edit: Olwen
Bối Doanh Doang nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn ngu ngơ, Du Hàn cảm nhận được toàn bộ cơ thể của cô đang cứng đờ, cậu không nhịn cười được, nhéo khuôn mặt đang sưng huyết của cô, cậu lùi lại trấn an cô.
“Đồ ngốc, sợ cái gì? Tớ cũng chỉ muốn ôm cậu, không muốn làm gì khác.”
Cho dù thật lòng cậu rất muốn động thủ nhưng không thể dọa cô sợ được.
Nhiệt độ trên mặt Bối Doanh Doanh giảm xuống, đầu chui vào trong chăn, nam sinh sát lại gần tai cô, mềm giọng dỗ dành mê hoặc.
“Ôm một chút thôi được không?”
Cô xấu hổ không dám gật đầu đồng ý, nhưng cũng không thể nói lời từ chối, Du Hàn thấy cô như này coi như là chấp nhận, giây tiếp theo ôm cô vào trong lòng, truyền nhiệt độ của mình cho cô.
Bối Doanh Doanh ngửi thấy mùi thơm mát lạnh dễ chịu trên người cậu, mặc cho nhịp tim đập nhanh, đầu hiện lên toàn bong bóng màu hồng.
Cậu đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, ôm cô chặt hơn, cơ thể cô mềm mềm, còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào trên tóc cô, ôm rất là dễ chịu, nhưng cũng cảm thấy khó chịu.
Hai người im lặng một lúc, Bối Doanh Doanh nghĩ lại những gì mà Hách Manh nói với cô trong quán cà phê chiều nay, nghi hoặc lần nữa hiện lên.
“Du Hàn…”
Cô không nhịn được nhẹ giọng gọi cậu.
Nam sinh cúi xuống: “Sao thế? Ôm chặt quá à?”
Cô lắc đầu, bối rối một lúc, ngẩng đầu nhìn cậu: “Tớ muốn hỏi cậu một chuyện được không?”
Cậu sờ mặt cô: “Được, Doanh Doanh muốn hỏi gì, tớ đều sẽ nghiêm túc trả lời.”
“Chính là, chính là… cậu với Bối Sơ Nhan, trước đây quan hệ của hai người thế nào?”
Cậu run lên một chút: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
Bối Doanh Doanh đem toàn bộ chuyện Hách Manh kể hồi chiều nói ra, cậu ấy nói trước kia Du Hàn với Bối Sơ Nhan rất thân, nhưng bây giờ hình như hai người không hề tương tác, Du Hàn dần dần nghe hiểu, cười nhạy hỏi: “Cậu cảm thấy quan hệ giữa hai bọn tớ thế nào?”
“Ưm…”
Cậu vuốt vành tai mỏng của cô, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Doanh Doanh nói như vậy, tức là cũng cảm thấy tớ với chị ta là người yêu cũ của nhau?”
“…”
Hiện rõ vậy sao??
Cô không thể không thừa nhận, cô quả thực có nghĩ đến chuyện đó.
“Nhưng nếu Doanh Doanh đoán sai, thì có chấp nhận hình phạt không?” Cậu khẽ cười.
Hình phạt?
“Hình phạt gì…” Cô sợ hãi nhìn cậu.
Cậu nói đến chuyện kia trước: “Không phải như cậu nghĩ, tớ căn bản không thích chị ta, sao có thể làm người yêu được.”
“Nhưng —”
“Nhưng trước kia đúng là chị ta có thích tớ, bị tớ từ chối.”
Bối Doanh Doanh:???!!!
Hóa ra là Bối Sơ Nhan có thích cậu!
“Tại sao?”
Hiểu được ý cô, cậu khẽ giải thích: “Không thích chính là không thích, dù sao không phải ai cũng như Bối Doanh Doanh, đúng không?”
“…”
Sao bây giờ người này cứ hở một tí là nói này kia thế nhỉ…
Bối Doanh Doanh kể là lúc trước Bối Sơ Nhan có nói xấu Du Hàn trước mặt mình, bảo cậu ăn trộm tiền. Sắc mặt Du Hàn tối lại, nói sự thật. Lúc đấy quả thực Viên Man Hà có mất tiền, cuối cùng lại tìm thấy trong phòng Du Hàn, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì cả, là bị người khác chơi xấu. Về sau có người giúp việc nói với cậu là ngồi sáng thấy Bối Sơ Nhan đi qua phòng ngủ của Viên Man Hàn, lúc đó Du Hàn mới biết là do Bối Sơ Nhan giở trò.
Sau khi cậu giải thích với Viên Man Hà, bà cũng không truy cứu, có lẽ bà cũng biết cậu không phải dạng người này, chuyện này cứ thế trôi qua.
Nhưng Bối Sơ Nhan ngược lại sống chết cứ nói đến chuyện này không tha.
Nghe cậu nói xong, Bối Doanh Doanh cau mày, đau lòng cho cậu.
Chính xác, Du Hàn tốt như thế, sao có thể làm chuyện đó được.
“Cho nên sau khi nghe Bối Sơ Nhan nói như vậy mà cậu vẫn quyết định tin tưởng tớ sao?” Cậu hỏi.
“Ừm.”
Cậu thở dài một cái, ôm chặt cô vào lòng.
Bối Doanh Doanh nói lại chuyện ban đầu, Bối Sơ Nhan không muốn cô đến gần Du Hàn, chắc là do không cam tâm, Bối Sơ Nhan theo đuổi nam sinh còn không được, càng không muốn cô có khả năng.
Nam sinh vuốt chóp mũi của cô: “Bây giờ cũng đừng nghĩ nhiều nữa? À, hình phạt.” Cậu cười: “Còn hình phạt đâu.”
Người này sao còn nhớ rõ thế!
Cô quay mặt đi chỗ khác giả vờ không biết, lại bị cậu ôm chặt hơn: “Còn muốn chối, không nghe lời.”
“Du Hàn…”
Cô mềm giọng nói, khiến cho tâm cậu tê dại, cậu áp vào trán của cô: “Doanh Doanh, tớ thật sự không nhịn được mà muốn bắt nạt cậu.”
Cô hoàn toàn không dám nói tiếp nữa QAQ.
“Đùa thôi, không phạt, tối nay rất ngoan.”
Cậu buông cô ra, sau đó đứng lên: “Buồn ngủ vậy có muốn đi tắm trước không?”
“Có.”
Lúc này cơn buồn ngủ của cô cũng tan biến không ít, cũng ngồi dậy, một lúc sau người giúp việc đưa hai bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày đến, cô cầm lấy tiến vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, trong phòng đã không bóng người, cô đoán Du Hàn chắc cũng đã về phòng.
Cô nằm thẳng vào trong chăn, duỗi lưng một cái, cảm thấy toàn thân đều dễ chịu, cô đưa tay sờ đèn ngủ, tắt đi, nhắm mắt lại.
Nhưng một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Mấy giây sau Du Hàn đi cào, trong tay ôm một cái chăn bông, giọng nói trầm thấp: “Giường của tớ lạnh lắm.”
Bối Doanh Doanh:???
Cậu để chăn lên giường: “Doanh Doanh, phòng của cậu có máy sưởi.”
“… Phòng cậu không có?”
“Phòng tớ hỏng.”
“…” Thật hay giả vậy?
Thấy cậu nằm xuống, cô lập tức cầm cốc xuống giường, Bối Doanh Doanh cầm cốc, quay đầu nhìn cậu: “Du Hàn, cậu thật sự sẽ ngủ ở đây à?”
“Sao thể, lúc trước tớ cũng ngủ cùng cậu rồi mà.”
Cái này nói cho cô biết, cô có thể quen với nó.
Cô im lặng một lúc, vẫn là không nỡ nói đuổi cậu đi, thấy cậu nằm im ở đấy cũng không nói nhiều, cô ép mình nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà không biết ngủ nông được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy lạnh lão, kéo chăn che kín người, nhưng vẫn cảm thấy chân tay lạnh giá.
Cô nghiêng người, co người lại nhưng vẫn thấy lạnh.
Chuyện gì vậy…
Cô mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với đôi mắt của Du Hàn, không biết cậu đã nhìn cô bao lâu: “Sao thế, lạnh quá sao?”
“Đột nhiên hơi lạnh…”
Cậu chậm rãi tiến lại gần, ôm đầu nhỏ của cô, ôn nhu hỏi: “Có cần vào chăn của tớ không? Chỗ này của tớ rất ấm.”
Bối Doanh Doanh ngây người.
Chỉ thấy cậu vén chăn lên, kéo cô một phát về phía mình, sau đó lại đắp chăn kín, ôm chặt cô.
Lập tức một trận ấm áp xua tan toàn bộ khí lạnh, cô cảm giác giống như từ mùa ĐSng mùa xuân.
Mùa đông cơ thể nam sinh nóng, vào lúc này dù là dưới lớp chăn bông hay cơ thể nóng hỏi của cậu, đều giúp cơ thể cô bắt đầu ấm lên.
Nhưng tư thế thân mật lại làm đầu cô nở ra, không dám động đậy.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy ngủ cổ phục phong cách cung đình màu xanh bạc hà, bên ngoài có lớp lưới bằng lụa, cổ tròn viền ren, lộ ra cái khóa màu trắng. Xương đã từ từ chuyển sang màu hồng.
Nam sinh bên cạnh hô hấp nặng dần, cúi đầu, tới gần cổ cô, giọng trầm thấp:
“Còn lạnh không?”
“Không lạnh.” Ngược lại nhiệt độ còn tăng cao, giống như mặt đã đỏ như cà chua.
Tay của cô không biết nên để ở đâu, đành phải nắm chặt trước người, mấy giây sau lòng bàn tay ấm áp của nam sinh đột nhiên nắm lấy: “Sao tay còn lạnh thế?”
“Không biết…”
Cậu lại ôm chặt cô hơn, êm ái thở dài: “Đồ ngốc.”
Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu, tim đập dồn dập, nam sinh cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên: “Doanh Doanh nhìn lén tớ, bị tớ phát hiện.”
“Không có…”
Đầu ngón tay cậu chạm vào eo cô: “Còn không nhận, hả?”
Cô xấu hổ mềm giọng gọi tên cậu, muốn né tránh, khiến cậu cười: “Không đùa cậu nữa, mau ngủ đi.”
Cậu vỗ vỗ lưng cô, không làm động tác gì khác, cô cũng yên tâm nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô lặng lẽ mở mắt, phát hiện nam sinh bên cạnh đã nhắm mắt, bàn tay ôm cô cũng dần dần thả lỏng, đã ngủ, nhưng cô lại mãi không bình tĩnh được.
Đầu có chút phấn khích.
Thời gian dần trôi, cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, vì tối nay cô uống nước chanh quá nhiều nên bị buồn vệ sinh đến tỉnh. Cô mở mắt, nhẹ nhàng bỏ tay nam sinh ra khỏi eo mình, sau đó rón rén nhấc chăn xuống giường.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô bò lên giường, thấy Du Hàn ngủ ngon, so với bình thường thì dịu dàng hơn vài phần, như thể cậu tháo xuống lớp phòng bị.
Vốn cô muốn quay về chăn của mình, vừa nằm vào thì phát hiện vô cùng lạnh, tay chân lập tức lạnh như băng, sau đó cô vẫn ngoan ngoãn mặt dày nằm bên cạnh nam sinh QAQ.
Cô không có ý định nằm quá gần cậu, cô đành phải nghiêng người quay lưng với cậu, có thể nằm vào chỗ ấm áp như này là được rồi, ai ngờ cô đang định nhắm mắt lại, đột nhiên có hai tay ôm eo cô, một lần nữa kéo cô vào trong ngực của cậu!
Lúc này Du Hàn đang ngủ, hành động của cậu là theo bản năng. Lưng cô áp sát vào ngực cậu, cô hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy cậu cọ đầu của mình vào cổ cô.
Xong muốn phát hỏa qwq…
Mấy giây sau, giọng nói trầm thấp của cậu lọt vào tai cô: “Không cho rời xa tớ…”
Cô ngẩn người. Một lúc sau mới nhận ra là cậu đang nói mớ.
Lòng cô ấm áp.
Một lúc sau, giọng nói cô vang lên, điều nhỏ bé giấu kín trong lòng — “Sẽ không.”
–
Sáng hôm sau, Bối Doanh Doanh từ từ tỉnh lại, mở mắt ra đã đối mặt với đôi mắt của Du Hàn, cô sững sờ thì thấy cậu cong môi, xoa đầu cô: “Cuối cùng cũng dậy?”
Cô sững sờ: “Cậu, cậu dậy lâu rồi sao?” Sao cậu lại nhìn cô!
“Ừ, nhìn xem khi nào cậu sẽ dậy.”
Bối Doanh Doanh:!!!
Người này có thể đừng như này nữa không.
Xấu nhất là vào buổi sáng khi thức dậy…
Nam sinh bắt đầu phàn nàn với cô: “Tối qua ngủ cậu gối đầu lên tay tớ, làm tay tớ tê rồi.”
“Hả?” Cô nhíu mày: “Xin lỗi, vậy giờ ổn chưa…”
“Vẫn còn tê, cần được xoa.”
Cô đành phải giúp cậu nhẹ nhàng xoa, Du Hàn mặt đầy vui vẻ nhìn cô, phát hiện cô rất dễ trêu, nói gì cô cũng tin.
Cậu nhấc tay còn lại lên, cô cho là cậu muốn làm gì, sợ đến không dám động, chỉ thấy cậu nhéo mặt cô, từ đầu đến cuối vẫn cánh cô nửa cánh tay, cậu khẽ cười: “Sợ cái gì, cho là tớ lại muốn ôm cậu sao?”
Hu… Bị vạch trần.
Cậu vén chăn đứng dậy, sau đó xích lại gần tai cô, nói:
“Không dám ôm, vừa sáng đã ôm Doanh Doanh, tớ sẽ xảy ra chuyện.”
Nói xong, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, Bối Doanh Doanh hoang mang.
Xảy ra chuyện???
Phải xảy ra chuyện gì?
–
Hai người thay phiên vệ sinh cá nhân xong, từ trong phòng đi ra, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai nữ sinh trong phòng khách, hai người đi đến, Kỷ Diệu nghe thấy âm thanh nhìn sang, sang chấn tâm lý, Bối Doanh Doanh sao lại không biết ánh mắt của cô có ý gì, mặt đỏ lên.
Du Hàn nói muốn đi xem mấy nam sinh khác dậy chưa, sau đó rời đi, Kỷ Diệu kéo Bối Doanh Doanh sát lại: “Không thể nào, tối qua hai người thật sự ngủ cùng phòng?”
“…” Bối Doanh Doanh xấu hổ che miệng của cô: “Cậu đừng có mà nói lung tung, bọn tớ không làm gì cả.”
“Ha, cậu muốn nói với tớ là, một nam một nữ chỉ ngủ đơn thuần thôi?”
“… …”
Vốn dĩ là thế có được không!
Kỷ Diệu trừng mắt, quay đầu nhìn Trịnh Hi, phát hiện cô ấy đang rất bình tĩnh: “Sao cậu không ngạc nhiên thế?”
Trịnh Hi liếc mắt nhìn cô: “Cái này có gì mà ngạc nhiên, đầu cậu cả ngày nghĩ cái gì đấy?” Huống hồ đây cũng không phải lần đầu cô biết.
Kỷ Diệu hậm hực.
Sau đó người giúp việc đến thông báo bữa sáng đã chuẩn bị xong theo lời của Vương Thụ Trạch, ba nữ sinh đi ăn trước, một lúc sau mấy nam sinh đều đến, trừ Tăng Đông: “Mập vẫn còn đang ngủ, đạp cũng không dậy.”
“Tối qua các cậu chơi đến mấy giờ?” Trịnh Hi hỏi.
Vương Thụ Trạch cầm miếng bánh mì nướng cho vào miệng: “Tớ với Lạc Phàm hôm qua chơi đến hơn hai giờ thì đi ngủ, Tăng Đông thì không biết đến mấy giờ.” Cậu dựa vào vai Du Hàn, cười: “Cũng không phải ai cũng ngủ sớm dậy sớm như anh Hàn.”
Mấy người khác nghe ra ý trong lời nói, đều trộm cười.
Mắt thấy Bối Doanh Doanh vùi đầu vào bàn ăn, Du Hàn dùng khuỷu tay khuých Vương Thụ Trạch, ý bảo phải có chừng mực.
“Vương Thụ Trạch, mày cho rằng ai cũng lưu manh giống mày à, người ta là anh Hàn, khẳng định là chỉ đắp chăn nói chuyện thôi” Lạc Phàm nói hai từ “nói chuyện” đặc biệt nhấn mạnh, Kỷ Diệu đang uống sữa suýt nữa sặc vì cười.
Vương Thụ Trạch che bụng, nghe lời này không phục: “Tao không tin, sao có thể, tối qua anh Hàn còn bảo tao tắt máy sưởi, có thể thấy bầu không khí nóng như nào rồi đấy.”
Bối Doanh Doanh:???
Cô sững sờ, tối qua máy sưởi trong phòng đã tắt?
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Du Hàn, hồi tưởng lại câu nói tối qua của cậu: “Có cần vào chăn của tớ không? Chỗ này của tớ rất ấm.” và một loạt hành động tiếp theo của cậu —
Hu hu hu đồ lưu manh QAQ! Cậu lại cố ý “bắt nạt” cô!
Du Hàn chột dạ dời mắt, nội tâm: … … thôi xong.
Cậu đặt cốc sữa xuống, nhéo cổ Vương Thụ Trạch: “Mẹ nó nói đủ chưa?”
Người sau lập tức cầu xin tha thứ: “Anh Hàn em sai rồi đau đau đau!”
–
“Tớ ăn xong rồi, tớ đi trước.” Kỷ Diệu đứng dậy nháy mắt với Bối Doanh Doanh rồi rời đi.
Trong phòng ăn lúc này chỉ còn lại hai người.
Du Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cô, đứng dậy đi đến bên cạnh chỗ cô, tay nắm chặ, ho nhẹ một cái: “Doanh Doanh, chuyện tối qua…”
Cậu còn chưa nói xong, Bối Doanh Doanh đã đứng dậy, quay người muốn đi: “Tớ cũng đi trước…”
Cậu nắm lấy cổ tay cô: “Cậu nghe tớ giải thích.”
Cô sững sờ, nửa ngày sau mới ngẩng đầu, nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu càng ngày càng chột dạ: “Xin lỗi, đều là lỗi của tớ.”
Cô nghe vậy, trầm mặc mấy giây, sau đó chu miệng, nhìn cậu chằm chằm, xù lông ánh mắt giận dữ:
“Hứ không muốn nói chuyện với cậu, cậu đi ra.”
Nói xong cô trực tiếp tránh ra khỏi tay của cậu, chậm rãi chạy vào phòng khách.
Du Hàn nhìn bóng lưng cô, sững sờ, vẫn chưa định thần lại.
Chậm rãi ngồi vào chỗ cô vừa ngồi nghĩ lại dáng vẻ tức giận của cô.
Mẹ kiếp.
Cậu cười.
Quá đáng con mẹ nó yêu.
–
Buổi sáng, rời khỏi biệt thự của Vương Thụ Trạch, mấy người ai về nhà đấy. Sau khi những người khác đi, Du Hàn đã đặt xe taxi trước, nói với Bối Doanh Doanh: “Chờ ở đây đi, xe sắp đến rồi.”
Bối Doanh Doanh lén nhìn cậu một cái, tay cầm chặt túi đeo, vẫn không để ý đến cậu. Nam sinh bên cạnh quan sát phản ứng của cô, khóe môi khẽ cong, cũng không vội vàng.
Như là đang kiên nhẫn chờ cá cắn câu.
Một lúc sau, xe đến, cậu giúp cô mở cửa xe ra để cô đi vào.
Xe khởi động, cậu nghiêng người sang phía cô, ôn nhu nói: “Buồn ngủ không? Hay ngủ một lúc, tớ sẽ không làm phiền.”
Sáng nay dậy sớm, lúc này quả thực hơi buồn ngủ, cô nhắm mắt một lúc, mãi đến lúc Du Hàn gọi cô, cô nhìn thấy khung cảnh ngoài xe quen thuộc, mới ý thức bọn họ đã về đến khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, hai người đi vào trong, Bối Doanh Doanh vẫn không nói gì như cũ, vẫn cứng đầu.
Đi ngang qua công viên cây bông gòn quen thuộc, một trong những công viên của khu biệt thự, chỗ này trồng đầy cây bông gòn, lúc này gần đến mùa cây bông gòn nở hoa, trên cây cao mọc những bông hoa màu đỏ rực.
Chân đạp lá phủ kín trên mặt đất, phát ra những âm thanh xào xạc, cô chuyển tầm nhìn, đột nhiên nghe thấy âm thanh đau đớn của Du Hàn, cô quay đầu phát hiện nam sinh đang đứng im, ôm bụng, lông mày cau lại.
Cô sửng sốt một chút, vô thức nói ra lời quan tâm: “Cậu… cậu sao thế?”
“Bụng có hơi không thoải mái.”
“Sao?”
“Hình như mỗi lần uống sữa đều sẽ bị thế này.”
Cô nhíu máy: “Vậy sao hôm nay cậu còn uống?”
Cậu cười: “Không sao, không quan trọng.”
Bối Doanh Doanh thấy cậu sắp đứng không vững, lập tức đỡ lấy cánh tay của cậu, nhìn ghế đã bên cạnh: “Cậu có muốn ngồi nghỉ một chút không.”
Cô muốn để cậu ngồi lên ghế đã bên cạnh, nam sinh đột nhiên cúi người, hai tay ôm cô vào lòng, cậu cười nhẹ: “Doanh Doanh còn nói không để ý đến tớ?”
Cô sững sờ, nhận ra, tức giận đẩy cậu ra: “Cậu, cậu lại lừa tớ!”
Sức lực nam sinh rất lớn, ngược lại ôm cô càng chặt hơn, đầu cậu đặt lên vai cô, giọng nói mềm mại:
“Không có lừa cậu, đau thật.”
Bàn tay đặt trên ngực cậu ngừng lại, cô ngơ ngác chớp mắt, nghe thấy cậu nói tiếp: “Doanh Doanh có thể cáu với tớ, đánh tớ mắng tớ, nhưng đừng không để ý đến tớ, không nghe tớ xin lỗi với giải thích được không?”
Lòng của cô cũng dẫn mềm ra theo lời nói của cậu: “Vậy cậu… vậy cậu muốn giải thích cái gì?”
Cậu nắm hai vai của cô, nhìn vào mắt cô, giọng điệu chân thành:
“Xin lỗi, chuyện tối qua tớ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Là vì tớ có ý đồ riêng, rất muốn ôm cậu ngủ. Mục đích của tớ rất đơn thuần, không dám có hành động gì khác. Nhưng tớ không nên dùng cách này để lừa cậu, sẽ không có lần sau.”
Má cô đỏ lên, tay nhẹ nắm chặt: “… Thật sao?”
“Ừ.”
Thật ra từ tận đáy lòng cô, cũng không phải thực sự tức giận, cô không thể không thừa nhận, cô rất thích ở cùng một chỗ với cậu, hơn nữa tối qua đúng là Du Hàn chưa có hành động nào khiến cô cảm thấy khó chịu. Chỉ là tính tình nhỏ nhen, lúc nào cũng phải cáu một chút.
Cô gật đầu, nói ra mấy chữ: “Vậy tớ tha thứ cho cậu…”
Du Hàn cười, lần nữa ôm cô vào lòng.
“Này…”
“Được rồi không ôm.” Cậu buông tay ra, xoa đầu cô, cười nói nhỏ: “Sau này Doanh Doanh cứ xấu hổ, trốn tránh tớ thì phải làm sao.”
Cô hừ nhẹ một cái, quay đầu, lặng lẽ cong môi.
–
Thời gian cách cuộc thi chạy đường dài ngày càng gần, việc tập luyện của bảy người cũng trở nên khẩn trương. Trước hôm thi một tuần, mấy người cùng đến hồ Bắc Nam và bắt đầu luyện tập ven hồ, chọn cùng khoảng thời gian với ngày thi để cơ thể thích nghi với áp lực tại thời điểm đấy.
Tuần cuối, khối lượng tập luyện của bọn họ bắt đầu giảm đi một nửa, chạy bộ và dãn cơ nhiều hơn, Viên Man Hà còn đặc biệt chuẩn bị những bữa ăn đặc biệt cho vận động viên để bổ sung dinh dưỡng cho hai cô con gái.
Trước cuộc thi ba ngày bọn họ dừng việc luyện tập, mọi người còn đến đường thi đấu để kiểm tra địa hình, xem như đã chuẩn bị đầy đủ.
Chạng vạng tối hôm trước, Bối Doanh Doanh ngồi trong phòng làm bài xong, xuống nhà ăn tối. Đến phòng ăn, Viên Man Hà và Bối Sơ Nhan đang nói chuyện, Bối Sơ Nhan trước mặt mẹ tự khen bản thân trong khoảng thời gian này luyện tập rất vất vả, ngày mai nhất định sẽ thể hiện tốt.
“Mẹ, mẹ cũng biết chạy đường dài luôn là điểm mạnh của con mà, ngày mai con sẽ cầm hạng nhất trở về.” Bối Sơ Nhan nói xong, nhìn về phía cô đứng ở cửa phòng ăn, đáy mắt hiện lên ý cười kiêu ngạo: “Doanh Doanh xuống rồi à, em chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi chưa?”
Bối Doanh Doanh đi về phía trước, giọng nói bình thản: “Đã sẵn sàng.”
“À vậy thì tốt rồi, ngày mai nếu mệt quá, tuyệt đối đừng quá cố đến lúc đó bố mẹ lại phải đưa em đến bệnh viện.”
Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế, ôm má than vãn với mẹ: “Mẹ, con rất sợ con không kiên trì được, làm sao bây giờ?”
Đáy lòng Bối Sơ Nhan thầm cười nhạo, Bối Doanh Doanh nói như này không phải là muốn cho bản thân một bậc thang sao, ngày mai không chạy được thì đỡ mất mặt.
Viên Man Hà gõ nhẹ vào chóp mũi của con gái nhỏ: “Coi như đi chơi, không cần tạo gánh nặng trong lòng biết không?”
“Dạ vâng ạ.”
Bối Doanh Doanh nhìn về phía Bối Sơ Nhan: “Nhưng chị chắc chắn kiên trì tốt hơn em, đúng không, chị chạy đoạn đường nào thế?”
“Đoạn đường D, sao thế?” Cuộc thi chia thành bảy đoạn đường, mỗi thành viên chịu trách nhiệm một đoạn.
“Trùng hợp thật, em cũng thế.” Cô mỉm cười: “Dù sao nếu lúc đó con không chạy nổi thì sẽ theo chị.”
Bối Sơ Nhan sững sờ một chút, không ngờ cô và em gái sẽ chọn cùng đoạn đường, nhưng cô không sợ gì cả: “Được, nhưng chị đoán sẽ bỏ lại em phía sau.”
–
Ăn tối xong, Bối Doanh Doanh đến phòng Du Hàn tìm cậu.
“Cậu nhắn Wechat bảo có chuyện muốn nói với tớ, việc gì?” Cô hỏi.
Du Hàn kéo cô vào phòng, lấy túi quà trên bàn đưa cho cô: “Nhìn đi?”
Cô tò mò mở ra, phát hiện bên trong đều là đồ ăn vặt có một hộp bánh kẹp socola Shiroi Koibito Trắng nổi tiếng của Hokkaido, còn có một hộp socola hình quyển sách của Ý.
Nhìn ánh mắt sững sờ của cô, cậu giải thích: “Tớ biết cậu thích ăn đồ ngọt, tớ đọc rất nhiều bài review, sau đó mua mấy hộp này, cậu có thể ăn thử… nếu thích thì nói với tớ, lần sau tớ sẽ mua.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Du Hàn cảm ơn cậu, nhưng đột nhiên nhận quà của cậu không hay lắm…”
“Chỉ là đồ ăn vặt thôi, cậu từ chối tớ sẽ không vui.”
Cô biết lúc này nếu cô từ chối thì cậu sẽ không vui, trong lòng cô ngọt như mật, ôm lấy hộp quà, đôi mắt long lanh phát sáng: “Cảm ơn, tớ rất thích.”
Thấy phản ứng này, căng thẳng trong lòng mới buông xuống: “Ừ, thích là được rồi. Tối nay hãy tắm nước nóng, thư giãn một chút, nghỉ sớm, ngày mai cùng đi.”
“Được.” Cô quay người, đi đến cửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại.
“Du Hàn, cậu cũng cố lên nhé ~”
Cậu gật đầu: “Được, đã biết.”
–
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, bầu trời không gợn mây chứng tỏ hôm nay có thời tiết tốt.
Sáng thức dậy, Bối Doanh Doanh mặc một chiếc áo phông thể thao màu hồng đã chuẩn bị trước, chuẩn bị mũ và các thanh bổ sung năng lượng, sau khi chuẩn bị xong thì xuống tầng ăn sáng, Viên Man Hà dặn dò một lượt, biết Bối Doanh Doanh muốn đi cùng Du Hàn, sợ đường sẽ bị tắc, bà nhờ tài xế đưa hai bọn họ đến đó.
Trước khi ra cửa, Viên Man Hà ôm cô: “Bảo bối cố lên, bố mẹ sẽ nhìn các con thi đấu.”
Bối Doanh Doanh mỉm cười: “Con sẽ cố.”
Hôm nay cô và Du Hàn đi giày đều là giày trong lúc luyện tập đã đi, nẹp cổ tay, nẹp gối cũng là đồ bình thường đã dùng, lúc thi đấu dùng đồ mới là điều cấm kỵ.
Trên xe, Bối Doanh Doanh có vẻ rất phấn khích: “Tớ cứ như này có ảnh hưởng đến việc chạy không?”
“Không sao, phấn khích một chút là chuyện tốt.” Du Hàn cười: “Xem ra khoảng thời gian luyện tập này đã giúp cậu bớt sợ chạy đường dài không ít.”
“Đúng thế, chạy nhiều giờ không sợ chạy nữa.”
Đến địa điểm thi đấu, bên cạnh hồ Bắc Nam. Hôm nay con đường quanh hồ được dùng làm đường chạy đã được phong tỏa từ trước, ở lối vào của cuộc thi, bọn họ lần lượt có mặt.
Bảy người đến đủ, đầu tiên bọn họ đi vào khu chụp ảnh, cùng nhau chụp ảnh và kí tên, hôm nay có đài truyền hình địa phương phát trực tiếp toàn bộ quá trình, còn có rất nhiều nhà báo về thể thao.
Chụp ảnh xong, bọn họ làm thủ tục điểm danh, nhận túi đựng đồ, số thứ tự, chip đếm thời gian, sau đó đi vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ, Kỷ Diệu lấy điện thoại ra, kích động nói: “Nào, bảy người chúng ta chụp ảnh trước đi, tớ phải đăng lên tường cho bạn bè xem!”
“Này còn chưa cả thắng.”
“Không thắng thì sao, bọn mình dũng cảm là được rồi, trường mình ngoài bảy người bọn mình thì còn ai dám đăng kí đâu.”
“Không đâu? Tớ nhớ hoa khôi Bối của trường cũng đăng kí.” Lạc Phàm nói.
Vương Thụ Trạch buồn bực: “Sao chị ta cũng đăng ký, lần trước thi tranh biện bị chúng ta ngược chưa đủ thảm sao hahaha.”
Bảy người chụp vài ảnh, mọi người nói chuyện, vận động làm nóng người, một lúc sau Kỷ Diệu bắt đầu lo lắng: “Làm sao bây giờ tớ vô cùng sợ tý nữa mệt quá không chạy hoàn thành đoạn của mình.”
Cả đội thi đấu, nếu có một người chạy không đến đích thì người phía sau không có cách nào để tiếp sức, tương đương với việc kết thúc cuộc thi.
Cho nên trên vai mỗi người đều gánh vác vinh quang của toàn đội.
“Sợ cái gì, cứ như lúc luyện tập là được rồi.”
Lúc tám giờ, có nhân viên công tác đến thông báo, chuẩn bị vào đường đua, bảy người xếp thành vòng tròn, Vương Thụ Trạch đưa tay ra, mọi người cũng lần lượt đưa theo — —
“Nhiệt huyết giương buồn, tiến lên!”
Nói xong khẩu hiệu, mọi người đều không kiềm chế được mà bật cười: “Mẹ nó trên đội kiểu gì đấy?”
“Mẹ ơi giờ chân tớ run quá làm sao đây…”
“Tăng Đông hôm nay có thể thay đổi hình tượng béo ú trong đầu tớ hay không là dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu.”
Mấy người nhốn nháo đi ra ngoài, Du Hàn đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, nắm nhẹ vai cô: “Đừng căng thẳng.”
Cô gật đầu, cười với cậu: “Ừm.”
Cô nghĩ, cô có đủ dũng khí đứng trên đường đua.