NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

"Hàn Tự: Chị đại à, thưởng cho em ngụm cơm ăn với?"

Dưới đáy mắt Hàn Tự dần nhuộm ý cười, ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ vừa yên bình vừa dịu dàng.

Rất nhanh, điện thoại trong tay anh lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Hứa Nguyên.

Cô gửi cho anh một bao lì xì, ghi chú: Cầm đi mua xiên nướng đi.

Trong lòng Hàn Tự cảm thấy như được mật ngọt vây quanh, hương vị ngọt ngào kia lan ra từng chút.

Rất ngọt, nhưng lại không ngán.

Anh nhận lì xì, hạn mức cao nhất là hai trăm tệ.

Dường như Hứa Nguyên đang cố ý chờ anh nhận bao lì xì, Wechat vừa hiện dòng chữ trắng nhắc nhở rằng đối phương đã nhận lì xì, thì cô đã gọi thẳng sang.

"Anh nhớ mua xiên nướng, ăn thịt tẩm bổ nhé!" Bên tai truyền tới giọng nói khoe khoang của cô.

Hàn Tự hắng giọng, nghiêm túc nói: "Được, cảm ơn chị đại ạ."

Bản thân Hứa Nguyên nhịn không được nên cười phá lên trước.

Trong di động toàn là tiếng cười không tim không phổi của cô, Hàn Tự mở loa ngoài, nhìn avatar Wechat của cô.

Anh hi vọng cô mãi mãi có không có ưu phiền như lúc này.

Hứa Nguyên cười đủ rồi: "Hàn Tự, em tính ghi danh thi giấy chứng nhận bác sĩ y tế công cộng." Bỗng nhiên cô nói như thế.

Hàn Tự hơi giật mình: "Không phải em ghét thi nhất à?"

Hồi trước lúc cô thi trợ lý bác sĩ còn kêu trời khóc đất.

Hứa Nguyên thở một hơi thật dài với di động: "Còn không phải em đang cố gắng tiến tới ư, dù sao con người thì phải biết tiến bộ, an nhàn lâu quá là hư hết."

Đột nhiên trong giọng nói của cô lộ ra chút suy sụp.

"Ngón tay của dì Ngô bị máy cán mì kẹp, suýt chút nữa phải cắt đi, em mới phát hiện không ngờ đến kiến thức chuyên ngành em cũng sắp quên hết rồi."

"Em là nhân viên chăm sóc y tế mà!"

Hàn Tự cười: "Được." Anh vẫn kiêu ngạo trước sau như một: "Vậy em nhớ cố gắng lên nhá!"

Hứa Nguyên cũng cười hai tiếng: "Đó là chắc chắn rồi! Em còn đang chờ em thi đậu rồi, anh sẽ bao em trà sữa cả năm đấy."

Cô nói vô cùng hùng hồn, đương nhiên Hàn Tự thì thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.

Trầm mặc vài giây, anh kêu cô: "Anh nói muốn bao em trà sữa cả năm từ khi nào?"

"Bây giờ nè!"

"Được, vậy em đi ngủ sớm tí đi, mơ rồi thì đừng nói mỗi trà sữa, cái gì cũng có luôn."

Hứa Nguyên "xì" một tiếng: "Không muốn nghe anh nói nữa, ngủ ngon!"

Hàn Tự nhìn về phía cô: "Ngủ ngon."

Cúp cuộc gọi trực tuyến, anh ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Diêu Khải Việt.

"Em đang rất bận." Diêu Khải Việt vừa nhấc máy đã nói thế.

Hàn Tự nhướng mày: "Anh cũng bận."

Diêu Khải Việt: "..."

"Có kết quả homestay rồi." Anh vừa lấy báo cáo kết quả ra vừa nói, dặn dò: "Khoảng thời gian tới anh sẽ hơi bận, thế nên chuyện ở công ty tự em để ý nhiều hơn một chút nhé."

Diêu Khải Việt kinh ngạc: "Bận?" Cậu thấy khó hiểu: "Chuyện sập tường đâu có liên quan gì tới anh, anh còn bận cái gì nữa?"

Hàn Tự hoàn hồn, lưng dựa vào cửa sổ sát đất: "Có chuyện khác nữa."

Mặc dù Hứa Nguyên không yếu ớt đến thế, nhưng cô cũng thích khóc nhè, chờ có kết quả kiểm tra của chú Hứa rồi, anh sẽ tới cạnh lau nước mắt cho cô.

Ăn ý nhiều năm, Diêu Khải Việt nghe câu nói lập lờ nước đôi của anh là hiểu ngay anh sẽ không nhiều lời thêm nữa.

"Được, em biết rồi."

Hàn Tự gật đầu: "Còn nữa, dù sao thủ tục của ngân hàng cũng chậm, có rảnh thì không bằng em nói chuyện nghiêm túc với dượng lại nhé."

Diêu Khải Việt thà chọn vay tiền từ ngân hàng còn hơn đi tìm những lối tắt khác, có lẽ là trong lòng cậu có khúc mắc đối với chuyện rút đầu tư bất chợt lúc trước, thấy nghi ngờ nhưng lại không muốn hỏi, đề phòng bố mình thật sự ra tay phá hủy hạng mục đầu tư của cậu.

Cuộc điện thoại bỗng dưng yên tĩnh.

Có rất nhiều chuyện mà Diêu Khải Việt không muốn nói.

Hồi lâu sau, cậu cười khổ: "Còn nói thế nào nữa? Với cái tính của bố em, ông ấy... Ông ấy vốn đã chướng mắt cái công ty nhỏ bé của em rồi, biến thành như bây giờ, không bị ông ấy cười vào mặt đã là thành công lắm rồi."

Cậu cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để nói, nhưng trong lời nói lại không nén được mang theo vài phần chán nản và khổ sở.

Tính tình Diêu Khải Việt mềm mỏng, khôn khéo hiểu chuyện, cậu quen làm người giảng hòa cho Hàn Tự và Hứa Nguyên, thậm chí là của tất cả mọi người, thời gian lâu dần nên mọi người cũng quên mất, nếu cậu đã ngang bướng rồi thì thật sự rất bướng bỉnh.

"Vậy mà mà hồi trước em khuyên anh lưu loát quá nhỉ?" Hàn Tự ra vẻ thoải mái cảm thán.

"Anh không giống em, mặc dù cậu hi vọng anh vào công ty của gia đình, nhưng nếu anh không về, thì ít ra cậu cũng không ngáng chân anh. Vào những thời điểm mấu chốt, cậu mợ còn ủng hộ anh nữa. Không giống như bố mẹ em..."

Diêu Khải Việt không nói nữa, lại là một tiếng thở dài.

Hàn Tự không nhìn nỗi cậu cứ thế này: "Sao mà em biết được là dượng không ủng hộ em?"

Diêu Khải Việt không biết nên nói gì: "Không nói nữa, sáng mai em phải xuống xưởng, em cúp máy trước đây."

"Ừ."



Sáng sớm hôm sau, Diêu Khải Việt còn chưa dậy thì đã nhận được điện thoại của bạn, nói là có người nhờ bạn của anh ta tới hỏi cậu, có phải bây giờ công ty đang huy động vốn hay không.

Mục đích của đối phương rất lớn, điều kiện cũng rất tốt, tốt đến nỗi đối với công ty bọn họ mà nói thì đúng là chẳng khác gì cứu tinh.

Diêu Khải Việt lập tức nhắn Wechat cho Hàn Tự: Anh thấy chuyện này thế nào?

"Hàn Tự: Là đối phương chủ động tìm tới à?"

"Diêu Khải Việt: Lạ là lạ ở đây này."

Bọn họ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hàn Tự vừa mới dậy, đang đứng xếp hàng mua bánh rán gần khu biệt thự cho Hứa Nguyên: "Vậy à, em cố gắng moi thêm nhiều thông tin hơn nữa, sau đó lại nhờ Hứa Nguyên đi hỏi thăm giúp em."

Diêu Khải Việt ngồi bên mép giường, mở loa ngoài ra, nghe thấy tên Hứa Nguyên thì cậu nói vào điện thoại: "Cũng đúng, với bản lĩnh quấn người của Hứa Nguyên thì có gì mà em ấy không hỏi được chứ."

Cậu đã tìm sẵn lý do cho Hứa Nguyên, Hàn Tự nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh cũng có lòng riêng của mình, hôm nay chú Hứa phải tới bệnh viện chuyên khoa nội, anh tìm chút chuyện cho Hứa Nguyên làm để cô dời sự chú ý, cũng tránh để bản thân không nhịn được mà nói hết cho cô nghe.

"Hàn Tự: Ừ, chờ có kết quả, bọn anh sẽ liên lạc với em."

"Diêu Khải Việt: Được, vậy buổi chiều em sẽ quay về một chuyến."

"Hàn Tự: OK."

Hàn Tự nói chuyện này cho Hứa Nguyên nghe, cô sảng khoái đồng ý rồi bận việc này hết cả ngày, không tám chuyện với anh lần nào.

Sắp tới giờ tan tầm, cô nhắn Wechat bảo bọn họ tới văn phòng của Diêu Khải Việt.

Xem ra là điều tra xong rồi, hiệu suất của cô cũng rất cao.

Diêu Khải Việt vừa mới về tới từ Tô Châu vào lúc hai giờ chiều, lúc này còn đang ở văn phòng xử lý tài liệu còn tồn đọng, Hàn Tự thì đang ngồi đối diện cậu chơi điện thoại lướt xem tin tức.

Diêu Khải Việt xoay bút ký tên, cậu nhìn đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha: "Dao Dao, hay là cậu tan tầm trước đi?"

Hai ngày nay Khâu Tử Dao đều ở công ty của cậu, nói là tới đi làm.

Mí mắt Khâu Tử Dao không thèm nâng lên tí nào: "Không phải còn chờ Hứa Nguyên à!"

Hàn Tự và Diêu Khải Việt cùng nhìn sang.

Sao mà cô ấy biết được thế?

Khâu Tử Dao thu hút được đủ sự chú ý như ý nguyện, cô ấy ngẩng đầu, cười bí hiểm với bọn họ: "Cô ấy biết thì tớ cũng biết, không bằng cầu xin tớ đi?"

Hàn Tự quay đầu không nể mặt, tiếp tục chơi điện thoại.

Diêu Khải Việt nhún vai, cúi đầu tiếp tục lật tài liệu.

Khâu Tử Dao: "Đúng là không thú vị."

Năm giờ, Hứa Nguyên tới.

Cô đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khâu Tử Dao đang ăn vạ trên sô pha.

"Sao cô lại ở đây?"

Khâu Tử Dao cong chân bắt chéo: "Tại sao tôi không thể ở đây chứ? Tôi đang đi làm mà."

"Cô?" Hứa Nguyên nhìn Khâu Tử Dao: "Cô vẫn còn thầm thương trộm nhớ Hàn Tự hả?"

Lúc trước cô ấy một hai đòi phải tới đây làm chính là vì Hàn Tự.

Khâu Tử Dao cũng nhìn sang: "Tài hoa của bản tiểu thư vô hạn, nơi này chính là đất để tôi dụng võ."

Hứa Nguyên bĩu môi, làm ra vẻ nôn mửa.

Cô bỏ túi xách xuống, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Hàn Tự.

"Có kết quả?" Diêu Khải Việt nhịn không được, hỏi.

Hứa Nguyên gật đầu, cô do dự không biết nên mở miệng thế nào.

Ngày thường cái ghế dựa này được bày đối diện bàn làm việc của Diêu Khải Việt, là để người tới tìm anh bàn chuyện công việc ngồi nên cũng không thoải mái lắm. Cô xê dịch ghế dựa, cuối cùng vẫn chọn ngồi sô pha.

Cô với Khâu Tử Dao một đầu một đuôi, chiếm cả băng ghế sô pha lớn.

"Em hỏi mấy người bạn, người này đáng tin." Hứa Nguyên nói.

Cô vừa nói vừa nhìn về phía Hàn Tự, anh đang cầm điện thoại, ngón cái vẫn luôn hoạt động trên màn hình, không biết đang xem thứ gì.

Diêu Khải Việt rót ly nước cho cô: "Nói thử xem."

Hứa Nguyên nhận lấy, nhấp một ngụm: "Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi."

"Hứa Nguyên, em làm thế khiến anh thấy hơi sợ đó."

"Không đến nỗi như thế."

Khâu Tử Dao nghe không nổi nữa: "Hai người đừng dong dài nữa có được không? Cô nói xong rồi đến lượt tôi nói, có thể nhanh lên một chút không hả?"

Hứa Nguyên trừng mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt đang nhìn của cô ấy.

Hai người không ai nhường ai.

Diêu Khải Việt nhanh chóng giảng hòa: "Hai chị à, chuyện chính của chúng ta quan trọng hơn."

Hứa Nguyên "hừ" một tiếng với Khâu Tử Dao, cô buông ly trà xuống: "Có liên quan tới bố của anh." Cô lựa chọn nói thẳng.

Quả nhiên, Diêu Khải Việt giật mình thấy rõ, vẻ mặt cậu nặng nề, sau đó thì dưới đáy mắt hiện ra vài phần bất mãn.

Hứa Nguyên thấy thế, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa để nói: "Ấy chà, anh xem, bác Diêu hào phóng quá chừng, vừa ra tay là tám triệu, vậy mà anh còn nói bác ấy tàn nhẫn không quan tâm tới anh!"

Bác Diêu quanh co lòng vòng mượn mấy tầng quan hệ để lén giúp cậu lúc khó khăn. Mối liên quan trong đó, nếu không phải cô quấn lấy bạn mình cả ngày thì chưa chắc đối phương đã chịu nhả ra. Cũng có lẽ là bác Diêu vốn cố tình để lại một lối, không hoàn toàn chặt đứt con đường đi tìm hiểu của bọn họ.

"Bố anh?" Người trước giờ luôn chững chạc như Diêu Khải Việt cũng khó mà không luống cuống, cậu nhìn Hàn Tự: "Anh, anh cũng biết hả?"

Tầm mắt Hàn Tự không dời khỏi khung trò chuyện với mẹ Hứa trong màn hình điện thoại, anh lắc đầu: "Không biết."

Hứa Nguyên pha trò: "Bác Diêu quan tâm anh lắm đấy, hai hôm trước em còn thấy mẹ anh, bọn họ cũng biết chuyện của anh."

Diêu Khải Việt lặng im không nói.

Cậu đi đến bên cửa sổ, ngây người nhìn tòa cao ốc đối diện.

Hứa Nguyên không am hiểu chuyện an ủi người ta, cô chạy "bịch bịch bịch" tới cạnh Hàn Tự, chọc vào cánh tay anh: "Nhưng mà, có phải các anh không chỉ thiếu tám triệu thôi đúng không?"

Khâu Tử Dao nghe từ đầu tới cuối bỗng dưng ho khan một tiếng: "Tiếp theo tới lượt tôi."

Hứa Nguyên nhìn sang: "Cô đừng ngắt lời! Đây là lúc để đấu võ mồm à?"

Khâu Tử Dao khoanh tay, ánh mắt khinh thường: "Cô mới đấu võ mồm! Tôi có chuyện nghiêm túc cần nói."

Cô ấy đứng dậy khỏi sô pha, bước nhanh sang, tiếng giày cao gót va chạm với mặt sàn tạo nên những âm thanh lanh lảnh, cô ấy đi thẳng đến bên cạnh Diêu Khải Việt: "Còn thiếu bao nhiêu, tôi bù vào."

Hứa Nguyên tiếp lời theo bản năng: "Tính chơi trò gia đình à?"

Khâu Tử Dao không để ý tới: "Tớ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, muốn để tớ làm công cho cậu thì đúng là muốn mạng tớ mà! Có làm thì tớ cũng phải làm bà chủ, lần huy động vốn này của cậu còn thiếu bao nhiêu? Tính cho tớ."

"Mấy năm nay tớ lăn lộn ở nước ngoài cũng đâu phải đi chơi, tớ cũng có thể làm marketing và quan hệ xã hội."

"À, không phải tiền của bố tớ, là của chính tớ." Cô ấy bổ sung.

Hứa Nguyên thấy bất ngờ, cô nhấc tay lên, bật ngón tay cái với Khâu Tử Dao. Khâu Tử Dao đáp lại bằng một ánh nhìn xem thường, vẫn là vẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì đó.

Diêu Khải Việt nở nụ cười nhẹ nhàng: "Tớ cũng có nói sẽ nhận nguồn tài chính của bố mình đâu chứ."

"Ấy, Diêu Khải Việt, có phải cậu bị ngốc không!" Khâu Tử Dao bó tay: "Cậu còn muốn bướng tới khi nào nữa? Đó là bố ruột của cậu, cũng đâu phải kẻ thù, đầu tư chút tiền cho cậu thì có làm sao? Người ta cũng đâu có cho không, góp vốn là để đầu tư, cậu có hiểu cái gì là đầu tư không? Người ta nhắm vào việc chia lợi nhuận, cậu cho là nhận rồi thì không cần trả hả?"

Lúc cô ấy dạy dỗ người ta đúng là ra hình ra dạng.

Hứa Nguyên cúi đầu cười trộm, lơ đãng nhìn thoáng qua, cô phát hiện đôi mắt Hàn Tự vẫn chưa rời điện thoại lần nào. Bọn họ nói nhiều như thế rồi, dường như anh đang có tâm sự nên có hơi mất tập trung.

Cô ngồi xuống lần nữa: "Làm sao thế?" Cô nhấc chân đá nhẹ anh: "Sao vậy? Anh muốn đổi ý? Muốn tới nhà Khâu Tử Dao ở rể hả?"

"Hay là muốn về nhà làm chức nhị thái tử của anh?" Hứa Nguyên chế nhạo.

Hàn Tự khóa màn hình, đột nhiên nhìn cô.

Trong ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cô phải lắp bắp.

"Anh sao… sao thế?"

Hàn Tự cong môi: "Tưởng bở!"

"Trước mặt anh có một đại gia giàu như thế, còn tìm người khác làm gì?" Anh cười trông vừa du côn vừa vô lại.

Thế mà lại khiến trái tim của Hứa Nguyên mất khống chế đập nhanh hơn hai nhịp.

Cô đá một chân sang: "Cút đi!"

Đế giày của Hứa Nguyên đá trúng bánh xe của ghế dựa, cả người anh và cái ghế lập tức trượt ra sau.

"Đùng" một tiếng, va trúng cửa tủ.

Hàn Tự lại không thèm tránh né, trong con ngươi đen nhánh của anh phản chiếu bóng của Hứa Nguyên, sáng ngời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi