NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Châu Tố nghe vậy thì tim đập thình thịch, quay đầu thì thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Giản nhưng lại rất nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Lục Giản tỏ tình, gần cả một tháng nay, đây là lần thứ hai anh chính thức nói chuyện muốn cô làm bạn gái của anh.

Ánh mắt nóng rực của anh dừng trên gương mặt của cô, bờ môi cô run run, còn chưa kịp mở miệng, nhân viên công tác đã đến trước mặt bọn họ: "Này, đến lượt hai người rồi đó, có chơi hay không đây?"

Bầu không khí mập mờ bỗng bị phá vỡ, cả gương mặt Châu Tố đỏ bừng, cô không biết nên trả lời anh thế nào. Lục Giản nhẹ nhàng ôm lấy eo cô đi về phía trước, giọng dịu dàng tự nhiên nói: "Chúng ta xếp hàng trước đã."

Lúc lên thuyền, Châu Tố nhớ lại những lời vừa rồi Lục Giản nói với cô, cô không chắc là anh đang nói đùa hay đang tỏ tình nữa.

Một tháng này, anh đều cố gắng theo đuổi cô, nhưng vẫn chưa từng hỏi ý của cô thế nào, hay là anh muốn chầm chậm thả mồi nhử, chờ đến khi cô tình nguyện chủ động cắn câu.

Châu Tố lo sợ một lúc nữa đang chèo thuyền, anh sẽ lần nữa tỏ tình với cô thì cô phải làm sao?

Cô căng thẳng đến mức không nói thành lời.

Chẳng lẽ là do cô còn chưa suy nghĩ kỹ sao?

Nhưng Lục Giản đã bắt được cảm xúc thay đổi theo từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô, cho dù anh không nắm chắc tuyệt đối phần thắng. Vậy trước hết cứ cho cô thời gian suy nghĩ trước đã.

Vì vậy toàn bộ quá trình chèo thuyền Lục Giản không ám chỉ chuyện đó nữa, Châu Tố không biết vì sao anh không nhắc đến chuyện vừa rồi. Cô còn tưởng do cô không trả lời nên khiến anh không vui.

Hai người từ trên thuyền nhỏ đi xuống thì đã là buổi chiều, Lục Giản hỏi cô: "Chúng ta đi ăn chút gì đó nhé? Cậu đói chưa?"

"Ừm."

Anh dẫn cô đến khu ẩm thực, Châu Tố đi dạo một vòng, không thấy có món gì cô thích ăn đã thế lại còn đắt, cuối cùng hai người mỗi người một cái bắp ngô. Buổi chiều tầm khoảng ba, bốn giờ hai người ra khỏi khu vui chơi, Lục Giản lại đưa cô đến quán ăn gần đó, hai người ăn cơm xong thì đi dạo phố, đến tối mới trở về.

Châu Tố tưởng rằng tâm trạng của Lục Giản không tốt, không ngờ anh không khác gì với trước đó, chỉ là do cô quá lo lắng.

Buổi tối lúc trở về trường, anh đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, cô mỉm cười với anh: "Hôm nay... Cảm ơn cậu nhé, tôi đã rất vui."

"Cậu lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng chơi điện thoại trễ quá đấy, biết chưa?"

"Biết rồi..."

Cô vẫy tay với anh, quay đầu đang định rời đi thì cánh tay bị anh giữ lại.

Cô ngơ ngác nhìn lại anh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Tố Tố, chuyện này tôi sẽ để cho cậu có đủ thời gian suy nghĩ cẩn thận. Tôi sẽ không ép cậu phải lựa chọn, nếu cậu vẫn còn muốn thử thách, tôi đều rất sẵn lòng, có biết không hả?"

Châu Tố bị lời nói của anh làm cho chấn động mạnh.

Trở về ký túc xá, chỉ có mỗi Bối Doanh Doanh ở trong phòng, cuối tuần Lê Thiến đã ra ngoài tìm bạn trai.

"Doanh Doanh, cậu có thể nghe mình tâm sự không?"

"Được chứ." Bối Doanh Doanh đặt điện thoại xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, "Hôm nay cậu đi chơi với Lục Giản vui không?"

"Lục Giản nói muốn xác định quan hệ với mình, mình... mình thật sự rất vui, chỉ là mình vẫn chưa đồng ý với cậu ấy."

"Vậy cậu đang do dự cái gì?"

Châu Tố cụp mắt lắc đầu, "Thật ra lúc mới đầu mình rất giận cậu ấy, muốn để cho cậu ấy theo đuổi mình, trải nghiệm cảm giác theo đuổi một người khó khăn chừng nào. Sau đó mình đã hết giận, cũng nhìn ra cậu ấy thật sự thích mình. Nhưng mình rất sợ, sợ mình thích cậu ấy nhiều hơn cậu ấy thích mình. Nếu sau khi bọn mình đến với nhau, cậu ấy không nhiệt tình với mình như ban đầu thì phải làm sao."

"Cậu sợ nhiệt tình của Lục Giản đối với cậu chỉ là chớp nhoáng sao?"

"Trước đó đúng là mình có sợ, nhưng tối nay cậu ấy nói với mình là cậu ấy sẽ để cho mình có đủ thời gian suy nghĩ thật kỹ. Thật ra cậu ấy theo đuổi mình lâu, mình lại sợ hãi nếu như mình vẫn không đồng ý, cậu ấy sẽ từ bỏ... Haiz, Doanh Doanh cậu nói xem có phải suy nghĩ của mình rất ích kỷ không?"

Bối Doanh Doanh cười, "Không phải đâu, mình cảm thấy là do cậu hơi thiếu cảm giác an toàn thôi. Nhưng theo mình quan sát, Lục Giản là một người rất tốt, hơn nữa khi cậu ở bên cạnh Lục Giản rất vui vẻ, nhìn thế nào mình cũng thấy hai người rất xứng đôi. Với lại Tố Tố, cậu không nhận ra cậu rất thích cậu ấy sao?"

"Làm gì có "rất" chứ..." Châu Tố cứng miệng.

"Thật ra mình cảm thấy những vấn đề cậu lo lắng không phải chuyện gì lớn. Khi đã yêu thì mọi khả năng đều có thể xảy ra."

Buổi tối hôm đó Châu Tố nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ lời nói của Bối Doanh Doanh. Đúng vậy, những điều cô lo lắng, không ở bên nhau làm sao biết được?

Trước đó cô luôn mơ tưởng lên đại học sẽ có một mối tình rầm rộ, cho dù ở bên nhau bao lâu, cô cũng sẽ không do dự và thiếu quyết đoán như vậy. Có lẽ cô quá quan tâm đến Lục Giản mới nghĩ đến chuyện xa như vậy.

Bây giờ Lục Giản chủ động theo đuổi cô, cũng rất nỗ lực, cô cũng thích anh, vậy cô nên đáp lại anh chứ, đúng không?

Đầu Châu Tố nóng lên, cô nghĩ thứ sáu tuần tới là sinh nhật Lục Giản, trong đầu cô bắt đầu tính toán sẽ chuẩn bị cho anh một sinh nhật thật vui vẻ.

-

Thứ sáu là sinh nhật của Lục Giản, Châu Tố biết chuyện này là do trước đó lúc theo đuổi anh cô đã từng điều tra thông tin về anh. Lúc đó cô hỏi sinh nhật của anh khi nào, Lục Giản nói sinh nhật cũng không có gì hay ho, Châu Tố cười: "Vậy sao này mình sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, đảm bảo cậu sẽ rất vui vẻ."

Chẳng qua lúc đó Lục Giản vẫn làm mặt lạnh.

Buổi chiều thứ sáu, sau khi kết thúc hai tiết cuối cùng, Châu Tố lừa anh nói cô về nhà, nên Lục Giản không đến tìm cô nữa. Thật ra cô về ký túc xá thay một bộ quần áo khác, cầm theo quà cô đã chuẩn bị trước cho anh.

Châu Tố đến dưới khu ký túc xá của anh, gọi điện thoại cho anh: "Lục Giản, cậu đang làm gì thế?"

"Tôi vừa đi thư viện trả sách, bây giờ đang ở trong phòng ký túc xá, cậu thì sao? Đã lên xe chưa?"

Châu Tố mỉm cười, "Cuối tuần một mình ở ký túc xá chán lắm đó, cậu có muốn ra ngoài chơi không?"

"Ngoại trừ đi với cậu, còn lại tôi không muốn."

Châu Tố kêu "Stop" một tiếng, đôi mắt chớp chớp, giọng mềm nhũn: "Vậy bây giờ mình ở dưới ký túc xá chờ cậu, cho cậu năm phút, không đến thì mình chạy mất đó."

Lục Giản đứng lại: "Dưới lầu ký túc xá, không phải cậu về nhà sao?"

"Lừa cậu thôi."

Anh đè nén vui mừng: "Tôi xuống ngay đây."

Lục Giản nhanh chóng xuống dưới lầu, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy đen, mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng, dáng người mảnh khảnh cao ráo đang đứng trước cửa ký túc xá.

Cô đứng đó, dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, trong mắt anh chỉ có cô.

Lục Giản đi đến trước mặt cô, "Đây là bất ngờ hả?"

"Cậu có thể chủ động tìm mình, vậy mình không thể chủ động tìm cậu một lần sao?" Châu Tố tinh nghịch cười với anh một tiếng, "Nhưng mà, cậu thật sự không biết hôm nay là ngày gì à?"

"Hửm?"

"Sinh nhật cậu đó, đồ ngốc."

Lục Giản giờ mới hiểu ra cô đang muốn làm gì.

"Mình đã tìm một quán không tệ, ăn xong thì chúng ta đi xem phim, mình đã mua vé rồi..." Lúc cô nói những lời này mặt cô hơi đỏ lên, ý cười trong đáy mắt anh càng sâu, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Chỉ cần là bất ngờ do cậu chuẩn bị, tôi đều rất vui."

Ánh mắt anh rơi vào cái túi trong tay cô, cô vốn chưa muốn đưa cho anh, "Đây là quà sinh nhật của cậu, lát nữa đưa cho cậu sau."

Anh lại khăng khăng muốn cầm, "Để tôi cầm trước cho, nặng đấy."

Hai người đi đến trạm chờ xe buýt. Châu Tố nhìn ra được, Lục Giản cực kỳ vui vẻ, cô biết bất ngờ của mình đã không thất bại.

Nhà hàng Tây Châu Tố đặt trước không quá cao cấp, nhưng không khí có thể nói là yên tĩnh. Hai người ngồi đối diện nhau, Châu Tố để anh gọi món, toàn bộ mọi việc hôm nay đều để cho anh lựa chọn.

Lục Giản biết khẩu vị của cô, gọi mấy món cô thích. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt mềm mại xinh đẹp của Châu Tố đang nhìn mình. Cô thấy mình bị anh phát hiện thì cụp mắt xuống, dáng vẻ ngại ngùng.

Lục Giản phát hiện hôm nay cô rất đẹp, dường như có chút không giống với mọi ngày.

Sau khi gọi đồ ăn xong, Lục Giản nói anh đi vào phòng vệ sinh một lúc, thật ra là đi tính tiền. Hôm nay trên đường đến đây, Châu Tố nói để cô mời anh, nhưng Lục Giản là đàn ông, nói thế nào cũng không thể để cho cô mời anh được.

Hai người ăn tối rất vui vẻ, Châu Tố ở trước mặt anh giống như một đứa trẻ, hồn nhiên thoải mái, lại rất hoạt bát. Mặc dù Lục Giản chỉ im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng anh tràn đầy vui vẻ.

Hai người ăn tối xong, cùng nhau đi ra quầy lễ tân, cô biết anh đã thanh toán rồi thì trừng mắt nhìn anh: "Không phải đã nói bữa cơm hôm nay mình mời cậu sao..."

Anh xoa đầu của cô, "Cậu đã mua quà cho tôi rồi, lát nữa còn mời tôi xem phim, tiền ăn tối hôm nay tôi trả, không có gì đâu."

"Cũng được, vậy chúng ta đi xem phim thôi."

Bọn họ đến rạp chiếu phim lấy vé xong thì đi vào trong phòng chiếu, Châu Tố ôm một túi bắp rang bơ cỡ lớn ăn rất vui vẻ, Lục Giản quay đầu qua nhìn cô: "Tôi cũng muốn ăn."

Cô đưa túi bắp rang bơ đến trước mặt anh, anh không nói gì chỉ nhìn cô, cô hơi ngạc nhiên --

Sau đó cô cầm lấy một miếng đưa đến bên miệng anh.

Khóe môi anh cong lên, thuận thế nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: "Vì sao hôm nay ngoan như vậy hả?" Nếu là trước đó cô chắc chắn sẽ kiêu ngạo hất cằm nói: "Hừ, có muốn ăn không hả?"

Châu Tố cố che giấu tâm tư nhỏ nhỏ của mình, nhỏ giọng nói: "Vì hôm nay người có sinh nhật là lớn nhất mà."

-

Phim tối nay Châu Tố đặt là phim hài, mọi lứa tuổi đều có thể xem được, Lục Giản cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Mọi người từ trong rạp chiếu phim đi ra đều đang chìm trong bầu không khí vui vẻ.

Lục Giản hỏi Châu Tố: "Bây giờ cậu muốn đi đâu chơi không? Hay là gọi Didi về trường?"

"Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không muốn ăn bánh sinh nhật sao?"

Anh nhíu mày, "Còn có cả bánh sinh nhật à?"

"Đúng thế, cậu tưởng bất ngờ hết rồi à?"

Mười phút sau, Châu Tố dẫn Lục Giản đến trước cửa một khách sạn, cô dẫn anh đi vào trong, đầu Lục Giản nóng lên, "Tố Tố, cậu..."

Châu Tố nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, mặt cô ửng đỏ: "Cậu, cậu đừng có mà nghĩ lung tung."

Đến trước cửa phòng, Châu Tố lấy thẻ phòng ra, bảo anh đứng ở ngoài chờ một chút.

Cô đi vào trong phòng, đóng cửa lại, Lục Giản không biết cô muốn chuẩn bị cho mình bất ngờ gì mà lại phải ở trong phòng khách sạn.

Một lúc sau cửa phòng mở ra, "Vào đi."

Anh bước vào liền thấy trong phòng sáng lên vài ngọn đèn vàng ấm áp, dịu dàng ấm áp. Trên bàn trà có một cái bánh kem sinh nhật 20 cm, trên đó viết: "Chúc Lục Giản sinh nhật vui vẻ".

Từ khi Lục Giản còn nhỏ, nhà anh đã không chú trọng mấy đến chuyện tổ chức sinh nhật. Ngoại trừ bố mẹ có tổ chức sinh nhật cho anh vài lần khi còn bé, lớn lên một chút ngày tháng cơ bản cũng chỉ là con số, ăn mỳ trường thọ là xong, coi như đã qua sinh nhật, anh cũng không thích rườm rà như vậy.

Bây giờ thì lại khác, người con gái anh thích, vì anh mà chuẩn bị cho anh rất nhiều bất ngờ.

Châu Tố nắm lấy tay anh, "Ngây ngốc ở đây làm gì." Cô kéo anh đến ngồi xuống ghế sô pha, nở nụ cười xinh đẹp, "Thích không?"

Anh gật đầu, "Cảm ơn Tố Tố."

Châu Tố thắp nến, hát cho anh một bài chúc mừng sinh nhật, nói: "Cậu mau ước đi."

Lục Giản nhắm mắt lại, Châu Tố ở bên cạnh nhìn anh, sự yêu thích dưới đáy mắt không thể che giấu được. Sau đó anh thổi nến, trong lòng loé lên một ánh sáng cam, Châu Tố hỏi: "Cậu ước gì thế?"

Lục Giản ngồi sát lại gần cô, hơi ôm hờ cô vào lòng, giọng nói khàn khàn rơi vào trong tai cô: "Cậu có muốn biết không?"

"Mình hiếu kỳ thôi..."

"Vậy nếu như tôi nói, tôi muốn có bạn gái, cậu có thể giúp tôi giúp tôi thực hiện được không?" Ánh mắt anh dần tối lại.

Châu Tố sửng sốt, cô chớp chớp mắt, sau đó dũng cảm nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, môi đỏ cong lên, giống một con hồ ly nhỏ.

"Vậy —— Người đang ở trước mặt cậu lúc này, có được không?"

Lục Giản chỉ cần một giây, đã lập tức hiểu ý của cô, "Tố Tố, ý của cậu là, cậu đồng ý?"

Khuôn mặt đỏ bừng của Châu Tố bị ánh sáng trong suốt như pha lê chiếu vào, “Ừm.” Giọng cô rất nhẹ, “Mình cũng thích cậu, Lục Giản."

Giống như trước đó, chưa từng giảm chút nào, ngược lại còn càng thích anh nhiều hơn.

Câu nói "thích" này, trước đó Lục Giản đã từng nghe rất nhiều lần rồi, đến bây giờ anh mới được nghe lại một lần nữa, dường như một món đồ quý giá nhất mãi mới tìm lại được, khiến lòng anh như đang sôi sục.

Vòng tay Lục Giản ôm chặt lấy cô, Châu Tố cũng vòng tay ôm lại anh, hốc mắt nóng lên.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tha thứ cho tôi."

"Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không cần cưng chiều mình nữa, Lục Giản, nếu như sau này cậu dám bắt nạt mình, mình sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Anh nâng gương mặt của cô lên, cười hỏi cô.

"Sẽ không làm bạn gái của cậu nữa."

Ý cười trên môi càng lớn, "Vậy tôi nhất định phải thể hiện thật tốt mới được, không để cho cậu chạy mất."

Cô buông tay ra, nói anh cắt bánh sinh nhật trước, cô nghịch ngợm trét kem lên mặt anh, anh giả vờ như muốn đáp trả lại, nhưng bị cô trừng mắt một cái, "Cậu dám? Vừa rồi mới nói sẽ không bắt nạt mình đó!"

Bây giờ cô đã là bạn gái rồi, rất có khí thế.

Lục Giản tất nhiên thu tay lại, cô hài lòng cắn một miếng bánh, vị kem ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa giữa hai kẽ răng. Cô mỉm cười nhìn người con trai bên cạnh. Không ngờ anh đột nhiên sát lại gần, cánh tay kéo cô trở lại trong lòng anh, một tay khác nâng cằm cô lên.

Sau đó bờ môi ấm áp của anh đè lên môi cô.

Châu Tố trừng mắt nhìn anh, cô không ngờ anh sẽ bất ngờ hôn cô như vậy. Mới đầu chỉ là bốn cánh môi chạm nhau, sau đó anh giống như không cần dạy cũng tự hiểu, một tay giữ lấy gáy của cô, không để cho cô xấu hổ muốn lùi lại.

Nụ hôn đầu của hai người có vị kem tan chảy giữa môi và răng.

Lục Giản không biết những chuyện anh không hiểu, thậm chí là chuyện anh từng khinh thường hóa ra lại đẹp đẽ đến vậy.

Khao khát muốn hôn người mình thích là bản năng của con người.

Sau khi anh dừng lại, mặt Châu Tố đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu, sau đó lại bị anh ôm vào lòng, giọng nói dịu dàng đầy cảm xúc của anh rơi vào trong tai cô, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như này của Châu Tố.

Lục Giản nhìn đồng hồ, hỏi cô có phải đêm nay cả căn phòng này chỉ thuộc về bọn họ thôi phải không, Châu Tố nói bên trong có một cái giường lớn.

Cô nói, lúc cô đặt phòng chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ để tổ chức sinh nhật cho anh, còn về những chuyện khác cô không nghĩ nhiều.

Anh cười cười, "Vậy tối nay chúng ta ngủ lại ở đây?"

"Ừm."

Châu Tố đi tắm trước, thật ra cô rất yên tâm về Lục Giản, với cái đầu gỗ của anh, cộng với kiểu người học bá chững chạc đó, anh cũng sẽ không làm gì cô, hơn nữa hai người mới vừa chỉ đến với nhau.

Cô tắm rửa xong đi ra thì thấy Lục Giản đang ngồi bên cạnh giường, gò má cô ửng hồng, "Cậu đi tắm đi."

Anh ngước mắt lên nhìn cô, không nhìn ra được tâm trạng bây giờ của anh.

Lục Giản tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài anh thấy cô đã nằm trên giường. Anh đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Buồn ngủ chưa?"

"Có chút. Cậu... Ngủ ở đâu?"

Anh im lặng một lúc: "Tôi định ngủ trên ghế sô pha ở bên ngoài."

Châu Tố cắn môi, giọng nói mềm mại của cô như cào vào trong lòng anh: "Ngủ trên ghế sô pha khó chịu lắm."

Anh cười: "Chẳng lẽ tôi nằm bên cạnh cậu?"

Mặt cô phiếm hồng, lầm bầm: "Cũng không phải không thể, đằng nào cậu cũng không làm gì mình."

Lục Giản nuốt nước bọt một cái, giọng khàn đi mấy phần, nhưng anh vẫn không có hàng động dư thừa nào: "Không được, tôi ra ngoài ngủ thôi."

Trong lòng Châu Tố thầm mắng anh "đồ chững chạc cứng ngắc". Cô thấy anh đứng lên định rời đi, cô nhào lên vòng tay ôm lấy cổ anh, bờ môi đỏ mọng dán lên cánh môi của anh, khoảng cách giữa hai gần trong gang tấc.

Hai mắt cô long lanh ánh mắt nước, giọng nói ngọt như được ngâm trong hũ mật: "Anh Lục Giản —— "

Cô chưa bao giờ gọi anh như vậy cả, bất chợt trong đầu cô hiện lên cái xưng hô này.

Dây thần kinh đang căng cứng trong đầu anh đột nhiên đứt đoạn, ánh mắt chìm xuống, lòng bàn tay ôm chặt cô gái mềm mại này vào lòng, không tự chủ được, hôn cô.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi