NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Mọi người ngồi trong phòng, Kỷ Diệu quay qua nhìn thấy Bối Doanh Doanh đang nhìn tờ giấy lời bài hát ngẩn người, cô ấy hiếu kỳ hỏi:

"Doanh Doanh cậu đừng nói là cậu chưa từng nghe bài hát này nha? Bài "Truy tìm dấu vết" này hồi đó cực kỳ hot luôn. Lúc mình đi chơi bên ngoài thường xuyên nghe thấy bài này, bài này hay cực. Có phải cậu mới từ dưới quê chui lên không thế ha ha ha."

Bối Doanh Doanh lúng túng sờ đầu, "Mình nghe bài này rồi..."

"Mấy bài hát của người viết lời này cậu đã nghe chưa? Người sáng tác bài hát này cũng tên Doanh, nhưng khác chữ Nhiêu, để mình giới thiệu mấy bài của tác giả này viết cho cậu nghe, mợ nó siêu hay luôn."

Kỷ Diệu càng nói càng hăng, trực tiếp kéo tay Bối Doanh Doanh, lấy điện thoại ra gửi cho cô mấy bài hát. Bối Doanh Doanh nghe bạn mình nói, bỗng chốc mặt đỏ lên, cô nhỏ giọng hỏi: "... Vì sao cậu thích bài hát của người này viết?"

"Thì là... Không hiểu sao ca từ lại đâm vào tim mình, hơn nữa "Truy tìm dấu vết" là bài duy nhất cô ấy tự sáng tác tự viết lời luôn, có thể gọi là ông trời tác hợp." Kỷ Diệu cảm khái, "Chắc hẳn Doanh Nhiêu là một tiên nữ."

Rắm cầu vồng* này bắn ra khá trơn tru.

*彩虹屁 Rắm cầu vồng:  Là những lời khen có cánh của fan dành cho idol, được ví như cho dù idol có đánh rắm thì cũng như cầu vồng:)

"Tiên nữ" phiên bản người thật gặp được fan hâm mộ của mình, bật chế độ đỏ mặt.

Cô quay đầu nhìn Du Hàn ngồi bên cạnh đang nhìn lời bài hát, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã từng nghe bài này chưa?"

"Có nghe qua một lần, sao thế?"

Bối Doanh Doanh: Chỉ có một lần, vậy cũng tốt rồi, cũng tốt rồi.

Cô giấu kỹ "cái đuôi nhỏ" đang vẫy của mình, cười với anh. Bàn tay dưới gầm bàn bị anh nắm lấy, cô nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, may là mọi người không chú ý đến hành động bên này của bọn họ. Cô xấu hổ trừng anh, "Cậu làm gì vậy..."

"Cậu đáng yêu quá, muốn nắm một chút." Sau đó anh buông tay ra.

Cô cong môi cười.

Quan hệ của cô và Du Hàn, ngoại trừ nhóm bạn chơi thân ra, những bạn học khác đều không biết, cảm giác giống như khi còn bé lén người lớn trong nhà ăn bánh kem.

Cán bộ văn nghệ Nhậm Đình Mỹ đi lên bục giảng vỗ bàn một cái, cả lớp vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng.

"Chúng ta bắt đầu luyện hát trước, thời gian chuẩn bị không nhiều, mọi người phải tranh thủ học thuộc lời bài hát."

Nhậm Đình Mỹ bật nhạc đệm trên máy tính lên, mọi người bắt đầu ngâm nga theo nhạc.  Nhậm Đình Mỹ đi xuống dưới bục đến chỗ Bối Doanh Doanh, lúc ngồi xuống bên cạnh cô, Nhậm Đình Mỹ cúi người nhỏ giọng hỏi cô: "Doanh Doanh, phần kịch bóng còn thiếu một người, cậu có thể tham gia không?"

"Hả? Mình..."

"Chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, nhiệm vụ không nặng, Kỷ Diệu cũng tham gia."

Nhậm Đình Mỹ liên tục năn nỉ, Bối Doanh Doanh nghĩ độ khó cũng không cao, nên cô đồng ý. Nhậm Định Mỹ rất vui vẻ, nói với cô một lát tiết thứ tư đi tập kịch.

Cô đồng ý.

Sau khi hết tiết thứ ba, cô nói chuyện đi tập kịch với Du Hàn, lúc đầu định bảo anh cứ đi ăn cơm trước đi, ai ngờ anh lên tiếng cắt đứt lời của cô: "Một lúc nữa hết tiết tôi qua đó tìm cậu."

"Vậy cũng được ~"

Lúc cô và Kỷ Diệu đi ra khỏi lớp đúng lúc chạm mặt nhóm bạn của Tư Quỳ, mấy người đó thấy hai người họ thì nhíu mày: "Cậu cũng tham gia luyện tập à?"

"Bọn mình trong nhóm kịch." Kỷ Diệu đáp lại.

Tư Quỳ gật đầu, "Cũng đúng, mấy cậu chỉ thích hợp diễn cái bóng thôi, không cần phải lộ mặt."

Kỷ Diệu nhếch môi, "Cậu cũng là thiên hạ đệ nhất gậy đó nha, không ai có thể lấn át được hào quang sáng chói của cậu."

"Cậu..." Tư Quỳ á khẩu không nói lại được.

Bối Doanh Doanh bật cười kéo Kỷ Diệu rời đi, "Cậu nói nhiều với cậu ta vậy làm gì?"

"Mình cũng đâu phải phật, loại người thích kiếm chuyện như cậu ta," Kỷ Diệu cười nhạt, "Đúng là muốn nghe chửi mà."

Địa điểm diễn tập là phòng khiêu vũ, hôm nay chỉ có múa đơn ca và nhóm kịch bóng. Sau khi nhóm kịch bóng sắp xếp đội hình xong thì đến phần thứ hai, mọi người ngồi trên sàn của phòng học nghỉ ngơi.

Trước khi Tư Quỳ chuẩn bị hát, có bạn học nữ nói, "Hình như năm ngoái Tư Quỳ từng tham gia cuộc thi Top Ten Singer thì phải? Cậu ấy hát rất hay."

"Lớp mình cũng không chọn được người thứ hai thích hợp tham gia tiết mục đơn ca hơn cậu ấy, với lại cậu ấy cũng rất xinh nữa."

Lúc Tư Quỳ cất giọng hát, thật sự không khiến cho mọi người thất vọng. Ngũ âm đều rất đồng đều, nhả chữ rất rõ ràng, giọng hát cực kỳ tốt.

Bối Doanh Doanh ngồi bên dưới nhìn Tư Quỳ, đáy mắt lướt qua vô vàn cảm xúc. Cô nhếch môi không nói gì.

Sau khi Tư Quỳ hát xong, Nhậm Đình Mỹ ngoài mặt thì thỏa mãn gật đầu, không biết tại sao cô ấy lại cảm thấy có chút là lạ.

Luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Tư Quỳ nghe ý kiến của Nhậm Đình Mỹ xong, liếc cô ấy một cái: "Thiếu cái gì? Phần nhạc đệm không hay thôi, chẳng lẽ cậu muốn nói tôi hát dở? Cậu hỏi một chút xem ở đây có người nào hát hay hơn tôi không."

Thái độ này, cho dù có vênh váo hung dữ như thế nào cũng khiến mọi người không có cách nào phản bác.

Đúng thật là như vậy, bọn họ đang ở trong tình huống nguy cấp. Bây giờ đi đâu kiếm một người thích hợp hát đơn ca hơn Tư Quỳ đây.

Kỷ Diệu tựa đầu lên vai Bối Doanh Doanh, mềm giọng nói thầm: "Mình cảm thấy Tư Quỳ hát không hề có cảm xúc tí nào, phá nát hết cả bài hát.

Nhưng Bối Doanh Doanh vẫn không nói gì.

Sau khi tiếng chuông vang lên báo hiệu hết tiết bốn, buổi luyện tập hôm nay của bọn họ đến đây là kết thúc. Lúc mở cửa đi ra, mọi người nhìn thấy Du Hàn đang dựa tường đứng bên ngoài, đều rất ngạc nhiên.

"Du Hàn, cậu ở đây làm gì thế..." Nhậm Đình Mỹ đi đầu, hỏi anh.

Nam sinh quét mắt nhìn một vòng, lạnh nhạt lên tiếng: "Đợi người."

Mọi người:???

Chờ ai vậy?

Bối Doanh Doanh từ phòng khiêu vũ đi ra, bắt gặp ánh mắt của Du Hàn, cô vỗ bả vai Kỷ Diệu, sau đó đi lên phía trước. Đến trước mặt Du Hàn, cô ngạc nhiên: "Sao cậu đến sớm vậy? Mình còn tưởng phải ở đây đợi cậu một lúc nữa cơ."

"Tự học rất chán, nên ra sớm năm phút xuống đây tìm cậu."

Anh nhấc cặp sách của cô lên, nhíu mày: "Sao nặng thế?"

"Hôm nay phải mang rất nhiều sách..."

Anh trực tiếp nhấc cặp sách của cô lên, "Tôi cầm cho." Cô đành phải đưa cặp sách cho anh, đi theo anh ra cửa trường học.

Hai người cùng nhau rời đi, bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, mọi người ai cũng có vẻ rất ngạc nhiên, bắt đầu xì xào bàn tán:

"Rốt cuộc quan hệ của Du Hàn và Bối Doanh Doanh là thế nào nhỉ? Vậy mà Du Hàn lại xuống dưới này đợi cậu ấy cùng đi chung! Nếu như là trước đây, nhất định mình sẽ cảm thấy là do mắt mình mù rồi."

"Ừm cũng đúng, chẳng lẽ Du Hàn thật sự thích Bối Doanh Doanh?"

"Theo lý mà nói thì đúng là như vậy rồi, nhưng mà vì cái gì mà Du Hàn lại thích một nữ sinh như vậy nhỉ?"

"Bối Doanh Doanh xinh đẹp như vậy, tính cách lại còn mềm mại đáng yêu, không thích cậu ấy chẳng lẽ thích cậu sao?"

"... Cậu quá đáng."

Bối Doanh Doanh để ý thấy phía trước có mấy bạn học không ngừng quay đầu lại nhìn về phía cô và anh. Mặt cô đỏ lên, cô quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du Hàn, "Du Hàn, các cậu ấy hình như..."

Anh cụp mắt nhìn biểu cảm nho nhỏ này của cô, "Hình như thế nào?"

"Cậu đến tìm mình như thế này, quá lộ liễu, rất dễ bị mọi người..."

"Tôi đến đón bạn gái của mình tan học thì có vấn đề gì sao?"

"..." Người này có những lúc thật sự không hề biết khiêm tốn.

Buổi tối, lúc cùng nhau ăn cơm, Du Hàn hỏi cô xế chiều hôm nay luyện tập thế nào, cô chống khuỷu tay lên bàn đỡ lấy đầu, nhớ lại: "Thật sự rất đơn giản, mình diễn vai một tiểu ma cô trong rừng, chỉ cần ngồi dưới đất là xong, ha ha."

Anh mỉm cười, "Không nhúc nhích, xem ra cậu rất thích."

Kịch bản của kịch bóng lần này là kể về một câu chuyện trong rừng có một cô gái ngây thơ bị lạc trong rừng đang tìm đường về nhà. Đây cũng là ý nghĩa của bài hát mà lớp bọn họ muốn thể hiện.

Du Hàn nói bởi vì tiết thứ tư là tiết tự học nên cho nên mười phút cuối cùng, lớp trưởng cho mọi người luyện hát mấy lần.

Sau đó Bối Doanh Doanh nhắc đến bài hát này, cô cố gắng đè bản thân cẩn thận hỏi anh:

"Du Hàn, cậu cảm thấy bài "Truy tìm dấu vết"... hay không?"

Trái tim nhỏ của cô đập loạn.

Anh đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy lên, "Tạm được, không có cảm giác gì lắm."

Ý là không quá hay nhưng cũng không khó nghe.

Cô gái nhỏ đang thầm mong muốn nhận được lời khen của bạn trai. Nghe bạn trai mình nói vậy thì "Ồ" một tiếng, che giấu sự mất mát trong lòng. Hai người ăn xong, đi ra khỏi quán. Như bình thường, hai người đi trên con đường ít người, anh nhìn xung quanh không có nhiều học sinh, nắm chặt tay của cô, "Đừng sợ, chỉ nắm một lúc thôi."

Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, ngoan ngoãn để anh nắm tay.

Anh im lặng một lúc đột nhiên mở miệng: "Tôi thật sự muốn nghe Doanh Doanh hát "Lạc đường, truy tìm dấu vết"."

"... Hả?"

Anh dừng lại, cúi người nhéo mặt của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trên môi nở ý cười.

"Mặc dù bài hát này tôi nghe không có cảm giác gì, nhưng tôi cảm thấy Doanh Doanh hát nhất định sẽ rất hay, bài này rất hợp với giọng của cậu."

Cô ngẩn người, trong lòng cảm thấy bàng hoàng, mấy giây sau mới cụp mi lắc đầu.

"Mình... không biết hát."

Du Hàn nhận ra không hiểu sao tâm trạng của cô đột nhiên sa sút, anh kéo cô vào trong lòng, vỗ vỗ lưng của cô: "Xin lỗi, có phải tôi nói đến chuyện gì khiến cậu không vui không?"

"Không phải đâu..."

"Cậu không biết ở chỗ tôi có rất nhiều chuyện cậu không giấu được sao, đồ ngốc."

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng điệu dịu dàng. Bối Doanh Doanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, do dự nửa ngày mới nói tâm sự trong lòng ra.

Thật ra trước kia cô rất thích ca hát, cũng từng luyện đánh đàn piano.

Lúc đó tai cô vẫn bình thường không bị tình trạng không nghe thấy tiếng.

Sau đó, khi lỗ tai cô xảy ra vấn đề. Bởi vì lúc không đeo máy trợ thính, âm thanh cô nghe thấy đều rất mơ hồ, cho nên khi hát rất tốn rất nhiều sức, cô cũng cảm thấy bản thân hát không được ổn.

Nên từ đó cô đã không còn hát trước mặt người ngoài. Có những khi cô sẽ một mình hát, lúc đó cô sẽ nhỏ giọng hát. Cho dù bây giờ cô có thể nghe rõ giọng hát của mình, nhưng cô vẫn rất tự ti.

Du Hàn nghe cô kể xong, đau lòng sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không cho phép cậu được tự ti, sao bây giờ lại tự ti rồi?"

Mũi cô cảm thấy ê ẩm, cúi đầu xuống. Cô nghe thấy anh thở dài một tiếng, lần nữa ôm lấy cô.

"Tôi muốn nghe cậu hát, chỉ đơn thuần là muốn nghe bạn gái của tôi hát. Tôi không quan tâm cậu hát có hay không, chỉ cần là cậu hát, tôi đều thích nghe.

Doanh Doanh, tôi không muốn cậu ở chỗ của tôi đặt nhiều gánh nặng như vậy. Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Chẳng lẽ tôi sẽ bởi vì cậu hát không hay nên không cần cậu nữa sao? Đồ ngốc."

Cô gái nhỏ im lặng nhướng mày, cô ôm lại anh, trong lòng cực kỳ ấm áp.

"Du Hàn, cảm ơn cậu..."

Cô rất vui vì bản thân có thể gặp được một chàng trai ấm áp như anh, một người sẽ luôn ở cạnh cô, cùng cô gạt đi những điều lo lắng trong cuộc sống này. Cô đã từng không thích bản thân, nhưng anh đã đón nhận toàn bộ con người này của cô, không một chút ghét bỏ.

"Không biết hát thì không hát nữa. Ngày nào đó cậu thay đổi suy nghĩ, tôi cũng sẽ rất vui vẻ. Dù sao Doanh Doanh cũng đã vì tôi mà thay đổi, đúng không?"

"Ừm."

Anh buông cánh tay ôm cô ra, tiếp tục nắm lấy tay cô. Cô nhìn đồng hồ trên tay, bị dọa nắm chặt tay anh chặt về phía trước: "Nhanh lên, sắp muộn rồi..."

Lúc trước Bối Doanh Doanh chưa từng sáng tác nhạc, chỉ viết lời, nhưng bài "Lạc đường, truy tìm dấu vết" này là một chuyện ngoài ý muốn.

Khi cô nhận được lời mời viết lời bài hát là ba tháng trước khi bộ phim "Mi Lộc lạc lối" khởi quay. Phim kể về quá trình trưởng thành của một cô gái nhỏ. Nhân vật nữ chính cũng trạc tuổi cô, là một học sinh cấp ba. Cô gái đó sống một cuộc sống khó khăn, cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt và muốn từ giã cõi đời. Nhưng vì chăm sóc cho người bà bị bệnh, cô ấy phải lấy hết can đảm để sống tiếp.

Để kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bà mình, cô ấy bắt đầu làm việc bán thời gian ở Thanh Ba. Ở trường học và ở trong Thanh Ba, cô ấy bắt đầu gặp gỡ đủ loại người. Câu chuyện mở ra, cuối phim rất ấm áp và đi theo hướng chữa lành, nữ chính trúng tuyển vào đại học và gặp lại chàng trai mà cô đã bỏ lỡ, tìm lại được hướng đi của cô ấy trong cuộc sống.

Bối Doanh Doanh đồng cảm với tâm trạng của nữ chính Mi Lộc trong phần đầu của bộ phim ‘Mi Lộc lạc lối’. Cô thật sự cảm thấy bộ phim này rất cảm động nên đã đề xuất sáng tác và viết lời cho phim.

Những người biết Doanh Nhiêu đều nói, Doanh Nhiêu là thiên tài viết lời nhạc, chỉ bằng một bài này cũng đủ để chứng minh tài năng của cô.

Từ lúc sáng tác bài hát này đến bây giờ cũng đã hơn một năm rồi.

Thời điểm đó cô không nghĩ đến bản thân có thể gặp được Du Hàn và nhóm bạn hiện nay. Trong thế giới bi quan của Mi Lộc, cô cảm thấy bản thân đã từng trải qua tất cả những chuyện đó.

Bối Doanh Doanh dựa người lên cửa sổ, nhìn vào màn đêm vô tận, khẽ ngâm ngà lời bài hát ——

Năm đó lần theo từng dấu vết

Tôi thà không tìm ra giải pháp

Gió thổi lá rơi, không còn nhắc đến câu chuyện lần đầu gặp mặt

Một lần nữa tìm về với cánh bướm

Cứ xem như một giấc mơ không bao giờ kết thúc

Từ lâu tôi đã luôn hy vọng ngày tháng tương lai có thể tìm thấy nhau

...

Bởi vì thời gian không còn nhiều, buổi chiều thứ sáu, ban cán bộ của lớp đã xin phép giáo viên thể dục cho lớp bọn họ dùng tiết này để luyện tập cho cuộc thi sắp đến.

Lúc cán bộ lớp dẫn mọi người lên khán phòng, rất nhiều học sinh đã than thở. Bọn họ không dễ dàng gì mới có một tiết thể dục để thoái mái thư giãn một chút, bây giờ lại thành giờ luyện tập.

Thái độ của Nhậm Đình Mỹ rất mềm mỏng: "Xin lỗi mọi người, chúng ta thật sự sắp không kịp nữa rồi. Đúng lúc hôm nay giáo viên âm nhạc có thời gian rảnh, đến xem giúp lớp chúng ta. Mọi người nhanh chóng luyện tập, chúng ta cố gắng luyện tập xong trong nửa tiết này nhé."

Mọi người than thở một chút rồi đứng lên sân khấu theo hiệu lệnh, nhóm kịch bóng cầm đạo cụ lên, cần hai nam sinh cao lớn giữ màn lấy màn che, Lạc Phàm và Du Hàn bước lên hỗ trợ.

Hai nam sinh một trái một phải, sau khi màn che được giăng lên, diễn viên bắt đầu chạy lên sân khấu. Nhậm Đình Mỹ ở bên dưới hô những điều cần chú ý: "Một lát nữa Tư Quỳ từ bên cạnh đi tới, lúc đi qua màn che thì đi chậm lại, bắt đầu đọc lời thoại. Đoạn độc thoại này vừa kết thúc, bên vũ đạo đi lên, Tư Quỳ lập tức phải chạy qua bên phải sân khấu..."

Bối Doanh Doanh đội một cái mũ tròn rộng trên đầu, tay cầm một cái gậy. Cô đi đến chỗ Du Hàn đang cầm màn che, ngồi xổm xuống thu mình lại thành một cục tròn, để gậy chắn ngay trước người, phía trước đèn lên lập tức hiện lên hình ảnh tiểu ma cô. Anh cụp mắt nhìn cô lắc lư cơ thể trái phải theo nhịp điệu, khóe môi hơi nhếch lên.

Sao lại chọn một nhân vật ngốc như thế này.

Cô nhận thấy ánh mắt của anh, sắc mặt ngượng ngùng.

Mất mặt chết đi được [QAQ].

Sau khi lời dẫn truyện vang lên, sau khi Tư Quỳ đi vào sau màn sân khấu, bắt đầu giới thiệu một cô gái giống như một chú nai con mất phương hướng, bị lạc trong rừng, người dẫn chuyện vừa đọc xong, nhạc đệm nổi lên, bắt đầu tiến vào phần hai hát đơn ca.

Ngay khi tiếng hát của Tư Quỳ cất lên, trong khán phòng lập tức im lặng trong giây lát, nhiều người bắt đầu ngạc nhiên tấm tắc khen ngợi, không ngờ Tư Quỳ hát hay như vậy.

Tư Quỳ nhìn bên dưới sân khấu, ánh mắt giáo viên âm nhạc đang tập trung về phía cô ta. Sau đó cô giáo nghiêng người nói gì đó với Nhậm Đình Mỹ ngồi bên cạnh, cô ta biết nhất định màn biểu diễn này của cô ta quá hoàn hảo.

Nhưng sau khi tập dợt xong lần đầu tiên, giáo viên âm nhạc nói lên ý kiến của mình lại khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên.

"Cô cảm thấy phần đơn ca của bạn nữ lúc nãy vẫn chưa ổn, không kết nối được với không khí xúc động của phần kịch bóng, không truyền được cảm xúc đến người nghe."

Tư Quỳ nhíu mày, cố gắng kìm nén xúc động muốn phản bác, chỉ có thể khiêm tốn gật đầu, "Thưa cô, cho em thử lại một lần nữa."

Nhóm kịch bóng lui sang một bên, Bối Doanh Doanh và Du Hàn đứng ở một góc ít người, anh lơ đãng cúi đầu xuống nhìn, phát hiện cô gái nhỏ nhíu mày, ánh mắt tập trung vào Tư Quỳ trên sân khấu có hơi giống như đang soi xét.

"Sao thế, xem nghiêm túc như vậy à?" Anh khẽ hỏi.

Bối Doanh Doanh chớp mắt, lông mày đang nhíu lại giãn ra: "Mình chỉ là đang nghe cậu ấy hát thôi."

"Tôi thấy cô giáo nói rất đúng." Du Hàn khaonh tay trước ngực, dựa lưng lên tường, vẻ mặt lười biếng.

"Hửm?"

"Cậu ta đang biểu diễn, chứ không phải đang hát."

Du Hàn thuận miệng nói nhưng lại khiến trái tim Bối Doanh Doanh run lên.

Đúng là như vậy, Tư Quỳ đang bước vào trạng thái, nhưng là trạng thái làm thế nào để hát thật hay, nên nhả chữ, luyến láy thế nào, mà quên mất bản thân nên hòa mình vào tâm trạng, cảm xúc của một cô gái đang ở tuổi mới lớn lạc đường.

Trên sân khấu Tư Quỳ vẫn đang luyện tập, ở bên dưới đã có mấy bạn học không kìm được sốt ruột: "Đình Mỹ, cậu có thể để cho bọn mình luyện tập trước được không, nhiều người như vậy chỉ chờ một mình cậu ấy. không phải đã nói chỉ luyện nửa tiết thôi sao?"

Tư Quỳ đành phải cho mọi người tập dợt trước, cuối cùng chỉ còn một mình Tư Quỳ ở lại.

Nhưng lúc này cảm xúc của Tư Quỳ đột nhiên sụp đổ, vành mắt cô ta đỏ bừng chất vấn Nhận Đình Mỹ: "Rốt cuộc tôi hát không ổn chỗ nào, cậu đi hỏi những người khác xem tôi có hát lạc nhịp câu nào không? Dựa vào cái gì mà cậu cứ bắt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần làm khó tôi thế hả? Nếu cậu hát được thì cậu lên mà hát đi!"

Nhậm Đình Mỹ cũng rất ấm ức, "Mình và cô âm nhạc đều cảm thấy giống nhau, cậu hát không có cảm xúc, cũng không phải mình làm khó cậu. Mình chỉ hy vọng chúng ta có thể hoàn thành buổi biểu diễn tốt hơn thôi, cho nên mới yêu cầu cậu nghiêm ngặt như vậy..."

"Tôi cảm thấy tôi đã cố gắng hát tốt nhất rồi, là lỗ tai cậu có vấn đề, chứ không phải tôi có vấn đề."

Bên cạnh có bạn học tính nóng không nhìn được, đi lại nói giúp Nhận Đình Mỹ: "Tư Quỳ cậu có thể đừng tự coi bản thân mình là trung tâm như vậy nữa được không. Ý của cậu là cô âm nhạc cũng làm khó cậu à? Mình cảm thấy không phải là cán bộ văn nghệ có vấn đề, là bản thân cậu hát không được thì có."

"Cậu nói chuyện cũng buồn cười thật đấy? Cậu có biết hát hò gì không đó, không thì để cán bộ văn nghệ lên hát đơn ca đi là xong rồi không phải sao, không phải cậu ta cũng muốn vậy à?"

Cán bộ lớp thấy hai người căng thẳng như sắp muốn đánh nhau vội vàng đến can ngăn, bỗng chốc khán phòng trở nên hỗn loạn, Nhậm Đình Mỹ hét lớn: "Đừng có ồn ào được không!"

Mọi người quay đầu, nhìn thấy Nhậm Đình Mỹ bình thường lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, lúc này đang cắn môi hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:

"Là do mình yêu cầu quá nghiêm khắc, mình cảm thấy mình không thể điều khiển buổi biểu diễn của lớp mình hoàn thành tốt được."

Lớp trưởng nhíu mày: "Đình Mỹ, cậu..."

"Xin lỗi, mình xin rút lui, để người khác lên dẫn dắt mọi người." Nhậm Đình Mỹ mỉm cười, "Mình tin rằng sẽ có bạn học làm tốt hơn mình."

Tất cả mọi người rơi vào im lặng, Tư Quỳ nhìn chằm chằm Nhậm Đình Mỹ, cảm giác tức giận nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được xả, cô ta liếc Nhậm Đình Mỹ một cái: "Cũng được, cậu rút lui cũng tốt, đỡ phải chậm trễ thời gian của mọi người."

Nhậm Đình Mỹ cúi đầu, nước mắt rơi xuống kịch bản trên tay.

Không ngờ, lúc nào có người nắm lấy cổ tay cô ấy, sau lưng vang lên giọng nói ôn hòa bình tĩnh của một bạn học nữ:

"Bài hát này đúng là không thể hát với cảm xúc như này được, Đình Mỹ nói đúng."

Tu Quỳ nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh Nhậm Đình Mỹ, cô ta và mọi người ở đây đều ngạc nhiên.

"Bối Doanh Doanh, cậu có ý gì? Không phải dùng cảm xúc như vậy thì phải hát như thế nào?!" Cơn giận dữ của Tư Quỳ lần nữa lại dâng lên.

Bối Doanh Doanh bình tĩnh nhìn vào mắt Tư Quỳ, lạnh giọng nói:

"Trước khi hát một bài hát, cậu phải hiểu được bài hát này muốn biểu đạt cái gì, cậu đã xem bộ phim này chưa?"

Tư Quỳ sửng sốt, "... Xem hay chưa thì có liên quan gì?"

"Cậu không hiểu bài hát này muốn biểu đạt nội dung gì, sao cậu có thể đặt cảm xúc của cậu vào bài hát này để thể hiện nó được? Lời bài hát nửa đoạn đầu là đè nén, thể hiện đoạn đầu của bộ phim, Mi Lộc cảm thấy rất mơ hồ về con đường phía trước của mình, đoạn sau là cao trào, cảm xúc cuồng nhiệt mới được thể hiện ra.

Mà cậu cả bài hát đều không có một chút cảm xúc nào, trước sau đều không có gì khác biệt, nghe thì cũng hay  —— nhưng lại không khiến người nghe cảm nhận được sự băn khoăn lo lắng của nhân vật trong đó."

Bạn học ở bên cạnh nghe vậy cũng vội vàng xì xào bàn tán đồng ý, "Mình cảm thấy Doanh Doanh đã nói ra những lời tận sâu trong tim mình..."

Tư Quỳ nhìn Bối Doanh Doanh, trợn mắt trừng cô, khóe môi giật giật không tìm được lý do phản bác lại. Cô ta chuyển qua chuyện khác:

"Cậu có quyền gì nói tôi? Cậu là cán bộ lớp à? Cậu cảm thấy bản thân làm được những gì cậu vừa nói sao?"

Bối Doanh Doanh nhìn về phía Nhậm Đình Mỹ, "Mình không hát được như vậy, nhưng Nhậm Đình Mỹ không có lỗi gì cả, ngược lại thì cậu có quyền gì mà chỉ trích cậu ấy rồi đuổi cậu ấy? Cậu ấy khách quan chỉ ra vấn đề của cậu, cậu nghe không lọt tai nên cậu muốn thay người khác sao?"

"Bối Doanh Doanh, cậu đừng có mà quá đáng, lúc nãy tôi có nói gì đến cậu sao!" Tư Quỳ tức đến mức đỉnh đầu bốc khói. Cô ta xông lên, đang định vung bàn tay về phía trước, cổ tay bị một người khác mạnh mẽ nắm lấy.

Du Hàn vẫn luôn đứng sau Bối Doanh Doanh lúc này bỗng vượt lên chắn trước mặt cô, hất tay Tư Quỳ ra, đáy mắt hiện lạnh lùng lên vẻ khinh miệt.

Thái độ bao che khuyết điểm của anh rõ mồn một. Bầu không khí trong khán phòng hoàn toàn đảo ngược, tất cả đều đứng về phía Bối Doanh Doanh. Tư Quỳ nhìn một vòng xung quanh, tức giận ném đạo cụ trong tay xuống đất: "Tôi không diễn nữa, ai thèm hầu hạ các cậu!"

Cô ta lau nước mắt, chạy bạch bạch xuống sân khấu, mấy chị em của cô ta cũng đuổi theo.

Một buổi diễn tập tốt đã trở thành một trò hề, cuối cùng lúc này cũng đã kết thúc.

Nhậm Đình Mỹ nhìn Bối Doanh Doanh vừa nói giúp mình, cảm kích nắm chặt tay của cô, "Cảm ơn cậu đã nói giúp mình..."

Bối Doanh Doanh mỉm cười.

"Nhưng bây giờ người hát đơn ca đi mất rồi, nhiệm vụ này ai đến làm đây." Lớp trưởng lo lắng.

"Đúng vậy, đã không còn nhiều thời gian, còn phải chọn người thêm lần nữa, sao kịp bây giờ?"

"Hơn nữa bạn học thay thế có khi lại không bằng Tư Quỳ đâu, làm bậy rồi."

Mọi người bắt đầu loạn cả lên, lúc này Liễu Tuyết thành viên trong nhóm nhảy bỗng chỉ vào Bối Doanh Doanh, cười lạnh một tiếng ——

"Hay là cậu đi? Là tại cậu chọc Quỳ Quỳ tức giận, làm chậm trễ tiến độ luyện tập của mọi người, không phải cậu là người nên chịu trách nhiệm sao?"

Liễu Tuyết khăng khăng muốn đòi lại công bằng cho chị em, cười nhạo Bối Doanh Doanh.

Trịnh Hy đứng dậy: "Là Tư Quỳ giở tính tình tiểu thư của mình không chịu hát nữa, cái cục c*t này sao lại chụp lên đầu Doanh Doanh được? Cậu có biết xấu hổ không thế?"

"Nhưng vẫn còn tốt hơn một số người ra vẻ ta đây, nói đạo lý, còn hát cực kỳ dở nữa?"

Nhậm Đình Mỹ nói: "Doanh Doanh, hay là cậu thử một chút xem? Giọng của cậu rất dễ nghe, nói không chừng cậu hát bài này rất hợp đó."

Trái tim cô run lên một cái, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.

"Thôi đi, giọng dễ nghe thì đầy người có, hát ra cũng không có tình cảm, có khi còn lạc nhịp cơ."

Du Hàn cụp mắt nhìn cô, anh thấy sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch. Anh giận tái mặt, nhìn về phía Liễu Tuyết, nhíu mày hung ác nói: "Nói đủ chưa?"

Liễu Tuyết giật mình, "Du Hàn cậu... cho dù cậu muốn che chở bạn cùng bàn của cậu cũng phải có giới hạn thôi chứ? Nói cho cùng thì Bối Doanh Doanh sợ, nên ngay cả hát cũng không dám hát."

Liễu Tuyết vừa nói xong, giọng nói mềm mại của Bối Doanh Doanh vang lên:

"Mình hát."

Liễu Tuyết sửng sốt: "... Cái gì?"

"Không phải cậu muốn thấy mình bị bẽ mặt sao? Mình cho cho cậu cơ hội này."

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi