NGOAN, ĐỪNG NHÁO


Về đến nhà, Tưởng Nam Khanh tràn đầy phấn khởi làm mỳ Ý cho Mục Lăng Thành, sau đó vô cùng mong đợi bưng ra cho anh.
“Mau nếm thử, anh mau nếm thử đi.” Cô đưa cái nĩa cho anh, không chờ nổi mà thúc giục.
Mục Lăng Thành thật sự đói bụng, bây giờ lại ngửi thấy mùi thơm của mỳ Ý, lập tức thèm ăn.
Anh nếm nếm thử một miếng, cẩn thận thưởng thức, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tưởng Nam Khanh nơm nớp lo sợ: “Sao thế, không ngon à?”
Mục Lăng Thành không nói lời nào.
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ: “Không phải chứ, lần nào em nấu cũng rất ngon mà.”
Cô nói xong cầm nĩa lên nếm thử một miếng, sau đó ngẩng đầu, “Mùi vị vẫn thế, anh không thích hả?”
Trước dáng vẻ nghiêm túc và ánh mắt thất vọng kia, Mục Lăng Thành không đành lòng lừa cô nữa, anh cười: “Siêu ngon, thì ra tay nghề của vợ anh tốt như vậy, anh kích động đến nỗi không nói lên lời luôn.”
Nói xong anh còn ăn thêm mấy miếng, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh: “… Mục Lăng Thành, có phải trêu em rất vui đúng không? Em thấy anh cũng không đói đâu nhỉ, đã thế thì đưa mỳ cho em.”
Nói xong liền lấy đĩa đi.
Mục Lăng Thành vội cản lại: “Ai nói anh không đói bụng, anh đói sắp chết rồi.”
Tưởng Nam Khanh liếc anh một cái, lại quay đầu ra chỗ khác thở phì phò không thèm để ý tới anh nữa.
Mục Lăng Thành cười, xoa xoa đầu cô: “Em có đói bụng không, hay là cũng ăn một chút đi?”
Tưởng Nam Khanh khịt mũi: “Anh ăn một mình đi, em đi ngủ đây.”
Sau đó đứng lên đi vào phòng ngủ.
Mục Lăng Thành nhanh chóng giải quyết đĩa mỳ, sau khi no nê thì mang đĩa đi rửa.
Lúc anh muốn vào phòng ngủ, lại phát hiện cửa phòng đã bị Tưởng Nam Khanh khoá mất.
Mục Lăng Thành: “…”
Anh nhẹ nhàng gõ cửa, người bên trong không trả lời.
Anh lại gõ, nói: “Không phải chứ, sao em lại hẹp hòi như vậy, anh chỉ đùa một chút thôi, vậy mà em lại khoá cửa nhốt anh ở ngoài?”

Tưởng Nam Khanh đang thane nhiên nằm trên giường đeo tai nghe, miệng khẽ ngâm nga theo nhạc.
Một lát sau, bên ngoài không có tiếng động gì nữa.
Cô có chút hiếu kì, rón rén đi tới cửa, nghiêng tai nghe ngóng, lại không có một âm thanh gì cả.
“Mục Lăng Thành?” Cô thử gọi.
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Tưởng Nam Khanh: “??”
Không phải là anh cố ý im lặng để dụ cô mở cửa đấy chứ? Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một lát, quyết định không mở cửa.
Cô đang định quay về giường, đột nhiên cửa sổ phòng ngủ bị mở ra, sau đó Mục Lăng Thành nhảy từ bên ngoài vào.
Tưởng Nam Khanh kinh ngạc nhìn anh, vội chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nhà của hai người nằm ở tầng 7, sao Mục Lăng Thành vào từ bên ngoài được?
Tưởng Nam Khanh quay đầu, hơi tức giận: “Anh không muốn sống nữa à?”
Mục Lăng Thành ngồi xuống mép giường, vẻ mặt vô cùng tủi thân: “Em thật độc ác, anh chỉ đùa có một chút thôi, thế mà em lại nhân tâm để anh để anh qua đêm ở đầu đường.”
Tưởng Nam Khanh: “… Anh trai à, bây giờ mới xế chiều, trời vẫn chưa tối đâu.” Nói xong còn chỉ ra trời xanh mây trắng bên ngoài.
Hai chữ “anh trai” này của cô khiến Mục Lăng Thành hơi ngứa ngáy, khoé môi bất giác cong lên mấy phần, anh kéo cô lại, đè cô dưới thân mình: “Thế sao anh lại buồn ngủ vậy nhỉ, cứ tưởng là đêm rồi.

Nhưng mà sáng hay tối thì cũng đâu liên quan gì tới anh, đi ngủ thôi mà, ngày hay đêm đều được.”
Nói xong, anh chặn môi cô lại, không cho cô cơ hội phản bác.
Mục Lăng Thành mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, chọc chọc ngón tay lên hai má hồng hào của cô, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói lại như dụ dỗ: “Ngoan, gọi anh trai nữa đi…”
——
Trên đảo Bali.
Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đứng trên du thuyền ngắm hoàng hôn.
Gió biển thổi tưng mái tóc của Tưởng Nam Khanh, cô vô thức cúi đầu, vén tóc ra sau tai, sau đó chỉ vào ra xa, nói với Mục Lăng Thành: “Anh mau nhìn bên kia kìa, có người đang chụp ảnh cưới.


Chỗ này đẹp như vậy, chắc chắn ảnh cưới sẽ rất đẹp.”
Mục Lăng Thành cười: “Hay là chúng ta cũng chụp một bộ?”
“Thôi, dù sao cũng kết hôn rồi.”
Mục Lăng Thành và Tưởng NAm Khanh có 1 tấm ảnh cưới, chụp ở Cần Nam.
Mục Lăng Thành lại nói: “Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy, tấm ảnh cưới đó quá đơn giản, bây giờ chúng ra đến đảo Bali rồi cũng không nên lãng phí chứ.”
“Muốn chụp ảnh cưới đều phải đặt trước, anh tưởng muốn chụp là chụp được luôn chắc?”
Mục Lăng Thành lẩm bẩm bên tai cô: “Thật khéo, anh đặt trước rồi.”
Tưởng Nam Khanh: ?
Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Lúc nào thế, sao em không biết?”
Hai tay Mục Lăng Thành vòng qua eo cô, bám vào lan can: “Tóm lại là ngày mai chúng ta sẽ chụp.”
——
Ngày hôm sau, lúc Tưởng Nam Khanh đang mơ màng ngủ thì bị Mục Lăng Thành gọi dậy, nói là đi chụp ảnh cưới.
Cô vốn tưởng Mục Lăng Thành chỉ nói đùa để dỗ mình, không ngờ là thật.

Cô bị anh kéo ra khỏi giường, đi rửa mặt thay quần áo
Lúc đến bãi biển, người của công ty chụp ảnh đã đến.

Một nam thanh niên đi đầu trông thấy Mục Lăng Thành liền tươi cười chạy đến bắt tay.
“Từ trước đến nay Mục tổng là người bận rộn, không ngờ hôm nay lại có tâm tình đi du sơn ngoạn thủy, thật khiến cho mình ngạc nhiên đấy.”

Mục Lăng Thành mỉm cười: “Vừa mới kết hôn nên xin nghỉ.”
Sau đó giới thiệu với Tưởng Nam Khanh: “Cậu ấy là Hồ Dương, cũng học Đại học C, bọn anh cùng làm việc trong hội sinh viên.”
“Xin chào đàn anh.” Tưởng Nam Khanh chào hỏi, “Em là Tưởng Nam Khanh, học khoa kiến trúc của Đại học C.”
Hồ Dương cười: “Anh biết, dù sao thì chuyện của hai người ở Đại học C cũng rất huy hoàng, anh không muốn biết cũng không được.

Nghe nói em còn lấy được một xuất đi Milano, rất giỏi.”
Sau đó nói với Mục Lăng Thành: “Trước đây mình đã nói với cậu rồi, sau này muốn chụp ảnh cưới nhất định phải nói với mình, thế mà cậu lại không nói tiếng nào đã tổ chức hôn lễ rồi.”
Mục Lăng Thành: “Lúc ấy bọn mình vội quá, hơn nữa cậu lại đang ở đảo Bali, cho nên không báo cho cậu biết.

Nhưng mà bây giờ chụp bổ sung cũng được mà.”
“Chuyện kết hôn mà làm gấp gáp thế, sợ chị dâu nhỏ chạy mất à?” Hồ Dương trêu chọc hai câu, sau đó bảo nhân viên đưa Tưởng Nam Khanh đi chọn áo cưới.
Tưởng Nam Khanh nhìn về phía Mục Lăng Thành: “Anh không cần chọn à?”
Mục Lăng Thành: “Em thích là được rồi, anh thế nào cũng được.”
Hồ Dương cũng nói: “Chị dâu không cần quan tâm cậu ta đâu, váy cưới chỗ bọn anh có kèm theo âu phục, em cứ chọn cái mình thích đi, đến lúc đo cậu ta sẽ phối hợp với anh.”
Tưởng Nam Khanh đi rồi, Mục Lăng Thành và Hồ Dương đứng trên bãi cát nói truyện.
Hồ Dương thở dài: “Chủ tịch Mục của hội sinh viên cũng không dễ dàng chút nào, lúc học đại học ngọt ngào bao nhiêu thì năm năm yêu xa lại khổ sở bấy nhiêu.

Nhưng mà bây giờ không sao rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, chị dâu… sẽ không đi nữa chứ?”
“Ừ, không đi nữa.” Mục Lăng Thành nhìn Tưởng Nam Khanh đang chọn áo cưới, vẻ mặt anh dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.
——
Chụp ảnh xong đã là ban đêm.
Mục Lăng Thành và Hồ Dương nói chuyện mấy câu, sau đó Hồ Dương đưa các nhân viên công tác rời đi.

Tưởng Nam Khanh nhìn anh, chế nhạo: “Em còn tưởng là anh thật sự đặt trước, thì ra là có người quen.”
“Nhưng mà, anh ấy học khóa gì vậy anh, sao tốt nghiệp đại học xong lại chạy đến đây chụp ảnh cưới thế?”
Mục Lăng Thành nói: “Khoa kiến trúc, lúc học đại học rất thích cầm máy ảnh đi khắp nơi chụp, sau này được sự giúp đỡ của gia đình, cậu ấy đến đây làm nhiếp ảnh.”

“Thì ra là làm trái ngành?” Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên, “Nhưng mà nhìn anh ấy rất chuyên nghiệp.”
“Từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với chụp anh, sau khi tốt nghiệp Đại học C thì ra nước ngoài học mấy năm, đương nhiên là phải chuyên nghiệp rồi.”
“Em có mệt không?” Mục Lăng Thành hỏi cô.
Tưởng Nam Khanh cười cười: “Em vẫn ổn.”
“Em ngồi đây đợi một chút, anh đi mua nước cho em.” Anh nói xong thì rời đi, Tưởng Nam Khanh ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhìn mấy đứa trẻ đang đuổi bắt ở phía xa.
Nụ cười trên mặt đứa trẻ là điều sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất trong thế gian này, mỗi lần nhìn thấy sẽ khiến cho lòng người ta trở nên mềm mại.
Lúc Mục Lăng Thành mua nước về, Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu lên: “Ông xã, chúng ta sinh con đi.”
Mục Lăng Thành hơi sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao lại đổi ý rồi? Không phải em muốn công việc ổn định rồi mới sinh con sao?”
Mỗi lần hai người làm xong, Tưởng Nam Khanh đều rửa ráy sạch sẽ, như vậy sẽ giảm bớt khả năng mang thai.

Mục Lăng Thành cũng biết chuyện này.
Tưởng Nam Khanh tựa lên vai anh: “Trước đây em cảm thấy, nếu như bây giờ chúng ta có con, vậy thì không thể đến Viễn Thương làm việc được.

Nhưng em nhìn mấy đứa trẻ kia chơi cùng ba mẹ rất vui, làm em cũng muốn trở thành mẹ.”
Mục Lăng Thành ôm chầm lấy cô, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Vậy thì chúng ta sinh một đứa.”
“Thật sao?” Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó rất khó khăn cau mày một cái, “Nhưng mà chuyện sinh con đâu phải anh muốn là có? Lỡ như anh không được thì phải làm sao bây giờ?”
Cô nhìn anh cười, trong mắt có vài tia tinh nghịch.
Mục Lăng Thành nâng cằm cô lên, ngón tay cái vuốt ve da thịt cô, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, giọng khàn khàn: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bừa.

Em đang hoài nghi năng lực của anh? Hả?”
Tưởng Nam Khanh rùng mình, đang muốn đẩy anh ra, ai ngờ anh lại nhanh một bước, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Tưởng Nam Khanh sợ hãi hét lên, bên tai dần phiếm hồng, có chút không khó chịu: “Đang ở chốn đông người đấy, anh mau buông em xuống đi.”
Mục Lăng Thành chặn môi cô lại, đôi mắt phương mang theo ý cười yếu ớt, nhưng anh không có ý định buông tha cho cô: “Ngày tốt cảnh đẹp như này, vô cùng thích hợp để có em bé!”
Tưởng Nam Khanh: “…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi