Trước đây em tăng ca đến 3, 4 giờ sáng cũng không mệt như vậy.”
Nói xong liền xoa xoa bả vai của mình.
Mục Lăng Thành lên giường, vén chăn ra nằm vào, bóp vai giúp cô: “Trước đây ở Ý em thường xuyên tăng ca à?”
“Cũng không thường xuyên lắm.”
Mục Lăng Thành bóp bóp mặt cô: “Ở bên ngoài mấy năm, em gầy đi rất nhiều, anh phải nuôi em béo lên mới được.”
Nói xong, tay anh lướt qua cổ áo cô, dần dần hướng xuống dưới.
Tưởng Nam Khanh đánh tay anh: “Đừng nháo, em mệt lắm, anh không được làm gì đâu, em muốn ngủ.”
Mục Lăng Thành ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô: “Không được, lúc ở nhà ba mẹ anh, em nói không quen anh đã phải kiềm chế rồi, bây giờ chúng ta khó khăn lắm mới về nhà… anh muốn em.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Kiềm chế cái quỷ ý, bị anh giày vò đâu có ít!
Thấy cô không nói gì, Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ: “Hay là như này đi, em cứ nằm một chỗ không cần nhúc nhích, anh tự chuyển động là được rồi.”
Suýt nữa thì Tưởng Nam Khanh đã phun ra một ngụm máu.
“Mục Lăng Thành anh có thể nghiêm chỉnh một chút ưm…” Đột nhiên bị anh chặn môi lại, Tưởng Nam Khanh đành duỗi tay ra, chịu trách nhiệm tắt đèn.
Trong phòng lập tức tối đen.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi