NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Tiếng cười nói rôm rả bỗng chìm vào yên lặng, nụ cười trên môi Hạc Tư Đằng thoáng chốc đã vụt tắt, vẻ mặt sốc đến mức không thể thốt nên lời. Giờ đây anh lại cảm thấy như đang bị số phận trêu đùa, đột ngột mang đến cho anh hạnh phúc nhưng không cho anh được hưởng thụ.



Jason chậc lưỡi, vỗ vỗ vai Hạc Tư Đằng, nghiêm túc nói: “Vợ cậu không phải giận cậu vì chuyện tôi và Tô Điềm, mà là cô ấy có thai nghén mùi cậu, vậy chứng tỏ cô ấy ghét bỏ cậu chứ đâu liên quan đến chúng tôi.”1



Tô Chân Vũ không đứng ngoài, nhiệt tình tham gia vào cuộc hội thoại bằng thái độ nghiêm túc: “Hạc tổng, những ngày sắp tới anh có muốn tăng ca để giết thời gian không?”



Hạc Tư Đằng chợt cười lạnh, chậm rãi xoay đầu nhìn hai người vừa châm chọc mình, từ tốn tuyên bố: “Được, nỗi khổ này, tôi nhất định chia sẻ cùng hai người, tuyệt đối không để ba chúng ta có thời gian thảnh thơi.”



Jason: “...”



Lời nói ra như bát nước đổ đi, chỉ tiếc rằng nước kia không đông thành đá.1



Tô Chân Vũ: “...”



Lỡ một lời, tương lai liền mù mịt.



Kẻ điên yêu, không nên chọc vào.



Cả một đêm dài, Hạc Tư Đằng ngồi ở hàng ghế trước phòng bệnh của La Ngữ Tịch, mặc dù có Tô Điềm ở cạnh chăm sóc, nhưng thật lòng anh vẫn không yên tâm quay về nhà.



Trước lúc ngủ, Tô Điềm ra cửa lấy đồ ăn Hạc Tư Đằng mua mang vào cho La Ngữ Tịch. Lúc quay lại, cô nàng tỏ ra thương xót bênh vực: "Chị nghén ác quá, anh rể trông tội thật, bảo về nghỉ cũng nhất quyết không chịu về."



La Ngữ Tịch ngồi tựa lưng ở đầu giường, thở dài bất đắc dĩ: "Chị đâu có cố ý, thật sự chẳng hiểu vì sao lại nghén ác thế này."



Tô Điềm đặt túi đồ ăn lên bàn, lấy hộp sữa giấy xé vỏ ống hút cắm vào mới đưa cho La Ngữ Tịch. Cô nàng ngồi xuống mép giường, ý nghĩ tinh ranh thoáng qua đầu liền mang ra bàn luận.



"Chị, chị nói xem, có phải đứa bé trong bụng chị đang ghen tỵ nên mới khiến anh chị tách nhau ra không?"



La Ngữ Tịch khó hiểu nhướn mày: "Nghĩa là sao?"



Tô Điềm thở ra một hơi, hào hứng phân tích: "Thì... nếu là con trai, nó ghen tỵ với anh rể, còn nếu là con gái, nó ghen tỵ với chị, vì vậy mới khiến cha mẹ không được gần gũi thân mật."



"En suy diễn sâu xa quá rồi." La Ngữ Tịch bật cười, nghĩ tới có chút mong chờ: "Em bé còn rất nhỏ, chưa thể cảm nhận được nhiều như vậy."



Tô Điềm gật gù trong vô thức, vẫn không thể bỏ qua chuyện Hạc Tư Đằng mà nhắc tới nhắc lui: "Nhưng chị ơi, chẳng lẽ chị không cho anh rể đến gần suốt mấy tháng? Dù sao hai người đã từng xa cách một thời gian dài, vừa tái hợp không lâu lại xua đuổi anh ấy... Hay chị tập làm quen đi, anh rể làm chồng làm cha, dĩ nhiên chị phải tạo cơ hội cho anh ấy ở bên cạnh chăm sóc chị chứ."



"Tập làm quen?" La Ngữ Tịch bất giác lẩm bẩm, ngẫm thấy lời Tô Điềm nói không phải không có lý.



Bên ngoài, Hạc Tư Đằng ngồi dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu ra sau, từ quần áo đến tóc tai đều rũ rượi thiếu sức sống.



Tô Điềm bỗng từ trong đi ra, đến gần anh mới lên tiếng gọi: "Anh rể."



Nghe tiếng, Hạc Tư Đằng liền bật dậy, gấp gáp hỏi: "Cô ấy sao rồi?"



"Chị em vẫn ổn, anh đừng quá lo lắng." Tô Điềm nhẹ nhàng trấn an, sau đó nói vào mục đích chính: "Chị nhờ em nhắn với anh là hãy về nhà nghỉ ngơi, sáng mai trước khi đi làm anh nhớ nấu sẵn bữa trưa, chị xuất viện về sẽ ăn. Lưu ý là canh cá không được tanh, rau củ xào không được có dầu mỡ, đồ kho phải làm nhạt một chút. Chỉ có nhiêu đó thôi ạ."1



Hạc Tư Đằng phút chốc như tìm lại được tia hy vọng, ít ra ở thời điểm éo le như hiện tại, anh vẫn còn giá trị đối với gia đình riêng của chính mình. Có điều, thử thách La Ngữ Tịch đặt ra có hơi khó đối với trình độ nấu nướng của anh.



Phải khuyên mãi thì Hạc Tư Đằng mới chịu trở về nhà, mặc dù còn men rượu trong người nhưng đêm lại không thể ngủ ngon giấc. Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn anh đã rời giường đi chợ nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa.



Bà Hạc sau khi nhận được tin báo của Hạc Tư Đằng sáng sớm đã vội vàng vào bệnh viện, nghe tới việc có cháu nội lòng dạ bà liền sôi sục không yên.



Chuyện La Ngữ Tịch có thai vẫn chưa thông báo với cha mẹ La, hiện tại cô lại bị nghén mùi Hạc Tư Đằng, Tô Điềm sắp phải nhập học, khả năng cao những ngày sắp tới phải nhờ bà Hạc chăm sóc.



Tại bệnh viện, qua nửa buổi sáng, lúc chờ giấy xuất viện của La Ngữ Tịch, bà Hạc nghe cô kể về việc bị nghén mùi của Hạc Tư Đằng liền ngạc nhiên thốt lên: “Thật à? Đáng đời nó lắm!”



La Ngữ Tịch mỉm cười bất đắc dĩ, chợt tò mò hỏi: “Lúc mẹ mang thai Tư Đằng, mẹ có bị nghén gì kỳ lạ không ạ?”



Nhắc đến việc mang thai Hạc Tư Đằng cách đây gần ba mươi năm, bà Hạc có chút hoài niệm mà bật cười: “Nghén thì không có, nhưng Tư Đằng trong bụng mẹ đã rất nghịch ngợm, cứ rất hay đá lung tung bất kể ngày đêm.”



Không rõ vì sao khi nghe bà Hạc nói những lời kia, cơn xúc động đột nhiên dâng trào trong lòng La Ngữ Tịch, có lẽ vì giờ đây cô cũng được làm mẹ, hiểu được những cảm xúc bà Hạc từng trải qua.



Hai khóe môi của La Ngữ Tịch cong lên mang theo tâm sự, cô khẽ nhẹ nhàng bộc bạch: “Cảm ơn mẹ đã sinh ra Tư Đằng, và còn... đồng ý để anh ấy ở bên con.”



Nét mặt bà Hạc thoáng lên tia ngạc nhiên, rất nhanh nở nụ cười trìu mến hiếm có, từ tốn mang những lời giấu kín trong lòng bấy lâu ra bày tỏ: “Cảm ơn con đã không vì những gì mẹ và Tư Đằng làm ở quá khứ mà bỏ rơi nó, cũng cảm ơn con đã mang hạnh phúc đúng nghĩa đến cho Tư Đằng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi