NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

edit: Olwen

Bối Doanh Doanh ở một mình trong phòng rất lâu, mãi đến khi vang lên tiếng gõ cửa đã đưa hàng ngàn suy nghĩ của cô trở lại.

Cô thu hồi ánh mắt nhìn hồ nước nhân tạo bên ngoài biệt thự, chậm rãi đứng dậy mở cửa.

Du Hàn đứng ở cửa, nhìn cô, nói: “Định nhốt mình bao lâu?”

Nhìn đồng hồ treo ngoài hành lang, vậy mà đã 7 giờ tối.

“Lúc nào cậu về nhà bà?”

Cô suy nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu: “… Bây giờ tớ chưa muốn về.” Cô cũng đã nói dối Viên Man Hà, bảo mình đi chơi với bạn.

“Đói không?” Cậu hỏi.

Cô thành thật gật đầu, cậu nhìn cô một chút, quay người: “Xuống nấu cơm.”

Hả???

Cô theo cậu đi xuống tầng, đi vào bếp, nam sinh chỉ tủ lạnh: “Xem bên trong có gì không.”

Mở tủ ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn, nhưng dù có nhiều thì Bối Doanh Doanh cũng không nấu được, cô quay đầu nhìn Du Hàn: “Cậu nấu hả?”

Du Hàn mười phần quả quyết: “Không.”

“…”

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng rầu rĩ nói: “Vậy thì… Chúng ta gọi đồ ăn ngoài?”

Cậu gật đầu, mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô: “Cậu tự tải app đi.”

Cô cẩn thận chạy đến ghế sofa, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng gọi hai phần đồ ăn kiểu Trung, sau đó đưa điện thoại cho người ngồi bên cạnh: “Đợi tí nữa tớ trả tiền cho cậu.”

Cậu liếc cô một cái: “Không cần.”

“Ầy không được, nhất định phải cho, sao lại để cậu mời được.”

“…” Nam sinh cúi đầu không để ý đến cô nữa.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô ngồi ngẩn người trên ghế sofa, một lúc sau quay đầu nhìn nam sinh đang nghịch điện thoại, môi đỏ khẽ mở:

“Du Hàn, hôm nay cảm ơn cậu đã ở cạnh tớ, có phải tớ làm lãng phí buổi chiều của cậu rồi không?”

Cậu không ngẩng đầu: “Ừ, ban đầu tớ muốn đến thư viện.”

“Nghe nói gần trường của chúng ra mới mở một quán cà phê sách, chờ bao giờ đi học có thế đến đó.”

Cậu không trả lời, cô cũng mất hứng, quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt mất mác, nghĩ có phải bản thân nói quá nhiều, khiến cậu cảm thấy chán ghét không.

Thế là cô yên lặng, không còn ầm ĩ với cậu nữa.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nghe thấy tiếng chuông cửa, cô biết là người giao đồ ăn đến, chạy chậm ra mở cửa.

Nhưng mà sau khi mở cửa, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt hoang mang.

Tiêu Tử Mặc nhìn thấy Bối Doanh Doanh, sững sờ một chút rồi cười: “Doanh Doanh, là cậu thật này!”

“???” Bối Doanh Doanh buồn bực sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây, mãi đến khi cô nhìn thấy hai phần đồ ăn trong tay cậu: “Cậu…”

“Đúng, tớ đến đây để giao đồ ăn cho cậu, bất ngờ không? Xuyên Vị Cư là cửa hàng của nhà tớ, hôm nay tớ tình cờ đến cửa hàng phụ giúp, lúc thấy tên cậu, tớ còn sững sờ một lúc, nghĩ không có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng không ngờ đúng là Doanh Doanh thật.” Tiêu Tử Mặc nhếch miệng gợi lên một nụ cười đẹp trai.

Bối Doanh Doanh sờ đầu, cười yếu ớt gật đầu: “Thật trùng hợp… Cậu ăn chưa?”

“Ừ, tớ ăn rồi, tớ nghĩ chắc là cậu, nên tớ mang thêm đồ uống với đồ tráng miệng ở cửa hàng nhà tớ.”

“A thật ra không cần đâu.” Cô nhận đồ ăn từ cậu.

“Không có gì đâu, còn khách sáo với tớ làm gì, buổi tối phải ăn cơm thật tốt, về sau nếu thích có thể đến cửa hàng nhà tớ…”

Cậu còn chưa dứt lời, nhìn nam sinh thấy người xuất hiện phía sau, ánh mắt nam sinh lạnh lẽo, cậu trừng to mắt như là gặp ma: “Du Du Du Du Hàn…? Hai cậu…?”

Du Hàn lạnh lùng nhìn cậu, cầm đồ ăn, nắm tay cô, môi mỏng khẽ mở: “Cảm ơn cậu đã giao đồ ăn đến.”

“Tớ…” Tiêu Tử Mặc vừa định nói, Du Hàn cầm chốt cửa: “Cậu có thể đi rồi.”

Sau khi nói xong, cậu đóng sầm cửa lại.

Ở bên ngoài, Tiêu Tử Mặc – người đang xộc xệch trong làn gió trời: …mmp.

Trong biệt thự, Bối Doanh Doanh được nam sinh đưa đến phòng khách, vẻ mặt cô kinh ngạc: “Du Hàn, hình như Tiêu Tử Mặc hiểu lầm quan hệ của chúng ta…”

Du Hàn để đồ ăn xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn cô: “Hiểu lầm thì sao?”

“Nhưng mà…” Bọn họ không phải quan hệ đó. 

Cậu nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Cậu rất quan tâm đến cậu ta? Cậu thích cậu ta?”

Cô lập tức lắc đầu: “Sao có thể! Tớ không thích cậu ấy…”

Sao mọi người luôn cho rằng cô với Tiêu Tử Mặc có gì đó, rõ ràng cô đối với cậu ấy chỉ là tình cảm bạn bè bình thường.

Cậu nghe vậy, sắc mặt căng thẳng dịu đi vài phần.

Bối Doanh Doanh ngửa đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt sâu cửa cậu: “Nghe qua câu gần đèn thì rạng, gần mực thì đen chưa?”

“Hả?”

“Tiêu Tử Mặc chỉ xếp hạng 200 trong bảng xếp hạng năm.”

Bối Doanh Doanh:?

“Thành tích của cậu ta rất bình thường, nếu cậu tiếp xúc nhiều với cậu ta, cậu sẽ bị không ảnh hưởng. Nhưng nếu cậu dành nhiều thời gian với những người bạn ở thứ hạng cao, có thể khiến cậu ngàng càng trở nên xuất sắc hơn.”

Du · nghiêm túc lừa người · Hàn giáo dục nói.

Cô sững sờ một chút, gật đầu, nhìn thấy cậu cầm đồ ăn đi vào bếp, cô kịp thời phản ứng, lập tức đi theo, mềm giọng hỏi:

“Du Hàn, hình như cậu xếp hạng một lớp 3 nhở?”

Bóng lưng nam sinh dừng lại, sửa lại: “Hạng một khối.”

“Quào cậu lợi hại thật đấy…” Cô cười yếu ớt cau mày: “Vậy về sau tớ có thể chơi với cậu.”

Nam sinh quay lưng với cô môi khẽ cong lên, sau đó quay đầu nhìn cô, giọng nói hết nghiêm túc hết sức: “Nếu về vấn đề học tập, tớ sẽ không keo kiệt khi nói cho cậu về những gì tớ biết.”

Cậu đột nhiên nghiêm túc khiến cô ngây người một lúc, sau đó cười, cô gật đầu, đồng ý lời nói của cậu: “Ừm.”

Cuối cùng hai người cũng ngồi xuống ăn, cô gọi cơm thịt kho tàu, nam sinh gọi cơm đùi gà chiên giòn. Cô ăn thử: “Ăn rất ngon, cậu thấy thế nào?”

“Không ngon lắm.”

“Hả?”

“Cải quá mặn thịt hơi cứng cơm thì bình thường.”

“…” Người này sao lại kén chọn như thế?

Cô mặc kệ cậu, nhanh chóng ăn cơm không để lại cái gì. Cơm nước xong xuôi, đúng lúc điện thoại cũng vang lên, cô cầm lên nhìn, là Viên Man Hà.

“Doanh Doanh, ở nhà bạn đã về chưa con?”

“… Sắp rồi ạ.”

“Có cần gọi tài xế đi đón không?”

“Không cần ạ, con tự về được ạ.”

Cúp điện thoại, Du Hàn cũng cảm nhận được tâm trạng của cô lại bắt đầu sa sút, cậu để đũa xuống, nhìn cô: “Có một số việc bắt buộc phải đối mặt, nếu không giải quyết những người ghê tởm kia, họ sẽ mãi mãi chán ghét cậu.”



Buổi tối, cô trở về nhà bà nội, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng khách.

“Mẹ, Nhan Nhan còn nhớ kỹ mẹ thích ăn nhân việt quất, con còn nói rằng con bé nhớ nhầm rồi.”

“Nhan Nhan đúng là cháu gái ngoan của bà, lần sau không cần mang cho bà, bà không thích ăn ngọt.”

“Không có gì đâu ạ, bà có thể ăn một chút.”

Bối Doanh Doanh đi vào, thấy Bối Hồng, Viên Man Hà, bà nội Bối ngồi trên ghế sofa, Bối Sơ Nhan cười ngồi giữa bố mẹ.

Nhìn thấy nụ cười kia, Bối Doanh Doanh cảm giác như trong lòng bị kim đâm, cổ họng nói ra mấy chữ: “… Con chào bà nội, bố mẹ.”

“Doanh Doanh đến đây ngồi, đến ăn bánh kem.” Viên Man Hà cười nói.

Trên bàn nước để nhiều bánh ngọt tinh xảo kiểu phương Tây, bánh macaron, bánh việt quất…, Bối Doanh Doanh nhìn một cái đã nhận ra là được làm bởi cửa hàng đồ ngọt cao cấp nhất thành phố T, các loại bánh ngọt đều cần đặt hàng trước, một cái bánh nho nhỏ cũng mấy trăm tệ, lúc trước sinh nhật của Bối Sơ Nhan đã từng đặt bánh ở đây, Bối Sơ Nhan rất thích.

Bối Doanh Doanh Doanh ngồi xuống, nghe thấy Viên Man Hà nói: “Đây là hôm nay chị con đi chơi mang về, Nhan Nhan nói mua nhiều như vậy cũng không quá lãng phí.”

Bối Sơ Nhan cười, ngồi bên cạnh bà nội Bối: “Ây da không quan trọng, mọi người thích là được rồi, đặc biệt là bà, lúc sinh nhật con bà có ăn mấy miếng, không phải bà khen ngon sao? Con chỉ là muốn biếu bà của con.”

Bối Sơ Nhan mở miệng ra toàn lời ngọt ngào khiến bà nội Bối cười vui ra mặt, sau đó nhìn Bối Doanh Doanh ngồi ở một bên không nói gì, đáy mắt thoáng qua một cảm xúc, giọng nói nhẹ nhàng: “Doanh Doanh, chị cũng mang về cho em một cái chiffon, đây là bánh đặc biệt của cửa hàng, em muốn nếm thử không?”

Bối Doanh Doanh nhìn bánh chiffon trầm mặc mấy giây, Bối Sơ Nhan giả vờ xấu hổ mất mát: “Xem ra Bối Doanh Doanh không thích cái này, vậy thì không cần ăn…”

Bối Hồng nhíu mày, rất không hài lòng với thái độ “Đối tốt với tôi, nhưng tôi vẫn lạnh lùng” của Bối Doanh Doanh “Chị con vì mua mấy cái bánh ngọt, mất hai tiếng để đi, con thử một…”

Bối Hồng còn chưa nói xong, đã thấy Bối Doanh Doanh cúi đầu, giọng nói đầy tủi thân: “Không phải con không thích ăn… Chỉ là con thấy bánh không nhiều lắm, muốn để lại cho bố mẹ với bà nội ăn nhiều thêm một chút.”

Lời này vừa nói ra, bốn người ở đây đều sững sờ, không nghĩ tới con gái sẽ nói được câu hiểu chuyện như thế, Viên Man Hà cười sờ đầu con gái nhỏ: “Đứa nhỏ ngốc nói cái gì đấy, cả nhà đều ăn rồi, con nhanh ăn đi.”

Bối Sơ Nhan nhìn Bối Doanh Doanh, nhíu mày, trong lòng cảm giác như bị người ta cào có chút không thoải mái.

Bối Doanh Doanh cầm một cái bánh ăn thử, môi hơi cong, khẽ gật đầu: “Chị mua ngon quá.”

“…”

Bối Sơ Nhan sửng sốt một chút, lập tức tươi cười: “Chị còn tưởng em không thích, chị còn định mua cho em thêm một cái tiramisu.”

“Không đâu em rất thích, tiramisu cũng rất ngon, tiếc thật…” Bối Doanh Doanh chớp chớp mắt.

Bối Hồng nghe vậy, nhìn về phía Bối Sơ Nhan, lên tiếng: “Nếu Doanh Doanh đã thích ăn, lần sau mua thêm tiramisu.”

Vì cửa hàng bánh ngọt này giá cả đắt đỏ, lúc cô muốn mua đều phải được bố mẹ đồng ý, từ trước đến nay Bối Sơ Nhan luôn là người được nuông chiều, lúc này nghe bố nói những lời như vậy, trong lòng không cam tâm.

Bối Sơ Nhan gật đầu đồng ý, quay đầu cười nói với bà nội Bối: “Bà vậy bà cũng ăn nữa nhé.”

Cô vừa dứt lời, giọng nói Bối Doanh Doanh lần nữa vang lên: “Em nhớ là bà nội không thể ăn nhiều đồ ngọt, sáng nay bà mới đi khám bệnh tiểu đường.”

Bối Sơ Nhan ngẩn người, không nghĩ đến mình sẽ quên chuyện này, bà nội Bối cười: “Đúng thế đúng thế, mấy đứa xem trí nhớ của bà này, Doanh Doanh nói đúng, bà quả thực phải khống chế.”

Bối Hồng gật đầu: “Nói đúng lắm, Nhan Nhan vẫn không nên để bà con ăn nhiều đồ ngọt như thế.”

Bối Sơ Nhan lúng túng gật đầu, nhìn Bối Doanh Doanh, sau đó nhìn vào mắt của cô — —

Bỗng nhiên cười một cái.

Bối Sơ Nhan giật mình, không hiểu sao cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ăn bánh ngọt xong, Bối Doanh Doanh cùng Viên Man Hà ra ban công thu quần áo, Viên Man Hà trêu cô: “Hình như hôm nay tâm trạng Doanh Doanh nhà chúng ta không tồi.”

Ánh mắt cô dừng lại: “Sao mẹ lại nói thế?”

“Cảm giác lúc trước con không thích nói chuyện, hôm nay nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.”

“Mọi người thích con như vậy sao?”

“Đương nhiên, trông con hoạt bát, rất đáng yêu.”

Bối Doanh Doanh không biết nói thế nào với mẹ cô, rằng mọi thứ hôm nay đều là cô giả vờ.

Từ ban công trở về, cô cầm quần áo của Bối Sơ Nhan sang phòng cô ấy, cô gõ cửa rồi mở ra, Bối Sơ Nhan thấy cô, không nói chuyện đưa tay cầm lấy, đang muốn đóng cửa, thấy Bối Doanh Doanh vẫn đứng bất động.

Bối Sơ Nhan nghi ngờ: “Còn chuyện gì à?”

Đôi mắt trần trụi của Bối Doanh Doanh rơi xuống người Bối Sơ Nhan, cô đột nhiên nói: “Hôm nay chị cùng bọn tiểu Chí, anh Đông Vũ ra ngoài chơi ạ?”

Tim Bối Sơ Nhan đập run lên, vẻ mặt mất tự nhiên: “Ai nói với mày?”

“Mẹ.”

“… Ừ, có chuyện gì.”

Cô lắc đầu, cười nhẹ.

“Không có gì ạ, chỉ là lâu không gặp bọn họ, muốn gặp một lần, chị lần sau cũng cho em đi cùng nhé?”

Bối Sơ Nhan nhíu mày: “Thôi đi, bọn mày đều đã lâu rồi không liên lạc, gặp nhau xấu hổ ra, không nói nữa tao còn làm bài.” Bối Sơ Nhan nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, ngăn cách ánh mắt cô ở bên ngoài.

Bối Doanh Doanh nhìn cửa phòng đóng chặt, cúi đầu xuống, mắt càng ngày càng sa sầm.



Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, việc học tập và sinh hoạt bắt đầu đi vào quỹ đạo, buổi sáng Bối Doanh Doanh vào lớp, ngồi vào chỗ, Kỷ Diệu đau khổ đến tìm cô: “Doanh Doanh, bao giờ cậu chuyển về? Cậu nhìn xem giờ cậu và Du Hàn cũng hòa giải với nhau rồi…”

Bối Doanh Doanh chớp mắt, rối rắm một lúc, “Hay là thôi đi, thật ra ngồi ở đây cũng rất tốt.” hơn nữa Du Hàn cũng không nói gì với cô, cô cũng không tiện chủ động chuyển về, đến lúc đấy cậu ấy mà không muốn thì thật là xấu hổ.

“Ai da tớ rất nhớ lúc cậu ngồi phía sau tớ, như vậy chúng ta có thể nói chuyện phiếm.”

Kỷ Diệu vừa nói xong, Ti Quỳ đi ngang qua cười nhạo: “Đúng là buồn cười thật, coi mình là bạn gái chính thức luôn rồi.”

Giọng nói giống như chưa được ăn nho thì nghĩ nho giống chanh.

Ti Quỳ nói xong, đang muốn rời đi, thì nghe được giọng nói của Bối Doanh Doanh.

“Ti Quỳ.”

“Gì?”

“Cậu rất muốn ngồi cùng bàn với Du Hàn đúng không?”

Bị nói đúng tâm tư Ti Quỳ cau mày: “Liên quan gì đến cậu?”

Bối Doanh Doanh vẻ mặt chân thành nói: “Tớ với Du Hàn là bạn, tớ có thể giúp cậu hỏi cậu ấy thử xem.”

Ti Quỳ tức điên người, có phải cậu ta cố ý giễu cợt cô không!

“Cậu…” Cô còn chưa kịp nói, đã thấy Bối Doanh Doanh nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía sau: “Du Hàn —”

Ti Quỳ quay đâu, thấy nam sinh đi vào từ cửa sau, tóc đen, cao ráo, mặc đồng phục bình thường, nhưng từ trong đám đông cũng có thể nhận ra.

Du Hàn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gọi mình, cậu bước đến: “Sao thế.”

Bối Doanh Doanh cười: “Chỗ bên cạnh cậu vẫn còn trống đúng không?”

Du Hàn run lên, đáy mắt hiện lên vẻ mong đợi, nhưng trên mặt vẫn như bình thường không có một gợn sóng: “Ừ.”

Sau đó câu nói tiếp theo của cô là — “Ti Quỳ nói cậu ấy rất muốn ngồi cạnh cậu, được không?”

Trong chốc lát lông mày của Du Hàn nhíu chặt, ban đầu cậu còn cho là tuần này Bối Doanh Doanh sẽ tự trở về, nhưng ai biết cô chẳng những không quay về, còn muốn “Đề cử cậu cho người khác”!

Cậu nhìn Ti Quỳ – người đang vừa mong chờ vừa xấu hổ, đôi môi mỏng phun ra một câu lạnh băng: “Không được, cách xa tôi một chút.”

Ti Quỳ: … … …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi