NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

"Anh thật sự xem tôi là vợ sao?"



Giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua của La Ngữ Tịch khiến Hạc Tư Đằng nhất thời ngớ người khó hiểu: "Không thì là gì?"



"Là gì trong lòng anh rõ nhất." La Ngữ Tịch điềm tĩnh đáp, thái độ luôn giữ ở mức trầm lặng: "Anh xem tôi là vợ, nhưng luôn đứng ngoài nhìn tôi bị thương. Anh xem tôi là vợ, anh lại đối xử tốt với tôi có mục đích. Anh xem tôi là vợ, năm lần bảy lượt muốn ly hôn. Còn bây giờ, chỉ vì muốn dùng tôi để thoả mãn dục vọng, anh mới thừa nhận tôi là vợ."



"Ngữ Tịch..." Nghe những lời La Ngữ Tịch nói, đầu óc mơ màng của Hạc Tư Đằng tỉnh táo hẳn lên. Anh hoang mang nhìn chằm chằm vào cô, tâm tư rối loạn giải thích: "Không phải, là trước đó tôi suy nghĩ còn trẻ con, nhưng hiện tại tôi thật lòng nghiêm túc."



"Nghiêm túc đến cỡ nào?"



Một lần nữa La Ngữ Tịch khiến Hạc Tư Đằng bất ngờ không kịp phản ứng, cô chưa dừng lại mà tiếp tục tấn công vào điểm yếu của anh: "Anh xem tôi là vợ, vậy anh có dám từ bỏ tất cả để cùng tôi sống một cuộc sống giản dị không? Hoặc là giao hết tài sản anh thừa kế cho tôi, anh dám không?"



Từng lời La Ngữ Tịch nói ra đều đánh trúng vào điểm yếu của Hạc Tư Đằng, bởi cô hiểu rõ đối với anh, tài sản và mặt mũi còn quan trọng hơn cả người vợ trên danh nghĩa như cô.



Cứ cho là anh đang tốt dần lên, đối xử với cô tử tế hơn, nhưng ngoài chính bản thân Hạc Tư Đằng ra sẽ chẳng ai biết được những gì anh đã và đang làm là thật hay giả.



Hơn nữa, bên cạnh Hạc Tư Đằng nhiều người đẹp như vậy, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nếu La Ngữ Tịch là anh, cô cũng không sẽ chọn chính mình để gắn bó lâu dài.



Một lúc lâu trôi qua, Hạc Tư Đằng im lặng đồng nghĩa với việc đã thừa nhận cuộc hôn nhân này không đủ để trao đổi với cuộc sống giàu sang sung sướng anh đang có.



La Ngữ Tịch nghiêng đầu, dùng tay đẩy ngực Hạc Tư Đằng đang ở phía trên người mình ra.



Bất chợt, giọng nói trầm thấp mang theo phần trịnh trọng của anh khẽ vang lên: "Nếu tôi đồng ý đổi, em sẽ ngoan ngoãn làm một người vợ hiền của tôi phải không?"



Nét mặt La Ngữ Tịch thoáng lên tia kinh ngạc, cô hơi xoay đầu lại nhìn anh, muốn xác nhận Hạc Tư Đằng đang nói thật hay do nổi hứng mà buộc miệng.



Anh chợt giơ ngón út lên, điềm tĩnh thoả thuận: "Em chấp nhận yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận yêu cầu của em."



Đến giây phút này, La Ngữ Tịch lại có chút phân vân, lời người say rượu nói luôn mạnh dạn như thế kia, thế nhưng khi tỉnh táo lại cũng sẽ viện cớ lảng tránh.



Thấy La Ngữ Tịch phân vân không chịu quyết định, Hạc Tư Đằng bỗng lồm chồm thẳng người dậy quỳ gối lên đệm, ôm người cô nhấc lên đặt ở giữa giường.



Giữa lúc La Ngữ Tịch còn đang treo tâm trí lơ lửng, Hạc Tư Đằng đã nằm sát xuống bên cạnh, ánh mắt nhuốm hơi men nhìn cô không chớp.



Hai mắt La Ngữ Tịch nhìn trân trân lên trần nhà, thật sự không biết nên làm gì trong tình cảm ám muội như lúc này.



Hạc Tư Đằng khẽ nhướng người, nghiêng qua thử hôn lên môi La Ngữ Tịch thăm dò. Dù cô không đáp trả cũng không phản đối, anh được nước liền làm tới, lập tức đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng cô tìm kiếm chiếc lưỡi đang ẩn nấp.



Phút chốc tâm trí La Ngữ Tịch chìm đắm trong nụ hôn, bàn tay của Hạc Tư Đằng đang gác ngang người cô bỗng luồng dưới lưng, kéo dây khoá của váy xuống, móc áo ngực bị vướng một lúc cũng bung ra.



La Ngữ Tịch cảm nhận được da thịt mình dần lạnh toát, chẳng mấy chốc lại nghe thấy âm thanh tựa như vải bị xé.



Đến khi Hạc Tư Đẳng rời khỏi đôi môi của La Ngữ Tịch, không chỉ môi mà mặt mũi và thân thể cô dưới ánh đèn đều ửng đỏ.



Cặp mắt Hạc Tư Đằng đục ngầu, lướt trên da thịt của La Ngữ Tịch từ trên xuống dưới. Bàn tay anh từ từ vươn đến, chạm vào “đoá hoa trắng tinh khiết đang nở rộ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi