NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

Thật ra hiếm khi mà hai mẹ con lại thân thiết thế này, không phải vì mẹ Hứa bận rộn thì là Hứa Nguyên trưởng thành rồi, đã không còn nũng nịu như một bé gái vùi vào lòng mẹ nữa.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, cánh tay mẹ Hứa đã tê rần, bà lại nhìn về phía hành lang.

Bóng người kia vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích chút nào.

Mẹ Hứa vỗ Hứa Nguyên: "Cãi nhau với Hàn Tự à?"

Bà ấy thoáng ra hiệu, Hứa Nguyên cũng nhìn theo.

Cô ngẩn người.

Đó là bóng người của Hàn Tự, có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Cô cười, trái tim lại vang lên "thình thịch". Bắt đầu từ khi có ký ức thì cô đã quen anh rồi, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

Tính cách anh thế nào, cô hiểu rõ nhất.

Hứa Nguyên gật đầu: "Có chút ạ."

Mẹ Hứa vốn định hỏi là vì sao, bà ấy nhìn đèn phòng phẫu thuật, đột nhiên nhanh trí: "Bởi vì bố con à?"

Hứa Nguyên không hé răng.

Mẹ Hứa dùng sức vỗ lên mu bàn tay con gái, một tiếng "bốp" vang lên vô cùng rõ ràng giữa hành lang yên tĩnh tột cùng.

Mu bàn tay Hứa Nguyên ửng đỏ, suýt chút nữa là cô nhảy dựng lên rồi: "Đau con."

"Biết đau là được."

"Con không phải con ruột của mẹ ạ?"

Mẹ Hứa chọc trán cô: "Không phải, nhặt về từ thùng rác."

Hứa Nguyên nhích sang, lại chui vào lòng mẹ: "Cái thùng rác nào có thể chứa được cục cưng vừa đẹp vừa đáng yêu như con chứ?"

Mẹ Hứa cười, bó tay với cô.

"Con cũng đừng trách Hàn Tự." Qua khóe mắt mẹ Hứa có thể trông thấy Hàn Tự vẫn luôn đứng ở đó, không biết anh đã thấy tê chân chưa: "Là mẹ bảo nó đừng nói với con."

Hứa Nguyên bĩu môi: "Vậy sao anh ấy không chịu giải thích?" Giọng cô rầu rĩ.

Mẹ Hứa lại đánh một cái: "Giải thích? Con muốn nó nói thế nào? Nói là ý của mẹ con đấy, muốn nó gạt con à?"

Bây giờ bà ấy nghĩ lại, thật ra lúc trước là bà sai, không nên bảo Hàn Tự gạt Hứa Nguyên.

Lúc ấy là do bà vội vàng nên đầu óc không tỉnh táo.

"Vậy… vậy dù sao cũng là anh ấy sai." Hứa Nguyên lẩm bẩm, khóe miệng lại cong cong.

Mẹ Hứa nắm tay con gái: "Hàn Tự được đấy."

Hứa Nguyên không thuận theo: "Được chỗ nào chứ? Lúc trước anh ấy làm con khổ sở biết bao nhiêu." Cô buột miệng nói ra, lại ý thức được mình lỡ miệng rồi nên cô vội vàng che miệng lại, cười trừ rời khỏi vòng ôm của mẹ.

Cúi đầu, cô trầm mặc không nói.

Mẹ Hứa nhìn cô: "Với cái tính thúi của con, chỉ có Hàn Tự chịu nổi con thôi."

"Mẹ à, sao mẹ cứ nói giúp anh ấy thế? Mẹ vợ ưng con rể cũng không thể ưng đến thế được, còn vứt bỏ cả con gái cưng luôn?"

"Hừ, ai bảo con gái mẹ ngốc làm gì."

"Con ngốc chỗ nào?"

Mẹ Hứa mỉm cười nhìn hai người: "Không ngốc thì kêu người ta lại ngồi đi chứ, bố con còn phẫu thuật một lát nữa, tính để nó đứng tới bao giờ?"

Hứa Nguyên hờn dỗi: "Muốn nói thì mẹ đi nói đi, con không thèm đi đâu."

"Vậy thì để nó đứng đi."

"Ấy, con..."

Hứa Nguyên nhìn mẹ chơi xấu, lại nhìn bóng người ở hành lang.

Cái tên Hàn Tự này!

Cô đứng dậy: "Do con nể mặt mẹ thôi đấy."

Mẹ Hứa gật đầu, nghẹn cười: "Ừ, đống vỏ này để mẹ với bố con đổ."

Hứa Nguyên phì cười, cô chạy chậm qua, sắp đến chỗ rẽ thì cô dừng lại. Nhìn cái bóng ngay trước mắt, cô lại nhích thêm vài bước, dùng sức giậm chân.

Tức chết mất!

Biết đây là bệnh viện nên cô không làm phát ra tiếng "bốp bốp" nhưng vẫn đủ khiến Hàn Tự chú ý.

Cái bóng trên mặt đất nhúc nhích, cô giẫm lệch rồi.

Hứa Nguyên đi qua, dựa vào một mặt tường khác, cô với Hàn Tự cách nhau nửa mặt tường.

"Còn chưa ra hả?" Trong giọng nói của cô cất chứa chút kiêu căng.

Hàn Tự sửng sốt, sải một bước chân nhưng lại không đi được.

"Chân tê rần rồi." Anh nói.

Giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn, có lẽ là cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Yếu thế thấy rõ.

"Tê chân mà còn đứng đấy?" Hứa Nguyên khoanh tay trước ngực, không khách khí chút nào: "Tính nhìn bao lâu? Em nói này anh Hàn, cái bệnh nhìn lén này của anh từ đâu ra thế?"

Cô không sợ hãi, muốn độc miệng thế nào thì làm thế đó.

Hàn Tự giẫm chân, đứng thẳng quá lâu khiến anh vừa nhúc nhích là cả người tê tái từ lòng bàn chân trở lên, tê tới nỗi đứng không vững. Anh cũng mặc kệ, cứ đi khập khiễng như thế đến trước mặt Hứa Nguyên.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô không chớp mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp à?" Cô còn bức rức hơn anh.

Ý cười dưới đáy mắt Hàn Tự dần lan ra.

Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi tầm mắt lại quay về gương mặt cô, có chút nghiền ngẫm: "Chưa thấy người đẹp nào chân ngắn thế này."

"Hàn Tự!" Cô đánh anh một cái.

Anh chỉ vào đèn phòng phẫu thuật: "Suỵt, đang ở bệnh viện đấy! Đừng quậy."

"Anh mới quậy đó!"

"Được, là anh quậy."

Hứa Nguyên không chịu nhìn anh: "Anh học cái thói nhìn lén từ đâu đó?"

Hàn Tự chờ cơn tê ở chân đi qua, anh lại đứng sóng vai với cô. Vì thuận theo cô nên anh cong đôi chân dài, dựa mông vào tường: "Còn không phải do em có nhiều tật xấu sao, anh chỉ gần mực thì đen thôi."

Vẫn thiếu đòn như mọi khi, vẫn là “ông cụ” Hàn đó.

Cuối cùng Hứa Nguyên đạp một cái: "Anh thiếu đòn đúng không!"

Hàn Tự nghe thế thì vươn tay, ngửa lòng bàn tay lên: "Hay là em đánh hai cái đi? Anh không đánh trả đâu."

Cô nhướng mày, đánh hai cái thật tàn nhẫn.

Còn vang hơn tiếng đánh vừa rồi của mẹ Hứa.

Hàn Tự nhìn lòng bàn tay phiếm đỏ của mình, cảm giác nóng rát lan ra khiến anh cảm thấy bàn tay mình như chết lặng: "Chậc, nhìn không ra đó, Hứa Nguyên, em còn bạo lực gia đình nữa à?"

"Vậy thì sao?"

"Chẳng sao hết."

Hai người cứ đối diện như thế, rồi cùng bật cười.

"Không giận nữa?" Hàn Tự đụng vai Hứa Nguyên, hỏi.

Cô cúi đầu nhìn bóng hai người kề sát thành một, tư thế khắng khít thân mật, nhìn thôi cũng khiến người ta xúc động.

"Không giận nữa." Hứa Nguyên nhìn anh, cũng đụng vai anh, "Có điều, chúng ta nói rõ nhé, sau này nếu vẫn có lúc anh buộc phải nói dối em, thì anh có thể không trả lời cụ thể ra, nhưng anh có thể ám chỉ cho em một chút. Anh cứ..." Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Anh cứ chớp mắt với em, chớp thật mạnh mấy cái là em sẽ hiểu."

Đúng là trẻ con.

Đây là điểm Hàn Tự thích nhất ở Hứa Nguyên, tính cô nóng nảy nhưng lại đơn giản chân chất, lòng dạ không hẹp hòi.

"Được." Anh đứng thẳng dậy, đối mặt với cô, "Vậy anh làm nhé."

Anh dùng sức chớp mắt với cô.

Tổng cộng ba cái, lần sau còn dùng sức hơn lần trước.

Hứa Nguyên thấy khó hiểu: "Anh làm gì thế?"

Hàn Tự lại chớp một chút: "Muốn cầu hôn, không biết có được không."

Cô hung hăng đá một cú: "Cút đi! Cái này không tính!"

Cô đẩy anh ra, đi tìm mẹ.

Hàn Tự nhắm mắt theo đuôi phía sau: "Sao lại không tính?"

"Em nói không tính là không tính."

"Vô tình quá đi thôi."

Hứa Nguyên: "..."

Mẹ Hứa nhìn đôi trẻ nhốn nháo đang đi tới, phảng phất như đang quay về những ngày bà còn trẻ.

Lúc ấy, lão Hứa không phô trương như Hàn Tự nhưng cũng giống như anh, luôn bao dung tính nóng nảy, cố chấp của bà ấy, đến giờ vẫn là ông ấy nhường bà, chờ bà.

Bà ấy dời ánh mắt, ánh đèn phòng phẫu thuật lay chuyển khiến lòng người cũng dao động.

Lão Hứa à, nửa đời sau, ông vẫn phải bên cạnh tôi đấy nhé.

Bà nghĩ như vậy.

Chờ sau khi bố Hứa ra khỏi phòng phẫu thuật, Hàn Tự và Hứa Nguyên cũng cùng về phòng bệnh. Ông bác nằm cùng phòng với bố Hứa đã phẫu thuật trước một ngày, bây giờ đang truyền dịch giảm đau nhưng tinh thần ông ấy vẫn khá phấn chấn.

Nhìn thấy Hàn Tự đi vào cùng Hứa Nguyên, ông ấy còn cười trêu: "Ái chà, cuối cùng cũng tới cùng nhau rồi à?"

Hứa Nguyên không hiểu, Hàn Tự lại cười xấu hổ.

Ông bác như đang cố ý: "Tôi đã bảo sao hồi trước hai đứa cứ tới thăm Tiểu Hứa khác giờ nhau."

Cuối cùng Hứa Nguyên cũng hiểu, cô kéo vạt áo Hàn Tự: "Anh tới thăm bố em à?"

"Ừ, lúc em không ở đây ấy." Anh thẳng thắn.

"Vậy sao anh không nói em biết?"

"Em không thèm trả lời Wechat của anh thì anh nói với em bằng cách nào?"

Anh còn thấy tủi thân, nói xong, thắt lưng anh đã bị cô nhéo một cái.

Đau quá.

Ông bác nhìn hai người, lại nhìn cháu trai cả nhà mình, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cháu đấy nhé, đến bao giờ mới làm ông vui vẻ được đây?"

"Sắp rồi ạ."

"Lần nào cháu cũng nói thế."

Hứa Nguyên nghe rồi bật cười.

Buổi chiều, mẹ Hứa về trước, Hứa Nguyên và Hàn Tự ở lại.

Nhà trẻ lại có một đứa bé bị sốt, cô giáo Dương vội muốn chết nên Hứa Nguyên cầm laptop làm việc trong phòng bệnh luôn. Công việc thống kê vắc-xin phòng bệnh lúc trước đã được cô giáo Dương làm một nửa, bây giờ cô nhận lại, còn phải nhắc nhở giáo viên đi hối thúc những phụ huynh vẫn chưa trả lời.

Cả một buổi chiều trôi qua trong sự bận rộn.

Mãi đến khi mẹ Hứa tới lần nữa, cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vị trí cũng chẳng nhúc nhích chút nào.

Hàn Tự nhìn không nổi nữa: "Em có muốn uống tí nước không?"

Hứa Nguyên lắc đầu.

Cũng chỉ có hồi cô thi đại học anh mới trông thấy cô nàng này chăm chỉ như thế.

Khi đó, Hứa Nguyên nói nhất định cô sẽ thi đậu vào đại học J, bọn họ đều cho rằng cô sẽ ghi danh vào khoa y học lâm sàng. Cuối cùng, khi có thư thông báo trúng tuyển, bọn họ mới biết nguyện vọng cô điền trước khi thi là y học dự phòng.

"Anh thấy hơi đói." Hàn Tự cố ý nói.

Hứa Nguyên sững người: "Mấy giờ rồi?" Cô nhìn về chỗ hiển thị thời gian trên máy tính: "Ây dà, mỏi vai ghê."

Cô dựa vào người Hàn Tự: "Mệt quá đi."

Anh trở tay ôm cô: "Vì sao sau đó em lại đổi thành y học dự phòng?"

Cô gái trong lòng ng.ực cứng đờ trong nháy mắt.

Hồi trước bọn họ cũng từng hỏi cô như thế, cô nói rằng: Bởi vì bác sĩ quá bận, cô không muốn để khuya rồi mà người nhà vẫn còn phải chờ cô về.

Nhưng Hàn Tự biết, không hẳn là thế.

Hứa Nguyên hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên giường bệnh của bố.

Bố cũng tỉnh rồi, đang đeo tai nghe bluetooth gọi video với các đồng nghiệp cùng viện.

"Nếu sau này em có con, em không muốn tuổi thơ của nó trôi qua trong những ngày chờ đợi em." Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình: "Nhưng đó đều chỉ là cái cớ của em thôi."

Hứa Nguyên im lặng một lúc, như đang cố gắng lấy dũng khí: "Thật ra là do em nhát gan, sợ cái chết, không đối diện được với sinh ly tử biệt, cũng sợ công việc bận rộn chỉ có thể ở cạnh bàn phẫu thuật bảy tám tiếng như thế. Lỡ như run tay, lỡ như phán đoán sai lầm, có lẽ sẽ có một mạng sống trôi khỏi tay em."

"Quá khó khăn, em không làm được."

Sau lưng được anh vỗ nhẹ.

Hứa Nguyên càng dựa sát hơn: "Người thật sự trưởng thành sẽ biết đối diện với nỗi sợ trong lòng, phá tan tình cảnh nguy khốn. Bây giờ em trưởng thành rồi."

Hàn Tự xoa đầu cô: "Trưởng thành?" Anh cúi đầu hôn một cái ở giữa trán cô: "Bạn nhỏ đã trưởng thành ơi, anh thấy hơi đói bụng, không phải em nên đi mua cơm cho anh sao?"

"Hàn Tự, ông lớn nhà anh!" Hứa Nguyên mắng anh: "Sao anh không tự mình đi đi?"

Hai tay Hàn Tự xòe ra: "Anh còn nhỏ, không phải em lớn rồi sao?"

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng.

Đột nhiên trên mặt Hứa Nguyên thấy nóng bỏng, cô cầm lấy điện thoại của mình: "Được, vậy cục cưng Hàn muốn ăn cái gì?"

Hàn Tự đuổi theo, đi cùng cô: "Anh không kén ăn, em ăn cái gì thì anh ăn cái đó."

Hai người đặt cơm hộp rồi ngồi trong lối cầu thang bộ, bốn món mặn một món canh, bày đầy đất.

Hàn Tự mở ra, Hứa Nguyên ngửi được mùi thức ăn, bụng liền vang lên tiếng "òn ọt" hợp với tình hình.

Cô thật sự thấy đói bụng, giữa trưa có ăn cơm của bệnh viện nhưng cô không ăn được bao nhiêu, buổi chiều lại bận rộn làm việc.

Vừa đói vừa mệt.

"Chờ bố xuất viện rồi em sẽ xuống bếp." Cô vừa ăn vừa nói.

Hàn Tự liếc nhìn cô một cái, gắp sang cho cô một miếng ớt xanh: "Được thôi."

Anh lại gắp khoai tây sợi và hành tây qua, vừa nhìn đã biết là đang cố ý.

"Anh có ý gì thế?" Hứa Nguyên kẹp miếng ớt xanh lên, ném về.

Hàn Tự lại gắp qua: "Bạn nhỏ trưởng thành rồi ơi, đừng kén ăn chứ."

Hứa Nguyên không biết nói gì: "Bạn trai nhà người ta đều nhường thịt lại cho bạn gái, anh thì sao? Mình thì ăn thịt, gắp ớt xanh cho em? Cả hành tây nữa?"

Hàn Tự ra vẻ suy tư, cô thì trừng mắt nhìn anh.

Trong lối thang bộ có mở đèn, ánh đèn dừng lại trên mặt anh, hiện ra vài phần dịu dàng. Thế nhưng anh lại như thật sự suy nghĩ vấn đề gì đó, nhìn rất nghiêm túc.

Cái người này!

Qua một lúc lâu, Hàn Tự chậm rãi mở miệng: "Yêu quá sâu, em cố mà tha thứ đi."

Hiếm khi anh mới nói "yêu", Hứa Nguyên thật sự sửng sốt một hồi.

Lấy lại tinh thần, cô tức giận: "Anh, cái người này thật là... Sao em lại nhìn trúng anh chứ?"

Hàn Tự cũng thấy lạ: "Đúng nhỉ, sao anh lọt vào mắt em được ta?"

Hứa Nguyên cắn răng: "Lấy cái tính thúi này của anh, còn kiêu ngạo với cố chấp nữa chứ."

Hàn Tự cười: "Tính em còn thúi hơn, vừa ngang ngược vừa tùy hứng."

"Anh..."

Hứa Nguyên không cãi được nên cô bật cái status công khai cô đăng lên vòng bạn bè ra. Là vòng bạn bè có nhiều lượt bình luận nhất trong lịch sử, cô mở từng bình luận ra xem, vừa xem vừa tấm tắc lắc đầu.

"Mất mặt chưa nè." Cô nhổ nước bọt.

Hàn Tự cũng lấy điện thoại ra rồi mở chế độ chụp ảnh, giơ cao lên nhắm ngay hai người.

Trong màn hình, anh với Hứa Nguyên đang ôm cơm hộp, ngồi trong lối cầu thang của bệnh viện.

Hứa Nguyên ngẩng đầu: "Xấu dữ vậy?"

Cô nhìn anh giơ điện thoại lên cao.

Trong lối đi bộ rất tối, chỉ có một ngọn đèn đang sáng, màn ảnh cũng mờ mịt, nhưng Hàn Tự ngồi dưới ánh đèn đang nở một nụ cười rất ấm áp, cũng rất dễ nhìn.

Hứa Nguyên cũng cười với máy ảnh.

Hàn Tự hài lòng, đăng lên vòng bạn bè, còn kèm theo một cái icon "mặt trời".

Chờ khi Hứa Nguyên lướt đến vòng bạn bè của anh thì đã có không ít like và bình luận. Phần lớn là mắng anh show ân ái, còn nói anh vạn năm không đăng status nào, hiếm khi đăng thì lại chỉ đăng "mặt trời" mà không nói gì nữa.

Cô phóng to ảnh chụp lên.

Cửa sổ có gió thổi thoáng qua, làm dịu trái tim cô.

Người khác không hiểu, nhưng cô hiểu.

Bởi vì không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng giờ phút này của bọn họ.

Hứa Nguyên ăn một miếng ớt xanh khó ăn.

Hình như cũng không khó ăn lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi