NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

"Chị Tri Du, chị nói xem, lỡ như Hàn Tự không bao giờ để ý đến em nữa thì sao?"

Hứa Nguyên ôm điện thoại nói: “Vậy em phải làm sao đây?”

Cô nhìn Hàn Tự qua màn hình điện thoại. Cô rất sợ, vì vậy cũng chỉ dám nhìn anh qua màn hình điện thoại thôi.

“Không đâu.” Đào Tri Du nói một cách chắc chắn.

Chị ấy vừa nói dứt câu thì Hứa Nguyên đã quay sang nhìn, đôi mắt lấp lánh.

Đào Tri Du không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô gái Hứa Nguyên này thật ra rất đơn thuần, chỉ thiếu sự chỉ điểm của người khác mà thôi. Nhìn cô thì có vẻ bá đạo ngang ngược nhưng lại là người rất thấu tình đạt lý, chuyện gì cô có thể tự nghĩ thông thì sẽ không bao giờ đi qua giới hạn cả.

“Nguyên Nguyên.” Trong lời nói của Đào Tri Du cũng mang theo ý cười: “Cảm ơn em.”

Hứa Nguyên ngẩn ra: “Chị cảm ơn em á?”

Đào Tri Du gật đầu: “Cảm ơn em đã giúp chị tìm Hoa Sầm, cũng cảm ơn em không hỏi gì.”

Khi Đào Tri Sơ nghe thấy tin tức về Hoa Sầm thì chị ấy đã biết là Hứa Nguyên làm rồi.

Hôm nay, khi chị ấy gặp Hứa Nguyên, ánh mắt của cô nhìn chị ấy rất phức tạp, nhưng cuối cùng cô lại giả vờ như không biết gì.

Đào Tri Du đều biết hết.

Hứa Nguyên có hơi kinh ngạc một lúc, rồi cô mỉm cười: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Chị định quay về Bắc Kinh.”

“Vì sao?”

Đào Tri Du hít vào một hơi: “Bởi vì…” Chị ấy dừng một chút, cười nghịch ngợm: “Anh ấy là thói quen mà chị không muốn sửa lại!"

Hứa Nguyên mỉm cười: “Cố lên!”

Tầm mắt của Đào Tri Du chuyển về phía Hàn Tự, anh đang gọi điện cho ai đó.

“Nhất định rồi.” Chị ấy nói.

Vì là tiệc tổ chức cho Hàn Tự và Hứa Nguyên nên không có bao nhiêu người đến, không ngờ Khâu Tử Dao lại không mời mà đến, dạo này cô ấy cứ hay dính lấy Hứa Nguyên.

“Chị gái à, cô cứ đi theo tôi làm gì thế?” Hứa Nguyên sắp đau đầu chết luôn rồi.

Vẻ mặt Khâu Tử Dao như chẳng có gì: “ Tóm lại là Hàn Tự thích cô ở chỗ nào vậy?”

Hứa Nguyên: “……”

Khâu Tử Dao chen lại gần cô: “ Mối quan hệ giữa anh ấy với Ninh Hạ là sao thế?”

Hứa Nguyên trợn trắng mắt liếc cô ấy: “Cô đi hỏi anh ấy thử xem?”

Khâu Tử Dao bị nghẹn họng: “Cô nhạt nhẽo quá đấy!” Cô ấy ôm cánh tay, trừng mắt nhìn Hàn Tự ở phía đối diện: “Lúc trước cô còn vì Ninh Hạ mà cáu gắt với tôi, giờ cô thấy chưa?”

Hứa Nguyên không để ý đến cô ấy.

Khâu Tử Dao: “……”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Nguyên đi tìm Hàn Tự. Những câu nói mà cô ấp ủ cả buổi tối giờ cũng có chỗ để nói ra: “Hàn Tự.”

Vốn dĩ Hàn Tự đang đưa lưng về phía cô. Lúc này anh nghiêng người đi cô mới thấy anh hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Sao vẫn còn gọi điện thoại vậy?

Hàn Tự nhìn Hứa Nguyên đang do dự bằng vẻ mặt khó hiểu: “Sao thế?”

Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt.

Cô liếc mắt nhìn điện thoại của anh rồi nói: “Chút nữa em đưa anh và Diêu Khải Việt về nhé?”

“Không cần.” Anh từ chối: “Anh còn có chút việc nữa.”

Hứa Nguyên cười không nổi nữa, cảnh tượng mà cô đã luyện tập vô số lần trong đầu giờ lại không có cơ hội phát huy.

Cô ủ rũ hẳn đi.

“Ồ, vậy thì thôi."

“Ừ.” Hàn Tự tiếp tục gọi điện thoại.

Hứa Nguyên đá chân, bước những bước chân lưu luyến mà từ từ đi ra xa.

Cô loáng thoáng nghe thấy có từ Ninh Hạ, bây giờ đã gần 9 rưỡi rồi mà anh còn muốn gặp Ninh Hạ ư?

Hứa Nguyên cảm thấy rất chán nản.

“Cô không nghe thấy từ Ninh Hạ à?” Khâu Tử Dao giả vờ đi ngang qua vô số lần giờ lại khoác cổ cô: “Có cần đi đánh ghen không?”

Hứa Nguyên trừng mắt, hất cánh tay của cô ấy ra: “Cô đang nói đùa gì vậy?”

Khâu Tử Dao lại khoác tay lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu Hàn Tự có quan hệ mập mờ gì với người phụ nữ khác thật thì tôi cũng coi như được làm người tốt rồi!” Cô ấy cúi đầu, cười với Hứa Nguyên: “Cảm ơn cô nhé, Hứa Nguyên.”

Hứa Nguyên: “…”

Đây loại logic kì lạ gì thế?

“Tóm lại là cô có đi hay không? Cô mà không đi là tôi đi một mình đấy?” Khâu Tử Dao xúi giục Hứa Nguyên: “Có cần tôi livestream cảnh tên đàn ông cặn bã đang ngoại tình với bồ của mình cho mọi người xem không?”

Hứa Nguyên rất bênh vực người mình: “Cô mới là kẻ cặn bã!”

Khâu Tử Dao bĩu môi: “Thế tóm lại là cô có đi hay không?”

Hứa Nguyên hơi ngập ngừng, cô liếc mắt nhìn Hàn Tự.

Một tay anh cầm điện thoại, đang bước dần đến chỗ thang máy

“Đi!”

Cô nghĩ: Có lẽ não của mình úng nước mất rồi.

Hứa Nguyên xuống lầu, đến bãi đỗ xe lấy xe. Xe của Hàn Tự dừng ở gần chỗ cô, hình như là anh đã tìm tài xế lái xe.

Cô trốn vào trong xe, đột nhiên có một người ngồi vào ghế phụ.

Khâu Tử Dao như là người chỉ huy: “Đừng khởi động xe, không là anh ấy nhìn thấy bây giờ.”

Cô ấy chỉ huy vô cùng hăng hái, vẻ mặt hít hà drama.

Hứa Nguyên cãi lại: “Cô tự lái xe của cô đi đi!”

“Không. Có tài xế miễn phí như cô thì tôi lái xe làm gì? Còn nữa, tôi đang đi cùng cô thì tại sao tôi phải tự lái xe riêng?”

Hứa Nguyên càng cạn lời hơn nữa: “Không phải cô thích Hàn Tự hay sao?”

“ Ừ thì thích mà?” Khâu Tử Dao cười cười: “Thì chuyện này liên quan gì đến chuyện tôi thích Hàn Tự?”

Hứa Nguyên chẳng thèm trả lời cô ấy nữa. Cô nhìn trộm Hàn Tự qua cửa sổ xe, anh kéo cửa xe ở chỗ ngồi đằng sau ra rồi ngồi vào.

Cửa xe đập “rầm” một tiếng.

Hứa Nguyên khởi động xe bằng tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị sẵn sàng để đuổi theo.

Cô nắm tay lái, đốt ngón tay bị gồng đến mức trắng bệch. Đợi thêm một lát thì cuối cùng chiếc Land Rover của Hàn Tự cũng di chuyển, xe quay một vòng nhỏ, lướt qua trước mặt cô. Đúng lúc đó, cửa sổ của ghế sau bỗng nhiên bị hạ xuống, anh dường như thoáng nhìn về phía cô nhưng rồi lại quay đầu sang chỗ khác ngay.

Hứa Nguyên nuốt nước miếng: “Nè, vừa nãy Hàn Tự thấy tôi rồi phải không?”

Khâu Tử Dao vuốt cằm như đang suy tư: “Chắc là không đâu.”

Hứa Nguyên nhấn ga đuổi theo.

Hai người theo đuôi đến một khách sạn cạnh bờ biển, lúc này đã 10 rưỡi rồi.

Sắc mặt của Hứa Nguyên ngày càng khó coi.

Khâu Tử Dao vui sướng khi người gặp họa: “Uầy, ở khách sạn à!” Cô ấy xuống xe, vung túi xách, liếc xéo nhìn Hứa Nguyên: “Lúc trước cô còn bảo vệ cho người phụ nữ đó lắm mà, giờ thấy rõ chưa?”

“Cô thấy có thấy mình ngốc lắm không hả? Ngốc quá nhỉ? Hay là bị đần?”

Hứa Nguyên không hé răng, cô thay đôi giày cao gót ở trong xe, cầm điện thoại rồi vội vã đi tìm Hàn Tự.

Từ bãi đỗ xe đến sảnh lớn chỉ đi mất ba phút mà thôi.

Ninh Hạ chờ ở sảnh lớn.

Trong sảnh lớn tráng lệ huy hoàng của khách sạn, từng ánh đèn chiếu xuống người của Ninh Hạ làm cho cô ấy càng thêm nổi bật.

Một nét đẹp huyền ảo.

“Cũng được đấy chứ.” Khâu Tử Dao thấy lửa cháy thì đổ thêm dầu.

Hứa Nguyên dừng lại, không dám lại gần nữa, lòng cô như bị cắt ra thành từng mảnh vậy.

Hàn Tự chào hỏi Ninh Hạ rồi nói mục đích một cách dứt khoát.

“Tôi đã chuẩn bị xong đồ mà Dung Dung cần rồi.” Ninh Hạ cũng không dây dưa gì mà đưa luôn gói đồ cho anh.

Dung Dung tên thật là Triệu Tư Mục, là em gái họ của Hàn Tự, Triệu Tư Mục đã ở Singapore được hai năm rồi. Hai ngày trước Triệu Tư Mục có nói rằng cô ấy gặp giáo viên mỹ thuật lúc trước dạy mình và Ninh Hạ, bây giờ đang chuẩn bị mở một triển lãm tranh về chủ đề tình yêu của người Hoa, còn hỏi hai người bọn họ có muốn tham gia hay không.

Ninh Hạ rất hứng thú với triển lãm tranh công ích này.

Vì thế mà Triệu Tư Mục liền nhờ Hàn Tự gửi bức tranh mà Ninh Hạ và cô ấy đã vẽ hồi còn trong nước qua bưu điện.

Sau khi hai người đã trao đổi bức tranh xong, Hàn Tự hơi nghiêng người, nhìn thoáng qua, cô bé núp đằng kia hình như sắp khóc tới nơi rồi.

Anh bất đắc dĩ mà thở dài.

Thật ra Ninh Hạ đã sớm phát hiện ra rồi, Ninh Hạ cho rằng Hứa Nguyên đi cùng Hàn Tự đến đây, nhưng bây giờ nhìn lại thì có lẽ không phải rồi.

Mà Hứa Nguyên cũng không trốn quá kỹ, có lẽ là do cô rất ít khi làm những việc như thế này. Từ góc nhìn của Hàn Tự thì có lẽ không nhìn thấy cô thật, nhưng từ góc nhìn của Ninh Hạ thì bóng dáng của cô lại đập ngay vào mắt.

Nụ cười ở khóe môi Ninh Hạ sâu hơn một chút.

Do đêm nay Ninh Hạ có việc phải ở chỗ này, ngày mai Ninh Hạ còn có đi tới Hàng Châu, mà Triệu Tư Mục lại cần gấp nên hai người mới phải gặp nhau ở đây, đáng lẽ họ không nên hẹn ở nơi này mới phải.

“Xin lỗi, trẻ con trong nhà không hiểu chuyện.” Hàn Tự thẳng thắn nói với Ninh Hạ.

Ninh Hạ lại nhìn Hứa Nguyên một cái nữa, khi ánh mắt của cô ấy va phải ánh mắt của anh, cô ấy hơi sững sờ một chút.

Đôi mắt đen như mực kia lấp lánh ánh đèn, trong đó bao hàm sự dịu dàng vô tận.

Một ý niệm trong lòng Ninh Hạ chợt lóe lên: “Chắc anh không biết nhỉ, hồi trước em thích anh lắm.”

“Có lẽ bây giờ vẫn vậy.” Ninh Hạ cười.

Khi bốn mắt chạm nhau, không hề có chút gợn sóng nào.

Phản ứng của Hàn Tự nằm trong dự kiến của Ninh Hạ. Chắc có lẽ sự chú ý của anh chỉ đặt ở một mình Hứa Nguyên mà thôi, những người phụ nữ khác trong mắt anh cũng chẳng khác đàn ông chỗ nào.

“Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì đâu.” Ninh Hạ nắm chặt túi xách của mình, nói.

Vốn dĩ Ninh Hạ không muốn nói tình cảm này của mình ra, nhưng không biết tại sao hôm nay gặp Hàn Tự và Hứa Nguyên cô ấy lại buột miệng nói ra. Cô ấy muốn đặt một dấu chấm hết cho thời thanh xuân của mình.

Ninh Hạ duỗi tay: “Cảm ơn sự hỗ trợ của anh. Đến lúc đó nhớ mang trẻ con nhà anh đến buổi triển lãm của em đấy.”

Hàn Tự bắt tay thoáng một cái rồi buông ra ngay lập tức: “Được.”

Ninh Hạ thu tay, chỉ về hướng của Hứa Nguyên: “Em có thể đến chào hỏi với cô ấy chút không?”

Hàn Tự quang minh chính đại mà quay người lại, Hứa Nguyên không kịp trốn nên bại lộ dưới tầm mắt của hai người.

“Được.”

Ninh Hạ lập tức đi đến chỗ của Hứa Nguyên.

Lúc vừa mới bại lộ, Hứa Nguyên có hơi sợ hãi, nhưng sau đó cô nghĩ, mình sợ cái gì cơ chứ?

Chỉ là cô bị Hàn Tự phát hiện thì hơi mất mặt mà thôi.

Cô nghĩ một lát thì Ninh Hạ cũng đã tới nơi rồi.

“Có việc gì không?” Khâu Tử Dao nhìn Ninh Hạ bằng ánh mắt cảnh giác.

Tính của Ninh Hạ vẫn hiền lành như trước: “Tôi đến đây chào hỏi mọi người.” Ninh Hạ nhìn Hứa Nguyên: “Tôi có chuẩn bị một món quà để tặng cho cô……”

Cô quay đầu lại, Hàn Tự đang ngồi ở ghế sô pha trong sảnh nhìn các cô rất chăm chú.

“Tặng cho cô và Hàn Tự này.”

Hứa Nguyên kéo Khâu Tử Dao, cô mỉm cười với Ninh Hạ: “Cảm ơn cô.”

Ninh Hạ click mở màn hình điện thoại, tìm tấm ảnh vẽ phác thảo lúc trước: “Tôi có vẽ một bức tranh nhưng vẫn chưa xong.”

Tấm ảnh là một bức tranh còn chưa kịp tô màu, hai người đang kề sát nhau là cô và Hàn Tự.

Được vẽ rất đẹp.

Ninh Hạ dịu dàng nói: “Lúc bắt đầu tôi chỉ vẽ mỗi Hàn Tự mà thôi, sau đó tôi vẽ thêm cô đấy.” Cô ấy cười: “Tôi thấy bức tranh này đẹp hơn nhiều.”

Hứa Nguyên và Khâu Tử Dao đều bị sửng sốt.

“Triển lãm tranh của tôi cũng sắp chuẩn bị xong rồi, cô và Hàn Tự có muốn đến xem không?” Cô ấy nghĩ: “Chắc lúc ấy cũng vừa vẽ xong tranh, nhân tiện đưa cho hai người luôn.”

“Xem như cảm ơn lần này Hàn Tự đã giúp tôi.”

Khâu Tử Dao nhìn Ninh Hạ một cái, khó có thể tin.

Hứa Nguyên nhìn đôi mắt của Ninh Hạ, trán bắt đầu nóng lên. Lần đầu tiên cô ý thức được hóa ra Dư Âm nói đúng.

Ninh Hạ thích Hàn Tự.

“Được rồi, cảm ơn cô.” Cô nói lời cảm ơn.

Ninh Hạ gật đầu, nâng cằm chỉ về hướng của Hàn Tự.

Hứa Nguyên cũng đi qua, ánh mắt của cô và anh giao nhau nhưng cô không tránh né.

Anh ngồi ở trên sô pha, mười ngón tay giao vào nhau, gác trên bụng, tư thế thật tản mạn. Bọn họ cách nhau rất xa nhưng mặt của anh lại rõ ràng đến lạ kì.

“Không biết cô có phát hiện hay không, chỉ cần ở chỗ có cô, ánh mắt của anh ấy sẽ luôn đặt trên người cô.” Ninh Hạ dường như lơ đãng mà nói.

Hứa Nguyên thu ánh mắt lại: “Cảm ơn.”

Ninh Hạ cũng rất hào phóng: “Không có gì.”

Hai người nhìn nhau cười.

Ninh Hạ lấy điện thoại của mình lại: “Lời chúc phúc tốt nhất là tác thành. Nhưng hai người không cần tôi tác thành vẫn có thể ở bên nhau, nên thôi, chúc hai người hạnh phúc.”

Cuối cùng câu chuyện thanh xuân của một người cũng đã được đặt xuống một dấu chấm câu viên mãn. Từ đây về sau, Hàn Tự chỉ là một người bạn cũ bình thường mà thôi.

Hứa Nguyên tiếp thêm can đảm cho bản thân: “Tôi đi tìm Hàn Tự đây.”

“Đi đi.” Ninh Hạ chỉ cười.

Lần này cái đuôi nhỏ Khâu Tử Dao không đi theo. Cô ấy đứng trước mặt Ninh Hạ.

“?” Ninh Hạ cười nhìn cô ấy.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Hạ, Khâu Tử Dao lại có chút căng thẳng.

Cô ấy cuộn làn tóc mai vốn không tồn tại: “Người đẹp.” Cô ấy vươn tay ra trước mặt Ninh Hạ: “Chào cô, tôi tên là Khâu Tử Dao.”

“Cô có thể gọi tôi là Dao Dao.”

Ninh Hạ nhìn nụ cười chân thành của cô ấy, cũng duỗi tay: “Chào cô, tôi là Ninh Hạ.”

Hứa Nguyên đi từng bước từng bước về phía của Hàn Tự, con tim cứ đập loạn xạ không ngừng.

Từng hồi ức đã qua thoáng hiện lên, cô càng nhận ra mình đã dối lòng đến nhường nào.

Lúc ấy Hàn Tự hỏi cô: Cô có thật sự thích anh hay không?

Khi đó cô không trả lời.

Hứa Nguyên dừng lại, tìm trên album điện thoại.

Cô là một người thích kỷ niệm cũ nên không ưa xóa ảnh, vì thế nên ảnh trong điện thoại của cô càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy bức ảnh mà mẹ Hàn gửi cho cô cách đây rất lâu.

Là bức ảnh chụp chung của cô và Hàn Tự lúc nhỏ.

Hồi năm sáu tuổi, cô chơi ở nhà họ Hàn rồi té ngã xuống đất, ở cái tuổi chẳng hiểu chuyện gì ngoài việc sợ đau ấy, cô khóc vô cùng xấu. Sau đó Hàn Tự đã nắm chặt tay cô, dắt cô đứng lên.

Cảnh này vừa khéo được mẹ Hàn chụp lại.

Hứa Nguyên up bức ảnh lên vòng bạn bè.

Cô nói: Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi - Hàn Tự.

Lần này là cam tâm tình nguyện.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Khâu Dao Dao: Đáng ghét quá!

Mạt: Sao nào? Trong dự đoán hay ngoài dự đoán? Cảm động hay không cảm động? @Hàn ấm áp

Hàn ấm áp: Không nói đâu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi