NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Hứa Chi Hạo nhìn Bối Doanh Doanh đi lên lầu cùng Du Hàn, anh ta ngạc nhiên, không ngờ Viên Man Hà ủng hộ hai người ở chung như vậy, hơn nữa còn để Du Hàn vào trong phòng của Doanh Doanh!

Anh ta nhìn Viên Man Hà, "Dì, dì rất thích người giúp này của nhà dì sao. Cháu cảm thấy cậu ta chơi với Doanh Doanh, không chừng sẽ ảnh hưởng xấu đến Doanh Doanh..."

Viên Man Hà nghi ngờ phản bác lại: "Cháu nói Tiểu Hàn sao? Thằng bé ngồi cùng bàn với Doanh Doanh, hơn nữa bình thường hay giúp đỡ Doanh Doanh, phụ đạo, chỉ bài cho con bé. Thằng bé này rất có tâm."

"Nhưng không phải nghe nói Du Hàn này rất xấu xa sao ạ? Cả ngày không chịu học hành gì chỉ biết đánh nhau. Sao dì có thể yên tâm để Doanh Doanh chơi cùng một người như vậy?"

"Tiểu Hàn không phải như vậy đâu, thành tích của thằng bé rất tốt, hơn nữa bây giờ trưởng thành cũng nghe lời hơn rất nhiều rồi, trước đó còn cùng Doanh Doanh tham gia rất nhiều cuộc thi nữa đó."

"..."

Anh ta tức nghẹn trong lòng.

Anh ta vốn định từ phía Viên Man Hà để ngăn cản Bối Doanh Doanh và Du Hàn ở cùng nhau, không ngờ Viên Man Hà đã bị Du Hàn "tẩy não".

Viên Man Hà nói sang chuyện khác: "Cháu nghe ai nói thế? Sao cháu biết nhiều như vậy?"

"Cháu... Cháu lo lắng cho Doanh Doanh, cho nên có tìm hiểu một chút." Hứa Chi Hạo ho khan vài tiếng.

Bây giờ anh ta không dám nói thẳng mối quan hệ hiện tại của Bối Doanh Doanh và Du Hàn cho Viên Man Hà biết. Nếu anh ta nói ra sẽ hoàn toàn không còn một chút hy vọng. Doanh Doanh sẽ hận anh đến tận xương tủy.

Viên Man Hà gật đầu, trong lòng nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không nói ra.

Ở một bên khác, Du Hàn và Bối Doanh Doanh đi lên lầu. Cô đóng cửa lại, tim còn đang đập thình thịch, lầm bầm với người trước mặt: "Sao cậu lại đột nhiên..."

Cô không ngờ anh sẽ ở trước mặt mẹ cô dẫn cô đi [QAQ].

Du Hàn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ôm lấy eo của cô, cong môi cười một tiếng: "Chẳng lẽ lại nhìn bạn gái của tôi phải ngồi nói chuyện với một tên con trai khác như vậy? Sao tôi có thể không ghen được đây?"

Nhịp tim của cô lần nữa đập nhanh hơn, mặt đỏ rực thành quả hồng nhỏ, "Lát nữa có người lên đấy..."

"Sợ cái gì, dì Viên cũng đã cho tôi vào phòng cậu rồi."

"..."

Đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà mà!

Anh buông tay ra, không đùa cô nữa, dắt cô đi về phía sô pha, "Anh ta rõ ràng muốn tôi nhìn thấy rồi khó chịu, tưởng rằng tôi không có cách."

Cô khẽ cười một tiếng, nhéo đầu ngón tay của anh: "Sau đó cậu thật sự mắc câu?"

Anh quay đầu lại nhìn cô, vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng trầm thấp đầy lưu luyến:

"Ừm, mồi nhử là cậu, nên tôi tình nguyện mắc câu."

Trong lòng cô lâng lâng, nhịn không được nhón chân lên hôn anh một cái, sau đó lại nhận ra bản thân vừa chủ động, mặt lại đỏ lên.

Ý cười trên môi anh càng sâu, "Doanh Doanh ngoan như vậy, sáng nay sẽ không bắt nạt cậu."

"Ồ..."

Hai người ngồi xuống tấm thảm lông dê bên cạnh ghế sô pha. Bối Doanh Doanh đưa bài khoa học tổng hợp cho anh, "Đây là bài tối qua mình đã làm, còn mấy bài dưới này thì không biết..."

"Để tôi nhìn xem."

Có người giúp việc gõ cửa, mang hoa quả và bánh kem vào. Du Hàn chuyên tâm giảng bài cho cô, cũng không có hành động quá trớn nào.

Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, cô nghi ngờ lên tiếng/ "Mời vào", cửa bị mở ra, lần này là Hứa Chi Hạo đến.

Anh ta một tay đút túi, đi vào trong phòng, ánh mắt quét về phía hai người, trên mặt là nụ cười ôn hòa:

"Doanh Doanh, dì Viên biết em học toán có nhiều chỗ không hiểu, đúng lúc anh học chuyên ngành toán, nên dì bảo anh lên đây giảng bài cho em."

"..."

Không chỉ mặt Bối Doanh Doanh đen, mà cả mặt Du Hàn cũng đen kịt.

Lông mày Du Hàn nhíu chặt, lạnh lùng nhìn anh ta: "Hứa Chi Hạo anh cứ phải điên cuồng tạo cảm giác tồn tại như vậy sao?"

"Tôi thế nào?" Anh ta vô tội hỏi lại, "Chỉ là tôi sợ một số người dạy không rõ ràng làm hỏng học sinh, dù sao tôi cũng là sinh viên rồi."

Trong lòng Hứa Chi Hạo cảm thấy kiêu ngạo, Du Hàn có giỏi đến thế nào cũng chỉ là một học sinh cấp ba, kiến thức sao có thể so với một sinh viên đại học chuyên ngành toán học như anh ta.

Anh ta thậm chí bắt đầu tưởng tượng một lát nữa sẽ dùng trí thông minh của mình đè bẹp Du Hàn.

Du Hàn nghe vậy, bỗng bật cười một tiếng, quay đầu nói với Bối Doanh Doanh:

"Tôi cảm thấy Hứa Chi Hạo nói rất có lý, anh ta hiểu nhiều hơn tôi, bài này hỏi anh ta đi."

"..." Bối Doanh Doanh bất lực nhìn người đang ngồi xuống.

Hứa Chi Hạo xoay bút trong tay, nhận lấy đề bài bắt đầu đọc. Du Hàn và Bối Doanh Doanh không nói một lời, quay qua nhìn nhau, bàn tay anh ở dưới bàn đột nhiên bắt đầu vân vê tay cô.

Cô bị anh chọc mặt đỏ lên, liếc anh một cái.

Ba phút sau --

"Hứa Chi Hạo, rốt cuộc anh có tính ra không thế?" Bối Doanh Doanh hỏi.

Anh ta dừng bút một chút, đẩy tờ giấy nháp đến trước mặt cô, "Trước hết anh dùng công thức này tính đã, đáp án... tính ra hẳn không sai đâu."

Bối Doanh Doanh dò đáp án:

"Sai rồi."

"???" sắc mặt không tốt, cô đưa đáp án cho anh ta xem. Hứa Chi Hạo sửng sốt mấy giây, "Sao có thể được, có khi đáp án này sai rồi."

"..." Cô cầm giấy nháp đưa cho Du Hàn nhìn, "Phương pháp này của anh ta có đúng không?"

Du Hàn xem, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh ta: "Tất nhiên là sai rồi."

"Sai chỗ nào!"

Du Hàn khoanh tròn mấy chỗ, "Anh đã không tính đến các biến nhiều giả định, chỗ này anh sai rồi..."

Hứa Chi Hạo nghe xong sắc mặt càng xấu, không ngờ mạnh suy nghĩ của Du Hàn lại logic và rõ ràng như vậy, còn hiểu hơn cả anh ta.

Giảng xong bài, Du Hàn đẩy giấy nháp ra giữa bàn: "Sinh viên đại học như anh, nên đọc sách nhiều một chút."

Hứa Chi Hạo tức giận đứng lên muốn đánh Du Hàn một trận, ai ngờ Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn Du Hàn, cười đến híp cả mắt: "Du Hàn thông minh thật đấy."

Hứa Chi Hạo lại nhận thêm một nghìn điểm bạo kích.

"Đưa một bài khác cho anh làm, bài này anh đọc đề nhầm. Hơn nữa bình thường anh học những thứ khó hơn thế này nhiều, chỉ là đã lâu rồi anh chưa làm toán cấp ba."

Thế là cô lại đưa cho anh ta một bài khác.

Năm phút sau --

"Bài này... Anh đã có ý tưởng rồi, nhưng vẫn chưa giải ra, em cho anh thêm mấy phút nữa." Giọng điệu của Hứa Chi Hạo rất bình tĩnh, cố gắng hết sức che giấu sự xấu hổ của mình.

Ngay lập tức, Bối Doanh Doanh đưa một tờ giấy nháp khác đến trước mặt anh ta:

"Đây là vừa rồi Du Hàn giải cùng lúc với anh."

Gương mặt nhỏ của cô đầy kiêu ngạo, giống như đang muốn nói: [Bạn trai tôi thông minh hơn anh nhiều.]

Hứa Chi Hạo không ngờ trí thông minh của mình sẽ bị đè bẹp thế này.

Lần này anh ta không chịu được nữa, tìm cớ đi nghe điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, cô gái nhỏ không ngừng cười, cười đến mức nằm bò ra sàn, nói với Du Hàn: "Bạn trai mình là đỉnh nhất, xem sau này anh ta còn dám đắc ý không."

Anh cúi người sát lại gần gương mặt của cô, khàn giọng hỏi: "Sùng bái tôi?"

"Ừm" Hai mắt cô lấp lánh.

Anh nắm cằm của cô, hôn lên đôi mắt xinh đẹp một nụ hôn, giọng trở nên khàn hơn: "Chuyện sùng bái, sau này muốn nói thì phải nói ở một nơi khác."

"?" Nơi khác là ý gì?

Anh thấy vẻ mặt đơn thuần của cô, cúi người nói bên tai cô một câu.

Cô gái nhỏ nghe xong, mặt đỏ bừng, xấu hổ quay đầu đi.

Chữ cái đầu tiên là chữ G --*

*Giường đó, nguyên văn là chữ C, tui đoán là chuáng = giường:))

Lưu manh.

Người này rõ ràng là lưu manh [QAQ].

Qua năm mới, kỳ nghỉ đông cũng trôi qua rất nhanh. Bối Doanh Doanh bắt đầu chào đón một học kỳ cực khổ nhất, cũng là học kỳ cuối cùng của cấp ba.

Trong học kỳ cuối cùng này cô càng thêm cố gắng. Tất cả mọi người đều đang âm thầm chạy nước rút, dũng cảm tiến lên, nếu không tiến thì sẽ là thụt lùi, một chút thả lỏng có thể dẫn đến thất bại khi đến bước cuối cùng.

Giáo viên điên cuồng cường điệu, kỳ thi tuyển sinh đại học là hàng nghìn người chạy qua cùng một cây cầu. Chỉ cần mỗi một người nhiều hơn các em dù chỉ một điểm, các em cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội vào trường đại học mơ ước.

Trước khi kỳ học mới bắt đầu, xếp hạng của Bối Doanh Doanh ở vị trí thứ năm mươi. Trong đợt kiểm tra chất lượng thành phố hồi tháng ba, bài kiểm tra toán cô đã làm sai một bài toán lớn, dẫn đến điểm thi còn chưa đến năm mươi điểm, dẫn đến xếp hạng rớt xuống vị trước tám mươi.

Lúc lên lớp, Bối Doanh Doanh nhìn thấy thứ tự của mình trên bảng xếp hạng, lòng cô bỗng chùng xuống.

Trên bục giảng, giọng điệu của thầy chủ nhiệm rất sắc bén và tàn khốc: "Thầy thấy thành tích của một số bạn trong lớp bắt đầu tụt dốc, đây là kết quả của việc các em buông thả bản thân! Thầy đã nói rồi không thể lơ là! Các em đừng tưởng một lần thi được điểm cao là có thể gác cao gối không lo nghĩ nữa. Đặc biệt là môn toán, không ngờ lần này thầy thấy có bạn tụt những hai mươi điểm! Rốt cuộc kỳ nghỉ đông vừa rồi các em có chăm chỉ học bài không hả!"

Thầy giáo phê bình xong, đảo mắt bắt đầu khen ngợi Du Hàn vẫn luôn ổn định ở vị trí đầu tiên, "Các em nhìn điểm số môn toán của Du Hàn xem, thử hỏi các em có ai có thể giống như em ấy chỉ bị trừ có hai điểm không..."

Từng lời của thầy giáo như đâm vào trong lòng của Bối Doanh Doanh. Cô cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặt bài kiểm tra, mím môi không nói gì.

Cô tức giận bản thân làm bài sai, lại một lần nữa rớt hạng. Cô tức giận bản thân có lỗi với công sức phụ đạo của anh, khiến anh thất vọng.

Hơn nữa Du Hàn giỏi như vậy, thành tích của cô cơ bản không ở cùng một cấp độ với anh, sao bọn họ có thể học cùng một trường đại học.

Tương lai tươi sáng trong tưởng tượng của cô, với thành tích bây giờ của cô, không hề xứng để có được.

Cảm giác áy náy mãnh liệt đánh vào lòng của cô, hốc mắt cô cay cay, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô nhìn sang thấy vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng: "Đừng nghĩ đến điểm số, tan học đưa tôi xem bài của cậu."

"...Ừm." Cô đè nén cảm giác muốn khóc.

Mặc dù Du Hàn vẫn không ngừng an ủi cô, nói chỉ là làm sai một bài toán thôi, nhưng tâm trạng cô vẫn rất tệ, vẫn bị điểm số này đả kích.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần đến tiết toán, cô đều cảm thấy cực kỳ khó khăn và mệt mỏi, thậm chí bắt đầu ngẩn người.

Lúc này cô giống như cá trên thớt, tâm trạng của cô bất lực như đang giẫm trên lớp băng mỏng.

Tiết đọc sách buổi sáng thứ sáu, Bối Doanh Doanh nhận được tin nhắn từ Wechat, là một trợ lý của một công ty âm nhạc yêu cầu cô chuyển tiếp một video quảng cáo về bài hát chủ đề của bộ phim trên Weibo. Họ đã thúc giục cô nhiều lần, tối qua cô lại quên bẵng mất.

Mặc dù gần đây cô bận đến nỗi không thể nào lên Weibo, nhưng có một số thao tác cô vẫn cần phải làm.

Vậy nên cô lấy điện thoại ra, muốn nhanh chóng đăng bài, ai ngờ cô vừa lấy điện thoại ra chưa bấm được hai cái, sau lưng đã vang lên một giọng nói nặng nề --

"Em đang làm gi đấy?"

Cô bị dọa sợ lập tức giấu điện thoại đi, quay đầu nhìn lại thấy khuôn mặt uy nghiêm và u ám của thầy chủ nhiệm.

Cô nhìn xuống, căng thẳng đến mức không nói được lời nào, giọng nói lạnh lùng của thầy chủ nhiệm không bị vùi lấp bởi tiếng đọc sách trong lớp: "Tất cả mọi người đều đang tranh thủ học bài, em ở đây chơi điện thoại? Học kỳ cuối cùng của lớp mười hai rồi mà em không hề coi trọng giờ đọc sách buổi sáng như vậy?"

Giọng nói của chủ nhiệm lớp thu hút sự chú ý của các bạn khác trong lớp. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Bối Doanh Doanh bình thường là người ngoan ngoãn nhất vậy mà lại đang bị thầy giáo phê bình.

Cô cúi thấp đầu, không biết nên giải thích như thế nào. Chủ nhiệm lớp lật đồ trên bàn cô lên, "Sách tiếng Anh còn chưa lấy ra, đây là thái độ học tập của em đó hả? Ra ngoài đây với thầy."

Chủ nhiệm lớp quay người đi ra khỏi lớp, Bối Doanh Doanh đành phải đứng dậy, chầm chậm đi ra ngoài.

Cả lớp đều nhìn thấy, tiếng bàn tán bắt đầu lớn hơn: "Bối Doanh Doanh đã phạm phải sai lầm rồi? Sao Lão Trương lại bắt cậu ấy ra ngoài?"

"Không cần biết cậu ấy là con nhà ai, nhưng nên bị mắng thì vẫn sẽ bị mắng thôi."

"Lần này hình như là vì thành tích của cậu ấy bị tụt hạng, kém rất xa so với Du Hàn."

"Chẳng lẽ sau này Du Hàn muốn vì Doanh Doanh mà học một trường đại học bình thường sao? Nếu là tôi thì tiền đồ quan trọng hơn nhiều..."

Bên ngoài hành lang của lớp học, cô gái nhỏ đứng trước mặt thầy chủ nhiệm, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, nghe giọng điệu không che giấu được vẻ tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cùng sự lo lắng của thầy chủ nhiệm: "Em có biết lần này thành tích của em đang thụt lùi không? Em không hề lo lắng nhỉ? Còn có thời gian chơi điện thoại? Em nhìn các bạn khác xem ai nấy cũng đều đang tranh thủ từng giây từng phút để học.

Lần này điểm toán trong lớp của em rớt thê thảm như vậy, đều là thầy dạy, mà em nhìn bạn ngồi cùng bàn em rồi nhìn lại em xem."

Ngón tay Bối Doanh Doanh bấu chặt vào nhau, cảm giác đầu nặng đến mức không ngước lên nổi, sắc mặt trắng nhợt.

Chủ nhiệm lớp đang phê bình, đúng lúc cô ngữ văn lớp bọn họ đi ngang qua, hai người nói chuyện vài câu. Cô ngữ văn biết được tình hình vì sao Bối Doanh Doanh bị gọi ra đây, cũng lạnh lùng nói: "Không cố gắng là đang buông thả rồi, giai đoạn này rất dễ bị như thế này. Ở trên lớp mà lấy điện thoại ra chơi là thái độ của em không tốt rồi, cứ tiếp tục thế này thì thành tích sau này sẽ càng kém hơn thôi."

Hai giáo viên, mỗi người một câu, nghe có vẻ phê bình đúng đắn, nhưng tâm lý của cô đã hoàn toàn sụp đổ, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Cô giáo thấy cô khóc, cảm thấy có chút buồn cười: "Mới nói vài câu mà đã khóc rồi? Tâm lý chịu đựng kém như vậy, còn tham gia thi đại học cái gì nữa?"

Lúc này Du Hàn vừa đi đổ rác xong đang đi lên lầu, lúc đi ngang thấy cô ở ngoài cửa thì có hơi bất ngờ. Anh cũng không nói gì, đi vào trong lớp, sau đó hỏi Kỷ Diệu, Kỷ Diệu kể lại chuyện vừa rồi cho anh nghe.

Kỷ Diệu vừa dứt lời, có một bạn học ở tổ một lên tiếng:

"Ê, Bối Doanh Doanh bị mắng khóc rồi kìa!"

Du Hàn nghe thấy cô khóc, lông mày anh nhíu lại, đứng lên đi thẳng ra bên ngoài.

Lời sắc bén của cô ngữ văn vừa cất lên, Bối Doanh Doanh lắc đầu, nấc nghẹn một tiếng.

"Em thật sự không có không cố gắng..."

Cô muốn nói rằng cô thật sự rất nghiêm túc học tập, không phải là một học sinh lười biếng như trong miệng bọn họ...

Ai ngờ lời giải thích của cô còn chưa nói hết, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người nắm lấy cổ tay của cô, trầm giọng nói: "Thầy chủ nhiệm, cô Vu, thầy cô hiểu lầm cậu ấy rồi. Lần này cậu ấy thi được điểm thấp vì làm sai một bài toán, chứ không phải là không cố gắng. Cậu ấy lên lớp chưa bao giờ chơi điện thoại, sáng nay chắc là có chuyện gì phải làm mới lấy điện thoại ra? Thầy cô không hỏi rõ ràng mà đã bắt đầu chỉ trích rồi sao?"

Cô giáo vẫn luôn rất thích Du Hàn, bây giờ nghe được học sinh này nói vậy không khỏi nhíu mày: "Du Hàn, em còn đang muốn bao che cho người nhà sao?"

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn Du Hàn, cô giật giật ống tay áo của anh, ra hiệu anh đừng dây vào vũng nước đục này.

Nhưng giọng điệu của Du Hàn càng thêm quyết đoán --

"Thầy với cô cũng chưa hỏi tình hình thực tế của Doanh Doanh, đã bắt đầu phê bình cậu ấy?" Sắc mặt của Du Hàn càng thêm lạnh, "Em ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy đã cố gắng thế nào, sao em có thể không biết?"

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi