NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

edit: Olwen

Nhìn Bối Doanh Doanh đi đến chỗ ngồi, Tăng Đông, Lạc Phàm và một số nam sinh khác quay đầu kinh ngạc: “Lão Trương nghĩ như thế nào mà lại đi bắt nạt bạn học mới, để cậu ấy ngồi cùng bàn với Du Hàn! Từ trước đến nay Du Hàn vẫn luôn thích ngồi một mình, lần này nhất định rất tức giận.”

“Sao chuyện tốt đẹp như này không xảy ra với tao, tao cũng muốn được ngồi cùng bàn với người đẹp.”

“Mặc kệ nữ sinh đẹp như nào, anh Hàn có gì khác sao, còn không thèm nhìn người ta một chút! Bọn mày đoán xem lần này anh Hàn sẽ ngồi với bạn cùng bàn trong bao lâu?”

Bên kia, nữ sinh chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, cô còn đang phân vân không biết có nên chào hay không, ai ngờ nam sinh một lần nữa nằm xuống mặt bàn, căn bản cậu không thèm để ý.

Cô cụp mắt xuống, mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, bàn tay nắm quai cặp khẽ buông ra, nhẹ nhàng kéo ghế bên phải ngồi xuống.

Cô lén liếc mắt nhìn nam sinh đang ngủ, sau đó lại kéo ghế lui sang bên phải.

Người khác nhìn vào, có vẻ Du Hàn chiếm ba phần tư cái bàn.

Cô mở cặp sách ra rồi nhẹ nhàng đặt hộp bút với cốc nước lên bàn. Đang định để cặp sách vào ngăn bàn, thì thấy bên trong đầy bài thi, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Do dự vài giây, cô định ôm cặp sách trong ngực thì tay Du Hàn đột nhiên hướng tới phía cô.

Làm cô sợ đến mức nín thở, thấy cánh tay nam sinh thò vào ngăn bàn lấy đồ ra. Khoảng cách hai người rất gần, khiến mùi thơm quần áo nhàn nhạt của cậu xông vào mũi cô, khiến cô cả đỏ bừng cả mặt.

Sau khi Du Hàn cầm đống bài thi ra, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Cảm ơn…”

Lúc này cậu mới nhìn về phía cô, phát hiện gương mặt trắng nõn của cô đã phiếm hồng.

Trên bục giảng lão Trương bắt đầu giảng bài, Bối Doanh Doanh cầm sách, sau đó nhìn các bạn trong lớp.

Ngồi ở bàn cuối, chắc là không có ai để ý đến cô.

Vừa nghĩ như vậy, cô đã thấy vài nữ sinh ở bàn đầu thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, thì thầm nói chuyện, mấy nam sinh cũng quay đầu nhìn cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, lấy sách giáo khoa ra. Khi lão Trương bảo mở đến trang bao nhiêu, cô liền lập tức mở đến, cầm bút lên, nhưng vì đang căng thẳng cô không phát hiện có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Du Hàn bên cạnh truyền đến: “Lớp Toán.”

Cô sững sờ một lát, ngay lập tức đọc tên sách —

“Đằng Vương các tự”

Nét hồng trên mặt cô gái vừa mất đi giờ lại hiện lên.

Cô vội vàng cất quyển sách đi, lấy sách toán ra, rồi cúi đầu xuống thấp hơn, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống.

Bên kia, nữ thần Ti Quỳ quay đầu lại, tức giận suýt bẻ gãy bút chì trong tay: “Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể ngồi cùng bàn với Du Hàn chứ!” Bình thường cô đến gần Du Hàn cũng khó khăn, lão Trương lại một phát cho nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ấy!

“Hơn nữa cậu ta trông khá xinh…”

Ti Quỳ ném về phía cô một ánh mắt hung ác, bạn ngồi cùng bàn lập tức đổi giọng an ủi: “Cậu nghĩ xem Du Hàn sẽ để ý đến cậu ta sao? Cậu ấy nhất định sẽ đề nghị đổi chỗ sớm thôi.”

Ti Quỳ bĩu môi, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng.”

Du Hàn làm sao chịu được?



Trong tiết học, vì người bên cạnh có cảm giác tồn tại quá lớn, Bối Doanh Doanh không thể tập trung được, cô như bị rơi vào sương mù.

Sau khi chuông reo, lão Trương cho ra chơi đúng giờ, một vài nam sinh đến tìm Du Hàn, cậu đứng dậy cùng bọn họ ra ngoài lớp học.

Lúc này, Bối Doanh Doanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô đang uống nước, một cô gái ngồi ở phía trước quay đầu lại: “Này, bạn học mới, cậu tên gì?”

Nữ sinh cười hỏi, nghiêng đầu trông rât đáng yêu.

Bối Doanh Doanh giới thiệu bản thân xong, nữ sinh cũng tự giới thiệu bản thân: “Tớ tên Kỷ Diệu, cậu có thể gọi tớ là Diệu Diệu. Bọn mình kết bạn nhá, về sau có thể cùng đi ăn trưa ở căn tin ~”

Bối Doanh Doanh cong môi, gật đầu, Kỷ Diệu nhìn về phía ghế trống bên bên cạnh cô tồi hạ giọng: “Cậu biết Du Hàn à?”

“… Không biết.”

Kỷ Diệu thở dài, ánh mắt có chút khó tin nhìn cô, đang định nói gì đó, thì thấy Du Hàn từ cửa sau đi vào, lập tức ngậm miệng.

Bối Doanh Doanh đang định hỏi thì tiếng chuông vào lớp vang lên.

Ghế bên cạnh bị kéo ra, nam sinh ngồi xuống, cô im lặng rụt khuỷu tay, giữ khoảng cách nửa cánh tay với nam sinh.

Du Hàn quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua cô một cái, liền thấy cơ thể cô hơi cứng lại.

Vẫn sợ cậu như vậy.

Tiết thứ hai là tiết tiếng Anh, cô Lý đi một đôi giày cao gót bước vào lớp, dùng tiếng Anh chào và hỏi thăm sức khỏe cả lớp trong một phút. Phát âm của cô hết sức chuẩn xác, nên cũng rất quan tâm đến việc luyện phát âm cho học sinh.

Sau khi chào hỏi kết thúc, cô nói: “Trước khi vào lớp, chúng ta đối thoại tại chỗ. Trong ba phút, chúng ta dùng tiếng anh đối thoại với bạn cùng bàn về những câu chuyện thú vị của kỳ nghỉ hè. Bắt đầu đi.”

Lớp học bỗng chốc trở nên ồn ào, hầu hết các bàn bắt đầu có tiếng cười và nghiêm túc đối với cuộc đối thoại.

Tuy nhiên chỉ có bàn cuối tổ ba là im ắng như tách biệt với thế giới.

Lúc này, Bối Doanh Doanh nghe thấy mọi người nói tiếng Anh ồn ào, đầu ngón tay tái nhợt vì căng thẳng, cô mím môi, không biết nên giải quyết như nào.

Cô quay mặt lại lén lút nhìn Du Hàn, phát hiện cậu ấy đang đọc sách, không có chút phản ứng nào.

Cô lúng túng cụp mắt xuống, ai ngờ cô giáo đột nhiên vỗ tay xuống bàn, nói: “Cả lớp ai cũng phải đối thoại, lát nữa cô sẽ gọi lên trả lời!”

Bối Doanh Doanh khóc không ra nước mắt QAQ.

Một lúc sau, cô hơi quay người về phía nam sinh, đôi môi hơi động đậy, muốn nói lại thôi.

Thử lần hai, cô phát hiện mình không thể nói thành lời được, đành phải thu lại ánh mắt…

Đám nam sinh vốn đang lén lút quan sát bàn này, thấy cảnh tượng này, không khỏi đau lòng cho bạn học mới: “Mẹ nó, anh Hàn đúng là không xem người đẹp ra gì! Quá lạnh lùng, quá vô tình!”

“Đừng ngây thơ, mày đợi anh Hàn sẽ gần gũi với bạn học mới sao?”

Bên kia, Ti Quỳ và mấy nữ sinh khác nhìn thấy cảnh tượng ở bàn Du Hàn, khóe miệng không khỏi nhếch lên. “Đã bảo Du Hàn sẽ không để ý đến cậu ta mà.”

Ba phút cuối cùng cũng trôi qua.

Bối Doanh Doanh vốn nghĩ là thời gian khó khăn cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không lường trước được, cô Lý bước đến bàn hai người, cười nói: “Hai em, làm mẫu cho các bạn đi.”

!

Cô cảm thấy đầu mình choáng váng.

Toàn bộ học sinh trong lớp nhìn về bàn cô, vẻ mặt đầy phấn khích.

Bối Doanh Doanh nuốt nước bọt đứng dậy, mọi người đều mong đợi phản ứng của Du Hàn, vài giây sau, Du Hàn đẩy khuỷu tay ra mép bàn, đứng lên.

Hai người đứng đó, lúc này trong lớp có tiếng thì thầm: “Chênh lệch chiều cao như này thật đáng yêu…”

Ti Quỳ nghe thấy cảm thấy khinh bỉ trong lòng, muốn nhìn thấy Bối Doanh Doanh mất mặt.

Tim Bối Doanh Doanh lúc này đập mãnh liệt, cô là người hướng nội, giờ phút này lại đang đứng trước các bạn học xa lạ nói tiếng anh, cô cảm thấy cổ họng mình không thể phát ra được âm thanh nào.

Cả lớp im lặng trong vài giây, ngay lúc mọi người cho rằng cuộc nói chuyện không thể bắt đầu và giáo viên tiếng anh cũng chuẩn bị cho hai bọn họ ngồi xuống —

“Have you seen Gone with the Wind?”

Giọng nói nam sinh chuẩn kiểu Mỹ trầm ấm vang lên.

Cả lớp đều chấn động, bọn họ đều không ngờ Du Hàn sẽ chủ động nói!

Bối Doanh Doanh kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau. Cô vốn dĩ cho là cô đặt câu hỏi gì, cậu cũng không muốn nói chuyện với cô…

“Yes.”

“I find myself in a world which for me is worse than.”

Mắt nữ sinh sáng lên: “A world in which there is no place for me.”

“…”

Tăng Đông và những người khác nghe hai người nói chuyện thì đều hoang mang: “Rốt cuộc hai người họ nói gì vậy?”

“Hóa ra học bá với học bá khi ở cùng một chỗ sẽ có chung chủ đề, là tôi không xứng…”

Ti Quỳ trừng mắt tức giận: “Không phải là đọc “Jane Eyre”* sao? Có gì đáng tự hào sao.”

*Jane Eyre: là một cuốn tiểu thuyết giáo dục (Bildungsroman) kể về những trải nghiệm của nhân vật nữ chính cùng tên, bao gồm cả quá trình trưởng thành cũng như tình yêu của cô dành cho Rochester, chủ nhân của lâu đài Thornfield của nhà văn người Anh Charlotte Bront. (Theo Wikipedia)

“Hình như bọn họ nói về “Cuốn theo chiều gió”*.” Người bạn cùng bạn nhỏ giọng nhắc nhở.

* Cuốn theo chiều gió (Gone with the wind): là một cuốn tiểu thuyết tình cảm của Margaret Mitchell. Câu chuyện được đặt bối cảnh tại Georgia và Atlanta, miền Nam Hoa Kỳ trong suốt thời kỳ nội chiến và thời tái thiết. Tác phẩm xoay quanh Scarlett O’Hara, một cô gái miền Nam đầy sức mạnh, phải tìm mọi cách để sống sót qua chiến tranh và vượt lên cuộc sống khó khăn trong thời hậu chiến. (Theo Wikipedia)

“…”

Cuộc đối thoại kết thúc, cả lớp vỗ tay, cô giáo tiếng anh ngạc nhiên gật đầu khen ngợi.

Bối Doanh Doanh ngồi xuống, xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi, đầu vẫn còn thấy choáng váng. Vừa rồi hai người họ đọc đoạn đối thoại giữa nữ chính và nam chính trong “Cuốn theo chiều gió”. Từ nhỏ cô đã thích đọc quyển sách này, không nghĩ là Du Hàn cũng đã đọc.

Cô quay lại nhìn cậu, phát hiện cậu lại trở về dáng vẻ thờ ơ như thường ngày, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào người cậu, làm nét mặt cậu có chút mềm mại.

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu trở lại, tim đập nhanh như hươu chạy loạn.



Kết thúc buổi học trong ngày, Bối Doanh Doanh thu dọn sách vở sau giờ học tối, Kỷ Diệu nhiệt tình rủ cô đi cùng.

Trong thời gian cấp ba, hai cô gặp nhau tính cách lại hợp, đã nhanh chóng trở thành bạn bè.

Kỷ Diệu nhìn thoáng qua sợi dây trong suốt trên tai Bối Doanh Doanh, hỏi: “Doanh Doanh, tai cậu đeo cái gì vậy? Tai nghe à?”

Cô sững sờ một chút, vô thức đưa tay lên che kín tái: “… Ừ.”

Kỷ Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, đi xuống cầu thang, cô nói đến buổi học tiếng anh hôm nay: “Tớ phát hiện cậu và Du Hàn quan hệ không tồi nha?”

Bối Doanh Doanh lập tức xua tay: “Tớ với cậu ấy chỉ là tình cờ thôi…” Thực ra cả ngày hôm nay, ngoại trừ lúc đối thoại tiếng Anh, hầu hết họ đều không nói chuyện, cứ như hai người xa lạ.

Kỷ Diệu gật đầu, cô nghĩ đến một chuyện, có chút lo lắng: “Tớ đoán hôm nay cậu đã trở thành kẻ thù với rất nhiều nữ sinh.”

“Hả?”

“Du Hàn là nam thần nổi tiếng của trường chúng ta. Đẹp trai, học giỏi, trong lớp rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” Bây giờ cô thành bạn cùng bàn của cậu ấy, chắc chắn nhiều nữ sinh khó chịu: “Tiểu nữ thần lớp ta, chính là Ti Quỳ, cậu ấy đặc biệt thích Du Hàn, cậu phải cẩn thận một chút.”



Về đến nhà, Viên Man Hà hỏi cô về buổi học hôm nay, nói chuyện xong, Bối Doanh Doanh không ăn cơm, đi dạo ở sân sau.

Sân sau rất rộng, trồng hoa nhài và hoa hồng trong các chậu hoa lớn nhỏ, đối nghịch với bầu trời như thiêu đốt.

Cô ngồi ở ghế mây được một lúc, cô đứng dậy thì thấy Du Hàn chẳng biết đến từ lúc nào, đang đứng sau lưng cô.

Cô giật mình: “Cậu…”

Nam sinh nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Sau đó cậu lạnh lùng nói: “Ở trường chúng ta coi như không quen biết.”

Bối Doanh Doanh sững sờ.

Cậu nói xong thì quay người rời đi, cô nhìn bóng lưng của cậu, cụp mắt xuống một lúc.



Sáng hôm sau, Bối Doanh Doanh đến lớp.

Cô ngồi xuống, thấy ngăn bàn của Du Hàn có cặp sách, nhưng người thì không thấy.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có hai, ba nữ sinh chụm lại một chỗ nhìn về phía cô, thì thầm bàn tán gì đó.

Kỷ Diệu quay lại vẫy với cô, nhỏ giọng nói: “Doanh Doanh, mình có chuyện muốn nói với cậu…”

“Chuyện gì vậy?”

“Mình nghe mấy bạn khác nói, tối qua có vài nữ sinh trong lớp đã tạo nhóm để chửi cậu, vì cậu ngồi cùng bàn với Du Hàn.”

Bối Doanh Doanh ngơ ngác.

Đúng như dự đoán của Kỷ Diệu hôm qua, Bối Doanh Doanh dịu dàng và ít nói, nhanh chóng trở thành kẻ thù chung của mấy nữ sinh.

Kỷ Diệu đau lòng thay cô, thế là bèn cho cô một kế: “Hay là… cậu đổi chỗ đi?” Cô nhìn qua lớp học, mắt dán vào cái bàn cạnh phòng vệ sinh: “Này hay cậu ra đó ngồi? Bàn đấy thường không có người ngồi, thỉnh thoảng dùng để đặt sách.”

Bối Doanh Doanh cúi đầu xuống, gật đầu.

Cô không muốn mới đến trường mới đã bị chỉ trỏ, trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Kỷ Diệu giúp cô chuyển đến bàn cuối tổ hai, còn lau bàn.

Bối Doanh Doanh thu dọn đồ trên bàn vào cặp, đứng dậy, lúc này, Ti Quỳ đi tới cùng mấy người chị em.

Ti Quỳ nhìn Bối Doanh Doanh, nhíu mày, đột nhiên mỉm cười:

“Bạn học Bối, tớ là Ti Quỳ, là lớp phó của lớp. Cậu có thể tìm mình nếu cần sự giúp đỡ. Ồ, cậu đang đổi chỗ à? Vậy cậu có thể chuyển đến bàn cuối tổ một, tổ một có sáu bàn, như vậy nhìn bảng cũng rõ hơn.”

Ti Quỳ nhìn mấy chị em, bọn họ hiểu ngay, giúp dọn bàn đến tổ một.

Ti Quỳ mỉm cười.

Muốn chuyển tất nhiên phải chuyển ra càng xa chỗ Du Hàn càng tốt.

Bối Doanh Doanh cụp mắt không nói gì, Kỷ Diệu cũng không dám nói, sau đó Ti Quỳ đứng sang một bên, Bối Doanh Doanh cầm cặp sách sang tổ một. Ty Quỳ đạt được mục đích, hài lòng trở về chỗ của mình.

Bối Doanh Doanh ngồi xuống, lấy đồ dùng học tập ra một lần nữa.

Du Hàn vẫn chưa thấy bóng dáng, lúc cậu ấy quay lại không thấy cô ở đó, chắc cũng rất vui…

Cô khẽ thở dài, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

Sau khi chuông vào học vang lên, đại diện lớp Ngữ Văn cầm sách đi lên bục giảng, sáng nay sẽ có ban kỷ luật của Hội Học Sinh đến kiểm tra tình hình đọc buổi sáng.

Tiếng sách vở vang lên trong lớp, nhưng trong lớp đọc luôn có một nhóm người thích buôn chuyện.

“Lá gan cậu ta cũng khá lớn, dám ngồi cạnh Du Hàn, cũng không nhìn lại một chút xem mình là loại người gì mà cũng dám lên mặt.”

“Hình như nhà cậu ta cũng tài trợ cho trường.”

“Thế lực lớn hơn nữa thì thế nào? Hơn được Ti Quỳ sao, bố cậu ấy ở Sở Giáo dục…”

“Dám dòm ngó đến Du Hàn, Ti Quỳ sẽ trực tiếp xé xác cậu ta…”

Mấy nữ sinh thỉnh thoảng quay đầu hiên ngang nhìn cô, ỷ người ta là quả hồng mềm, càng nói chuyện càng không kiêng nể ai.

Giọng nói của bọn họ không quá nhỏ, đủ để lọt vào tai Bối Doanh Doanh ngồi phía sau.

Cô cúi đầu, nắm chặt quyển sách, đầu ngón tay trắng bạch.

Lúc này, một bóng đen đổ xuống quyển sách cô đang cầm, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh cô —

“Nói đủ rồi sao? Có muốn đến phòng Giáo dục Đạo đức tiếp tục nói không?”

Mấy nữ sinh đang ồn ào kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện Du Hàn đứng phía sau lúc nào không biết, lúc này đang nhìn bọn họ, mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh như băng.

Phía sau cậu có hai người, cầm sách kỷ luật trong tay.

Du Hàn mới nhậm chức Chủ tịch Hội học sinh, mấy ngày nay khai giảng, cậu mang theo vài thành viên, tự đi kiểm tra.

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu lên nhìn cậu, hơi sững sờ trước viền hàm rõ ràng của cậu.

Mấy nữ sinh bị dọa sợ, líu lưỡi: “Du Hàn, bọn tớ…”

“Cảnh cáo lần một, lần sau trực tiếp ghi tên, trừ điểm chuyên cần.” Du Hàn quay đầu nói với hai người đằng sau.

Cậu tàn nhẫn, không nể mặt ai, mấy nữ sinh không dám phản bác, đành ngậm chặt miệng.

Sau khi nam sinh giải quyết xong vấn đề, cậu chuyển sự chú ý đến cô gái ngồi một mình ở cái bàn trước mắt cậu, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn đứng bất động ở bàn học cô, buồn bực —

Bàn tay cậu đột nhiên nắm lấy cạnh bàn cô.

Cô nhìn lên, thấy cậu đang hơi nghiêng người về phía cô, bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt nam sinh bình tĩnh, giọng nói trầm thấp và thờ ơ như mọi ngày:

“Bạn học, bàn này là bàn dùng chung, không thuộc quyền sở hữu tư nhân nên không được phép dùng.”

“Làm phiền cậu trở về chỗ ngồi ban đầu.”

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi