NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

"Tôi hỏi cô, trong lúc tôi không có mặt ở đây, bên cạnh Hàn Tự có cô gái nào khác không?"

Khâu Tử Dao lúng túng hỏi cô.

Tay của Hứa Nguyên hơi run, chiếc xe có hơi lạng lách một chút.

"Cô đang làm gì vậy?" Khâu Tử Dao giật mình, cô ấy thắt chặt dây an toàn để bảo vệ tính mạng bản thân.

Đến lượt Hứa Nguyên cảm thấy khó xử: "Tay lái không vững."

"Cô lo lái xe đi!”

"Có bản lĩnh thì mau xuống xe đi, đừng có ngồi trong xe của tôi nữa."

Khâu Tử Dao ngồi xuống: "Này, cô đúng thật là!"

Hứa Nguyên không thèm quay đầu lại dù chỉ là một cái.

"Không đúng, cô còn chưa trả lời tôi, mau trả lời tôi nhanh lên! Rốt cuộc là Hàn Tự đã có người khác chưa? Tại sao lại không nói gì?"

Hứa Nguyên: "…"

Muốn chuyển sự chú ý của cô ấy tại sao lại khó đến như vậy?

Mặt cô cau có: "Cô hỏi tôi làm gì?" Cô trả lời bình tĩnh nhất có thể.

"Thì là vì bên cạnh Hàn Tự chỉ có mỗi một cô gái là cô chứ gì nữa!"

Câu nói này thốt ra từ miệng của Khâu Tử Dao vô cùng tự nhiên, sự tự nhiên đó khiến Hứa Nguyên hoảng hồn.

May sao cô ấy nói tiếp: "Nhưng mà, người cô thích là Đào Tri Sơ nên tôi rất yên tâm."

Hứa Nguyên: "…"

Cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng lại có chút buồn bực.

Chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy, đáng ghét.

Khâu Tử Dao vỗ vai Hứa Nguyên an ủi nói: "Tuy rằng cô với Đào Tri Sơ liên tục thất bại, nhưng cô cũng đừng nản lòng, không chừng sẽ có một ngày nào đó anh ta quay lại thích cô. Nếu không thích cô thì cũng không sao, chờ đến khi tôi theo đuổi được Hàn Tự tôi sẽ giới thiệu vài người cho cô."

Hứa Nguyên: "…"

"Cho nên." Khâu Tử Dao dò hỏi: "Trước tiên cô phải kể cho tôi nghe mấy tháng qua Hàn Tự đã trải qua những gì, một chữ cũng không được thiếu."

Trọng tâm cô ấy muốn chính là điều này!

Trong lòng Hứa Nguyên cảm thấy vô cùng bực mình: "Liên quan gì đến tôi? Muốn biết thì đi mà hỏi anh ấy."

Khâu Tử Dao "chậc" một tiếng: "Cái người này có vấn đề à?"

Lại phải dừng đèn đỏ, Hứa Nguyên đạp phanh rồi chuyển số.

Bên tai cô lúc này chỉ toàn nghe tiếng Khâu Tử Dao líu ríu truy hỏi về việc của Hàn Tự, cô ấy khiến đầu của Hứa Nguyên đau nhức.

Hứa Nguyên tức giận lôi điện thoại ra.

Sau đó gửi vài biểu cảm tức giận cho Hàn Tự.

"Hàn Tự: ?????????"

Anh nhanh chóng trả lời lại, nhưng mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bên này cô tức đến mức muốn hộc máu, ngón tay giật giật liên hồi.

Cô thu hồi cả đống biểu cảm tức giận lại.

"Hàn Tự: …"

Cuối cùng cũng về đến nhà, nhưng bây giờ bố mẹ không có trong nhà, chỉ có Khâu Tử Dao qua ăn chực. Cô ấy không biết xấu hổ mà cứ liên tục quấn lấy cô để hỏi về Hàn Tự, giống như là keo con chó.

Hứa Nguyên cảm thấy như đang tự tra tấn bản thân, thiếu chút nữa là cô đã công khai ra mối quan hệ của mình và Hàn Tự rồi.

Bứt rứt muốn nội thương.



Trường mẫu giáo sẽ mở các lớp học mùa hè vào tháng bảy và phải đối mặt với một đợt kiểm tra mới của Trung tâm Quản lý Dân sự. Hiệu trưởng Tần hướng dẫn mọi người công tác kiểm tra trước khi cấp trên xuống.

Thứ đầu tiên hiệu trưởng Tần nhìn thấy là tài liệu chăm sóc sức khỏe và hành chính cùng với đồ phòng dịch, Hứa Nguyên và người đồng nghiệp đưa hiệu trưởng Tần đến phòng lưu trữ vật liệu.

"Có cồn và khẩu trang rồi chứ?" Tần Nguyên hỏi: "Lần này bên kiểm tra yêu cầu chúng ta phải dự trữ số lượng ít nhất cho hai tuần."

"Có đủ rồi ạ." Hứa Nguyên đáp lời.

"Hiện tại các cô đã có dự định phân phát khẩu trang như nào chưa?"

Đồng nghiệp phòng hành chính: "Đảm bảo sẽ phân phát cho mọi người mỗi ngày một cái, còn chức vụ đặc thù và nhà bếp sẽ phát một ngày hai cái ạ."

"Phát hàng tuần à?"

"Mỗi cuối tháng sẽ phát luôn cho tháng sau, phòng lưu trữ vật liệu sẽ được mở một tháng một lần ạ.”

Hiệu trưởng Tần đi vào phòng lưu trữ vật liệu, bên trong đặt ba cái tủ đựng đồ dùng giảng dạy, đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp: "Rất tốt." Sau đó bà ấy cầm điện thoại rồi chụp vài bức ảnh: "Hiện tại có khoảng bao nhiêu cái khẩu trang?"

"2000 cái tất cả."

"Vậy tổng cộng mỗi tháng các cô cung cấp cho nhân viên bao nhiêu cái?"

"Ước chừng 1500 cái ạ."

Hiệu trưởng Tần kinh ngạc: “Tức là bây giờ các cô đang dự trữ số lượng đủ dùng trong một tháng?"

Hứa Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, cồn, thuốc khử trùng, khẩu trang chúng tôi đều đã cố gắng trữ càng nhiều càng tốt."

"Ừm, thế à." Hiệu trưởng Tần tỏ ra hài lòng: "Mấy cô đang làm rất tốt, bên cô có kính bảo hộ và túi nôn không?” Bà ấy tìm một vòng rồi ngồi xổm xuống: "Số lượng của túi nôn không nhiều lắm."

Bà ấy đếm số lượng, chỉ có tám cái túi.

Hứa Nguyên tiếp lời: "Hiệu trưởng Tần, túi nôn chúng tôi đã cung cấp đủ số lượng cho từng lớp, giáo viên chủ nhiệm sẽ đích thân bảo quản, đây chỉ là số lượng dự trữ để chuẩn bị cho các tình huống bất chợt.”

Khi nói khóe miệng cô hiện lên một điệu cười nhẹ, giọng nói dịu dàng, giọng điệu không nhanh cũng không chậm.

Nghiêm túc nhưng lại không quá cứng nhắc.

Hiệu trưởng Tần cười rộ lên: "Không tồi." Bà ấy kiểm tra phần chỉ tiêu đã đề ra: "Không có vấn đề gì to tát cả, được rồi, tôi đi xem việc dạy học."

Hứa Nguyên tiễn bà ấy đi ra ngoài.

Sau khi đến văn phòng, cô tắt tiếng điện thoại đi, có vài tin nhắn, đều được gửi đến trong lúc cô cùng với hiệu trưởng Tần đi kiểm tra.

"Đinh Nhuế Nhiên: Tối nay em có bận không?"

"Định Nhuế Nhiên: Chị đến đưa em thiệp mời dự lễ đính hôn."

Hứa Nguyên sửng sốt.

"Hứa Nguyên: Tối nay em ở nhà."

"Đinh Nhuế Nhiên: Ok."

Tâm trạng vui vẻ vì đã thuận lợi thông qua kiểm tra của cô lập tức trôi tụt xuống đáy giếng, mãi cho đến khi tan làm đi về nhà, mọi chuyện cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hứa Nguyên đã về đến nhà, Đinh Nhuế Nhiên đã đến nhà cô, hiếm khi có ba cô ở nhà, cô nhìn thấy hai người đang ngồi nói chuyện với nhau.

"Cuối cùng cô cũng về nhà rồi đấy à?" Khâu Tử Dao chào đón cô, cô ấy đi theo đuôi: "Hàn Tự không có nhà, cô có biết anh ấy ở đâu không?"

Hứa Nguyên không ngờ cô ấy đang ở nhà mình: "Cô đến nhà của tôi làm gì?"

Khâu Tử Dao khẽ nâng cằm, hướng mắt nhìn đến Đinh Nhuế Nhiên ý bảo: "Tôi theo giúp chị họ phát thiệp mời đó."

Hứa Nguyên chạm mắt với Đinh Nhuế Nhiên, đối phương nhìn cô tươi cười, nụ cười ôn hòa như mọi ngày.

Trái tim cô bất ngờ bị tóm chặt một cái.

"Chị Đinh Đinh." Cô nói.

Bố Hứa nhường chỗ ngồi, để cho bạn bè các cô ngồi nói chuyện với nhau.

Đinh Nhuế Nhiên giữ chặt Khâu Tử Dao, nói với Hứa Nguyên: "Chị với Tống Diêp tháng sau sẽ đính hôn, em nhất định phải tới nha."

Hứa Nguyên định mở lời nhưng lại thôi, ánh mắt cô luôn luôn tỏa ra vẻ thanh thuần nay lại ngập tràn rối rắm.

"Chị không hề lo lắng chút nào sao?" Hứa Nguyên nghẹn nửa ngày mới thốt nên được câu này.

Đinh Nhuế Nhiên chỉ cười.

Khâu Tử Dao cảm thấy buồn chán, cô ấy đứng lên đi loanh quanh phòng khách.

Hứa Nguyên thấy vậy, bèn cất lời: "Chị Đinh Đinh, em nói thật nhé, theo em, hôn nhân là chuyện cả đời. Lợi ích cũng tốt, tình cảm cũng thế, chị phải chọn một người không khiến cho mình chịu uất ức. Nhưng Tống Diệp anh ta…"

Cô không biết nên nói như thế nào.

"Anh ta không xứng với chị."

"Chị biết." Đinh Nhuế Nhiên rất bình tĩnh.

Hứa Nguyên buồn bực nói: "Chị không biết, anh ta…”

"Với Dư Âm à?" Đinh Nhuế Nhiên chen lời cô.

"Đúng vậy, bọn họ…" Hứa Nguyên gật đầu, cô nói, mãi sau đó cô mới phản ứng lại: "Chị… chị biết?"

Đinh Nhuế Nhiên chỉ mỉm cười.

Trong mắt chị, Hứa Nguyên là một cô gái quá đơn thuần, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

"Biết, chị biết lâu rồi." Chị bình tĩnh: "Có lẽ là biết sớm hơn em một chút."

Đinh Nhuế Nhiên đưa tay ra so sánh, trong mắt lộ ra ý cười châm biếm.

Hứa Nguyên hoàn toàn ngơ ngác.

Một lúc sau, cô nhìn về Đinh Nhuế Nhiên đang cúi đầu, nói rất chân thành: "Em xin lỗi, việc này là Dư Âm không đúng, em thay mặt cậu ấy xin lỗi chị." Cô thay Dư Âm nói xin lỗi: "Chị Đinh Đinh, em cũng phải nói với chị một tiếng xin lỗi, sau khi biết chuyện em chỉ mãi lo lắng cho Dư Âm mà chưa từng nói cho chị."

Đinh Nhuế Nhiên thấy cô như vậy, chị nhẹ nhàng lắc đầu nói: 'Nguyên Nguyên, chị biết rõ Tống Diệp là người thế nào, nếu người đó không phải Dư Âm thì cũng là cô gái khác. Không gây ồn ào ở bên ngoài, cũng không làm phiền đến trước mặt chị, đây chính là giới hạn giữa bọn chị."

"Chị nói rồi, chị với Tống Diệp không có tình cảm. Hôn nhân của bọn chị, anh ta đạt được điều mình muốn, chị cũng vậy, đây là con đường mà chị lựa chọn."

Hứa Nguyên nhất thời bị nghẹn lời, đáy lòng chấn động không biết nói gì.

Cô biết mối quan hệ “thông gia chính trị” ở trong giới bọn họ đâu đâu cũng có, nhưng cô thật sự chưa bao giờ cảm nhận được nó rõ rệt như lúc này.

Ánh mắt Đinh Nhuế Nhiên chợt loé lên, không biết chị đang nhớ về điều gì: "Hối hận cũng phải tự nhận lấy, đây là con đường mà chị đã chọn rồi!"

Hai người đang bàn về vấn đề nghiêm túc thì Khâu Tử Dao không có việc gì làm, lại vây lấy Hứa Nguyên: "Hứa Nguyên, cô thực sự không biết Hàn Tự đang ở đâu sao?"

Hứa Nguyên thoáng nổi giận: "Chậc, cô tìm tôi hỏi Hàn Tự làm gì? Sao không đi hỏi thẳng anh ấy đi!"

"Tôi mà đã tìm được anh ấy thì đâu cần tới hỏi cô?" Khâu Tử Dao không thay đổi thái độ kiêu ngạo.

"Hỏi tôi tôi cũng không biết."

"Hứa Nguyên, cô không giấu tôi cái gì đúng chứ?"

"Giấu cô thì làm sao?"

Trông thấy hai người sắp cãi nhau, Đinh Nhuế Nhiên kéo tay Hứa Nguyên ra: "Sao lại cãi nhau thế?"

Hứa Nguyên giận dỗi: "Em có muốn cãi nhau với cậu ta đâu!"

Khâu Tử Dao chống nạnh, chỉ tay vào cô: "Cô bớt tự luyến đi, cô nghĩ rằng tôi muốn cãi nhau với cô đấy à?"

Đinh Nhuế Nhiên lắc đầu chịu thua.

Hai con quỷ nhỏ, chị nghĩ.

Thế nhưng chị xem xét Hứa Nguyên rồi lại quay sang quan sát Khâu Tử Dao, trong mắt chị ấy hiện ra vài phần mong ước.

Không thể phủ nhận, chị thật sự rất hâm mộ hai người họ, hâm mộ hai người có thể sống mà không kiêng nể gì, cũng có thể mãi mãi như một đứa trẻ, không cần lớn lên.

*

4 giờ 30 phút chiều thứ sáu, Khâu Tử Dao lại đến trường mầm non gặp Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên khổ không chịu nỗi, cô bị cô ấy kéo đến một tiệm thịt nướng kiểu Nhật.

Không ngờ, Hàn Tự cũng ở đây cùng với Diêu Khải Việt.

"Bọn họ?" Hứa Nguyên nhìn sang Khâu Tử Dao.

Cô ấy cười vô cùng rạng rỡ, dùng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn người này lại muốn giở trò gì đó rồi.

Khâu Tử Dao thẳng thắn thừa nhận: "Tôi mượn danh nghĩa của cô để hẹn họ đến đấy."

Cô ấy vô cùng bình thản nói.

Hứa Nguyên: "…"

"Khâu Tử Dao! Cô thôi đi được không?”

"Ai bảo cô không chịu tiết lộ chuyện của Hàn Tự chi?"

Khâu Tử Dao buông Hứa Nguyên ra, cô ấy đi trên đôi cao gót bảy, tám phân lại gần chỗ Hàn Tự.

Cô ấy cười thỏa mãn, tâm tình rất tốt.

Hàn Tự đang bàn chuyện nhà cung cấp với Diêu Khải Việt, nghe được tiếng giày cao gót, anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Khâu Tử Dao và Hứa Nguyên.

Sắc mặt của cô có vẻ không tốt.

Hàn Tự sửng sốt, muốn đứng dậy đến chỗ cô nhưng cô chỉ vẫy tay với anh rồi tự mình đi tới.

Mấy ngày vừa qua anh bận quá, đã hai ngày trời anh chưa được gặp mặt cô.

Anh thật sự rất nhớ cô.

Sự chú ý của Khâu Tử Dao luôn hướng về Hàn Tự, thấy anh cứ nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, cô ấy bèn ngăn cản: "Chào cậu!"

"Ừ." Anh trả lời vô cùng lạnh lùng, rồi tiếp tục bàn chuyện với Diêu Khải Việt: "Anh đã xem các mẫu từ Tô Châu, và chúng phù hợp nhất với yêu cầu của chúng ta ở thời điểm hiện tại."

Diêu Khải Việt trầm ngâm: "Vậy hai ngày này chúng ta nên tranh thủ thời gian tới đó xem xét."

Hàn Tự nhìn cậu: "Ừm, càng sớm càng tốt."

Diêu Khải Việt nói: "Được." Đột nhiên cảm nhận thấy có gì đó không đúng, cậu nhìn vào ánh mắt của Hàn Tự, trái tim đập “thình thịch”.

Cậu lại trông thấy sắc mặt không được bình thường của Hứa Nguyên, liền cam chịu số phận nói: "Ok, ok, em sẽ đến Tô Châu, được chưa?"

Hàn Tự vừa lòng, rồi anh nhìn về phía Hứa Nguyên, cô bị Khâu Tử Dao lôi tới ngồi ở một bên, đối diện với Diêu Khải Việt.

"Cô hẹn Hàn Tự thì kéo tôi đến làm gì?" Hứa Nguyên cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng.

Cô với Hàn Tự rất bận, anh cũng không nói với cô đêm nay đi ăn thịt nướng.

Khâu Tử Dao hạ giọng, thoạt nhìn trông giống như cô ấy cùng với Hứa Nguyên là bạn thân đang tâm tình nhỏ nhẹ với nhau.

"Có cô ở đây… Hàn Tự mới phát hiện ra tôi đáng yêu đó."

Hứa Nguyên: "…"

Đáng yêu?

Cô trừng mắt nhìn Hàn Tự đang ngồi đối diện hơi chéo với cô: "Tôi đi vệ sinh." Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Hứa Nguyên chạy vào nhà vệ sinh, lòng ngực rất khó chịu.

Cô gọi cho Trinh Vi Vi nói: "Con nhỏ Khâu Tử Dao! Tức chết tớ rồi!"

Phòng vệ sinh của tiệm thịt nướng rất lớn và được trang trí sang trọng. Hai dãy bồn rửa mặt được bố trí gọn gàng, ánh đèn hắt xuống khiến tổng thể trở nên rất tươi sáng.

Hứa Nguyên đi qua đi lại trước gương, làm lộ ra làn da hồng hào của cô, lòng ngực cô nóng ran lên và khó chịu.

Hứa Nguyên lấy tay tự quạt cho mình: "Hàn Tự thật là! Tớ sẽ…”

Cô không nói được gì nữa.

Trình Vi Vi ở đầu dây bên kia bật cười: "Hứa Nguyên, cậu trốn trong nhà vệ sinh thì còn gì là phẩm chất anh hùng nữa? Bây giờ cậu phải đi ra ngoài rồi chỉ thẳng vào mũi của Khâu Tử Dao, nói cho cô ấy biết Hàn Tự là bạn trai của cậu."

"Đảm bảo chết ngay tức khắc."

Tiếng cười của cô ấy truyền thẳng vào tai Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên thẹn quá hóa giận: "Tớ vẫn nên làm người hèn thì hơn!"

"Cậu xem, nói ra cậu lại không muốn." Trình Vi Vi khẽ cười đắc ý, càng lúc càng làm càn.

Có hai cô gái vào nhà vệ sinh, Hứa Nguyên không nói nữa, cô lui lại vài bước rồi đút tay vào túi quần.

"Anh chàng đang đứng ở cửa đẹp trai quá."

"Đứng đợi được một lúc rồi."

"Không biết đang đợi ai."

Hai người đang đứng nói chuyện với nhau, giọng nói không nhỏ, Hứa Nguyên có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.

Cô giữ chặt điện thoại, trong lòng chợt thấy hạnh phúc.

"Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau." Cô nói với Trình Vi Vi.

Hứa Nguyên bước nhanh đến phía cửa nhà vệ sinh.

Ổn định tinh thần rồi.

Chỉ nhìn thấy Hàn Tự đứng ở ngoài cửa, cô bình tĩnh nhìn về phía cánh cửa.

Ánh mắt hai người ở giữa không trung vô tình chạm vào nhau, anh nhìn cô rồi mỉm cười.

"Tớ tắt máy trước đây." Hứa Nguyên tắt cuộc gọi.

Cô bước ra ngoài, Hàn Tự cũng tiến về phía cô.

Anh nắm lấy tay cô nhưng cô đã tránh đi.

"Đừng làm loạn."

Giọng nói của anh vô cùng trầm ấm, âm cuối khẽ run lên hết sức quyến rũ.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn anh rồi cô quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.

"Khâu Tử Dao lại chọc giận em sao?" Hàn Tự chuyển qua ôm eo Hứa Nguyên: "Cô ấy nói đi ăn thịt nướng với em nên anh mới tới."

Cô lại quay đi: "Khâu Tử Dao đáng yêu hơn hay em đáng yêu hơn?"

Chẳng biết vì sao vừa nghe xong câu hỏi Hàn Tự liền bật cười, nói: "Không có điểm gì để khen người ta mới dùng từ đáng yêu.”

Hứa Nguyên cũng cười theo: "Em mặc kệ, anh mau trả lời đi!"

Hàn Tự dừng lại: "Ừm, là em đáng yêu, em tuyệt vời hơn." Anh dùng tay đặt lên hai má của cô: "Sao cô bé nhà anh lại đáng yêu như thế này?"

Hai người rất gần nhau, hơi thở quấn chặt lấy cả hai, hoà lẫn vào nhau.

Mặt Hứa Nguyên nóng ran như bị ai đó thiêu cháy, cô lại cảm thấy nóng bức.

"Không đúng, chẳng phải không có điểm nào để khen nên mới nói đáng yêu sao?" Cô tỉnh ngộ lại.

Hàn Tự buông ra, rồi kéo cô vào lòng mình: "Đó là đối với người khác." Anh cúi đầu, hôn lên đ.ỉnh đầu cô: "Còn với em, đáng yêu chính là đáng yêu."

Hứa Nguyên vô cùng vui sướng, không khí hòa thuận.

"Nào, đi thôi."

"Đi thôi."

Hai người từ ngoài cửa đi vào rất nhanh lại tách nhau ra.

"Tại sao hai người lại ra đây cùng nhau?" Khâu Tử Dao đang ăn thịt liền trừng mắt nhìn lên hai người bọn họ.

Hứa Nguyên vừa đi toilet không lâu thì Hàn Tự cũng đi ra ngoài, cuối cùng chẳng hiểu vì sao lại cùng nhau quay về bàn?

Khâu Tử Dao giương ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn hai người một vòng, nhưng mà vẫn là không phát hiện được manh mối nào.

"Mau ăn đi." Diêu Khải Việt đưa thịt đã nướng chín vào dĩa đồ ăn của cô ấy.

Hứa Nguyên gắp một miếng thịt đặt lên trên đĩa nướng, không nhanh cũng không chậm đáp lại Khâu Tử Dao: "Ai cần cô lo?"

Hàn Tự kiên nhẫn nướng lên miếng thịt mà Hứa Nguyên đã để lên, cô thấy vậy mới yên tâm ngồi chờ.

"Chuyện của Hàn Tự tôi quản tất." Khâu Tử Dao không nghĩ ngợi.

Cơn giận của Hứa Nguyên muốn quay trở lại một lần nữa. Cô nghiêng đầu, đánh giá Khâu Tử Dao một cách tinh tế.

Khâu Tử Dao rõ ràng là đang đấu khẩu cùng cô.

Thấy cô ấy như vậy, Hứa Nguyên nhớ tới bản thân mình lúc trước từng theo đuổi Đào Tri Sơ. Sau đó, Đào Tri Sơ và Hàn Tự đều bảo cái mà cô gọi là thích chỉ là một trò đùa.

Cho nên…

Cánh tay Hứa Nguyên đụng phải cánh tay của Khâu Tử Dao.

"Làm gì vậy?" Khâu Tử Dao tức giận.

Lúc này, Hứa Nguyên không cãi nhau với cô ấy, mà ngược lại cô còn nhẹ nhàng nói: "Khâu Tử Dao, không phải là cô thật sự thích Hàn Tự sao?"

Cô với Khâu Tử Dao luôn không ưa nhau, chẳng phải là vì muốn cô với Hàn Tự cãi vả, muốn so kè hơn thua với cô, muốn thấy cô khó chịu nên cô ấy mới đi theo đuổi Hàn Tự sao?

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chỉ đơn giản là muốn trêu tức cô mà thôi.

Hứa Nguyên cảm thấy bản thân đã tìm được chân tướng rồi.

Cô dẫn dắt tính chất câu hỏi: "Cô xác định là cô thật sự thích Hàn tự?"

Khâu Tử Dao nghe nhưng không nói lời nào.

Cô ấy nhìn qua hướng của Hứa Nguyên, nhìn bằng ánh mắt ngu ngốc: "Tôi ngốc nghếch đến mức người mình thích là ai cũng có thể lầm tưởng được sao?"

"Ai ngốc đến mức nhầm lẫn việc này?"

Hứa ngốc nghếch: "…"

Đáy lòng bị đâm nhiều nhát đến nỗi biến thành cái rây lọc rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Khâu Tử Dao: Có vài người đã ngốc còn coi người ta là kẻ đần.

Hứa ngốc nghếch: Đau lòng!

Hàn ấm áp: Có vài người thông minh nhưng tôi không thích, tôi chỉ thích người ngốc.

Mạt lanh lợi:…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi