edit: Olwen
Bối Sơ Nhan cúi đầu, hàng vạn bất mãn trong lòng chỉ có thể ép xuống, không dám phản bác “… Biết ạ.”
“Đi ăn cơm.” Mẹ lạnh giọng nói.
Bối Sơ Nhan ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể quay người đi vào phòng ăn.
Viên Man Hà không ngờ rằng, trong cùng một vấn đề hai đứa con gái của mình lại có cách ứng xử khác nhau như vậy, bà sờ đầu Bối Doanh Doanh: “Được rồi, mang đi đi.”
“Vâng ạ.”
Cô đến trước cửa phòng Du Hàn, gõ hai cái, nam sinh mở cửa.
Cô cong môi: “Này, cậu uống đi, hôm nay cậu cũng vất vả, nhanh uống đi.”
Vừa rồi cãi nhau ở phòng khách, Du Hàn cũng mang máng nghe được tiếng nói chuyện, giờ nhìn mắt cô vẫn hơi đỏ, cậu cau mày, bê bát canh sau đó kéo cô vào phòng.
Cậu ép cô trước cửa, nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”
Cô sửng sốt một chút, sau đó cười với cậu: “Không có…”
Nam sinh đột nhiên nắm chặt tay cô, đáy mắt trầm xuống: “Là chị ta làm?” Mu bàn tay trắng nõn của cô vì canh gà đổ mà lấm tấm đỏ, nhìn cực kỳ chướng mắt.
“Tớ muốn bê cho cậu bát canh nhưng Bối Sơ Nhan không cho, nhưng mẹ cũng mắng chị ấy rồi. Lần này mẹ đứng về phía tớ. Không sao, không đau.”
Cô không muốn cậu lo lắng mà bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn càng khiến người ta đau lòng, cậu kéo cô vào trong, đặt bát canh lên bàn sau đó đưa cô vào phòng vệ sinh.
Vẻ mặt cô mờ mịt, thấy cậu mở vòi nước, đưa tay của cô xuống dưới vòi nước rửa.
“Thực sự không sao đâu…” Cô khẽ nói.
Cậu không quan tâm, mạnh mẽ kiên trì với lựa chọn của mình.
Mắt cô không nhịn được rơi vào bàn tay thon dài của cậu, rõ ràng là nước lạnh, nhưng chỗ bị cậu cầm, không ngừng nóng lên, hai má đỏ bừng.
Xối nước lạnh xong, cậu mới buông tay cô ra, sau đó ôn nhu dặn dò: “Nếu như vẫn còn thấy đau thì phải bôi thuốc mỡ, phòng tớ không có.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn cậu, Du Hàn ~”
Cậu nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, đôi mắt đen dâng trào cảm xúc mãnh liệt, cô nghi ngờ ngước mắt lên nhìn cậu không nói chuyện, đột nhiên gáy bị ôm lấy, cô thuận thế bị cậu ôm vào ngực.
Đầu cô dán vào ngực của cậu, con ngươi phóng đại, đầu trống rỗng.
Sao đột nhiên cậu ôm cô…?
Yên tĩnh mấy giây, trên đầu cuối cùng cũng truyền đến giọng nói kiềm chế của cậu: “Đồ ngốc.”
Vừa rồi cậu bị Bối Sơ Nhan làm nhục, cô còn tức giận hơn cậu, lại còn nhất định phải đưa canh gà cho cậu.
Cô bị giọng nói trầm thấp của cậu làm đỏ mặt, mềm giọng phản bác: “Tớ không ngốc…”
Cậu buông cô ra, cười nhạt: “Được, không ngốc.”
“Tớ phải đi ăn tối.”
“Ừm.”
Cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, lúc đi đến phòng khách, phát hiện Bối Hồng cũng đã về.
Bối Sơ Nhan đứng trước mặt Bối Hồng, khóc nhưng vẫn rất xinh đẹp, giống như bị bao nhiêu ủy khuất, Bối Hồng an ủi: “Được rồi, biết sai là được rồi, mẹ con sẽ không giận con đâu.”
Con gái rơi nước mắt, bố sẽ đau lòng. Huống chi là con gái từ trước đến nay đều nghe lời hiểu chuyện Bối Sơ Nhan.
Bối Doanh Doanh nhắm mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Bố”, Bối Sơ Nhan quay đầu nhìn cô, sau đó bước đến “Doanh Doanh xin lỗi, vừa rồi chị không nên làm chuyện như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?”.
Ánh mắt Bối Doanh Doanh rơi trên người cô, nhìn mãi đến khi cô thấy chột dạ, mới nở một nụ cười xinh đẹp.
“Không sao, lần sau chị đừng như vậy là được, dễ bị bỏng đấy.”
Bối Hồng lên tiếng: “Ngồi ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, biểu hiện Bối Sơ Nhan vô cùng ngoan ngoãn, vừa gắp thức ăn vừa làm nũng, rất nhanh đã dỗ được Viên Man Hà, Viên Man Hà hỏi: “Có phải thứ hai tuần sau hai con thi không?”
Bối Sơ Nhan sửng sốt một chút, gật đầu, mẹ liền cười nói: “Không ngờ Bối Doanh Doanh lợi hại như vậy, lần này vậy mà được vào chung kết.”
Thật ra lần này khiến người ta sốc nhất vẫn là Bối Doanh Doanh, hai bố mẹ đều không nghĩ đề con gái nhỏ bình thường không thích nói chuyện, vậy mà thi biện luận lại tốt như thế.
“Đúng thế, Doanh Doanh rất lợi hại, thật ra trong lòng con cảm thấy rất phức tạp khi thi cùng em ấy, luôn cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn con.” Bối Sơ Nhan nhíu mày.
Bối Doanh Doanh cười ngọt ngào nhìn cô: “Không có gì đâu, em chỉ thi chơi chơi thôi, chị là tuyệt nhất, em lấy giải á quân là được rồi.”
Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cứng lại.
Bối Hồng nói: “Doanh Doanh đã tiến bộ hơn nhiều rồi, bố mẹ thấy mấy con như này là vui rồi, ai giành giải quán quân không quan trọng.”
“… Vâng ạ.” Bối Sơ Nhan không nói nữa.
–
Ăn tối xong, dì Du gọt hoa quả ở trong bếp, Bối Sơ Nhan bê một đĩa đến sân sau đưa cho bố mẹ.
Nhưng mà lúc cô đến gần, cô nghe thấy Bối Hồng với Viên Man Hà đang nói chuyện.
“Này ông xã, anh có thấy dạo này Doanh Doanh thay đổi rất nhiều không. Thật ra hai đứa con gái của chúng ta đứa nào cũng giỏi, từ lúc tai Doanh Doanh gặp chuyện không may, tính tình cũng thay đổi, bây giờ thì rất tốt.”
Bối Hồng bật cười một cách hiếm hoi: “Doanh Doanh rất giống em hồi nhỏ, đáng yêu lại dịu dàng ít nói.”
“Xem là ai sinh nó ra chứ…”
Bối Sơ Nhan nghe thấy, ngón tay cầm đĩa hoa quả trắng bạch. Gần đây, Bối Doanh Doanh ngày càng được bố mẹ yêu mến, ngay cả người bình thường hở tý là trách móc – Bối Hồng, cũng ngày càng dịu dàng với Bối Doanh Doanh, thậm chí còn cưng chiều hơn cả cô.
Đáy mắt Bối Sơ Nhan dần trầm xuống.
Cô đi ra ngoài, bê hoa quả đến, cười nói: “Bố mẹ, chiều mai hai người phải nhớ đến trường con xem bọn con thi đấu đấy, hai người đến con mới phát huy tốt hơn.”
Bối Hồng vui vẻ: “Được, chiều mai bố sẽ cố gắng thu xếp.”
Về đến phòng, Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra, mở diễn đàn của trường, nổi bật ở trang chủ, một bài đăng hót hòn họt — — “Đội NR cố lên đặt gạch hóng” rực rỡ đập vào mắt.
Số người đặt gạch đủ để xây nhà cao tầng, cũng có người đặt gạch cho đội Elk Girls của cô, nhưng vì nam sinh lướt diễn đàn tương đối ít, nên không nóng như NR.
Nhấn vào bài đăng về đội NR, tất cả mọi người đều đang hò reo cổ vũ, tâng bốc không ngừng, Bối Sơ Nhan vốn cho là mọi người đều quan tâm nhan sắc của Du Hàn, không nghĩ rằng người được tâng bốc nhiều nhất lại là Bối Doanh Doanh —
[Tiên nữ Bối Doanh Doanh này từ đâu rơi xuống! Tôi là nữ mà nhìn còn muốn đắm chìm!]
[Doanh Bảo thật sự rất rất đáng yêu, cái nhan sắc này không ai ở trường Nhất Trung đánh bại được.]
[ A a a thứ hai lại có thể nhìn thấy Doanh Bảo rồi, a a a đáng yêu quá đi, tôi muốn bóp bóp mặt của cô ấy.]
[Không biết có bạn trai chưa, tôi cảm thấy tôi có khả năng.]
[Vị lầu trên kia tính táo lại đi, Doanh Doanh là của tôi.]
Bối Sơ Nhan tức giận vứt điện thoại trên ghế sô pha, ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô lần nữa bùng cháy.
Trước khi tai Bối Doanh Doanh bị thương, cô đã rất ghen tị với em gái của mình, vì em gái của cô đáng yêu khiến người khác yêu thích, rất nhiều người thường ở trước mặt cô hỏi cô: “Con cảm thấy em gái xinh đẹp hay là con xinh đẹp?”
Có người sẽ nói đùa là em gái cô dễ thương hơn cô, Bối Sơ Nhan nghe đi nghe lại, sự cân bằng trong lòng bị phá vỡ.
Bối Sơ Nhan nghĩ đến cuộc thi vào thứ hai, hận không thể đến nhanh một chút, hung hăng ở trước mặt mọi người đánh bại nó, nhưng mặt khác, cô lại có chút lo lắng, nếu như Bối Doanh Doanh thắng…
Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Bối Sơ Nhan rơi vào trầm từ, một lúc sau, cô đột nhiên đứng lên, đi xuống tầng, nói với tài xế lái xe:
“Chú Vương, chú đưa con đến hiệu thuốc với, con cần mua ít đồ.”
–
Sáng thứ hai.
Viên Man Hà tự xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai con gái, thấy Bối Sơ Nhan đi xuống.
“Nhan Nhan dậy sớm vậy.”
Bối Sơ Nhan cười, đi đến phía sau ôm lấy lưng bà, nũng nịu với mẹ: “Đây không phải là hôm nay thi đấu, con hơi lo lắng sao, đúng rồi sáng nay ăn gì ạ?”
“Đã làm cho hai con sandwich với salad.”
“Cảm ơn mẹ.” cô nhìn mấy cốc sữa “Mẹ, con mang sữa ra bàn nhé.”
“Ừ.”
Viên Man Hà rán trứng xong, bê ra phòng ăn, thấy Bối Sơ Nhan đứng trước bàn, tay cầm thìa, Viên Man Hà thuận miệng hỏi: “Con làm gì đấy?”
Bối Sơ Nhan sửng sốt một chút, lập tức ngừng động tác trên tay “Không có gì ạ, con đang thêm đường, Doanh Doanh không phải thích uống sữa ngọt sao…”
“Mẹ cho thêm rồi.”
“A, vậy…”
“Con đi gọi bố con xuống ăn sáng, cũng không biết bố con đang làm gì mà chưa chuẩn bị xong.”
Bối Sơ Nhan xoay người lên tầng, lúc này Bối Doanh Doanh cũng từ trên tầng đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Bối Sơ Nhan hơi cong môi, không nói gì.
Bối Doanh Doanh đến phòng ăn, mẹ cô bảo cô ngồi xuống mau ăn sáng.
Cô gái đột nhiên đề cập một chuyện: “Mẹ, sáng nay lúc hơn bốn giờ… Hình như có người đến phòng con.”
“Đến phòng con?”
Cô nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, lúc sáng cô đang ngủ thì mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng động, cô mơ màng mở mắt ra thì thấy cửa phòng bị đóng lại, cô không biết là ai, không biết là người đó tiến vào không thành công hay đã thành công tiến vào rồi đi ra.
Sau đó, cô hỏi vài người giúp việc ở ban công trên tầng, bọn họ đều bảo là không.
Viên Man Hà nói sáng nay mình không đến, Bối Hồng càng không có khả năng, chỉ còn một người.
Nhưng mẹ cô lại phủ định: “Không thể nào là chị con được, chị con đến phòng con sớm như vậy làm gì? Ngốc quá, mẹ nghĩ là con nằm mơ đấy.”
Nhưng Bối Doanh Doanh chắc chắn đó không phải mơ. Nhưng mẹ đã nói thế này, cô nhíu mày, không phản bác nữa.
Cô cầm cốc sữa trên bàn, ngửa đầu uống hết nửa cốc, không nhịn được nói: “Mẹ, sữa này ngọt quá QAQ.”
“Ngọt quá? À, sáng nay chị con lại cho thêm ít đường. Con để xuống, uống cốc của mẹ này.”
Cô nhận cốc của mẹ, một lúc sau Bối Sơ Nhan cũng xuống tầng, nói là cô phải đi học trước vì sáng nay cô phải trực nhật. Thế là Viên Man Hà bảo tài xế đưa Bối Sơ Nhan đi trước.
Xong xuôi Viên Man Hà cũng ngồi xuống ăn sáng, thêm một ít sữa vào cốc mà cô con gái nhỏ vừa uống, rồi tự mình uống hết.
Ăn sáng xong, Bối Doanh Doanh chạy lên tầng, cầm cặp sách xuống, đang bước đi, đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu…
“Doanh Doanh, nhanh lên con không muộn bây giờ.” Mẹ cô đang thúc giục.
Cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, Viên Man Hà nhìn cô ôm bụng đi ra, hỏi: “Sao thế con?”
“Đau bụng ạ…”
“Đang yên đang lành sao lại đau bụng?”
Bối Doanh Doanh cau mày, trán toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ không còn giọt máu, mẹ cô thấy vậy đỡ cô ngồi trên ghế sô pha. Một lúc sau, cô lại vội vàng chạy đến phòng vệ sinh, mẹ cô kịp nhận ra là cô bị tiêu chảy.
Bà gọi cho giáo viên xin nghỉ phép, đưa con gái nhỏ lên phòng nghỉ ngơi. Nhưng mẹ cô cũng cảm thấy mình hơi khó chịu.
Quả nhiên, bà cũng tiêu chảy.
Bà hoài nghi có phải bữa sáng sáng nay có vấn đề hay không, gọi điện cho Bối Hồng, Bối Hồng bảo ông vẫn bình thường.
Không ngờ triệu chứng của Viên Man Hà còn nghiêm trọng hơn Bối Doanh Doanh, uống thuốc xong cũng không thấy tốt lên, Bối Hồng biết việc này, bảo tài xế đưa bà đến bệnh viện, ông vội vàng đến ngay sau đó.
Bối Doanh Doanh không muốn đến bệnh viện, nên nằm ở trên giường, được Du Linh chăm sóc ở nhà.
Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, cô lấy ở đầu giường nhìn, là Du Hàn.
Cô lên tiếng, giọng nói còn hơi nhẹ: “Du Hàn —”
Đầu kia nam sinh đợi kết thúc tiết đọc cũng không thấy bóng dáng cô đâu, không nhịn được gọi điện, cậu nghe vậy, nhíu mày “Cậu sao đấy?”
Cô giải thích nguyên nhân xong, cậu nghe xong, trong lòng nghi ngờ “Sao cậu với dì lại đau bụng? Sáng nay hai người có ăn cái gì cùng nhau không?”
Cô cẩn thận nhớ lại, nhắc đến cốc sữa quá ngọt, nhưng không biết có phải do sữa hay không. Du Hàn nghe xong thấy kỳ lạ, nhưng không có chứng cứ thuyết phục, cũng không tiện đưa ra phán đoán.
Cô hít mũi một cái, trong lòng rối như tơ vò: “Nhưng chiều nay tớ thi, hiện tại tớ…”
“Đừng vội, giờ cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi chiều mới thi biện luận, hoàn toàn có thời gian, nhé?” Cậu nhẹ nhàng an ủi.
“… Được rồi.”
Mà lúc đó, một nữ sinh xinh đẹp xuất hiện ở cửa lớp 11-3, cô nhìn vào trong lớp giống như đang tìm gì đó, mấy nam sinh trong lớp nhìn thấy thì rất kích động: “Đây không phải là hoa khôi Bối của TSo?”
“Hôm nay hoa khôi sao lại đến cửa lớp chúng ta, mẹ nó tao muốn đi bắt chuyện!”
Mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy, cuối cùng cũng có nam sinh ra ngoài, mặt đỏ lên vẻ mặt chật vật: “Đàn… Đàn chị Bối, chị muốn tìm ai ạ?”
Bối Sơ Nhan nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Xin hỏi một chút, Bối Doanh Doanh lớp các cậu có ở đây không?”
Tại sao, sao lại tìm nữ sinh?
Nam sinh quay đầu nhìn một cái, lắc đầu: “Hình như cậu ấy không đến.”
Bối Sơ Nhan mỉm cười: “Được rồi, không sao, tạm biệt ~”
Cô quay người, để lại cho đám nam sinh bóng lưng mơ mộng. Mà trước mặt cô là một nụ cười lạnh và khóe miệng nhếch lên.
Không đến là được rồi.
Lượng thuốc xổ kia, đủ để em gái cô khó chịu cả ngày.
–
Bối Doanh Doanh ngủ cả buổi sáng, gần trưa mới tỉnh, cảm giác khó chịu trong người đã đỡ, cô cầm điện thoại, một đống tin nhắn nhảy ra từ nhóm “NR số một thế giới”.
Vương Thụ Trạch: [Doanh Doanh, nghe nói cậu bị đau bụng, cậu không sao chứ?]
Viên Gia: [Đúng thế, có nghiêm trọng không, khám chưa? Buổi chiều thi đấu cậu đến được không?]
Vương Thụ Trạch: [Nếu cậu không thể đến cuộc thi buổi chiều có nghĩa là… [che mặt] ]
Bối Doanh Doanh lập tức trả lời: [Tớ sẽ đến, tớ đỡ nhiều rồi!]
Vương Thụ Trạch: [Mẹ kiếp Doanh Doanh cậu quá kiên cường, đến lúc ăn mừng sẽ cho cậu hẳn ba cái đùi gà lớn.]
Viên Gia: [Đỡ là được rồi, dọa chết bọn tôi rồi.]
Du Hàn: [Ăn cơm chưa? Đừng ăn đồ ăn quá cứng, ăn chút đồ ăn lỏng.]
Cô cười: [Lập tức xuống tầng ăn cơm.]
Vương Thụ Trạch: [Anh Hàn thật biết cách quan tâm người khác [cười xấu xa] ]
Cô đỏ mặt, vội vàng rời khỏi Wechat, cô đi xuống tầng, thấy phòng bếp đang bận rộn, Bối Hồng với Viên Man Hà đang ngồi trên ghế sô pha, hai người trầm mặt không biết đang nói chuyện gì, lúc thấy Bối Doanh Doanh thì lập tức ngừng lại.
“Doanh Doanh đỡ hơn chút nào chưa?”
Cô gật đầu, ngồi cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ thì sao?”
Viên Man Hà cong môi: “Ổn, truyền dịch xong thì không sao.”. Bà xoa đầu con gái “Chiều còn muốn thi biện luận không?”
“Có ạ.”
Bối Hồng nhẹ nhàng nói: “Buổi chiều bố mẹ đi cùng con.”
Cô nghe vậy, sửng sốt một chút, ngoan ngoãn gật đầu, Viên Man Hà nhìn khuôn mặt đơn thuần của con gái mà lòng đau nhói, sau khi con gái đi vào phòng ăn, Bối Hồng nắm chặt tay vợ: “Được rồi, trước hết đừng nói đến việc kia, tránh ảnh hưởng đến Doanh Doanh.”
Viên Man Hà cố nén những giọt nước mắt chua xót: “Ừ… Em biết.”
Vẻ mặt Bối Hồng bình tĩnh, đỡ bà dậy: “Đi thôi, chúng ta ăn cơm trước.”
–
Cuộc chung kết cuộc thi biện luận buổi chiều dự kiến sẽ được tổ chức tại hội trường lớn nhất trên tầng cao nhất của tòa nhà tổng hợp, bộ phận công tác của Hội học sinh đã đến trước sắp xếp, trông rất hoành tráng và long trọng.
Thời gian thi đấu dự kiến vào tiết thứ tư của buổi chiều, sau khi hết tiết thứ ba, rất nhiều học sinh vội vàng chạy vào chiếm chỗ, ai ai cũng mong chờ.
Lúc này, bốn nữ sinh đội Elk Girls ngồi ở hàng đầu của hội trường, họ đang tiến hành lần thảo luận cuối cùng, Bối Sơ Nhan liếc mắt nhìn, thấy ba nam sinh bước vào từ cửa hội trường.
Du Hàn, Viên Gia, Vương Thụ Trạch.
Hôm nay ba người đều ăn mặc chỉn chu, làm cho giá trị nhan sắc càng tăng cao. Đặc biệt là Du Hàn, khuôn mặt tuấn lãng, lông mày nhẹ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều khiến mấy fangirl ngồi hàng ghế sau phát cuồng.
Chỉ là rất nhanh mọi người đã phát hiện ra vấn đề — Sao Bối Doanh Doanh không đến?
Bối Sơ Nhan cũng nhận ra, cong môi cười, xem ra bọn họ cũng không tìm người dự bị.
Cách thời gian bắt đầu thi ngày càng gần, đợi mãi mà Bối Doanh Doanh chưa đến làm Vương Thụ Trạch với Viên Gia gia tăng tần suất nhìn đồng hồ, ngày càng lo lắng. Gọi mấy cuộc nhưng không có ai trả lời.
“Không phải Doanh Doanh nói cậu ấy sẽ đến sao? Mười phút nữa sẽ bắt đầu…”
Sắc mặt Du Hàn không thay đổi, nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng nóng vội, sẽ đến.”
Cậu tin tưởng cô.
Lúc này, Bối Sơ Nhan cùng mấy thành viên cầm cốc nước đứng lên, đi qua trước bàn ba người họ, có nữ sinh lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Thành viên còn lại của mấy cậu đâu?”
Bọn họ chưa kịp trả lời, nữ sinh đã cười: “Không phải sợ quá nên không đến đấy chứ?”
Mấy nữ sinh còn lại cũng cười theo, đột nhiên phía sau hội trường vang lên một trận ồn ào, bọn Du Hàn quay đầu, mấy người Bối Sơ Nhan cũng ngước mắt nhìn sang —
Hình ảnh Bối Doanh Doanh xinh đẹp đập vào mắt bọn họ.
Cô mặc một bộ lễ phục xinh đẹp, mái tóc đen buộc lên, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại, đôi mắt một mí, chân mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi tô một lớp son nhẹ, các đường nét tiêu chuẩn hoàn mỹ kết hợp hết trên khuôn mặt.
Đẹp không gì sánh bằng.
Những nam, nữ sinh cổ vũ đội NR khi nhìn thấy cô, không thể kiềm chế được sự phấn khích: [A a a là Doanh Bảo! Cuối cùng cô ấy cũng đến rồi!]
[Cô ấy đẹp vãi, chụp tiên nữ, người thật còn đẹp hơn trong ảnh!]
[Ban đầu tôi cổ vũ đội Elk Girls, nhưng nhan sắc này của Bối Doanh Doanh làm tôi muốn trèo tường…]
Mà lúc này nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cũng dần cứng đờ, cô khó có thể tin: Sao Bối Doanh Doanh có thể đến đây?