NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Trở về căn hộ từng sống sau hai năm, mọi thứ vẫn hệt như trước, chỉ là hơi ấm vốn không còn vương lại. Nghĩ đến cảnh Hạc Tư Đằng suốt thời gian qua một mình sống trong căn nhà lạnh lẽo, phút chốc La Ngữ Tịch lại cảm thấy xót xa.



Sau khi giúp Hạc Tư Đằng mang hành lý lên nhà, Jason cũng không nán lại mà rời đi trước. Đợi anh ta rời khỏi, La Ngữ Tịch mới lên tiếng hỏi anh: “Jason không sao chứ? Em thấy từ lúc lên xe đến giờ sắc mặt anh ta không ổn.”



Hạc Tư Đằng cười khẩy, trong lòng hả hê vì Jason rơi vào tình cảnh “cười người hôm trước, hôm sau người cười”.



Anh vừa gom gọn hành lý để đẩy về phòng, vừa mở lời đáp: “Tương tư không chết được đâu, anh cũng đã trải qua quãng thời gian đó khi không có em bên cạnh. Cùng lắm, chỉ là sống không bằng chết.”



Nói rồi Hạc Tư Đằng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ cất hành lý, La Ngữ Tịch đứng ngẩn người dõi theo bóng lưng anh, khóe mắt bỗng dưng cay xòe.



Lúc La Ngữ Tịch trở về phòng, thứ đầu tiên rơi vào tầm mắt cô chính là mười tấm thẻ ưu tiên được đóng khung treo trên vách tường gần đầu giường. Cô cất bước đến gần xem cho kỹ, ở tấm thứ năm của Hạc Tư Đằng, anh ghi: [Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch sống chung một nhà, chết chung một hòm].1



La Ngữ Tịch: “...”



Đột nhiên La Ngữ Tịch lạnh tóc gáy, dường như đã tưởng tượng ra được ngày tháng sắp tới chỉ cần Hạc Tư Đằng còn tình cảm với cô, cái kết sẽ chẳng đơn giản như hiện tại.



Ở nhà ông bà Hạc, trong phòng khách ngập tràn những phần lương thực, bà Hạc cùng một số người giúp việc cùng nhau chia thành những phần nhỏ. Kể từ sau ngày buổi lễ kỷ niệm được tổ chức, bà Hạc bắt đầu dành thời gian để làm những việc ý nghĩa thay vì cùng bạn bè chẳng ra gì tụ tập nói xấu người khác.



Tuy rằng hai năm nay cuộc sống yên bình, không còn bị ông Hạc càm ràm và thay đổi lối sống tích cực nhưng lòng dạ bà Hạc vẫn chưa yên. Bởi mỗi lần nghĩ đến Hạc Tư Đằng, bà dường như chẳng nhớ nổi lần cuối anh cười là khi nào. Vậy nên, dù là tự nguyện làm việc tốt, đâu đó trong lòng bà vẫn có chút tham lam mong muốn đổi lấy một phần niềm vui gia đình.



Giữa lúc tâm trạng bà Hạc đang xáo trộn khi nghĩ về con trai, bỗng nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang: “Con chào mẹ.”



“À...” Bà Hạc giật mình thoát khỏi suy nghĩ, chợt phát hiện ra có điều gì đó khác thường. Bà kinh ngạc xoay đầu lại, lúc này mới nhận ra người vừa nói lời chào không phải Hạc Tư Đằng.



Nhìn thấy La Ngữ Tịch đứng bên cạnh Hạc Tư Đằng, bao nhiêu cảm xúc trong bà Hạc như vỡ òa, nước mắt xúc động cũng trào khỏi khóe mi. Nhất thời, bà không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.



Bắt gặp nụ cười mãn nguyện của Hạc Tư Đằng, bà Hạc sợ tất cả chỉ là ảo ảnh sau nhiều ngày rầu lo. Bà bước đến đối diện anh và La Ngữ Tịch, thận trọng giơ bàn tay run rẩy chạm vào bờ vai cô.



Đến khi tự mình xác nhận người trước mặt bằng xương bằng thịt, bà Hạc kích động ôm chầm lấy La Ngữ Tịch trong vui mừng, vô tình lại đẩy Hạc Tư Đằng tránh ra xa.



“Sao bây giờ con mới về, Tư Đằng chết rồi...” Bà Hạc bỗng nhiên nghẹn ngào bộc phát cảm xúc kìm nén bấy lâu, gấp gáp đến nỗi nói không kịp suy nghĩ: “Tư Đằng nó chết tâm rồi...”



La Ngữ Tịch khẽ mỉm cười, vỗ lên lưng bà Hạc nhè nhẹ trấn an giúp bà bình tĩnh. Qua một hồi sau, cô mới từ tốn lên tiếng đáp: “Dù không biết là sớm hay muộn, hôm nay con quay về để xin thất hứa với mẹ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi