NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Trời trưa nắng gắt, bên ngoài trụ sở công ty giải trí SJ, một cô gái trẻ đội mũ vành to, tay ôm túi lớn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao trước mặt.



Jason cùng với nghệ sĩ nữ và một số nhân viên vừa bàn công việc xong dự định ra ngoài ăn trưa, mới thấp thoáng từ trong sảnh chính nhìn ra đã bắt gặp một bóng dáng có chút quen mắt.



Khi Jason đến gần cửa trong suốt của sảnh chính nhìn ra, không rõ vô tình hay trùng hợp lại chạm phải ánh mắt của người bên ngoài. Jason ngỡ như bản thân vừa hoa mắt, đứng ngẩn ra nhìn người đối diện đứng cách xa không chớp mắt.



Cô nàng diễn viên mới bên cạnh thấy bộ dạng Jason thất thần liền bước đến gần, nhẹ nhàng lay tay anh gọi: "Jason, anh không sao chứ?"



"Hả? À... ờ..." Jason giật mình xoay đầu nhìn nữ diễn viên kia một cái, nhất thời ngập ngừng quên mọi từ ngữ muốn nói. Khi nhìn lại bên ngoài, người nhìn thấy vừa nãy đã biến mất.



"Tôi có việc rồi, lần sau cùng đi ăn cơm nhé." Jason vội vã nói, nhanh chóng chạy ào ra ngoài không lãng phí thêm một giây nào.



Ra khỏi trụ sở, biểu cảm Jason hoảng hốt nhìn khắp xung quanh một lượt, thế nhưng bóng dáng vừa rồi đã thật sự biến mất.



Bất chợt, một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai Jason từ phía sau, anh ta bất giác quay người lại, cúi đầu nhìn xuống cô gái đang ngẩng đầu nhìn mình.



Mây đen vừa kéo đến trong Jason lập tức bừng nắng hạ, có điều chưa kịp mở miệng thì người trước mặt đã lên tiếng nói trước: "Chị tôi nói đang trên đường đến đây nên bảo tôi ghé qua đợi rồi về chung, chú dẫn tôi vào trong được không, nắng nóng quá."



"Đương nhiên là được." Jason không thèm suy nghĩ đã vội đáp, trong tích tắc đã nảy sinh ra được ý đồ sâu xa mà bịa chuyện: "Nhưng khi nãy chị em có việc đột xuất, giờ tôi đưa em đi ăn rồi về nhà cô ấy có được không?"



Tô Điềm dùng ánh mắt hoài nghi dò xét Jason: "Không phải chú bận đi ăn cơm với người đẹp sao?"



"Không có!" Jason lên giọng phản bác như thật: "Tôi tình cờ gặp họ thôi, tôi xuống đây đón em theo lời nhờ của Ngữ Tịch."1



Càng nghe Jason nói, biểu cảm Tô Điềm càng lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhưng sau cùng vẫn vì sự nhiệt tình của anh ta mà đồng ý.



Jason chủ động xách túi đồ giúp Tô Điềm, đưa cô xuống tầng hầm đỗ xe. Trên đường đi, nhân lúc cô nàng không chú ý, anh ta liền lén lút gọi điện cho Hạc Tư Đằng.



Đường truyền vừa được kết nối, Jason thì thầm gấp gáp vào điện thoại: "Tư Đằng, cậu giúp tôi ngăn vợ cậu liên lạc với Tô Điềm, tôi sẽ hậu tạ lớn cho cậu."



Giọng nói hờ hững không chút hứng thú của Hạc Tư Đằng vang lên: "Anh thôi đi, vợ tôi bảo Tô Điềm đến đây là để cho nó học đại học, không phải để anh giở trò đâu."



Jason bất đắc dĩ phân trần: "Tôi giở trò gì được chứ? Xin cậu đấy, tiền hoa, tiền quà, tiền ăn để dỗ vợ cậu cứ tính lên tôi."



Hạc Tư Đằng ở đầu dây bên kia không một giây lưỡng lự, lập tức đáp: "Thành giao!"



Jason: "..."



Suốt quãng đường mang cơm trưa đến công ty, Hạc Tư Đằng gọi đến nói luyên thuyên không ngừng, lúc La Ngữ Tịch ngắt máy anh lại tiếp tục gọi đến làm phiền. Xe taxi vừa dừng, từ bên trong xe cô đã nhìn thấy anh đứng trên vỉa hè cầm dù che chờ đợi.



Ngay khi La Ngữ Tịch vừa bước xuống xe, Hạc Tư Đằng bỗng nhiệt tình nhào đến, vừa cầm giúp cô giỏ đồ ăn trên tay, vừa ôm lấy vai cô cưỡng ép kéo đi. La Ngữ Tịch khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, vội lên tiếng ngăn cản: "Em phải tìm Tô Điềm đã."



"Không cần, Jason lo rồi."



Lời Hạc Tư Đằng vừa dứt, bước chân La Ngữ Tịch vô thức ghì mạnh xuống mặt đất kéo theo anh cũng phải dừng bước, cô hoang mang khó hiểu: "Chẳng phải trước đó anh còn bảo em nhắc Tô Điềm phải cẩn thận với Jason sao? Bây giờ anh lại để con bé đi cùng anh ta, anh với Jason rốt cuộc có mục đích gì?"



Hạc Tư Đằng đứng thẳng người xoay qua đối diện La Ngữ Tịch, nghiêng dù che về phía cô, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Đợi đến tối nay, anh giải thích được không?"



"Tại sao?"



Hạc Tư Đằng không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi