NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

edit: Olwen

Giọng nam sinh trầm thấp dịu dàng, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu, nhất thời cảm thấy hơi hoảng hốt.

Vậy mà cậu lại hỏi cậu có thể làm gì để cô vui vẻ.

Vốn dĩ, cậu rất quan tâm đến cảm nhận của cô, chỉ cần cô không vui một xíu, cũng đều bị cậu cẩn thận phát hiện…

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, khẽ thở dài, môi đỏ cong cong: “Không có gì, thật ra tớ nhảy xa không đạt, đợi tí nữa phải thi lại.”

“Vậy còn không luyện tập?”

Cô mím môi, chớp mắt, liền thấy nam sinh đứng lên, đưa tay về phía cô: “Đứng dậy, đồ ngốc.”

Cậu kéo cô lên, sau đó để cô làm mấy động tác nhảy xa.

Sau khi cô làm, Du Hàn chỉ ra vấn đề của cô: “Vung tay mạnh hơn, thả lỏng một chút.”

Càng về sau động tác của cô được cải thiện hơn nhiều, mặc dù không tiến bộ vượt bậc, nhưng cũng nhảy xa hơn trước.

“Bây giờ đạt là chuyện nhỏ.”

Bối Doanh Doanh vui vẻ cười: “Du Hàn cảm ơn cậu nha, tớ đi kiểm tra lại đây! Cảm giác hiện tại tớ không thể nào quên được…”

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Du Hàn dần dần cong môi.



“Cậu thích Du Hàn đúng không?”

Khi Kỷ Diệu hỏi câu này, mắt Trịnh Hi lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt không đổi cười đáp: “Kỷ Diệu, cậu hỏi câu này, là đại diện cho ai đây?”

Kỷ Diệu nắm chặt tay: “Chỉ là tớ tò mò, hỏi một chút cũng không được sao?”

“Nhưng đây là chuyện riêng của tớ, tớ có thể không trả lời?”

Bình thường Trịnh Hi là người thẳng thắn, nếu người khác có thái độ không tốt với cô ấy, cô ấy sẽ không do dự mà đâm sau lưng bạn, ngay cả bạn bè cũng không ngoại lệ. Kỷ Diệu bị thái độ của cô ấy làm bật cười: “Cậu đừng nghĩ tớ và Bối Doanh Doanh không nhìn ra cậu có ý với Du Hàn.”

Nghe được hai chữ “Doanh Doanh”, Trịnh Hi run lên, chỉ thấy Kỷ Diệu chỉ tay về phía Bối Doanh Doanh với Du Hàn ở khu tập tạ: “Chẳng lẽ cậu không biết người Du Hàn thích chính là Doanh Doanh? Mà Doanh Doanh cũng có cảm tình với cậu ấy sao?”

Nhưng mà Trịnh Hi sao lại không biết.

Kỷ Diệu cảm giác thái độ của mình có chút cứng rắn, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ bạn của mình: “Trịnh Hi, Doanh Doanh xem cậu như một người bạn tốt, tớ cũng biết cậu đối xử với cậu ấy là thật lòng. Nếu như hai người họ đều có cảm tình với nhau, chúng ta đều không nhúng tay vào được không? Cậu như vậy… rất dễ gây ra hiểu lầm cho bọn họ.”

Trịnh Hi nhắm mắt, lắc đầu: “Cậu cũng không biết quan hệ của tớ với Du Hàn, không như những gì cậu nghĩ đâu.”

“Nhưng mà…”

Trịnh Hi ngẩng đầu, vỗ vai Kỷ Diệu, cười: “Tớ hiểu ý của cậu, Doanh Doanh cũng là bạn của tớ, tớ cũng không có khả năng làm những chuyện như thế.”

Cô nhìn thấy Bối Doanh Doanh một mình chạy đến, nói: “Tớ sẽ tìm Du Hàn nói rõ.”

Cô nói xong, cất bước đi về phía Du Hàn.

Trịnh Hi đi đến, trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Du Hàn.

Năm đó cô mới lên tiểu học, có hôm tan học về, cô ngồi trên cầu thang trước cửa đọc thuộc bảng cửu chương.

“Một nhân tám bằng tám, hai nhân tám bằng mười sáu, ba nhân tám bằng hai mươi bốn, bốn nhân tám bằng ba mươi hai, năm nhân tám bằng ba mươi chín…”

Giọng nói cô lưu loát phát ra, một giọng nói vàng lên sau lưng: “Sai rồi.”

Cô kinh ngạc quay đầu, thấy một cậu bé tầm tuổi cô đứng ở sau cô hai bậc cầu thang. Mặt trời xuyên qua ô cửa sổ góc cầu thang, tơi lên người cậu bé, toàn thân muốn ánh vàng.

“Hả?”

Cậu trả lời: “Bằng bốn mươi.”

Trịnh Hi nhìn bảng cửu chương trong tay, quả nhiên cô nhớ sai, cô đứng lên, vỗ bụi ở mông: “Quả nhiên cậu nói đúng? Tớ sẽ kiểm tra mấy phép tính nữa, ừm… Bảy nhân chín bằng bao nhiêu?”

“Sáu mươi ba.”

Cô kiểm tra thêm mấy phép tính, không ngờ cậu bé vừa trả lời nhanh lại còn đúng, mắt Trịnh Hi sáng lên: “Cậu thật lợi hại.”

Sắc mặt cậu bé nhàn nhạt, không nói gì, đi xuống tầng, ném rác xong đi lên, phát hiện cô bé lại ngồi ở chỗ cũ. Cô nhìn thấy cậu lại đứng lại: “Cậu cũng sống ở tầng trên sao?”

“Ừ.”

“Mẹ tớ chưa về, tớ không mang chìa khóa, không vào được nhà, cậu có thể cho tớ xin cốc nước không? Tớ khát quá.”

Cậu nhàn nhạt nhìn cô một chút: “… Lên đây.”

Trịnh Hi vui vẻ “Cảm ơn.” Cô đi theo cậu lên tầng, vừa hỏi: “Này, cậu tên gì?”

“Du Hàn.”

Từ đó trở đi, Trịnh Hi đem cái tên Du Hàn này tạc ghi trong lòng. Về sau hai người họ có gặp nhau, nhưng bị mẹ Trịnh Hi phát hiện, nghiêm chỉnh cảnh cáo cô không được chơi với Du Hàn, vì tất cả hàng xóm đều biết nhà họ Du có một người đàn ông đáng sợ, sợ Du Hàn sẽ làm hư con gái của bọn họ.

Nhưng mà Trịnh Hi không nghe, luôn lén lút đi tìm Du Hàn.

Trịnh Hi nói, bố của cô ấy cũng không tốt lắm, cả ngày chỉ biết đến công việc, không có thời gian chơi với cô: “Tớ có bố xấu xa, cậu cũng có, nên chúng ta chơi chung cũng không ảnh hưởng đến nhau, vậy là được.”

Khi đó, Trịnh Hi tùy tiện trở thành bạn của Du Hàn. Rất nhiều người ghét Du Hàn, nhưng cô khi khác, cô luôn nói “Du Hàn là nhất”, lúc cậu buồn thì luôn ở bên cạnh cậu.

Chỉ là sau này đột nhiên có một ngày, đột nhiên cô không tìm thấy cậu. Mẹ nói, bọn họ chuyển nhà rồi.

Cậu còn không để lại cho cô một lời.

Cô khóc rất lâu.



Hồi ức dần tan, trước mắt dần rõ ràng, Du Hàn đứng ở phía trước, ánh mắt ban đầu nhìn chỗ nhảy xa chuyển về phía cô đang đến gần.

“Sao vậy.” Nam sinh lên tiếng.

Trịnh Hi mím môi, cảm thấy cô họng chua chát, không biết mở miệng như nào, cô cười, im lặng một lúc cuối cùng cũng nói: “Du Hàn, tớ biết cậu thích Bối Doanh Doanh.”

Nam sịnh lần nữa nhìn về phía cô.

“Xin lỗi, tớ phát hiện thỉnh thoảng tớ quá gần gũi với cậu, sẽ khiến cho cậu gặp phiền phức.” Trịnh Hi nhún vai, cười thản nhiên: “Nhưng yên tâm, tớ không có ý gì với cậu cả, tớ chỉ xem cậu như một người anh trai thôi.”

Có lẽ, ban đầu cô nghĩ là, qua nhiều năm như vậy, cảm xúc trong lòng cô với Du Hàn chính là yêu.

Nhưng bây giờ sau bao năm gặp lại, nhìn thấy bên cạnh cậu xuất hiện một cô gái phù hợp với cậu, cô không muốn cướp đoạt gì cả, ngược lại cô muốn cậu hạnh phúc hơn bất cứ người nào khác.

Nhưng cô từ từ suy nghĩ thông suốt.

Tình bạn quý giá hồi nhỏ, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. 

Du Hàn: “… Cậu sao thể, đột nhiên nói cái này.”

Trịnh Hi liếc mắt cậu người đang khó hiểu: “Cậu mau giải thích với Bối Doanh Doanh, đừng để cậu ấy hiểm lầm, cậu ấy cảm thấy hai chúng ta…” Cô hạ giọng: “Thật ra Doanh Doanh cũng quan tâm đến cậu, nói không chừng còn ăn chút dấm đấy.”

Thẳng nam – Du Hàn hơi sửng sốt.

Ăn dấm?

Cậu với Trịnh Hi làm cái gì???



Bối Doanh Doanh thi lại, cuối cùng cũng nhảy được một mét sáu. Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vui vẻ chạy đến chỗ để nước.

Vặn chai, cô uống ừng ực mấy hớp, phát hiện Du Hàn đi đến.

Lông mày với mắt cong như trăng khuyết: “Du Hàn, tớ đạt rồi!”

“Ừ, rất tốt.” Cậu nhìn cô: “Khát không?”

“Cũng bình thường…” Cô còn chưa nói hết, cổ tay đã bị nắm chặt, cậu kéo cô tời đi: “Đi thôi, tớ mua cho cậu chai nước.”

Hả???

“Tớ vẫn còn nước đây…” Cô ngơ ngác bị cậu kéo về phía trước.

“Vậy đi mua một chai với tớ.”

Vẻ mặt cô gái đầy hỏi chấm. jpg

Đường tắt đi đến căn tin là một con đường có hàng liễu xung quanh, con đường rợp bóng tre, đi đến đây cậu mới buông tay.

Nắng chiều xuyện qua khe hở của lá cây, rơi trên con đường đá, để lại những ánh sáng loang lổ, ánh nắng rơi vào áo đồng phục của nam sinh, phát sáng.

Hai người một trước một sau đi đến, cậu không nói gì, cô cũng im lặng.

Một lúc sau, nam sinh trước mặt đột nhiên quay lại, cô dừng gấp, suýt chút nữa đâm vào cậu.

“Sao, sao thế?” Cô ngẩng đầu.

Cậu cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn xinh xắn của cô, vài giây sau đột nhiên nói: “Tớ với Trịnh Hi không phải quan hệ như cậu tưởng tượng.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Không ngờ cậu đột nhiên nói đến chuyện này…

Cậu kéo cô ngồi vào ghế đá, sau đó bắt đầu giải thích: “Thật ra hôm đến khu nhà của Trịnh Hi, lúc trước nhà tớ cũng ở đấy, nói cụ thể hơn thì là nhà tớ ở trên nhà cậu ấy một tầng.”

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, bảo sao hôm đó Du Hàn có phản ứng kỳ lạ như thế.

Du Hàn nói hồi học tiểu học làm bạn với Trịnh Hi, về sau mất liên lạc đủ loại việc xảy ra, vì lúc ấy đi rất vội nên hai người không để lại phương thức liên lạc. Thời điểm cấp ba gặp lại cô ấy, vì thời gian trôi qua quá lâu, cô ấy lại còn có danh hiệu “Mười tám thay đổi của nữ sinh”, nên Du Hàn không nhận ra.

Mãi cho đến khi nghe thấy tên cô ấy, cậu mới mơ hồ nhớ lại. Nhưng lúc đó toàn những chuyện đau lòng, cậu cũng không muốn nhớ lại, nên không tìm Trịnh Hi nói chuyện, cậu còn cho rằng thời gian lâu như vậy, cậu thay đổi, đoán là cô ấy cũng thay đổi.

Bối Doanh Doanh nghe xong, cúi đầu, môi khẽ động, bối rối hồi lâu cũng không dám hỏi.

Cậu chú ý đến, tay vòng ra sau lưng cô, quay người về phía cô.

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Không có…” Giọng nói cô nhỏ như muỗi kêu.

“Tớ…” Ngón tay cô nhẹ níu váy đồng phục, mãi mới lấy được dũng khí, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu… thích cậu ấy sao?”

Cô vừa hỏi xong thì cũng hối hận.

Hỏi kiểu gì vậy! Người ta thích ai, cô có quyền gì mà hỏi.

Che mặt qwq.

Du Hàn nhìn cô đang nhìn thẳng về phía trước, cô gắng giữ bình tĩnh, nhưng mặt lại không ngừng đỏ lên, khóe môi không khỏi cong lên.

“Không phải đã nói rồi sao? Bọn tớ chỉ là bạn bè, tính cách tớ với cậu ấy không hợp, cho dù là trước kia hay bây giờ.”

“Tớ không thích kiểu người như cậu ấy, tớ thích…” Cậu lại quay người về phía cô, giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô: “Cô gái đáng yêu.”

Khoảng cách của hai người bỗng nhiên thu hẹp, mùi thơm mát lạnh trên người cậu lần nữa ngập tràn trong mũi cô, cô nghe được câu “Đáng yêu”, trong đầu trống rỗng.

“Ồ…” Cô phun ra một chữ, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn cậu cười ngọt ngào:

“Đúng rồi, tớ nhớ lại, cậu nói không yêu sớm.”

“… Hả?”

“Hôm phát biểu dưới cờ, tác hại của việc yêu sớm trong học tập.” Cô nghiêng đầu nhỏ, nhanh chóng đáp.

Du Hàn: … …

Đúng là tự mang đá đập chân mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi