NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Châu Tố thở phì phò quay đầu lại tiếp tục xem phim, anh nói gì cũng không để ý đến anh nữa.

Lục Giản ngồi bên cạnh, khóe mắt rơi vào một bên mặt trắng hồng của cô, nhớ lại dáng vẻ xù lông vừa rồi của cô, khóe miệng anh khẽ cong lên ——

Cô dường như vô cùng đáng yêu.

Lục Giản bình thường đều cảm thấy chỉ cần người bên cạnh tức giận với anh, tâm trạng của anh cũng sẽ không thoải mái. Nhưng vừa rồi cô hung dữ với anh như vậy, anh lại không hề cảm thấy khó chịu, hay muốn rời xa cô.

Mà bọn họ dường như trở về như lúc trước, cô ở trước mặt anh thường xuyên lộ ra vẻ mặt kiêu căng như vậy.

Lúc đó anh chỉ cảm thấy không biết nên làm gì với cô, chứ chưa từng cảm thấy phiền chán.

Nếu như anh sớm nhận ra bản thân có cảm giác với cô, không phải là loại cảm xúc bình thường như đối với bao người khác.

-

Sau khi hai tiết kết thúc, phim vẫn còn một đoạn ngắn, cô giáo nói nếu muốn xem tiếp thì có thể ở lại xem còn ai muốn về thì có thể rời đi.

Châu Tố muốn xem cho hết nên cô định ở lại, quay đầu nhìn Lục Giản ở bên cạnh cũng không có dấu hiệu thu dọn đồ đứng dậy.

Cô do dự một lúc hỏi: "Không phải cậu đã xem bộ phim này rồi à, sao vẫn còn chưa đi?"

Lục Giản mấp máy môi, "Xem từ lâu lắm rồi, tôi đã quên hết nội dung phim."

"..." Vậy mà mới vừa rồi anh còn nhiệt tình kể trước nội dung phim cho cô đó.

Sau khi xem phim xong, cô thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng, Lê Thiến gọi đồ ăn bên ngoài, Bối Doanh Doanh thì như thường lệ đi ăn cơm cùng bạn trai, cô nghĩ dứt khoát đi nhà ăn cho xong rồi về ký túc xá làm ổ.

Cô đi đến nhà ăn số hai, rất nhanh đã phát hiện Lục Giản đi theo sau lưng mình!

Cô dừng lại, đứng trước mặt anh: "Cậu, sao cậu lại đi theo tôi?"

"Tôi cũng muốn đi đến nhà ăn số hai." Anh nói với giọng điệu vô cùng thành thật.

Cô nghi ngờ quay đầu lại, trong lòng đang suy nghĩ có phải cô đã hiểu lầm anh rồi không, Lục học bá một lòng chỉ muốn học tập sao có thể có tâm tư khác với cô?

Là do cô suy nghĩ lung tung thôi, tự dưng dựng chuyện.

Cô mà làm quá lên có khi lại thành trò chơi trong mắt anh.

Cô cố gắng không suy nghĩ vớ vẩn nữa, đi lên tầng hai của nhà ăn, tìm món cơm cá nướng cô thích nhất.

Bởi vì cô không có người giành chỗ trước, lúc này nhìn đâu cũng thấy kín kết chỗ rồi, ngay cả tìm bàn có chỗ trống cũng không dễ dàng. Trước chỗ lấy cơm cá nướng còn đang xếp một hàng dài...

Haiz, ăn một bữa cơm mà cũng mệt mỏi thật đấy.

Cô quay người đang định rời đi, bỗng sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Giản: "Tôi giúp cậu tìm chỗ, cậu đi chọn món mình muốn ăn đi."

Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh.

Đáy mắt anh lộ ra một chút vẻ sợ sệt bị từ chối, trong lòng cũng không biết anh làm như vậy có phải biểu hiện hơi rõ quá không.

Châu Tố vẫn chưa trả lời, Lục Giản che giấu cảm xúc trong mắt mình, quay người đi tìm chỗ ngồi, không cho cô có cơ hội từ chối.

Châu Tố:??

Hôm nay Lục Giản uống nhầm thuốc à?

Cô thật sự cảm thấy Lục Giản không đúng lắm.

Cực kỳ không giống bình thường.

Cô đi lại xếp hàng ở hàng cơm cá nướng, một lúc sau Lục Giản đi tới tìm cô, nói: "Chỗ ngồi ở bên tay trái gần cửa sổ trong cùng."

"... Ừm."

Anh rời đi lấy cơm của mình.

Sau khi Châu Tố lấy được cơm cá nướng thì đi tìm chỗ ngồi, cô nhìn thấy Lục Giản đã đơn giản chọn thức ăn nhanh rồi ngồi sẵn ở chỗ đã tìm.

Cô ngồi xuống đối diện anh, anh đưa đũa thìa cho cô, Châu Tố nhìn chằm chằm anh mấy giây, anh hơi chột dạ: "Sao, sao thế?"

"Không có gì, cô hiếm khi cười với anh, "Chỉ là tôi phát hiện gần đây cậu có tính người hơn một chút."

Lục Giản: "..."

Châu Tố yên lặng ăn cơm, Lục Giản  muốn nói chuyện với cô, anh cố gắng tìm chủ đề: "Châu Tố, cuối tuần này câu lạc bộ rubik có buổi liên hoan... Cậu có đi không?"

"Không đi."

"Vì sao?"

"Ở đó có người tôi không muốn gặp, tôi đi làm gì?" Châu Tố nhìn anh, "Hơn nữa cậu không biết mục đích ban đầu tôi tham gia câu lạc bộ đó là vì cái gì sao?"

Bây giờ nhiệm vụ đã thất bại, cô muốn cắt đứt toàn bộ những chuyện có liên quan đến anh.

Lục Giản cụp mắt, anh nghe hiểu ý trong lời của cô.

Là anh đã đẩy cô ra, anh nào có lý do để hy vọng xa vời cô sẽ lại chủ động chứ.

Châu Tố nhìn sắc mặt anh tối lại, trong lòng cũng nghẹn lại, hiển nhiên không nên nhắc lại chuyện theo đuổi trước đây giữa hai người bọn họ được. Bọn họ có thể miễn cưỡng giống như hai người bạn cùng ăn một bữa cơm, nhưng anh vẫn luôn kháng cự với chuyện cô đã từng theo đuổi anh.

"Lục Giản cậu yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu đâu, chắc cậu vui lắm nhỉ?" Cô cố gắng đè cảm xúc chua xót xuống, mỉm cười với anh một cái rồi đứng dậy bưng khay cơm lên, "Tôi ăn no rồi, đi trước nhé."

Lục Giản vẫn ngồi tại chỗ, đôi mắt anh cụp xuống không nhìn anh được cảm xúc trong đó.

-

Lục Giản xuống sân tập chạy bộ một vòng rồi lại một vòng, dường như không biết mệt mỏi. Cho dù gió thổi gào thét bên tai, nhưng vẫn không thể thổi bay cảm giác nặng nề trong lòng anh.

Khi còn học cấp ba, những lúc áp lực học tập lớn anh thường dùng cách này để giải tỏa cho bản thân. Nhưng bây giờ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, giống như có một con dao đang cứa vào lòng anh.

Cuối cùng anh chạy cũng đã mệt, đi bộ thêm vài vòng, anh ngả người lên bãi cỏ ngẩng mặt lên nhìn trời.

Bầu trời mù mịt, mây đen bao phủ cả một vùng, tiếng sấm ầm ỉ, dường như trời chuẩn bị mưa, người trên sân tập dần tản đi, nhưng anh lại không hề nhúc nhích.

Những lời tối nay Châu Tố nói vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc này trong lòng anh tràn đầy áy náy, tự trách và sự hối hận khôn xiết.

Vì sao mà anh lại không trân trọng cô.

Để đến bây giờ cô chán ghét anh như vậy, anh còn có thể kéo cô lại bên cạnh không?

Anh vốn cho rằng tình yêu chẳng qua chỉ là một thứ trong cuộc sống có cũng được không có cũng chẳng sao. Anh có thể không cần đến nó, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, dù có bỏ lỡ một mối tình anh cũng sẽ không hối hận.

Nhưng với tình trạng hiện tại hiện tại của anh, anh nhận ra anh đã đánh giá cao chính bản thân mình rồi.

Ở chân trời kéo lên một tia chớp, mấy giấy sau tiếng “rầm rầm” vang lên, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống người của anh.

Bão tố luôn như vậy, vội vàng ập đến khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Lục Giản cảm giác trước mắt bắt đầu nhoè đi, anh phủ bàn tay lên che đi đôi mắt, một lúc sau, lòng bàn tay anh nhận được cảm giác ấm nóng.

-

Anh Mập ở trong ký túc xá vừa chơi xong một ván vương giả, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Giản cả người ướt sũng đứng trước cửa.

Anh Mập ngạc nhiên, “Lục Thần cậu...”

Lục Giản đi vào trong phòng, Du Hàn và Tề Dịch đang ngồi ở chỗ của mình thấy được, anh Mập đuổi theo: “Cậu làm gì mà để bị mưa xối ướt người thế này...”

Tề Dịch nói với anh Mập: “Cậu đi lấy khăn cho cậu ấy lau người đi.”

Anh Mập đang định chạy đi lấy, Lục Giản khàn giọng nói: “Không cần đâu, tôi đi tắm ngay.”

Hai người thấy sắc mặt Lục Giản rất tệ, không biết anh đã xảy ra chuyện gì, mà cũng không dám hỏi.

Sau khi Lục Giản đi vào phòng tắm, anh Mập và Tề Dịch quay qua nhìn nhau: “Cậu ta bị làm sao thế...”

“Gần đây cảm xúc của Lục Giản thay đổi thất thường, buổi chiều không có tiết cũng không thấy ở ký túc xá, buổi sáng cũng không cùng bọn mình đi học.” Anh Mập đi tìm Du Hàn, “Anh Hàn, anh nói xem có phải gần đây Lục Giản đã xảy ra chuyện gì không?”

Du Hàn vỗ bờ vai anh ta rồi đứng lên:  "Đừng suy nghĩ nhiều."

-

Đã lớn đến từng này tuổi rồi Lục Giản rất ít khi bị ốm, nhưng lần anh lại ngã bệnh.

Sáng ngày hôm sau lúc rời giường, cổ họng anh khô khốc, đầu óc mê man, chắc chắn là đã bị cảm rồi.

Anh Mập thấy Lục Giản như vậy, sống chết ép anh phải ở ký túc xá nghỉ ngơi, anh ta sẽ giúp anh xin nghỉ nửa buổi.

Trong ký túc xá không có sẵn thuốc cảm, Du Hàn hiếm khi cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Cậu nghỉ ngơi đi, hết tiết buổi sáng tôi sẽ mua thuốc về cho cậu."

Tiết học buổi sáng rất nhanh sắp đến cuối giờ, Du Hàn cố ý lộ ra tin tức cho Bối Doanh Doanh: [Lục Giản bị ốm rồi, lát nữa tan học xong anh đưa thuốc cho cậu ta xong đến đón em, em về ký túc xá đợi anh nhé?]

Bối Doanh Doanh: Hả?

[Lục Giản bị ốm ạ?]

Du Hàn: [Ừm, mắc mưa.]

Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Bối Doanh Doanh trở lại ký túc xá, Châu Tố mới từ trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, thấy Bối Doanh Doanh trở lại thì hỏi: "Sao cậu lại về rồi?"

Bối Doanh Doanh do dự một chút, sau đó nói chuyện Lục Giản bị bệnh cho Châu Tố.

Châu Tố sửng sốt.

Người này tối hôm qua lúc ăn cơm với cô còn khỏe lắm cơ mà.

Cô cụp mắt, đi đến tủ quần áo chọn đồ, giả vờ như không có gì, thờ ơ đáp lại: "À."

"Tố Tố, cậu..."

Châu Tố quay lại nhìn cô, "Sao thế, mình cần phải có phản ứng gì sao?"

Vẻ mặt Châu Tố hơi cứng lại, không hề quay đầu lại, một lúc sau mới khẽ nói ——

"Không buông xuống được cũng phải buông xuống thôi, không phải sao?"

-

Châu Tố thật sự không lo lắng cho Lục Giản lắm. Một chàng trai lớn đến từng tuổi này rồi bị ốm thôi cũng không phải gãy chân gãy tay gì, cô cũng không thấy lo lắng cho lắm.

Cô cũng không có tư cách lo lắng.

Sáng thứ năm chỉ có một tiết buổi sáng, sau đó cũng không có làm gì, Hiểu Nhiên hẹn Châu Tố ra ngoài đi dạo phố, Châu Tố đồng ý, liền ra ngoài đi chơi.

Châu Tố ở bên ngoài chơi cả ngày. Đến buổi tối Lý Đình gọi điện thoại hỏi cô có muốn đến quán bar chơi không, cô từ chối, nói là buổi tối muốn yên tĩnh một chút.

Sau khi cúp điện thoại, Hiểu Nhiên cười cô: "Tiểu yêu tinh nhà cậu, mê hoặc người ta đến điên đảo đầu óc, đến cả Lý Đình cũng thương nhớ không quên cậu rất lâu rồi."

Châu Tố liếc bạn mình: "Cái gì mà thương nhớ không quên, thôi được rồi."

"Cậu thật sự không muốn thử một chút à?"

Châu Tố im lặng mấy giây, lắc đầu: "Không rung động."

Cô không muốn tìm một người đối tốt với mình, quan tâm đủ kiểu, nhưng cô lại không hề có cảm giác gì, cô muốn bắt đầu một mối tình với người cô thích.

"Được rồi, không rung động thì cậu cứ chậm rãi tìm hiểu thôi, kiểu gì cũng sẽ gặp được người cậu thích."

"Bọn mình về trường đi." Châu Tố lắc lắc mấy cái túi nặng trĩu trong tay, cười hì hì, "Hôm nay tiêu thế này cũng thỏa mãn rồi."

Hai người đi ra ngoài cửa hàng, lên xe taxi, điện thoại trong tay Châu Tố đột nhiên vang lên, cô nhìn dãy số trên màn hình, là số của Lục Giản.

Lục Giản gọi điện cho cô làm gì?

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy: "Alo."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn rất nặng do bị cảm: "... Châu Tố."

Cô sửng sốt, "Có chuyện gì không?"

"Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi có chuyện muốn tìm cậu."

"Có chuyện gì, không nói qua điện thoại luôn được sao?"

"... Tối muốn gặp mặt nói trực tiếp với cậu."

Châu Tố chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hôm nào rồi nói sau, tôi đang ở bên ngoài rồi, bây giờ cậu như vậy... vẫn nên ở ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Cô cúp điện thoại, Hiểu Nhiên hỏi cô: "Ai vậy?"

Châu Tố vốn không muốn nói cho Hiểu Nhiên biết, nhưng vẫn bị ép nói ra, sau khi Hiểu Nhiên biết là Lục Giản gọi đến thì cực kỳ tức giận: "Tên này có ý gì đây? Lúc trước từ chối cậu, bảo cậu đừng tìm cậu ta nữa, bây giờ lại gọi cho cậu nói có chuyện muốn nói? Tên cặn bã này là loại người gì thế, muốn chơi đùa cậu đấy à! Mình nói cho cậu biết, không được đi! Đừng đi gặp cậu ta, cho dù là một lần cũng đừng gặp."

Châu Tố day day lông mày, "Cậu ấy không phải là người như cậu nói đâu..."

"Cậu còn nói đỡ cho cậu ta! Cậu nghĩ gì thế hả Châu Tố, cậu nhớ lại xem trước đó cậu ta đã làm cậu khóc bao nhiêu lần rồi. Bây giờ khó khăn lắm cậu mới buông tay được thì cậu ta lại bắt đầu quấy rối cậu. Mình nói cho cậu biết, lần sau cậu ta mà còn gọi cho cậu nữa, cứ đưa điện thoại cho mình, mình sẽ mắng cậu ta."

"..." Châu Tố không nhịn được bật cười ôm lấy cánh tay Hiểu Nhiên, "Cảm ơn cục cưng của mình đã ra mặt cho mình như vậy."

"Cậu ngu quá mình nhìn không nổi."

"Cắt..." Châu Tố lắc đầu, "Lần này mình sẽ không mê muội nữa đâu."

-

Xe taxi chạy vào khu trường học, cuối cùng dừng lại ở đường số bốn, Châu Tố chầm chậm đi về phía khu túc xá.

Chỉ là cô không ngờ sẽ nhìn thấy Lục Giản đang đứng ở dưới khu ký túc xá.

Lục Giản mặc áo len trắng, đeo khẩu trang màu xám nhạt, đứng dưới cây nhãn, Châu Tố nhìn thấy anh thì ngẩn cả người.

Lục Giản cũng nhìn thấy cô, sau đó anh bước về phía trước, đi đến trước mặt cô: "Châu Tố  —— "

Cô nghe thấy giọng anh khàn đến mức như đang ngậm cát thì lông mày nhíu lại.

"Lục Giản cậu điên rồi sao? Cậu bị ốm không ở ký túc xá nghỉ ngơi, đợi ở dưới lầu ký túc xá của tôi làm gì!"

Đôi mắt đen láy của anh vẫn nhìn cô chăm chú, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cho tôi mười phút thôi được không?"

Giọng điệu của anh có hơi hèn mọn giống như đang cầu xin.

Châu Tố dường như thấy được chính mình từ anh.

Cô đè nén cảm xúc mình, gật đầu rồi đi về phía con đường đi ra sân sau của ký túc xá, Lục Giản đi theo phía sau.

Lục Giản nhìn gò má của cô, anh nuốt nước bọt một cái, muốn thổ lộ toàn bộ tâm ý của mình nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hai người đi đến một nơi không người, Châu Tố thấy anh vẫn im lặng, cuối cùng cô cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

"Rốt cuộc cậu có muốn nói hay không? Không nói thì tôi trở về đây."

Khi cô đang muốn rời đi, anh vươn tay ra giữ cô lại, giọng nói rất khàn: "Tôi nói."

Cô sửng sốt, rút cổ tay về, biểu cảm khó chịu: "Cậu nói thì nói đi, động tay động chân làm gì."

Lục Giản cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, mở miệng: "Châu Tố, kể từ sau khi tôi từ chối cậu, lúc trở về tôi vẫn luôn suy nghĩ..."

Cô ngây người.

"Tôi đang tự hỏi liệu bản thân có thực sự không có tình cảm với cậu hay không, nhưng tôi từ từ phát hiện ra rằng mình..."

Châu Tố lớn tiếng ngắt lời anh:

"Cậu đừng có nói là cậu hối hận, rồi cái gì mà thật ra cậu nhận ra người cậu thích là tôi?"

Lục Giản: "... Ừm, tôi thích cậu."

Bỗng chốc đầu óc của Châu Tố trống rỗng.

Cô nghe thấy cái gì thế này?

Lục Giản thừa nhận rằng anh thích cô?

Lục Giản: "Châu Tố, xin lỗi cậu, trước đó là do tôi không hiểu rõ lòng mình," Giọng của anh rất khẽ lại chật vật khó khăn, "Đều tại tôi khiến cho cậu thương tâm."

Châu Tố ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ê ẩm, "Cậu không cảm thấy những lời này của cậu rất buồn cười sao?"

"Lúc trước người nói không muốn yêu đương chỉ muốn chuyên tâm học tập là cậu, bây giờ người nói hối hận cũng là cậu. Cậu không thích thì đẩy tôi ra, bây giờ có phải cậu cảm thấy bên cạnh không có ai bám lấy cậu, cậu rất cô đơn, nên muốn tìm người ở bên cạnh?

Lục Giản, cậu cảm thấy tôi cực kỳ muốn yêu đương với cậu, đúng không?"

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi