Chỉ qua một vài lời nói, La Ngữ Tịch lại cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Hạc Tư Đằng càng lúc càng rõ rệt. Cảm xúc trong lòng cô chợt chùng xuống, sau vài giây lưỡng lự cũng quyết định mở lời hỏi: "Anh... thích tôi, đúng không?"
Biểu cảm Hạc Tư Đằng trước sau đều vô cùng bình thản, kể cả khi nhắc đến chuyện tình cảm giữa mình và La Ngữ Tịch, anh lại không hề tránh né mà thẳng thắn thừa nhận: "Phải, tôi thích em!"
Hạc Tư Đằng lần lượt bày tỏ tình cảm, thế nhưng một chút cảm động La Ngữ Tịch cũng không có, vì trong cô giờ đây lại tràn ngập sự lo lắng. Cuộc hôn nhân của cả hai bị ràng buộc bởi một hợp đồng có giới hạn thời gian, hơn nữa e rằng cái kết cũng không chung đường.
Nghĩ đến tương lai, La Ngữ Tịch khẽ cười nhạt, từ tốn hỏi tiếp: "Anh thích tôi, là cảm xúc nhất thời giống như mỗi lần anh hối hận khi làm sai, hay chỉ là hợp lý hóa lý do cho mục đích riêng của anh?"
Hạc Tư Đằng sững người trước lời nói của La Ngữ Tịch, quả thật trước đó anh đã nghĩ đến chuyện khiến cô yêu anh, sau đó sẽ lợi dụng và trả thù lại những ngày tháng bị cô ức hiếp.
Nhưng tất cả cũng giống như suy nghĩ của một cậu nhóc nổi loạn, ngay sau đó Hạc Tư Đằng ở cạnh La Ngữ Tịch là hoàn toàn tự nguyện, chăm sóc hay bảo vệ cô cũng là xuất phát từ bản năng tự nhiên.
Và chắc chắn một điều, những lời Hạc Tư Đằng nói vào đêm say rượu là thật, tuyệt đối không phải mất tỉnh táo hay xúc cảm dâng trào mà tùy tiện thỏa thuận. Anh dĩ nhiên hiểu rõ, nếu đánh đổi tất cả tài sản có thể đổi lại một người vợ như La Ngữ Tịch, thì giá trị anh nhận lại được chính là vô giá.
Ấn tượng ban đầu của Hạc Tư Đằng đối với La Ngữ Tịch không tốt, vì vậy chẳng có gì khó hiểu khi cô không muốn chấp nhận tình cảm của anh.
Lần này, Hạc Tư Đằng sẽ không vì sự nôn nóng của bản thân khiến La Ngữ Tịch thêm ác cảm, thay vào đó chính là hành động thực tế.
Anh ngồi ngay ngắn lại, thẳng lưng nghiêm chỉnh, kiên định tuyên bố: "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tình cảm của tôi dành cho em là như thế nào."
Tình yêu là gì, La Ngữ Tịch không hề hiểu, nhưng cô cũng muốn biết, rốt cuộc thứ cảm xúc Hạc Tư Đằng dành cho cô có mùi vị gì.
Sáng hôm sau đến công ty, vừa bước vào văn phong La Ngữ Tịch đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao.
Một nữ đồng nghiệp ngồi ở vị trí không xa La Ngữ Tịch hiếu kỳ nói vọng tới hỏi: "Ngữ Tịch, nghe nói Hạc tổng đang chuẩn bị thay đổi chính sách công ty à?"
La Ngữ Tịch hoàn toàn không hề biết tới chuyện này, Hạc Tư Đằng cũng chưa từng nhắc với cô về những dự định sắp tới của anh ở công ty.
"Em không nghe nói." La Ngữ Tịch gượng gạo lắc đầu đáp, cầm lấy tờ giấy A4 trong bìa hồ sơ trên bàn mang lên tìm Hạc Tư Đằng.
Ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy Tô Chân Vũ bận rộn sắp xếp giấy tờ ở bàn thư ký, La Ngữ Tịch trong lòng mang theo nỗi nghi vấn bước đến gần.
Chạm mặt nhau, Tô Chân Vũ chủ động chào hỏi trước. La Ngữ Tịch chần chừ chưa vội vào phòng làm việc của Hạc Tư Đằng, lân la dò hỏi Tô Chân Vũ trước.
"Tôi nghe nói... Tư Đằng muốn thay đổi chính sách công ty?"
"Phải." Tô Chân Vũ thẳng thắn gật đầu thừa nhận: "Hôm nay và những ngày sắp tới sẽ tập trung mở cuộc họp các phòng ban để bàn bạc vấn đề này."
La Ngữ Tịch gật gù, thắc mắc được giải đáp mới phần nào yên tâm vào trong tìm Hạc Tư Đằng.
Bên trong phòng làm việc, dù chưa đến giờ Hạc Tư Đằng vẫn nghiêm túc kiểm tra và chuẩn bị tài liệu. La Ngữ Tịch đi thẳng đến, đặt tờ giấy trên tay lên bàn trước mặt anh: "Thưa sếp, bản kiểm điểm của tôi đây ạ."
Nghe được ý bất mãn trong lời nói của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng đầu tiên nhướng mắt nhìn cô, sau đó mới buông giấy tờ trong tay xuống, cầm bản kiểm điểm của cô lên xem.
Lướt qua những thông tin cơ bản, ánh mắt Hạc Tư Đằng dừng lại ở mục Lý do. Hai chân mày anh khẽ nhíu chặt, chợt cười hắt ra khó tin, đọc nội dung lên thành tiếng.
"Trong sự việc lần này tôi cảm thấy bản thân mình không sai, tôi dùng hết tâm huyết và năng lượng dành cho công việc, chỉ là quên chào lại bị cấp trên lợi dụng tư thù cá nhân gây khó dễ. Trước đây gặp trường hợp tương tự, chủ tịch còn khen ngợi tôi chăm chỉ, không giống như sếp tổng, ở công ty lên mặt tìm cớ bắt bẻ tôi, về nhà lại mặt dày muốn leo lên giường tôi..."1
Càng về sau Hạc Tư Đằng đọc không nổi nữa, anh hướng tờ giấy trong tay về phía cô, thở ra bất lực hỏi: "Em đang kiểm điểm bản thân hay kiểm điểm tôi?"
La Ngữ Tịch ngẩng cao đầu đáp: "Tôi chỉ đang trình bày sự thật của sự việc."
"Em..."
Hạc Tư Đằng vừa mới lên tiếng, La Ngữ Tịch đã nhanh chóng giành lời trước: "Nếu anh không hài lòng tôi có thể viết lại bản kiểm điểm khác. Có điều, từ nay trở đi đừng có bén mảng bước chân vào phòng ngủ của tôi."
Vẻ mặt đang căng như dây đàn của Hạc Tư Đằng lập tức xìu xuống, anh vội đặt tờ kiểm điểm của La Ngữ Tịch xuống bàn, vuốt cho ngay thẳng, biểu tình thoáng cái đã trở nên nịnh bợ: "Đâu có, tôi vô cùng hài lòng, lần đầu tiên tôi mới thấy bản kiểm điểm xuất sắc như vậy, rất hài lòng..."
Chớp mắt La Ngữ Tịch lộ ra sự kiêu ngạo trên mặt, từ tốn nói tiếp: "Không còn gì nữa tôi về phòng làm việc trước, xin phép, sếp!"
Dứt lời, không đợi Hạc Tư Đằng đồng ý, La Ngữ Tịch đã quay lưng đi ra. Đến cửa, cô bất chợt dừng lại, xoay đầu nhìn anh vẫn luôn treo nụ cười miễn cưỡng trên môi dõi theo, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh muốn làm khó tôi, trước tiên hãy lường hậu quả dành cho bản thân."
Cánh cửa đóng lại kéo theo nụ cười của Hạc Tư Đằng vụt tắt, anh thở dài một hơi não nề, lắc đầu ngao ngán: "Đúng là “vợ hiền” của mình không làm mình thất vọng."1